Những mái dinh thự đồ sộ, đẹp rực rỡ như vẫn tả trong chuyện thần tiên hắt những ánh sáng vàng tươi lên đám thuyền bè đánh cá đậu san sát như lá tre trên mặt nước trong xanh. Chiếc tàu buôn phăng phăng rẽ sóng tiến vào bờ. Mặt trời đã bắt đầu xế thật thấp mà ánh nắng chiều chiếu rãi trên hải cảng vẫn còn gay gắt. Qua những cột buồm đủ màu sắc chen chúc nhau như đám rừng tre, Việt Kim đưa mắt nhìn đám ngư phủ đang ngồi vá lưới. Thuyền trưởng hướng mũi tàu về phía này săm săm lao tới.
Việt Kim gấp gọn tấm thảm vắt sẵn nơi tay, mắt chăm chú theo dõi người chủ tàu. Em chỉ chờ ông ta ra hiệu là nhẩy phắt lên bờ, mỉm cười thầm nghĩ:
- Ông tưởng tôi thích ngồi mãi trên tàu của ông ấy chắc! Tôi còn nóng ruột gấp mười ông ấy chứ!
Mũi tàu vừa chạm nhẹ bờ cát vàng, em đã nhún chân nhẩy vọt xuống đất liền. Quay lại nói mấy lời cám ơn; không kịp, chiếc tàu đã lùi xa tách bến, rẽ sóng ra khơi, nhưng lại chạy giật lùi. Tay chúa tàu muốn xóa lấp mặt nước nhằm khiến cho thủy thần lạc lối không biết hướng nào mà truy tầm kẻ dám xúc phạm đến mình bằng cách chở... đàn bà.
Việt Kim len lỏi tìm lối đi giữa đám người lúc nhúc, trước những đôi mắt ngạc nhiên nhìn em chăm chú. Đây rồi, Ba-ga-ra! Nhưng khu vực này xa lạ, chưa đặt chân tới bao giờ. Việt Kim có cảm tưởng, trong lòng áy náy, lo sợ.
Tấm thảm Si Ram Di vắt trên tay, em từ từ đặt bước. Trước mặt, phía xa xa, những mái nhà tròn cao vút màu xanh, vàng chói lọi lấp loáng dưới ánh nắng chiều. Tòa dinh thự của Hội đồng Chính phủ Ba-ga-ra. Xa lắm! Mò tới được nơi đó là... thoát nạn.
Đám người đông đúc la cà khắp nơi trong kinh thành, xe lừa kéo nghênh ngang án ngữ, luôn luôn làm xe cộ ứ động. Và những chiếc taxi phóng vun vút bất chấp cả chỗ đông người.
Đi tới mút đầu một con phố dài, Việt Kim bàng hoàng khi thấy khu chợ Ba-ga-ra hiện ra trước mắt... Chưa đầy phút sau, em đã về tới khách sạn.
Chú nhỏ, nhân viên khách sạn, mừng rỡ rú lên khi thấy Việt Kim xuất hiện bảo chú đưa chìa khóa phòng:
- Ấy cô! Ấy cô!... Cô trốn thoát về được hả! Trời! Ấy! Ấy, cứ đứng đó đừng đi đâu vội nghe cô, chờ tôi chạy tìm ông Giám đốc đã, nghe cô!
Chưa nói hết lời, chú nhỏ nhanh nhẩu đã lao người chạy, hai chân thoăn thoắt, mặt còn cứ quay lại láu táu dặn Việt Kim đừng bỏ đi đâu vội. Chớp mắt, chú đã quay lại với ông chủ khách sạn. Ông này nét mặt rạng rỡ tươi cười cúi mình thật thấp chào em hỏi chuyện tíu tít. Thì ra kỹ sư Hoàng đã gọi giây nói về báo tin em cùng các bạn bị mất tích. Ký giả Hải Âu cùng Thủ tướng Lư Hà Sa lập tức lên đường tìm kiếm. Và người đàn ông kết luận:
- Đã bốn ngày nay không nhận được tin tức gì của ông nhà và Thủ tướng hết.
Việt Kim:
- Có chuyên viên nào của toán thu hình ở nhà, không ông?
- Không, cô à! Họ đã đi theo ông nhà hết!
Đặt bước lên thang lầu, em vừa suy nghĩ: "Thủ tướng Lư Hà Sa không có ở đây, làm sao mà xin yết kiến đức "Shah" được chứ!... À, ừ! Còn bí thư Na Dép mà! Ồ, phải đấy! Nhưng bây giờ trễ rồi, mai mình tới gặp ông ta thật sớm mới được!"
Hôm sau, mới sáng ra, Việt Kim đã tới dinh chính phủ. Tổng bí thư Na Dép đang ngồi gọi điện thoại. Em nhón gót giầy đế cao su tiến lại gần tay công chức cao cấp. Thoáng thấy bóng em, Na Dép giật thót mình trợn mắt. Miệng mở tròn tựa chữ "O": lật đật gác máy nói. Y ngạc nhiên, đờ người lắp bắp:
- Cô... cô bé... đã... trố...
Em lạnh lùng buông sõng:
- Phải! Đúng đấy! Có sao không?
Trong thâm tâm, Việt Kim biết chắc chắn rằng viên bí thư này định nói tiếng "trốn thoát". Hừ! Nếu vậy thì Na Dép đã biết được là em bị bắt cóc! Lạ thật! Nhưng hiện thời, việc gấp là em cần phải yết kiến đức Shah ngay lập tức. Và chỉ có viên bí thư này mới giúp em được. Na Dép gập người cúi chào liên tiếp, miệng y tía lia:
- Thì ra Thủ tướng Lư Hà Sa đã truy tìm ra cô đấy! Nhưng... tại sao lại chỉ có mỗi mình cô, các người kia đâu?
- Tất cả còn ở lại Mã Dân. Tới đây chỉ có mình tôi thôi, theo lệnh của Thủ tướng Lư, tôi cần được yết kiến đức Vua, vậy nhờ ông...
Tia mắt Na Dép sáng lên, nom thật dễ sợ. Y cắt ngang lời Việt Kim:
- Đức "Shah" mắc đi hành hương. Không một ai được phép quấy rầy ngài nội trong ba ngày. Thủ tướng Lư Hà Sa chắc đã quên điều đó rồi!
Việt Kim uất hận vô cùng. Em không thể nào ngang tay đấu trí với tên cáo già này được. Vậy chỉ còn một cách trở lên Mã Dân gặp cha và ông Thủ tướng.
Đột nhiên, em nhớ lại một điều: kỹ sư Hoàng đã cho em biết là Na Dép vẫn liên lạc thường xuyên với Can Pác. Và nếu vậy thì...
- Ông có thể cho tôi liên lạc với ông hoặc bà kỹ sư Hoàng bằng luồng sóng ngắn đài truyền tin được chứ!
Việt Kim nhìn thẳng mắt Na Dép để chờ phản ứng ra sao khi bị nàng nói huỵch toẹt ra là nàng đã biết rõ sự tình mối liên hệ giữa lão và Can Pác. Viên bí thư lắc đầu quầy quậy:
- Rất tiếc! Rất tiếc! Ở đây chỉ có thể nói chuyện với trên ấy được một khi Can Pác gọi trước, qua sự trung gian của chuyên viên truyền tin Ba-ga-ra kia. Với lại, đã gần một tuần nay, tôi cũng chẳng được tin tức gì của kỹ sư Hoàng hết. Và bà Hoàng Mỹ thì vẫn còn bị giam giữ mà chẳng thấy ông chồng liên lạc thăm nom gì cả.
- Cái gì! Bà Hoàng Mỹ vẫn bị giam giữ? Thủ tướng Lư Hà Sa cho biết đó chỉ là một sự hiểu lầm và bà ấy sẽ được thả ra liền kia mà!
- Vậy thì tôi cũng chẳng hiểu ra sao. Có thể là Thủ tướng quên không ra lệnh cho tôi. Phần tôi, thì tôi không dám tự động hỏi Thủ tướng. Rồi đến chuyện trả tự do cho bà ta... Ối chà! Đến ông già tôi, tôi cũng còn chẳng dám nữa đó. Chắc cô đã thấy và hiểu rõ sự việc nó là như thế rồi chứ?
- Vâng, thôi được! Tôi tới thăm bà ấy được không?
- Rất tiếc, cô em! Tôi không đủ thẩm quyền cấp cho cô giấy phép vào trại giam đâu!
- Nói lạ! Ông Na Dép! Ông là bí thư của Thủ tướng Lư Hà Sa cánh tay phải của đức vua mà lại bảo không có quyền là thế nào?
Viên bí thư nở nụ cười bí hiểm nhún khẽ đôi vai. Một tay lão đưa lên vân vê bộ râu nhọn hoắt sừng trâu, tay kia bới đống giấy tờ bề bộn trên bàn rút lấy một tờ rồi đứng lên:
- Thôi, cô tha lỗi nhé, tôi còn nhiều việc lắm...
Chán nản vì thất vọng, Việt Kim lui bước mà chẳng biết đi đâu bây giờ.
Càng nghĩ càng uất hận tên Na Dép gian xảo này không để đâu hết, em đặt mạnh chân bước dọc theo hè phố. Đột nhiên, Việt Kim có cảm giác nhột nhạt. Cái gì ở phía sau lưng, tuy không trông thấy mà cũng đã khiến được em thảng thốt rùng mình, quay phắt lại: một bóng người áo choàng trắng, khăn trắng phủ tùm hụp, vượt vút qua. Rất nhanh, đến nỗi Việt Kim không thể nhìn rõ mặt. Tuy nhiên, linh giác mẫn tiệp cũng đã báo thật lẹ cho em biết: đúng gã đàn ông đã theo rình em hôm nọ ngoài chợ.
Việt Kim tha thiết muốn gặp bà Phan Hoàng Mỹ. Nhưng biết làm sao đây? Thuyết phục tên cai ngục? Đầu óc mãi suy nghĩ, đôi chân em bất giác tiến về phía trại giam. Nhưng gần tới nơi Việt Kim bỗng thay đổi ý định: "Quay về, trở lên Can Pác gặp cha cái đã!"
Và em quay trở lại, trực chỉ khách sạn tiến bước quyết định thuê một chiếc xe Jeep chở em lên chỗ cha, càng sớm càng tốt.
Mở cửa phòng riêng, Việt Kim bước vào. Bỗng em hét lên: đồ đạc, chăn nệm, mùng màn ngổn ngang vứt bừa bãi. Quần áo trong com-mốt ai liệng bừa xuống sàn, giường nằm bị lật nghiêng, gối và nệm bị rạch, bông gòn lòi ra văng vải tứ tung. Một câu hỏi buột khỏi vành môi:
- Tụi gian lục tìm cái gì đây?
Mặt em thoáng tái đi. Nhưng để ý kỹ, thấy không mất mát một món gì, Việt Kim lại tươi lên ngay. Và em mừng rỡ thốt lên khe khẽ:
- Hừ, đúng! Đúng rồi! Tụi nó lùng... chiếc khuy!
Dứt lời, Việt Kim chạy nhanh vào phòng tắm chộp chiếc sắc con xinh xinh bằng da nâu, kéo cái khóa dòng dọc, lùa tay vào bới tìm. Và em lôi ra lọ kem bôi mặt: thò ngón tay vào kem, em móc lên... chiếc khuy kỳ lạ. Việt Kim mỉm cười lẩm bẩm:
- Hà! Hà! Chẳng hiểu có cái gì xui khiến mình lại thẩy chiếc khuy vào đây! Mà không hiểu tụi gian tại sao lại tha thiết truy lùng nó dữ thế? Cái khuy tầm thường này mà lại quý giá, quan trọng nỗi gì chứ!
Liệng chiếc khuy dính đầy kem vào chậu nước em rửa sạch hết chất nhờn, xong, lau khô đi. Chiếc khuy giờ đây lại sáng bóng như bữa nọ lúc em lượm được ở ngoài chợ. Việt Kim nhẹ tay đút nó vào túi áo, nằm bên cạnh chiếc cà rá ngọc xanh của tù trưởng Kha Mân Xuyên. Chợt có tiếng gõ cửa. Việt Kim lên tiếng và thảng thốt khẽ rùng mình vì nhận thấy giọng nói của mình hơi run.
- Ai đó?
- Cô ơi, ông nhà gọi điện thoại cho cô kìa. Dưới văn phòng ông Giám đốc đó!
Tim đập rộn ràng, em nhẩy bổ ra mở cửa, lao như gió xuống cầu thang khiến chú nhỏ, "bồi" khách sạn không kịp nói thêm tiếng nào. Nhấc ống điện thoại, em hét lên:
- Ba ơi, ba ơi! Trời được nghe tiếng ba con mừng quá hà, ba...!
- Việt Kim, cưng của ba! Bình an hả con? Trời đất, ba lo muốn bịnh luôn hà!
Em vẫn chưa hết mừng rỡ:
- Ba ơi! Hiện thời ba ở đâu đó? Có nhiều chuyện gấp lắm ba ơi! Ba ở đâu giờ này đó hả ba? Con phải gặp ba liền hà?
- Mã Dân, con! Hiện thời ba ở Mã Dân đây! Toán người đi tìm kiếm tụi con hiện thời hạ bản doanh tại Mã Dân, sau khi đã lục xét khắp nơi trong sa mạc mà không thấy tung tích tụi ba đứa đó.
- Vậy ba chờ, con thuê một chiếc xe Jeep lên Mã Dân liền bây giờ đó, nghe ba!
Em quay nhìn ông chủ khách sạn:
- Ông làm ơn kiếm thuê hộ một chiếc xe Jeep tài xế kha khá và có thể tin cậy được, nghe ông! Tôi lên Mã Dân ngay bây giờ đây!