Hwan / Anika
Ánh nắng ấm áp xuyên qua những tán cây chiếu khắp khu rừng, tạo thành nhiều tia sáng, một số thì đọng lại trên lá cây, cành lá lay động lấp lánh ánh sáng, khiến cho khu rừng tăng thêm vài phần mộng ảo.
Rừng rậm vào buổi sớm bao giờ cũng mang lại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, trên những đóa hoa xinh đẹp đọng lại những giọt sương, tỏa ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Có vài giọt sương sớm cũng đọng lại trên cành lá xanh biếc, nom có vẻ như vừa muốn rơi xuống lại như không muốn…
Tí tách…
Hơi lạnh truyền đến từ mặt đất khiến cho Lâm Mộc đang mê man dần có lại ý thức, tuy rằng không muốn tỉnh lại, nhưng cậu cậu vẫn cố gắng mở mắt.
Tách...
Vừa khéo có một giọt sương rơi đúng ngay trên gương mặt vừa mới tỉnh lại của Lâm Mộc. Đưa tay lau đi nước trên mặt, cậu ngồi dậy hoang mang nhìn bốn phía. Ánh vào mắt toàn bộ đều là những cái cây cao lớn dị thường, vì lá cây quá rậm rạp dày đặc nên ánh nắng chiếu xuống bị chia thành từng chùm sáng. Dưới thân là mặt cỏ mềm mại, xen lẫn một số loài hoa không biết tên.
Không phải đã là mùa thu rồi sao? Vì sao nơi này cây cỏ không khô héo, lá vàng rụng xuống? Ngọn núi mà cậu rơi xuống kia, rõ ràng đã sang thu rồi mà. Mình hiện tại đang ở nơi nào đây?
Lâm Mộc lòng đầy nghi vấn khẽ cử động cơ thể, cậu thế mà lại không hề thấy đau đớn! Thật kì quái, ngã xuống từ nơi cao như thế mà lại không chết, hơn nữa còn không bị thương chỗ nào. Chuyện khó tin như vậy khiến Lâm Mộc thật sự chả hiểu ra làm sao, vì thế cậu kết luận là do mình quá may mắn thôi rồi không quan tâm nữa.
Xoa nhẹ bụng mình, cảm thấy có chút đói bụng. Cậu nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm liền kéo ba lô rơi cùng mình xuống qua xem. Trong balo có một vài dụng cụ dùng để leo núi, một bộ quần áo, ba bịch bánh mì, mười bánh bích quy và hai bình nước, một ít gia vị, còn có bao thuốc phòng thân nữa, luôn mang theo thuốc phòng hờ khi ra khỏi cửa nhà đã thành thói quen của Lâm Mộc. Nghĩ đến leo núi, Lâm Mộc liền nghĩ tới Lâm Vũ. Tâm tình trở nên vô cùng mất mát. Nghĩ tới y muốn mình phải chết, Lâm Mộc không biết mình nên làm gì sau khi trở về nữa. Trả thù y? Vẫn là… Đến một nơi thật xa thôi, vĩnh viễn không cần gặp lại nữa. Hiện tại, mình đã hoàn toàn không còn người thân nào rồi. Người cô đơn, nghĩ đến từ đó, Lâm Mộc không khỏi cười khổ. Ổn định lại tâm tình, cậu quyết định không nghĩ đến mấy việc này nữa.
Nhìn ba lô đựng thực vật, Lâm Mộc cảm thấy có chút may mắn, uống mấy ngụm nước trước rồi mới cầm một bịch bánh mì bắt đầu ăn. Cậu vừa ăn vừa quan sát cây cối xung quanh, sau đó nhận thấy mình chẳng nhận ra loại này cả. Chuyện này làm cậu thấy hơi nghi ngờ, đây không phải lần đầu tiên cậu đến Vân Sơn, nhưng lại không biết ở đây còn có mấy loại cây này nữa. Thậm chí cả là cả khu rừng này… Nó khiến cậu cảm thấy có gì đó là lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào thì cậu lại không chỉ ra được.
Lâm Mộc ăn nửa ổ bánh mì liền dừng lại, cậu không thể tiếp tục ăn được, ở một nơi xa lạ như thế này, trực giác cho thấy cậu hẳn là nên tiết kiệm đồ ăn. Dù trong ấn tượng của cậu thì không hề có việc đi cả ngày trời mà vẫn không thể ra khỏi rừng được.
Lấy di động trong túi áo ra, không ngoài dự đoán, di động đã hoàn toàn mất tín hiệu. Cậu nhớ tới tổng đài khẩn cấp có thể gọi trong bất kỳ tình huống nào. Vì thế cậu liền bấm thử nhưng di động lại không có chút phản ứng nào.
“Tại sao có thể như vậy?” Lâm Mộc nhìn di động không thể nào gọi được mà trong lòng kích động không thôi. Nơi này hoàn toàn không giống những ngọn núi mà cậu từng leo, rốt cuộc đây là đâu. Tuy rằng trong lòng đã có đáp án nhưng cậu không thể nào tin tưởng được.
Đeo ba lô trên lưng, Lâm Mộc quyết định tự mình đi tìm đường ra ngoài.
Lâm Mộc dựa vào sự sinh trưởng của cây mà đi, cậu quyết định đi thẳng về hướng bắc.
Lâm Mộc đi tầm năm sáu giờ đến khi chân mềm nhũn mới chịu dừng lại để nghỉ ngơi, thở dốc ngồi tựa lưng vào cây. Lúc này cậu đã đem áo khoác bỏ vào trong ba lô, trên người chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Cảm thấy thân thể tốt hơn rồi, cậu mới lấy bình nước ra uống vài hớp, ăn hết phần bánh mì chừa lại lúc sáng. Nhìn khu rừng rậm rạp trải dài vẫn không thể thấy được điểm cuối như trước, Lâm Mộc chợt có loại cảm giác như mình sẽ vĩnh viễn không thể ra khỏi đây được.
Mấy ngày sau.
Ánh dương vào giữa trưa có phần chói chang, cho dù ở sâu trong rừng rậm cũng có thể cảm nhận được. Lâm Mộc vác tấm thân nặng trịch, uống xong chút nước cuối cùng, bắt đầu cảm thấy lo lắng không biết mình đi có đúng hướng không. Cậu đã đi liên tục năm ngày rồi, trong năm ngày này cậu thấy rất nhiều thứ kì quái. Trái cây có hình dạng kì quái; đóa hoa không biết tên có cánh hoa to bằng cái chậu, trong cánh hoa còn chảy ra chất lỏng màu trắng ngà; trên cây có một con gà đang rỉa bộ lông đầy màu sắc của nó, cậu cảm thấy đây có lẽ là một con gà, tuy rằng nó trông khá là lớn so với gà bình thường, và có một cái đuôi thật dài, Lâm Mộc vẫn cảm thấy nó thật sự rất giống gà;…
Tuy rằng còn chưa nhìn thấy động vật nguy hiểm, trong ấn tượng của Lâm Mộc, vùng núi Vân Sơn không có lấy một con hổ. Nhưng Lâm Mộc lại cảm thấy khu rừng này thực đáng sợ. Hiện tại điều khiến cậu lo lắng nhất là thức ăn, thức ăn trong ba lô cậu ăn sắp hết rồi, nhưng lại vẫn chưa nhìn thấy bìa rừng.
Nhìn bánh bích quy trong tay, Lâm Mộc hít một hơi, cậu rất khát, cảm thấy họng mình đã khàn đặc cả rồi. Tuy rằng dọc đường cậu cũng gặp được một ít trái cây, nhưng chẳng loại nào là cậu biết cả, trong rừng rậm có rất nhiều thứ không xác định được, cậu cũng không dám tùy tiện nếm thử.
“Phải nhanh chóng tìm nước mới được, không chết đói thì cũng chết khát mất thôi.” Lâm Mộc xách ba lô lên tiếp tục đi.
Lâm Mộc vừa khát vừa đói, vừa đi vừa quan sát cây cối xung quanh, cậu rất muốn tìm thấy loại trái cây mà mình biết. Dạ dày rất đau, cậu bất đắc dĩ bóp chặt bụng mình, nhìn con đường trước mắt, cậu bắt đầu thấy nghi ngờ không biết mình đi có đúng đường hay không. Ngay lúc cậu gặp phải một ngã ba thì đột nhiên, một bóng trắng phóng ra từ bụi cỏ, hiện ra trước mắt cậu.
Con thỏ! Tuy rằng thể tích có hơi khác so với những con thỏ mà cậu từng gặp, nhưng mà, nó có bộ lông trắng muốt cùng đôi tai dài, cậu thật sự không nhìn nhầm, Lâm Mộc vội vàng đuổi theo.
Vừa đói lại khát, sức của Lâm Mộc đương nhiên có hạn, nhưng mà cậu vẫn kiên trì đuổi theo, cậu cảm thấy nếu mình bắt được con thỏ béo kia, cậu có thể ăn no nê. Cho nên vì thức ăn, cậu có thể liều mạng.
Chạy theo vết tích con thỏ, Lâm Mộc cắm đầu đuổi theo, quẹo trái rẽ phải mấy lần, thẳng đến khi nhìn thấy ánh sáng, cậu mới vì cảnh tượng trước mắt mà ngừng lại thất thần.
Bờ sông rất lớn, có hơn mười con hươu đang uống nước ở đó. Mấy cái con gọi là hươu đó không quan trọng, tuy bọn nó cũng là thức ăn, nhưng trong lòng Lâm Mộc lúc này, chúng không thể nào so sánh được với nước.
“Ha ha ha, nước, mình rốt cục cũng tìm được nước rồi! Nước, tao tới đây!”
Lâm Mộc cao hứng hô to chạy về phía bờ sông, giọng đương nhiên rất lớn nhưng đàn hươu lại méo thèm để ý đến cậu, vẫn nên uống nước thì uống nước, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi như trước. Lâm Mộc tất nhiên không có chú ý tới điểm này, bởi tâm trí cậu đã hoàn toàn bị con sông trước mắt hấp dẫn. Chạy đến bờ sông, Lâm Mộc vốc nước lên uống.
Cho đến khi cơn khát biến mất, Lâm Mộc mới cảm thấy mình như sống trở lại, con người quả nhiên không thể sống thiếu nước. Hai tay thò xuống sông hất nước lên mặt. Nước sông mát lạnh vẩy lên mặt, cảm giác mát mẻ thoải mái làm cho buồn phiền mấy ngày nay của Lâm Mộc gần như biến mất hoàn toàn. Cậu giương mắt nhìn chung quanh, nơi này nước sông không sâu, hơn nữa còn trong suốt thấy đáy, thậm chí có thể thấy rõ đàn cá đang bơi qua bơi lại trong nước.
Tìm chỗ nước nông, cởi quần áo đặt bên bờ sông, Lâm Mộc vui vẻ nhảy xuống nước.
Thoải mái ngâm mình trong làn nước, Lâm Mộc không biết phải dùng từ nào để diễn tả cảm giác của mình lúc này, sự mệt mỏi dường như đã tiêu tan theo dòng nước. Cậu vui vẻ dùng hai tay hất nước lên không trung, làm kinh động đến đàn cá bơi cách đó không xa.
“Ha ha ha ha…”
Đây có thể nói là lúc mà Lâm Mộc thấy vui sướng nhất trong mấy ngày qua. Chơi mệt, cậu ngồi trên thềm cát nông trong nước bắt đầu nghiêm túc tắm rửa.
Tuy rằng không có dụng cụ để tắm rửa, Lâm Mộc vẫn nghiêm túc kỳ cọ người thật kỹ từ trên xuống dưới. Bởi vì không có tìm được nguồn nước nên Lâm Mộc mấy ngày nay vẫn chưa tắm rửa gì, tuy rằng cậu không có bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi người cứ có cảm giác dinh dính.
Vẩy nước sông mát lạnh lên người, Lâm Mộc vẫn luôn rất vui vẻ từ nãy đến giờ. Cậu ngồi ở trong sông một bên tắm một bên quan sát đến động vật đang nghỉ ngơi bên bờ sông. Lúc này cậu mới phát hiện, đàn thú mà cậu nghĩ là hươu kia rất khác so với loài hươu mà cậu từng thấy. Tuy rằng chúng có cặp sừng rất đẹp, có bộ lông lấm tấm chấm đỏ, nhưng mà cậu thấy bọn nó lại càng giống bò hơn. Hơn nữa từ khi cậu xuất hiện, chúng không tấn công cậu là có thể thấy đây là một loại động vật rất hiền.
Bơi trong sông thêm một lúc nữa, Lâm Mộc mới lên bờ. Mặc đồ lót vào, lại ăn vài miếng bánh bích quy, sau đó liền cầm hai bộ quần áo ra sông giặt.
Không có bột giặt nên có chút vết bẩn giặt không ra, Lâm Mộc đành vò nhiều hơn một chút, còn hơn là không làm gì cả. Như vậy còn có thể tự ám thị mình rằng quần áo thật ra rất sạch sẽ.
Trên bờ sông có mấy tảng đá lớn, Lâm Mộc hất nước rửa sạch bề mặt, đặt quần áo đã giặt sạch lên để phơi khô, bản thân cậu cũng tìm một tảng đá khác mà nằm lên, bắt đầu thoải mái nhắm mắt vừa nghỉ ngơi vừa phơi nắng. Buổi tối mấy ngày nay Lâm Mộc ngủ không được tốt lắm, trong rừng rậm luôn tràn ngập nguy hiểm, tuy rằng hiện tại cậu vẫn chưa gặp được, thế nhưng tiếng sói tru mà cậu nghe được vào một đêm nọ khiến cậu không cách nào an tâm ngủ được. Cho nên trong tình huống an tĩnh dễ chịu này, Lâm Mộc nằm không được bao lâu đã thiếp đi.
Lâm Mộc bị đánh thức bởi cơn đói bụng, nhìn đồng hồ, sắp bốn giờ chiều rồi. Lúc tới đây, Lâm Mộc phát hiện mỗi ngày có đến hơn mấy tiếng, cậu không rõ là do đồng hồ của mình hư hay là thật sự có ngày dài đến vậy, chuyện mình nghĩ không ra cậu không bao giờ cưỡng ép mình nghĩ. Duỗi thắt lưng mệt mỏi, cảm thấy một giấc này ngủ thật đã. Lâm Mộc cảm thấy chính mình hiện tại tràn đầy sức sống.
Đi đến chỗ tảng đá phơi quần áo, cầm lấy quần áo của mình. Quần áo đã phơi khô, nhìn quần áo sạch sẽ, Lâm Mộc thấy mình rốt cục có thể chấm dứt cái cảm giác dính dính và mùi lạ trên người rồi. Cậu mặc quần áo vào rồi cất mấy cái còn lại vào ba lô.
Giương mắt nhìn nhìn cá bơi trong sông, con nào con nấy đều rất mập mạp. Cả ngày ăn có vài miếng bánh bích quy, tất nhiên chẳng no được bao lâu. Con thỏ đã chạy mất dạng, cho nên cậu liền chuyển chủ ý sang đàn cá. Lục lọi ba lô một chút, Lâm Mộc lấy thanh dao găm mua được trong một lần đi du lịch ra, bởi vì cậu rất thích cái dao găm này cho nên luôn đem theo mỗi khi đi du lịch. Chặt xuống một nhánh cây, vót nhọn một đầu rồi cầm nó xuống sông.
Lâm Mộc kéo ống quần phấn đấu dưới sông một lúc, không bao lâu liền có thu hoạch. Cá dễ bắt hơn cậu tưởng nhiều, không bao lâu Lâm Mộc đã bắt được hai con cá to. Hai con này rất giống loài cá vược (hay còn gọi là cá rô châu Âu, cá pecca), rất to béo.
Lâm Mộc dùng dao xử lý cá bên bờ sông rồi đặt trên lá cây sạch sẽ, sau đó cẩn thận dùng gia vị rắc lên, tiếp theo thì ghim nhánh cây đã vót nhọn vào cá để nướng.
Dùng bật lửa đốt nhánh cây lên xong rồi bỏ lại vào ba lô cất kỹ, trong rừng, lửa là thứ vô cùng quan trọng, đặc biệt là vào ban đêm, bởi vì có lửa cậu mới dám chợp mắt một chút. Nhìn con cá mình đang nướng, nghĩ đến mỹ vị sắp được thưởng thức, Lâm Mộc nhịn không được nuốt nước miếng.