Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

chương 23: bộ lạc du thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngồi ở trên người Patrick bay trên cao, cho dù gió có lạnh thổi tới cũng không làm giảm nhiệt độ trên mặt. Nghĩ tới việc mới nãy cùng Patrick, Lâm Mộc đỏ mặt như máu.

Nhẹ đập sắc xà bên dưới, “Tại sao có thể đối với mình như vậy chứ?” Lâm Mộc nhỏ giọng nói thầm, nhưng Patrick đang bay lại nghe được rõ ràng, nếu có người có thể nhìn hiểu biểu tình của xà, nhất định biết y đang cười.

Patrick vừa lòng thè lưỡi, tuy rằng bây giờ không thể đem Lâm Mộc ăn sạch, nhưng hôm nay có thể dụ Lâm Mộc giúp y phóng thích tuyệt đối là tiến bộ rất lớn, nghĩ đến cảm giác tuyệt vời, hiện tại bắt đầu, y tin rằng hạnh phúc của mình không còn xa.

Patrick biết rõ Lâm Mộc thích y, nhưng không biết đang kiên trì chuyện gì. Bất quá không quan hệ, Lâm Mộc nhất định là của y, đối với điểm ấy Patrick không lo lắng.

Patrick thầm nghĩ: Mộc Mộc rất dễ dàng thẹn thùng, tuy bộ dàng thẹn thùng y cũng thực thích. Nhưng cứ như vậy thì tới khi nào Lâm Mộc mới thực sự thuộc về y, bạn lữ ai cũng đoạt không được. Không biết hắn còn đang rối rắm cái gì? Phải có biện pháp mới được…

Trở lại sơn cốc.

Ba người hỗ trợ nấu cơm thấy Lâm Mộc, đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn. Bọn họ đều nghe Carl nói, Patrick vì bồi Lâm Mộc mà sớm trở lại. Còn chuyên môn mang Lâm Mộc xuất cốc, bất quá người ta đều sớm trở lại, còn hai người này giờ mới về. Nhìn đôi môi lâm Mộc có chút sưng đỏ, không gian YY vô cùng lớn a.

Lâm Mộc thật vất vả làm cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống giờ lại bị ánh mắt trêu chọc làm cho dâng lên, “Nhìn cái gì, sao còn không làm cơm a.” Lâm Mộc hết sức dời đi ánh mắt của bọn họ.

Phil bọn họ cho hắn một cái ánh mắt ngầm hiểu.

“Chúng ta hiểu được.”

“Kỳ thật chúng ta thật sự không thấy cái gì, chính là miệng ngươi…”

“Sacha, ngươi nói rất trắng ra. Ngươi hẳn có bộ dáng nghi hoặc hỏi: Mộc Mộc, miệng ngươi làm sao vậy?” Linie thần sắc đứng đắn nói những lời không đứng đắn làm cho Lâm Mộc thẹn quá thành giận. Đuổi theo bọn họ cười đùa.

Vài người nháo được xong, nên lo liệu việc đứng đắn.

Phil nhìn nội tạng bị đặt trong thùng gỗ, “Carl nói là ngươi nhượng hắn mang về, Lâm Mộc, trước kia chúng ta không ăn mấy thứ này.” Nội tạng đối bọn họ mà nói tổng cảm thấy không sạch sẽ.

“Carl nói Lâm Mộc có thể làm ăn ngon, có phải thật vậy hay không a.” Sacha chờ mong!

“Lâm Mộc đều nói, tự nhiên là thật.” Linne nhìn Lâm Mộc hỏi kế tiếp muốn làm cái gì.

Lâm Mộc suy nghĩ một chút, “Đem những thứ này đi rửa trước. Nơi này có lục phần, đem bốn phần gan heo cùng tim heo xào bung, hai phần tim heo nấu canh, còn lại phổi heo và gan heo nấu chín, để nguội.”

Hiện tại bọn họ có thể lý gải cái gì là xào bung, nộm, nếu đã lập ra thực đơn, vài người tự nhiên bận rộn lên.

Lâm Mộc để cho bọn họ xử lý thịt, còn hắn thì đi lọc dầu. Từ sau khi biết mỡ heo có thể lọc dầu xào rau, vốn mỡ heo bị vứt đi cũngđược Carl mang về.

Lâm Mộc nhìn mỡ heo nằm chồng chất trên phiến đá, mỡ nhiều lắm, hắn làm tới khi nào mới xong đây.

Nhìn Patrick trong đám thú nhân, “Patrick lại đây hỗ trợ.” Có người mà không cần, đây không phải là tác phong của Lâm Mộc.

Có người hỗ trợ nấu nước, Lâm Mộc rửa cạch ống trúc, Patrick cũng thái xong mỡ.

“Còn muốn giúp cái gì không?”

Lâm Mộc nhìn khối được thái tốt dựa theo yêu của của mình, “Giúp ta hái ít trái cây, còn có hái nhiều một chút ngọt ngào quả.” Nộm nhưng không thể thiếu giấm.

“Được.” Patrick nghe xong liền đi.

Đem số lượng mỡ đã thái xong cho vào nồi, Lâm Mộc cầm một bộ đũa dài đảo đảo, sau đó ở một bên chờ.

Các thú nhân tụ cùng một chỗ cách Lâm Mộc không xa nướng thịt.

Lâm Mộc một bên lau mồ hôi trên trán, một bên dùng đũa kẹp tóp mỡ bỏ vào chậu gỗ để đồ ăn bên cạnh.

“Phil, làm chút nước gừng để dùng.”

Nấu được rất nhiều dầu, đương nhiên còn có tóp mỡ, đầy cả hai chậu gỗ.

Sacha duỗi đầu, “Thơm quá.”

Lâm Mộc đem muối cùng nước gừng còn có hành thái nhỏ cho vào quấy, đưa cho ba người một ít, không có thể ăn nhiều, miễn cho đến lúc đó ăn không vô cái khác. Sau đó đưa cho Carl không biết đã đi lại trước mặt mình bao nhiêu lần: “Các ngươi cầm ăn đi.”

Lâm Mộc lên tiếng, Carl lập tức tiến lên, nước miếng của hắn chảy đã thật lâu.

Bọn họ hiện tại có tám cái nồi nấu, sáu lớn hai nhỏ. Sáu cái nồi lớn trong đó có bốn cái để nấu canh.

Bốn người phân công giai đoạn, Phil chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Linie thái thịt, Sacha trợ thủ, mà Lâm Mộc thì bên cạnh Linne chỉ đạo hắn làm thế nào để nấu canh.

Xương cổ nhờ thú nhân chặt nhỏ, bỏ vào trong hai cái nồi, cho gừng thái nhỏ, lại bỏ thêm một chút trái cây. Mà tim heo thái miếng vừa ăn cũng bỏ thêm nguyên liệu để nấu canh, Lâm Mộc thuận tiện lại làm một nồi canh bạc hà, bốn người canh tám cái nồi.

Linie cùng Sacha canh giữ bốn nồi canh, Lâm Mộc cùng Phil vội vàng xào rau. Các thú nhân chính là dùng tảng đá lớn làm nồi, Lâm Mộc thấy Patrick trở lại, liền đem cái sạn đưa cho Phil.

Patrick mang về rất nhiều hoa quả, hắn lục xem một chút, lấy ra một ít chuẩn bị làm canh hoa quả, Mischa bọn họ thích uống. Còn lại để làm đồ ăn vặt, dù sao các thú nhân không thích ăn.

Xuất ra chén tóp mỡ, “Giữ cho ngươi, đi ăn đi.” Đưa cho y liền xoay người vội đi.

Patrick bưng bát tâm tình sung sướng lại chỗ Carl bọn họ ngồi bắt đầu hưởng dụng Lâm Mộc đặc biệt chiếu cố.

Lâm Mộc uống canh bạc hà, nhìn Sacha đang cầm một cái chén gỗ lớn ăn bất diệc nhạc hồ. Sacha thấy ánh mắt Lâm Mộc, “Lâm Mộc, cái này ăn thật ngon. Buổi tối ngươi lại làm đi.”

Lâm Mộc nhịn cười.

Phil uống canh trong tay mình, “Canh xương cũng uống ngon.”

“Nếu cảm thấy nị, có thể cho thêm ít giấm.” Lâm Mộc nói xong lại cho thêm ít thịt vào bát của Cầu Cầu, nhìn Cầu Cầu vùi đầu vào trong bát.

Trước mắt nhiều ra một cái chén gỗ, ngẩng đầu.

“Ngươi ăn quá ít.”

Lâm Mộc cười tiếp nhận, thịt trong bát là do Patrick nướng trên phiến đá, mỗi phiến đều mỏng manh, lớn nhỏ thực thích hợp, hơn nữa đều nướng có chút cứng, Lâm Mộc thích ăn như vậy, cảm thấy nhai rất tốt.

“Đồng thời ăn.” Nói xong dùng chiếc đũa gắp một miếng đưa tới bên miệng Patrick.

Patrick nhìn hắn cười ăn hết.

Hai người ăn cơm mà phấn hồng cũng bay đầy trời, lại nhìn nhìn Jason bên người mặt lạnh đang nướng thịt, Linne học theo Lâm Mộc gắp một miếng gan heo, “Cho ngươi ăn.”

Jason nhìn hắn một cái, vẻ mặt ôn hòa một ít, liền ăn, sau đó đem thịt nướng chín cho hắn, “Ngươi rất gầy.” Sau đó tiếp tục cúi đầu nướng thịt.

Ryland cũng ngọt ngọt ngào ngào cùng Phil ăn chung, “Phil ngươi nấu cơm quá mệt mỏi, ta đến uy ngươi đi.” Nói xong trực tiếp kẹp cho hắn ăn, Phil chỉ có thể đỏ mặt ăn.

Locker nhìn bọn họ một đôi rồi một đôi đều ngọt ngào ăn, cũng muốn uy, Sacha không ý kiến, hưởng thụ thực đương nhiên.

Còn lại các thú nhân thụ kích thích thì vùi đầu khổ ăn, thú nhân không có giống cái thật là đáng thương.

Ba ngày sau

“Sacha, ngươi bện sọt đều sai lệch.” Lâm Mộc nhìn sọt trong tay Sacha, đang hướng tới lệch lạc mà nhắc nhở.

Mấy ngày nay, bốn người bọn họ tìm nơi an tĩnh trong rừng cây, trải lá của cây diệp thụ ngồi bện sọt. Lâm Mộc đối với cái này thật không hiểu, chỉ mới thấy hình ảnh, mà ba người còn lại đều không tưởng tượng được bộ dáng. Nhưng mấy người này bằng tinh thần không ngừng nghiên cứu, cuối cùng bọn họ cũng có thể làm ra mấy cái sọt đơn giản.

Lâm Mộc vì bản thân làm cái ba lô, tuy rằng thực thô ráp, nhưng để được đồ vật rất nhiều. Trong bốn người chỉ có Sacha không có thành phẩm.

Lâm Mộc cùng hai người kia hợp tác làm cái sọt lớn, dùng để đựng đồ vật, còn một bên chỉ đạo Sacha bện. Bốn người vội bất diệc nhạc hồ.

“Mischa chạy tới.”

Lâm Mộc bọn họ ngẩng đầu, thấy Mischa thở hổn hển, nhưng thần sắc vui sướng, “Phòng ở kiến tốt lắm, Patrick thúc thúc nhượng ta gọi các ngươi trở về.”

Sacha ngây ngốc hỏi, “Cái gì phòng ở kiến tốt lắm?”

Lâm Mộc vỗ vỗ đầu của hắn, tràn đầy hưng phấn mà nói: “Ngươi bện sọt bện đến ngốc luôn nha. Phòng ở kiến tốt lắm, chúng ta có thể ở vào trong đó ở.” Nói xong kéo Sacha chạy, mặt khác mấy người cũng bỏ lại đồ trong tay chạy theo.

Còn không có hoãn quá khí Phil, “Các ngươi sao không đợi ta a.” Mạnh liệt hít vài hơi, cũng vội vàng đi theo.

Lâm Mộc bọn họ chạy đến nơi, tất cả các thú nhân đều đứng ở đó, Patrick hướng hắn đi tới, kéo tay hắn, mang hắn đi vào phòng ở trước. Bọn họ nhìn phỏng ở hoàn công.

“Mộc Mộc, nhìn, phòng ở đã muốn kiến tốt lắm.”

Nhìn đống phòng đơn giản này, so với những ngôi nhà cao tầng càng làm cho Lâm Mộc có cảm xúc hơn.

“Chúng ta ở trong này có thể vượt qua mùa mưa, không cần tranh đoạt, không cần lo lắng bị đuổi đi. Chúng ta có thể an tâm sinh hoạt, mà hiện tại chúng ta có bộ lạc của mình. Cám ơn ngươi, Lâm Mộc.”

Lâm Mộc nhìn Patrick, hắn biết người này hiện tại đang kích động, nhưng đối với cám ơn, Lâm Mộc cười cười, “Không cần nói cám ơn với ta.”

Patrick đem Lâm Mộc ôm vào trong ngực, gắt gao. Sau đó y xoay người lớn tiếng nói: “Hiện tại, phòng ở của chúng ta đã kiến xong. Về sau chúng ta có thể an tâm ở trong sơn cốc sinh hoạt, mà hiện tại chúng ta cũng có thể chính thức trở thành bộ lạc.”

Tất cả các thú nhân đều hoan hô, đây là cái gai, là nỗi đau trong lòng bọn họ, cũng là mục tiêu phấn đấu của bọn họ —— thành lập bộ lạc của mình. Ngày hôm nay, bọn họ cũng có bộ lạc. Bọn họ vì mình hoan hô, vì mình mà hò hét.

Patrick vươn tay ý bảo bọn họ an tĩnh lại, “Kế tiếp chúng ta nên đặt tên cho bộ lạc. Ta nghĩ để cho Lâm Mộc đặt tên, bởi vì là hắn làm cho giấc mộng của chúng ta trở thành hiện thực. Các ngươi đồng ý không?”

Các thú nhân lần thứ hai hoan hô, Lâm Mộc cho bọn họ hy vọng, trong lòng bọn họ thực tôn kính hắn.

Lâm Mộc có chút khẩn trương, nhìn khuôn mặt mỉm cười với mình, cảm thấy tay được nắm chặt, “Có thể thực hiện giấc mộng của mình là bởi vì các ngươi kiên trì, kiên trì thiện lương. Những thứ này là kết quả của việc các ngươi kiên trì, ta chỉ xuất ra chút ít sức lực mà thôi. Mà có thể vì bộ lạc đặt tên, ta thật cao hứng. Ta nghĩ để mọi người biết, sinh hoạt trong nơi này vì không phải trốn tránh, trốn tránh chữ du thú này. Ta hy vọng mọi người có thể quang minh chính đại sinh hoạt tại thế giới này, thậm chí so với thú nhân phổ thông cao thượng mà cường đại tồn tại. Cho nên ta nghĩ bộ lạc của chúng ta tên là bộ lạc du thú, ta hy vọng chữ du thú về sau sẽ trở nên vinh quang tối cao.”

Quang minh chính đại tồn tại, trở thành vinh quang tối cao, các thú nhân lần thứ ba hoan hô.

Tại thời điểm thích hợp, Patrick ý bảo nhượng mọi người im lặng xuống.

Tất cả các thú nhân nhìn Patrick, nam nhân khuôn mặt cương nghị nghiêm túc đối với đồng bạn của mình nói: “Chúng ta có bộ lạc, tự nhiên yêu cầu tộc trưởng lãnh đạo, mọi người…”

Không đợi Patrick nói xong, tiếng la lần nữa vang lên, “Patrick, Patrick, Patrick…”

“Lão đại làm tộc trưởng của chúng ta…”

Tiếng gọi ầm ĩ, âm thanh vui mừng, bọn họ nhất trí lựa chọn thú nhân vẫn luôn dẫn theo bọn họ.

Lâm Mộc nhìn nam nhân này, y cơ trí, lãnh tĩnh, là người lãnh đạo trời sinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio