Edit + Beta: Hwan
Lâm Mộc giả vờ thực ghét bỏ bộ dáng Patrick đối với y phất tay đuổi người, “Còn không nhanh đi tắm, nhìn bộ dáng bẩn hề hề của ngươi. Còn có… Đến chỗ Phil lấy ít dược cầm máu. Hừ!” Nói xong ghé vào trên giường không nhìn biểu tình của Patrick.
Patrick ôn nhu sờ sờ đầu Lâm Mộc, trong lòng thở ra, biểu hiện yếu ớt của thú nhân vẫn rất hữu ích.
Sau khi Patrick đi ra ngoài Lâm Mộc nhăn mặt nhìn bóng lưng y, thầm nghĩ, “Đừng cho là ta không biết ngươi trang đáng thương. Rõ ràng có thể tự tẩy sạch sẽ, lại cố ý để ta thấy bộ dáng chật vật của ngươi. Còn cố ý cho ta thấy vết thương nữa, trình độ diễn kịch quá kém.” Hắn cúi đầu nhìn chén hỏa quả, nhét một trái vào miệng nhai nhai, “Ta đại nhân đại lượng, lần này coi như xong.” Trong lòng thầm nghĩ, đừng nghĩ có lần sau.
Cơm trưa của Lâm Mộc có thêm canh cá, so với chỉ ăn có hoa quả mềm còn dễ chịu hơn chút, nhưng sau khi ăn xong còn phải đem bát thuốc đắng ngét trước mắt này uống nữa, Lâm Mộc nhịn không được chau mày “ Không uống có được không?”
“Lâm Mộc, ngươi bị thương, nhất định phải uống cái này. Loại thuốc này là do tổ tiên để lại, những giống cái trong bộ lạc trước kia của ta đều uống. Hơn nữa họ là ăn trực tiếp, bây giờ có thể nấu uống, ta thấy tốt hơn nhiều.”
Nấu thuốc là bởi vì Lâm Mộc cho nên mới sinh ra.
Lâm Mộc còn nhớ rõ hắn nhìn thấy cảnh tượng Phil trực tiếp đem thảo dược nhai đi nhai lại liền nuốt, lúc ấy thật kinh khủng a. Cảm thán cách bọn họ dùng dược thật lạc hậu, hơn nữa dược bây giờ toàn là hái, nếu không có sẽ không có biện pháp khác, điểm ấy làm cho Lâm Mộc thấy kì quái. Nghe được Phil nói, dược không thể để lâu, sẽ dễ dàng bị hư. Lâm Mộc thực không hiểu, không phải thảo dược được phơi nắng sẽ dễ dàng bảo tồn sao? Cho nên Lâm Mộc nghi hoặc mà hỏi “ Chẳng lẽ phơi nắng xong không thể bảo tồn ư?”
Phil trả lời càng làm cho Lâm Mộc không biết nói gì, “Sao có thể phơi nắng thảo dược chứ? Phơi nắng sẽ làm cho dược hiệu không còn.”
“Ngươi thử qua?”
“Làm như vậy, dược sư không cho phép.”
“Cho nên ngươi vẫn cho rằng phơi nắng làm sẽ mất đi dược hiệu, cho nên chưa làm qua?”
Phil gật đầu.
Lâm Mộc đỡ trán, đây là kinh nghiệm bị trói buộc a.
“Phil, ngươi thử phơi nắng một lần đi, dù sao hiện tại thảo dược nhiều. Còn có a.” Hắn lôi một đoạn thảo dược trong miệng Phil, “Ngươi có thể ngao dược. Trực tiếp nhai...” Lâm Mộc không chịu nổi mà nhíu mày, “Ngao dược tuy có chút đắng, tổng so với nhai trực tiếp tốt hơn.”
“Thật sự có thể?” Phil hoài nghi.
Lâm Mộc thảo dược trong tay xuống, khoanh tay ngang ngực, “Ngươi có thể thử xem.” Phơi nắng dược, ngao dược, Lâm Mộc tuy rằng không có thử qua, nhưng trung y của Hoa Hạ chính là trải qua ngàn năm truyền thừa, là tinh hoa trải qua lịch sử lắng đọng xuống.
Cho nên sau khi Phil làm thử, thảo dược có thể phơi nắng, uống thuốc có thể nấu.
Trở lại thời khắc Sacha khuyên nhủ Lâm Mộc uống thuốc.
“Lâm Mộc, ngươi uống thuốc đi. Bị thương nên uống thuốc, không uống ngươi sẽ rất đau.”
Lâm Mộc bĩu môi không cho là đúng, hắn cũng không có phát sốt, chỉ có chút đau. Nhìn chén thuốc nóng vù vù kia, Lâm Mộc đã cảm thấy miệng phát khổ, “Sacha, kỳ thật ta cũng có thuốc. Ta có thể uống nó. Thuốc này là dùng để hạ nhiệt giảm đau?”
Sacha ngẫm lại “Không biết.”
Phil nhìn Sacha, nhìn chén gỗ trong tay y.
“Lâm Mộc nói như thế nào?”
“Lâm Mộc nói hắn có thuốc.” Sacha buông chén gỗ trong tay, “Không phải là hắn không muốn uống thuốc nên gạt ta chứ?”
Nói xong y ngửi mùi dược trong chén, cau cái mũi, thật khó ngửi.
Phil suy nghĩ một chút, vẫn bưng bát đi tìm Lâm Mộc.
Linie vừa mới từ phòng đi ra thấy bóng dáng Phil đi vào phòng Lâm Mộc, hỏi Sacha đang ở bếp tìm đồ ăn “ Sao vậy? Lâm Mộc không nguyện ý uống thuốc?” Lần đầu tiên bị thương phải uống thuốc này là kinh nghiệm khẩu truyền của các giống cái, sau khi hắn trưởng thành cha thân cũng có nói với hắn.
Sacha cắn thịt khô lắc đầu, “Phil đi khuyên hắn. Bất quá thuốc này rất khó uống, là ta, ta cũng không muốn uống.”
“Cha thân của Sacha chưa nói với Sacha sao?”
“Đương nhiên nói qua, ta mới không cần cùng Locker…”
“Hử?” Linie cười có thâm ý khác.
“Linie, ngươi không thiện giải nhân ý.”
“Ha ha a...” Linie cười vui vẻ.
Trong phòng Lâm Mộc
Phil tiến vào khi Lâm Mộc đang tìm kiếm thuốc của mình, ba lô của hắn được đặt trong tủ ở đầu giường.
Hắn nhìn số thuốc không nhiều lắm trong tay, đang lo lắng có nên uống hay không thì Phil đi vào.
“Phil?”
“Lâm Mộc, ta biết ngươi có dược, hơn nữa hiệu quả thực hảo, nhưng số dược này rất ít thấy. Chúng ta hiện tại làm không được, cho nên ta thấy ngơi không nên ỷ lại số dược này, ngươi ngươi hẳn là nên thích ứng với dược ở đây. Hơn nữa, ngươi đã nói… Ngươi trở về không được. Cho nên ta cảm thấy…”
Lâm Mộc biết ý của Phil, hắn cũng biết không thể dựa vào số thuốc này. Lúc trước hắn có nghe qua việc kháng thuốc, thuốc đặc hiệu uống nhiều cũng càng ngày càng vô dụng. Hiện tại hắn nên thích ứng dược nơi này mới được, miễn cho cảm mạo lại thành bệnh nan y.
Lâm Mộc cố nén sự kháng cự trong lòng mà tiếp nhận chén thuốc, thấy Lâm Mộc đồng ý uống thuốc Phil rất vui vẻ.
Mùi thảo dược khi đặt ở bên miệng càng phóng đại thật nhiều, nghĩ đau lâu không bằng đau ngắn, hắn bịt mũi một hơi uống hết, đắng đế nhăn cả mặt.
“Thật sự là xứng với cái tên, cùng với trong tưởng tượng rất khó uống.” Nói xong hướng Phil vươn tay.
“Cái gì?” Phil nghi hoặc.
“Đồ vật áp chế khổ, chẳng lẽ ngay cả trái cây cho ta ngươi cũng không lấy ư?”
Phil không hảo ý cười cười, “Quên.”
Lâm Mộc thống khổ “Phil, sao không lấy theo vậy.”
“Ta lập tức lấy cho ngươi.” Phil nói xong xoay người bỏ chạy.
Ăn vài trái cây mới áp chế hết vị đắng trong miệng, Lâm Mộc ngồi bên cạnh ba người, “Thuốc này thục đắng muốn chết. Đều làm cho lưỡi ta không có vị giác.”
“Lâm Mộc, ngươi có tốt chút nào không?”
Lâm Mộc ném cho hắn cái long não, “Dược hiệu không có nhanh như vậy.”
Phil cười đem hoa quả vừa mới rửa sạch để bên cạnh Lâm Mộc, “Ngươi luôn nằm úp sấp có thoải mái hay không?”
“Là không thoải mái, nhưng không có biện pháp. Chúng ta liên ôm chẩm đều không có.”
“Ôm chẩm?” Linie phát hiện Lâm Mộc tổng sẽ nói một số từ mới lạ, mà lúc đó bọn họ sẽ tạo ra một số thức hữu dụng.
Nhìn ánh mắt tò mò của mấy người kia, “Kỳ thật ôm chẩm chính là gối đầu, có thể nằm ngủ. Ưhm, các ngươi hình như không biết gối đầu. Nói như thế nào nhỉ?” Lâm Mộc suy nghĩ nên miêu tả như thế nào.
“Ôm chẩm… Nói ví dụ, ” hắn chỉ vào da thú bọn họ cầm, “các ngươi khâu nó thành hình túi áo, bên trog để đồ vật mềm mềm. Nơi đó của chúng ta có bọt biển cùng bông. Không biết nơi này có hay không.”
Linie suy nghĩ một chút, “Bọt biển và bông chúng ta cũng chưa nghe qua. Bất quá ngươi nói đồ vật mềm mềm, ta biết một loại cây, sẽ ra một loại hoa, loại hoa này mềm mềm. Màu sắc có nhiều loại, rất đẹp. Không biết có phải loại ngươi nói không?”
“Hoa?”
“Là hoa. Đóa hoa thực lớn.” Ba người gật đầu.
“Chẳng lẽ là bông?” Lâm Mộc ở trong lòng nói thầm, hắn thấy qua cây bông, cũng không không phải loại cây to.
“Về sau có cơ hội các ngươi mang ta đi nhìn một chút.” Có lẽ là cây bông bị biến dị cũng không chừng.
Ba người đều cười gật đầu đáp ứng, tuy bọn họ thấy gối ôm cũng không cần, nhưng có thể làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn bọn họ cũng vui lòng.
Bốn người nói nói cười cười, Linie cùng Phil cũng không ngừng tay mà cứ khâu quần áo trong tay, hiện tại bọn họ đang làm quần áo mùa đông.
Lâm Mộc vuốt quần áo bọn họ làm, chọn đều là da thú mềm mại ấm áp, chính là không có tay áo.”Sao không may thêm tay áo, mặc mùa đông không lạnh sao?”
“Cái này là mặc ở bên trong. Chúng ta còn làm quần áo bên ngoài nữa. Không có tay áo mặc dễ hơn, cánh tay sẽ không cứng ngắc”
Lâm Mộc gật đầu, dù sao bọn họ là làm bằng da thú, tuy nói da thú xử lý không tồi, nhưng độ mềm mại chỉ là tương đối. Kỳ thật da thú giữ ấm cũng có hạn, nhất là loại váy da thú mặc lúc trước. Lâm Mộc bắt đầu vì quần áo mùa đông của mình mà phát sầu, hắn rất là sợ lạnh. Bất quá ngẫm lại quần áo hắn mặc ở bên trong nhiều hơn bọn họ nhiều.
Nếu có vải thì tốt rồi…
Lâm Mộc đem da thú gấp đôi lại, sau đó nằm úp sấp đi lên, “Thoải mái.”
Sacha nhìn bộ dáng thoải mái của Lâm Mộc cũng học nằm úp lên “Lâm Mộc, muốn biết tộc trưởng đi đâu không?”
Lâm Mộc cho hắn cái xem thường, “Trừ bỏ săn thú còn làm cái gì nữa?”
“Vậy ngươi biết tộc trưởng đi bắt con mồi gì không?”
Lâm Mộc quay đầu nhìn hắn một cái, làm bộ như không thèm để ý nói: “Chuyện này có gì để hỏi, dù sao đều là động vật. Hắn không phải bị thương sao, còn đi ra làm gì?”
“Đương nhiên là vì ngươi a, tộc trưởng nói đi bắt mao mao thú cho ngươi. Lâm Mộc, ngươi có biết mao mao thú là cái gì không?”
Lắc đầu, động vật hắn biết đến rất hữu hạn.
“Thịt mao mao thú rất ngon. Ta đã từng ăn qua một lần, hương vị kia ta còn nhớ rõ.” Nói xong còn khoa trương nuốt nước miếng, “Thú nhân chỉ bắt cho giống cái của mình ăn. Hơn nữa, hơn nữa là dưới tình huống thú nhân làm sai muốn lấy lòng giống cái, cho nên mao mao thú còn gọi là tha thứ thú. Chỉ cần tiếp thu liền đại biểu tha thứ cho thú nhân. Thịt mao mao thú ăn ngon như vậy, giống cái rất khó cự tuyệt. Bất quá, mao mao thú rất khó bắt được.”
Lâm Mộc nghe xong cảm thấy mao mao thú rất có ý nghĩa, những thú nhân này rất có ý. Tha thứ thú, tha thứ thú, tha thứ thú nhân, ha hả…
Nhìn Lâm Mộc cười sáng lạn, Sacha trêu đùa nói: “Hạnh phúc, khoái hoạt, vui vẻ, nhộn nhạo …”
“Đó là ngươi…”
Con mồi khó bắt giữ tự nhiên sẽ về muộn.
Đêm đã khuya, Patrick còn chưa có trở về.
Lâm Mộc chờ đến phiền lòng, toàn thân nằm ở trên giường cả ngày đều cứng ngắc. Hắn xuống giường ở trong phòng chậm rãi đi lại, thời gian càng trễ, Lâm Mộc càng phiền táo.
“Đáng giận, biết sai lên nhận lỗi, bắt mao mao thú gì chứ! Còn tha thứ thú gì nữa, tha thứ thú, thật sự là ngốc chết.”
Patrick vừa mới vào phòng liền nhìn thấy tiểu nhân nhi nhà mình đang nóng nảy mắng mình. Y từ phía sau ôm lấy Lâm Mộc, “Ta đã trở về.”
Lâm Mộc tránh ra khỏi ngực y, ôm cánh tay, sắc mặt rất khó nhìn nói: “Còn biết trở về a?” Nghe như là thê tử chỉ trích trượng phu về trễ vậy.
Patrick cười đem Lâm Mộc ôm lấy.
“Ngươi làm gì?” Chuyện tối qua còn là kí ước mới mẻ đối với Lâm Mộc, tuy rằng lúc làm rất tốt đẹp, nhưng kết quả thực không xong, nhìn hiện trạng của hắn là biết. Hắn không có hứng thú đi lên vết xe đổ.
Patrick đem Lâm Mộc nhẹ nhàng đặt ở trên giường, “Quá muộn, ngươi mau đi ngủ sớm đi.”
Lâm Mộc bất mãn nhìn y, hắn còn chưa nói xong đâu.
Patricia che khuất mắt Lâm Mộc, “Ngoan, hiện tại quá muộn. Muốn gì thì để ngày mai nói.”
Lâm Mộc chỉ có thể nhắm mắt lại.
Patrick xoay người ra phòng, y muốn đem vết thương trên người đi xử lí mới được.
Khi trở về, Patrick thấy người trên gường đã ngủ. Y nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt hắn.”Ngươi rốt cục hoàn toàn thuộc về ta.”
Trong mắt của y không che trụ hạnh phúc.
Đem huỳnh thạch bỏ vào trong túi, trong phòng nháy mắt chìm vào bóng tối. Patrick đem Lâm Mộc ôm vào trong ngực mình, hôn thân trán của hắn, thỏa mãn ngủ.