Edit + Beta: Hwan
Lâm Mộc nhặt áo trên mặt đất lên vừa chạy vừa mặc “Casso, đi mau. Chúng ta nhánh chóng trở về. ”
Ra khỏi sơn động, mưa lại rơi lớn hơn. Lâm Mộc chạy nhanh bị trượt chân một cái.
“Tê” bị hòn đá cắt qua bàn tay, ngã một phát, nhưng trong lòng không vội. Có thú nhân săn thú trên núi thực bình thường, huống chi hai người nọ cũng đã đi rồi. Sơn cốc bọn họ ở cũng rất bí mật, từ trên không nhìn xuống cũng nhìn không ra, bất quá cũng phải đề phòng có người vô tình xông vào. Nhưng chuyện này cũng phải đợi sau khi Patrick trở về cùng y thương lượng mới được.
Hắn vươn tay làm cho nước mưa tẩy đi bùn đất dính trên tay.
Casso cùng Cầu Cầu vốn chạy ở phía trước, thấy Lâm Mộc ngã sấp xuống liền chạy trở lại xem hắn có bị gì không.
Lâm Mộc dung tay trái không bị thương nhu nhu đầu hai tiểu tử này tỏ vẻ hắn không có việc gì, Cầu Cầu muốn giúp hắn liếm liếm cũng bị hắn cự tuyệt.
“Ha ha, không có việc gì. Nhưng quần áo đều dơ hết rồi.” Mùa mưa muốn phơi khô quần áo thật không dễ dàng. Lâm Mộc nghĩ cách khi trở về đem quần áo hơ cho khô mới được.
Trên người dính nị thật không thoải mái, ” Thật muốn tắm nước ấm. Đáng tiếc lại không có dục dũng, còn không có nơi để tắm nữa. Thật là thất sách, phải tạo ra căn phòng để tắm mới được.”
Một bên ở trong lòng tiếc nuối, một bên tính toán trở về tắm rửa như thế nào, trong lúc vô tình nhìn thấy thứ ẩn nấp trong bụi cỏ.
Nếu Lâm Mộc không có ngã sấp xuống, lại không đem đám cỏ này đè xẹp, hắn cũng không thể nào phát hiện ra thứ này.
Lâm Mộc nghi hoặc nhìn thứ quen thuộc này ” Đây là tỏi nhỉ. Tuy rằng tương đối cao chút, Chắc đúng là nó.” Lâm Mộc trong lòng nghĩ, bước chân đến chỗ bụi cỏ đó.
Vuốt lá cây, “Thực giống cọng hoa tỏi non ta đã từng mua.”
Lâm Mộc đẩy đẩy đất xung quanh gốc cây này.
Cầu Cầu thấy thế cũng nhanh chóng đào giúp. Casso thấy bọn họ bận rộn, nó thì cảnh giác nhìn bốn phía, lo lắng có chút đọc vật làm Lâm Mộc bị thương.
Bời vì trời mưa, Lâm Mộc nhổ lên thực dễ dàng. Nhìn đến gốc cây tròn tròn quen thuộc, cao hứng nói với hai tiểu tử kia “Là tỏi, thực sự là tỏi. Ha ha, ta lại tìm ra một loại gia vị nữa.”
Cầu Cầu ngửi mùi thực ghét bỏ mà ném trên mặt đất, nó không rõ vì sao chủ nhân lại bởi vì thứ kia mà cao hứng.
Lâm Mộc thấy Cầu Cầu không thích cũng không nói gì, hương vị của tỏi thực nồng, bất quá hắn tin tưởng, sau khi làm đồ ăn nó tuyệt sẽ ăn không ít.
“Hai nhóc con, giúp ta nhổ nhiều nhiều trở về.”
Lâm Mộc mở miệng, Cầu Cầu và Casso tự nhiên sẽ hỗ trợ.
Lâm Mộc ôm đống tỏi vừa tìm được cao hứng trở về, đi không được bao lâu liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang hướng về phía bọn họ đi tới.
Người đến đen mặt dị thường.
Người đã tới nơi.
“Patrick” Lâm Mộc thực chột dạ kêu một tiếng.
Patrick thở dài trong lòng, y không biết nên làm như thế nào với người này. Hôm nay căn bản hắn sẽ không về sớm như vậy, chính là y tìm thấy thứ làm cho Lâm Mộc hứng thú, nghĩ tới người này thật sự bị nghẹn đến buồn bực muốn cho hắn cao hứng một chút.Lại không nghĩ tới sau khi trở về tìm như thế nào cũng không thấy bóng dáng Lâm Mộc đâu cả, thế nhưng không có ai biết Lâm Mộc đi đâu! Patrick chưa từng phát hỏa lớn như hôm nay.
Nghĩ tới vài ngày này có thú nhân đi qua sơn sơn cốc này làm Patrick lo lắng không thôi. Y hiểu tính tình của Lâm Mộc, làm cái gì cũng đều thực tùy ý, còn không biết nguy hiểm. Nghĩ tới việc nếu hắn gặp phải thú nhân khác sẽ bị mang đi, trong lòng liền lo lắng. Vốn định theo khí vị của Lâm Mộc đi ra ngoài tìm, lại bất đắc dị bên ngoài mưa to, khí vị đều bị loãng đến không thấy rõ. Sốt ruột hướng ra bên ngoài tìm, hoàn hảo Jason ngăn y lại, nói với y Lâm Mộc hẳn là còn đang ở trong cốc, Casso cùng Cầu Cầu cũng không thấy hẳn là ở cùng với hắn. Y liền lập tức phân phó người tìm khắp bốn hướng. Y ở trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng làm cho Lâm Mộc xảy ra chuyện gì.
Tâm tình của hắn nóng như lửa đốt mà đi tìm người, mà người cần tìm kia lại vô cùng cao hứng nhàn nhã. Bất quá thấy người không có việc gì, Patrick cũng yên tâm. Nhưng vì muốn người này chịu chút giáo huấn nên cố ý mặt lạnh, cần thận đem người nhìn từ đầu tới chân một lần, chính là có chút bị bẩn, cũng không phát hiện bị thương.
Lâm Mộc cười trừ “Cái kia, ta chỉ đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi, liền chỉ một chút thôi, thật sự chỉ một chút thôi. Ha ha, Casso có thể làm chứng.” Nói xong lách qua một bên để Casso lộ ra trước mặt Patrick.
“Lâm Mộc ngươi không có nghĩa khí.” Casso dùng ánh mắt khiển trách hắn.
Lâm Mộc chớp mắt tỏ vẻ hắn thực áy náy đối với nó.
Casso ở trong lòng nguyền rủa Lâm Mộc, nguyền rủa hắn vĩnh viễn bị Patrick thúc thúc không cho bước ra khỏi phòng. Ô ô ô, Casso cảm thấy nó hảo vô tội. Chính nó rõ ràng bị ép buộc.
Patrick nhìn Casso run rẩy không dám nhìn y, dùng ánh mắt thánh công đông trụ nó. Còn ngại lực độ không đủ, thanh âm lạnh lùng như băng của y vang lên “Casso, sau khi trở về tới tìm ta.”
Casso bị đông lạnh thành băng trực tiếp bể thành từng miếng. Casso ở trong lòng rơi lệ đầy mặt “Ta thật sự hảo vô tội a.”
Cầu Cầu thấy nó đáng thương liền tiến đến an ủi. Lâm Mộc cũng hiểu được thật đáng thương, vẫn là do hắn tạo nên, trong lòng rất áy náy, cũng vươn tay muốn an ủi Casso lại bị Patrick kéo lại.
Patrick nắm lấy tay Lâm Mộc, trên bàn tay trắng nõn là vết thương thực rõ ràng. Vết thương trên tay tuy đã không còn chảy máu nhưng vẫn để cho y tức giận. “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Mộc nhìn thấy Patrick rất tức giận, vội vàng giải thích “Chính là không cẩn thận bị ngã, thật sự không nghiêm trọng.” Nhìn thấy Patrick càng ngày càng tứ giận, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Trên người cũng có?” Y nhìn những vết bùn còn trên người Lâm Mộc hỏi.
“Chính là không cẩn thận ngã, thật sụ không có việc gì…” Giọng nói nhỏ dần.
Patrick thực tức giận, không chỉ lén trốn ra ngoài, còn làm bản thân bị thương. Nhưng chung quy lo lắng nhiều hơn tức giận. Để cho giống cái của mình bị thương, là y vô năng. Y đi đến ôm người lên, thuận tay đem đồ ật trong tay hắn ném luôn.
“Tỏi của ta!” Lâm Mộc hét lên.
“Đừng lộn xộn!” Ánh mắt của Patrick làm Lâm Mộc thành thật oa trong ngực y.
Lâm Mộc rất không thích cách Patrick ôm hắn như ôm công chúa, hắn chỉ bị thương ở tay thôi vì sao lại muốn ôm hắn trở về? Chân của hắn không bị gì a. Bất quá nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của y, Lâm Mộc thông minh không có nói ra.
Không cần tự mình đi đường, Lâm Mộc thoải mái nhiều. Hắn nhân cơ hội suy nghĩ làm thế nào để tránh được một kiếp này. Kỳ thật trong lòng hắn hiểu được, Patrick sở dĩ tức giận như vậy là bởi vì lo cho hắn. Trở về lại không thấy mình y nhất định rất lo lắng. Kỳ thật ngẫm lại hắn thật sự rất bốc đồng. Bên ngoài rất nguy hiểm, thể trạng nhỏ bé của hắn cùng với những mãnh thú so sánh quả thật không đủ nhìn, nhưng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn khác. Ngẫm lại hôm nay, nếu hắn bị người ta phát hiện, nhất định sẽ đánh một trận. Bọn họ thật vất vả mới kiến tạo nhà cũng sẽ bị đốt mất. Nghĩ lại mà thấy sợ.
Lâm Mộc bởi vì sai lầm của mình, trong lòng tràn đầy sám hối, hắn nhìn Casso đi phía sau còn không quên kéo theo đám tỏi của hắn, hắn còn giống như khi dễ tiểu hài tử.
Thấp giọng nói “Patrick, ta sai.”
Patrick cúi đầu nhìn người trong ngực, bộ dáng thực hối hận.
“Ta sai, ta không nên làm cho ngươi lo lắng. Còn có….” Lâm Mộc cúi đầu “Casso là vô tội, là ta bắt nó mang ta đi, nó cũng không ngăn cản ta được. Ngươi đừng trách nó.”
Patrick nhìn ra hắn thiệt tình biết sai, nhưng vì để cho hắn nhớ rõ cho nên vẫn cứ lạnh mặt như cũ. Lâm Mộc không có tiếp xúc với mãnh thú độc vật, nên hắn không biết những thứ kia nguy hiểm như thế nào. Nghĩ lại Lâm Mộc nói về nơi đó của hắn, cũng thật sự không cần lo lắng những thứ này xuất hiện. Bất quá nơi này không giống, có lẽ hắn chỉ nhìn thấy bọn họ bắt được con mồi trở về, nên hắn cho rằng bọn họ không cần sợ những mãnh thú đó, mà trên thực tế có rất nhiều thú nhân vì săn thú mà thiệt mạng. Thế giới này không thích hợp cho những giống cái yếu ớt sinh tồn, cho nên giống cái mới quý giá như vậy. Mà Lâm Mộc là quý giá nhất của y.
Phil bọn họ nghe nói không thấy Lâm Mộc đều thực lo lắng, Sacha càng thực áy náy. Y nghĩ, Lâm Mộc đứng ở cửa nói nhảm chính là lúc hắn muốn lén ra ngoài, nếu y ngăn cản hắn thì tốt rồi.
Thấy Patrick ôm Lâm Mộc trở về, bọn họ cũng yên tâm. Vốn nghĩ đi lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng lạnh như băng của tộc trưởng hơn nữa Lâm Mộc ngoan ngoãn không rên một tiếng, bọn họ không dám tiến lên.
Patrick ôm Lâm Mộc đi ngang qua người bọn họ “Phil đi lấy chút dược cầm máu.” Ngày hôm qua bọn họ mới hái.
Phil nghe Patrick muốn dược cầm máu liền đoán được Lâm Mộc bị thương, hy vọng không thực nghiêm trọng, nếu không thì không biết gương mặt tộc trưởng sẽ đen bao lâu nữa.
Lâm Mộc bị đặt lên giường tiểu tâm xử lý miệng vết thương.
Kỳ thật hắn cảm thấy không có gì. Dù sao miệng vết thương cũng đã rửa qua nước sạch sẽ. Bất quá nhìn Patrick ở bên cạnh mặt lạnh, Lâm Mộc ngoan ngoãn để cho Phil giúp hắn xử lý vết thương.
Sau khi băng bó vết thương xong, Phil cười cười với Lâm Mộc “Miệng vết thương không nghiệm trọng, rất nhanh sẽ lành.” Lời này của Phil chủ yếu là nói với Patrick, hy vọng tộc trưởng đừng phát hỏa lớn như vậy. Nghĩ đến bộ dáng phát hỏa của y ngày hôm nay thật đúng là khủng bố. Sau đó hắn cho Lâm Mộc một ánh mắt bảo trọng liền đi ra ngoài.
Lâm Mộc nhìn Patrick không nói một câu mà đi tới trước cửa kéo mành xuống. Cảm thấy y chuẩn bị tính sổ cùng mình. Hắn thật sự muốn trốn đi, nhưng ngại bùn đất trên người nên ngoan ngoãn ngồi chỗ cũ.
Nhìn Patrick từng bước từng bước tới gần làm cho hắn thực khẩn trương, hắn không biết Patrick sẽ tính sổ với hắn như thế nào, sẽ không đánh hắn đi.
“Cởi quần áo ra.”
“Hả? Làm cái gì?” Lâm Mộc kinh ngạc, Patrick sẽ không nghĩ cái kia đi…. Chẳng lẽ y chuẩn bị đối với mình dùng xxx, hắn không cần a. (tác giả dùng □, nên tôi thay bằng xxx =)) tôi bị Khúc má làm cho lây nhiễm rồi =)))
Nhìn ra Lâm Mộc kháng cự, Patrick trực tiếp động thủ giúp hắn thoát.
Lâm Mộc một bên dãy dụa một bên bận tâm tay mình, sức chống cự giảm nghiêm trọng, không bao lâu liền trơn bóng.
“Patrick, ngươi không thể đối với ta như vậy. Ta không thích.” Lâm Mộc vì mình trơn bóng mà vừa thẹn vừa giận. Bên người còn có cặp mắt nhìn chằm chằm làm hắn căm tức.
Patrick nhìn kỹ một chút, trừ bỏ khuỷu tay có một chút xanh tím, những chỗ khác thì không có gì. Cũng yên tâm.
Bất quá sau khi yên tâm, cũng ý thức được tình huống hiện tại, trước mắt đó là một bức họa mỹ nhân ngằm nghiêng làm người ta thèm nhỏ dãi.
Làn da trắng nõn của Lâm Mộc bởi vì xấu hổ mà hồng hồng, ánh mắt thủy nhuận, có lẽ cảm thấy ủy khuât nên dẫn theo chút hơi nước. Cặp môi xinh đẹp cũng hồng mê người, Patrick cảm thấy toàn thân khô nóng, khí huyết cuồn cuộn, thật muôn đem người này đặt dưới thân. Nhưng y biết nếu làm như vậy Lâm Mộc nhất định sẽ rất tức giận, y cố nén tiếc nuối trong lòng dùng thảm bọc Lâm Mộc lại. Y xoay người đi ra.
Lâm Mộc chớp chớp mắt, không rõ. Nghĩ đến bản thân nghĩ bậy, nhịn không được đỡ trán “Lâm Mộc, suy nghĩ của mày thật đen tối.”
Patrick ra khỏi phòng thở dài một hơi, ái nhân ở phía trước, vẫn là trạng thái mê người, y có thể kiên trì trụ, y thật bội phục khả năng nhẫn nại của y.
Phil bọn họ thấy Patrick đi ra, bọn họ đã chuẩn bị tốt nước gừng ấm. Bọn họ nhìn sắc mặt Patrick, không biểu tình gì. Mấy người thoáng qua nhau, không biết tình huống giờ thế nào.
Linie cảm thấy hẳn không có việc gì, không biểu tình là đặc điểm của tộc trưởng, không phục bình thường, hẳn là không có gì nghiêm trọng. Nhưng Lâm Mộc đến tột cùng có thể hay không bị bạn lữ trừng phạt thì hắn không biết. Bất quá, thú nhân không bao giờ buông tha cho việc mưu cầu phúc lợi.
Lâm Mộc cảm thấy tình huống bây giờ còn xấu hổ hơn lúc nãy. Patrick thế nhưng muốn giúp hắn tắm rửa, tuy hai người cái gì nên hay không nên đều đã làm, nhưng không có nghĩa hắn thông suốt đến mở a.
“Có thể để ta tự tắm không?” Lâm Mộc yêu cầu.
“Tay ngươi bị thương.”
Không phải ta còn một cánh tay sao? Nhưng hắn biết Patrick tuyệt đối không đồng ý.
“Nhượng Phil bọn họ giúp ta?”Lâm Mộc đề nghị.
Patrick nhìn hắn một cái “Không phải ngươi nói ngươi là giống đực sao? Ta nghĩ Ryland bọn họ sẽ không đồng ý.”
Lâm Mộc không nói gì, sao ngươi lúc này mới thừa nhận ta là giống đực chứ, hỗn đản!
Lâm mộc ở trong ổ chăn giãy dụa lần cuối.
Patrick đem người lôi ra, sau đó đem người ôm lấy đặt lên chân mình.
Lâm Mộc cảm thấy hiện tại Patrick muốn phạt hắn. Chỗ nào là tắm rửa chứ, rõ ràng biến thành chiếm tiện nghi, có thể đừng sờ loạn hay không, ngươi ngươi ngươi… Tay của ngươi để ở chỗ nào! Trong lòng Lâm Mộc như có ngàn con trâu chạy qua.
“Có thể đừng sờ nơi đó được không, ta cảm thấy nó đã muốn rất sạch sẽ.” Lâm Mộc nhìn Patrick cầm lấy thân dưới của mình làm mấy chuyện xấu, hắn vặn vẹo thân mình muốn tránh.
Âm thanh của Patrick khàn khàn “Đừng lộn xộn, nếu không thì đừng trách ta.”
Lâm Mộc bị thứ cứng rắn đâm vào mông mình làm cho sợ tới mức không dám động.
Lâm Mộc cảm thấy Patrick một bên tắm rửa cho hắn, một bên giúp hắn xoa nắn bộ vị yếu ớt làm cho hắn lên mây thật sự rất gian trá.Nhưng vô pháp không sa vào đó. Lâm Mộc cảm thấy nam nhân thật sự có điểm đó không tốt, nửa người dưới dễ bị khống chế.
Patrick sau khi để Lâm Mộc phóng thích xong, cẩn thận dùng khăn mặt lau khô người hắn rồi lập tức nhét người vào trong chăn, chính y cũng chui vào.
Y nhịn lâu như vậy cũng nên cấp bản thân mưu cầu lợi chứ.
Cầm bàn tay nhuyễn mềm của Lâm Mộc đặt lên lửa nóng của mình, thanh âm khàn khàn biểu thị ý tứ.
“Giúp ta.”
Lâm Mộc cảm thấy hắn giống như đụng phải nước sôi liền vội rút tay về, lại bị patrick cầm thật chặt “Mộc Mộc, cho ngươi hai lựa chọn, một là dùng tay, hai là….” Y vuốt ve chỗ mảnh đất thần bí kia vài vòng “Dùng nơi này.”
Lâm Mộc theo động tác của y toàn thân cứng ngắc phiếm hồng, cắn răng, hắn trước kia sao không phát hiện ra người này ra vẻ đạo mạo chứ!
Nghĩ tới thứ vừa chạm phải kia, nghĩ tới thống khổ lần trước, hắn thỏa hiệp. Còn ở trong lòng tự an ủi mình, không quan hệ, hắn coi đó là khúc gỗ lớn… (=)) hắc hắc em Mộc thật là.)
========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: che mặt…