Edit + Beta: Hwan
Hôm nay Lâm Mộc phá lệ tỉnh sớm, ngoài phòng lúc này còn xám đen. Lâm Mộc đã muốn quen nằm trong ngực Patrick ngủ, hôm nay tỉnh sớm lo lắng sẽ đánh thức Patrick tỉnh nên hắn cũng không dám lộn xộn.
Ở trong lòng cảm thán, “Trong lòng có việc đúng là không ngủ được.” Sau đó lẳng lặng nhìn Patrick đang ngủ say.
Hắn nhẹ nhàng cọ cọ bả vai Patrick, bị Patrick theo bản năng ôm lấy, nằm lên vai y. Lâm Mộc nở nụ cười, hắn thích cuộc sống như thế này, có người thích, có người sủng ái. Hắn thích nơi này đơn giản, không có lục đục với nhau, không có tinh cảm bị phản bội, mọi ngươi chỉ muốn làm cho cuộc sống tốt lên. Tuy rằng điều kiện sinh hoạt thật gian khổ, nhưng Lâm Mộc cảm thấy, chỉ cần có người này ở bên cạnh, hết thảy đều không là vấn đề gì hết.
Khi Patrick tỉnh lại liền nhìn thấy Lâm Mộc hai mắt mở to nhìn y cười. Nhận ra đối phương không có phát hiện y đã tỉnh lại cũng không có chút phản ứng, xem ra Lâm Mộc lại đi vào cõi thần tiên. Nhưng mà sáng sớm nhìn thấy giống cái của mình “si mê” nhìn mình (ngươi xác định đi vào cõi thần tiên cùng với si mê có quan hệ ư), điều này làm cho y cảm thấy thật sự thần khang khí sảng. Sáng sớm có bắt đầu tốt như vậy, Patrick cảm thấy tâm tình phi thường sung sướng.
Vì gọi Lâm Mộc hồi tâm, Patrick không kìm nổi lòng mà hôn nhẹ lên môi hắn, nhìn thấy ánh mắt của hắn từ mơ hồ trở nên thanh tỉnh, “A, ngươi tỉnh rồi? Chúng ta nhanh chóng rời giường, còn thật nhiều việc phải làm kìa.”
Nhìn thấy Lâm Mộc vội vàng mặc quần áo chuẩn bị xuống giường, Patrick cảm thấy Lâm Mộc thật sự rất đáng yêu, nhìn không được hôn lên trán hắn mới gật đầu nói tốt.
Hai người đi đến bên dòng suối rửa mặt, sáng sớm đầu thu khiến cho người ta cảm thấy thư thái lành lạnh.
Patrick nhìn Lâm Mộc dùng tay vốc nước nhẹ nhàng hất lên mặt, hai má trắng nõn dính nước, nói không lên lời thanh tân. Thấy mình đang nhìn hắn, còn cươi với mình, y cảm thấy nụ cười của Lâm Mộc còn chói mắt hơn ánh mặt trời.
Bời vì thời tiết lạnh, Lâm Mộc không có dùng khăn mặt da thú lau mặt, hắn để cho tự khô. Mặc dù da thú có chút mềm mại, nhưng đối với Lâm Mộc lúc trước thường dùng khăn mặt mà nói, dùng da thú làm khăn mặt không thoải mái.
Lúc Lâm Mộc đứng lên vẩy tay cho khô nước chuẩn bị đi về cùng với Patrick, vừa lúc nhìn thấy Linie bọn họ đi đến bên dòng suối chuẩn bị rửa mặt.
“Lâm Mộc, ngươi còn dậy sớm hơn chúng ta nữa?” Sacha nói xong còn ngáp một cái, “nếu không phải hôm nay còn muốn đi ra ngoài, thật sự không muốn dậy sớm như vậy đâu.”
Lâm Mộc cười nói, “Nhìn ngươi buồn ngủ như thế, nhanh rửa mặt tỉnh ngủ đi. Cũng nhỡ rõ dùng tạo quả gội mớ tóc hỗ độn của ngươi đi.”
Sacha xua tay, “Biết rồi, biết rồi, ta cũng đang muốn gội đầu.”
Vốn Lâm Mộc vẫn không biết dùng cái gì để gội đầu, lúc cùng bọn họ nói chuyện phiềm oán giận tóc bóng nhẫy gội không sạch, Linie có nói cho hắn biết có một loại trái cây có tác dụng vệ sinh. Sau khi Lâm Mộc dùng thử cảm thấy thật không tồi, cũng liền gọi thứ này là tạo quả, lúc ấy Sacha còn nghi hoặc vì sao gọi là tạo quả mà không phải tên khác.
“Bởi vì nơi đó của chúng ta gọi loại quả này là tạo quả.” Đương nhiên là Lâm Mộc lừa dối Sacha.
Mà Mischa cũng có nghi hoặc, “Nơi đó của các ngươi có tên tạo quả này, vậy tại sao ngươi không biết?”
“Ừ, bởi vì ta chưa dùng qua.”
Phil tò mò lúc trước Lâm Mộc dùng cái gì để gội đầu, nhưng hắn muốn hỏi thì Mischa đã hỏi giùm hắn.
“Vậy Lâm Mộc, ở nơi đó của các ngươi dùng cái gì để gội đầu. Tổng cảm thấy đồ vật nơi đó của các ngươi thật thần kỳ, chắc thứ dùng để gội đầu cũng không giống chúng ta nhỉ?”
Lâm Mộc nghĩ đồ vật ở nơi đó của chúng ta không giống như chỗ này, cho dù có cùng công năng nhưng lại tồn tại khác nhau. Ví dụ như tạo quả có công năng như tạo sừng (chắc là giống bồ kết ấy), lớn lên giống quả xoài, lột ra có một tầng da thật dày màu xanh, sẽ có một loại chất lỏng màu xanh chảy ra, hương vị rất dễ chịu. Mà thịt của tạo quả lại trong suốt, chính giữa là một cái hạt nhỏ màu đen, nhìn trong suốt. Lâm Mộc thí nghiệm một chút, thịt tạo quả có thể dùng như xà phòng, dùng để giặt quần áo, vệ sinh, hiệu quả rất tốt.
“Nơi đó chúng ta dùng dầu gội đầu để gội đầu, dùng sữa tắm để tắm, dùng sữa rửa mặt để rửa mặt, về phần rửa tay thì dùng xà phòng cùng dung dịch rửa tay.”
Sacha cảm thán, “Cảm thấy thật phiền phức, nơi này chúng ta muốn tẩy cái gì cũng đều chỉ dùng tạo quả.”
Phil gật đầu, hắn cảm thấy nếu giống như quê hương của Lâm Mộc như vậy, nếu muốn xuất hành cần phải mang thật nhiều đồ vật, nơi này của hắn tốt hơn, tẩy cái gì cũng chỉ cần tạo quả, mang theo thật phương tiện.
Lâm Mộc nghĩ lại, kỳ thật xuất hiện hàng tiêu dùng như vậy, cũng bởi vì xã hội phát triển nhu cầu của mọi người cũng tăng lên. Trình độ sinh hoạt đề cao, tự nhiên cũng nghĩ tới sinh hoạt thoải mái và tiện ích. Đương nhiên lúc có rất nhiều tiền, một ít vật phẩm trang sức xa xỉ cũng sinh ra. Cho nên để thời đại đồ vật xuất hiện và tồn tại cũng được quyết định bởi trình độ xã hội phát triển.
Lâm Mộc nhìn những người trước mắt, bọn họ mặc da thú, sinh hoạt thời tiền sử, nhưng hắn tin rằng bánh xe phát triển sẽ mang nhóm người này hướng đến sinh hoạt càng ngày càng hiện đại hóa. Nhưng cho đến lúc ấy cũng không biết loại phá triển này đến hay là mất đi.
Trở lại thời điểm Lâm Mộc nói chuyện với Sacha….
Nhìn mái tóc vàng xinh đẹp của Sacha, Lâm Mộc nhịn không được sờ sờ tóc mình, cảm thấy tóc dài ra, tóc mái phía trước cũng bắt đầu che mắt, nhưng ngại ở nơi này không có kéo, Lâm Mộc cũng không có biện pháp cắt tóc. Về phần lựa chọn dao nhỏ để cắt tóc, Lâm Mộc sẽ không làm, hắn lo lắng sau khi cắt xong hắn không có cách nào xuất môn gặp mọi người.
Tóc của Sacha bọn họ rất dài, hẳn chưa từng cắt qua, mà tóc của các thú nhân cũng rất dài, nhưng không có thể so với giống cái như Sacha. Tuy rằng bọn họ không có cắt tóc.
Lâm Mộc nghĩ, chắc do bọn họ có thể biến thân nên tóc mới không mọc dài như giống cái. Nghĩ tới sau khi bọn họ biến thân, tóc cũng biến thành lông của họ. Lâm Mộc nghĩ, có lẽ là nguyên nhân này, tựa như sư tử chưa bao giờ cắt lông cũng dài như vậy. Có lẽ vì nguyên nhân này, thú nhân không thật để ý bề ngoài, nhưng cũng không tùy tiện cắt tóc của mình, lo lắng sau khi biến thân, bộ lông của thú hình dài ngắn không đồng đều. Nói vậy, rất có hỉ cảm.
Bữa sáng của Lâm Mộc đơn giản chỉ uống chút canh hoa quả ăn chút rau xanh, hắn vẫn không thích ăn thịt vào buổi sáng. Tuy rằng Patrick cảm thấy Lâm Mộc rất gầy, hẳn nên ăn nhiều thịt, nhưng thấy hắn kiên trì, lại thao thao bất tuyệt về vấn đề ẩm thực khỏe mạnh, Patrick nghe xong về sau không khuyên Lâm Mộc ăn thịt nữa. Đều này làm cho Lâm Mộc đắc ỳ về tài ăn nói của mình một hồi. Mà trên thực tế thì Patrick cảm thấy Lâm Mộc tuy rằng không ăn nhiều thịt ở bữa sáng, nhưng hắn thường thường làm cá viên chiên, cùng thịt nguội, Patrick cảm thấy dù bữa sáng không ăn cũng không có việc gì.
Mọi người tụ cùng một chỗ ăn cơm tự nhiên là náo nhiệt nhất, nói chuyện phiếm, đùa giỡn, đương nhiên cũng có những tình huống nhe răng. Tựa như Hoắc Tư cùng Ba Áo, đương nhiên là chỉ Hoắc Tư đơn phương tìm tra. Ví dụ như hiện tại:
Hoắc Tư nghiêm mặt ghét bỏ Ba Áo ngồi bên cạnh, “Ngươi không thể cách xa ta một chút sao? Ta nhìn thấy ngươi liền phiền biết không?”
Ba Áo nghi hoặc cũng thật mất mát, “Chính là…”
“Không có chính là gì hết.” Hoắc Tư ghét nhất nhìn thấy Ba Áo đáng thương giống như động vật thuộc loại chó, đừng tưởng rằng y hiểu nhuyễn ý, hắn chính là nhìn thấy y liền phiền.
“Không phải chúng ta đánh qua rồi sao? Không phải đánh xong là hòa sao?” Ba Áo nhỏ giọng nói.
Việc Ba Áo quyết đấu với Hoắc Tư mọi người đều biết, nhưng bọn họ tột cùng đánh như thế nào, mọi người lại không biết rõ. Đương nhiên thắng thua cũng không biết luôn, ai hỏi Hoắc Tư thì bị hắn ném cho một ánh mắt, mà ai hỏi Ba Áo thì y lại né tránh. Nhưng theo như Lâm Mộc phỏng đoán, chắc là Ba Áo thắng, nếu không lấy tính cách của Hoắc Tư, nếu Hoắc Tư thắng hắn không hết sức khinh bỉ Ba Áo sao?
Mỗi ngày ăn cơm đều nhìn thấy Hoắc Tư tìm tra Ba Áo, nhưng hoàn hảo người cao to chỉ có chút mất mát lại không có cảm xúc tức giận sẽ không làm cho mọi người lo lắng. Cho nên loại tình huông này mọi người đã muốn thấy nhưng không thể trách. Nhưng mà, Sacha đỏ mặt thường liếc Lâm Mộc một cái, đây là nháo gì a?
Lâm Mộc mới đầu cũng không chú ý tới hành động của Sacha, dù sao lúc trước ăn cơm Sacha thập phần chuyên chú ăn, tựa như bao nhiêu năm qua chưa được ăn cơm. Mà Locker thì luôn bên cạnh hầu hạ. Mà ngày hôm này Sach vẫn ăn bữa sáng, nhưng không biết từ lúc nào Lâm Mộc phát hiện Sacha luôn hữu ý mà liếc nhìn mình. Vốn Lâm Mộc không chú ý, nhưng thấy trạng thái xấu hổ còn có tần suất đỏ mặt của Sacha. Lâm Mộc nhịn không được nghĩ ở trong lòng: đây là tình huống gì vậy?
Nhưng nghĩ tới đối phương ăn vài hớp lại nhìn mình một cái, nhất định ý suốt ruột muốn nói gì với mình, liền am tâm ăn cơm. Không ăn thì Patrick sẽ đút.
Giống như Lâm Mộc nghĩ, mọi người vừa ăn cơm xong, thu dọn mọi thứ, Sacha không được tự nhiên đi lại. Mà Lâm Mộc thì mỉm cười dù sao bận vẫn ung dung nhìn y muốn làm gì, trạng thái này của Sacha, rất buồn cười.
“Lâm Mộc à…”
“Cái gì?” Lâm Mộc cảm thấy ánh mắt hiện tại của mình nhất định biểu hiện đặc biệt chân thành.
“Hôm nay chúng ta có việc nhỉ?”
Lâm Mộc gật đầu, “Có, chúng ta phải đi tìm nguyên liệu nấu ăn, dù sao lễ tế thần vẫn cần phải làm chút đồ ăn đặc biệt cấp cho thần thú.”
“Như vậy à.”Sacha đỏ mặt hỏi, “Vậy ta có thể không đi cùng được không, hôm nay Locker không đi săn thú, Locker muốn dẫn ta xuất cốc chơi, đương nhiên cũng thuận tiện tìm nguyên liệu nấu ăn.” Sacha vội vàng cam đoan, tuy rằng y chuẩn bị đi ra ngoài chơi, nhưng vẫn không quên tìm thức ăn.
“Thì ra là Locker nói a…”Lâm Mộc nghiền ngẫm nhìn y, nhìn đến khi đầu Sacha càng ngày càng cúi thấp, “Đương nhiên là có thể, các ngươi yên tâm đi chơi đi.”
Lâm Mộc nhìn bộ dáng vui vẻ của Sacha sau khi nghe hắn nói, xem ra thế giới hai người gì đó vẫn rất trọng yếu. Hiện tại tất cả mọi người ở cùng một chỗ, tuy rằng các thú nhân vẫn khai mở thân mật, nhưng giống cái không được. Huống hồ trong bộ lạc đại đa số các thú nhân còn không có bạn lữ, cho nên trước mặt mọi người tú ân tú ái, vẫn là không nên đả kích con tim thủy tinh của mọi ngươi thì hơn.
Nếu Sacha đều muốn đi thế giới hai người, nghĩ Ryland bọn họ cũng muốn đi săn thú, tìm Linie với Phil để cho thú nhân nhà bọn họ mang theo bọn họ đi cùng. Dù sao núi nhiều lắm, tách ra đi tìm, có khả năng tìm được nhiều hơn. Hơn nữa, người ta lâu rồi chưa qua thế giới hai người, thích hợp một mình ở chung tương đối tốt, thú nhân nhẫn lâu như vậy cũng không pahi chuyện tốt, hắn là tràn đầy lĩnh hội.
Nhìn một đôi vui vẻ xuất phát, Lâm Mộc cười nói với Patrick, “Chúng ta cũng đi thôi.”
Patrick nắm tay Lâm Mộc chuẩn bị lên núi, hắn vẫn nên cùng Patrick ở ngọn nùi trong cốc tìm đi, có lẽ phát hiện ngoài ý muốn ấy chứ.
Bọn họ đi rồi, những thú nhân khác cũng vội chuyện của mình, nên đi săn thú thì ra ngoài săn thú, nên ở lại làm nhà thì làm nhà. Tuy làm nhà rất quan trọng, nhưng lễ tế thần cũng trọng yếu, đối với những giống cái đi ra ngoài đi bộ thuận tiện tìm thức ăn, bọn họ vẫn thực duy trì, Dù sao làm ra thức ăn hiến tế trong mắt bọn họ rất là trọng yếu, cho nên bọn họ tha thứ cho thú nhân nhàn hạ đi bộ với giống cái nhà mình ra ngoài.
Casso xa xa nhìn thấy bọn họ đều xuất môn, về phần làm nhà cũng không cần bọn họ giúp, liền nói với Cầu Cầu ở bên cạnh: “Chúng ta cũng xuất cốc đi chơi đi, dù sao chúng ta cũng không giúp được gì.”
Cầu Cầu nhìn thân ảnh Lâm Mộc đi xa u oán nói: “Vì sao chủ nhân không mang theo ta?”
“Lâm Mộc đương nhiên muốn ở cùng một chỗ với Patrick thúc thúc nha, chẳng lẽ ngươi không muốn theo ta ở cùng một chỗ sao? Chúng ta đi nhanh đi.”
Cầu Cầu bĩu môi tỏ vẻ mất hứng, “Ta không muốn đi cái sơn động đầy rắn kia.” Casso lại không bay cao được nên không thể mang theo nó bay ra khỏi sơn cốc, chỉ có thể đi con đường xuyên qua sơn động bị Patrick an bài rất nhiều rắn trông coi kia.
“Chúng nó không cắn chúng ta.”
“Vậy cũng không muốn.”
Casso cũng phát sầu, “Chúng ta đây đi leo núi.” Nói xong nhìn ngọn nùi cao ngất trong mây kia, “Dù sao cũng là đi chơi. Cầu Cầu, chúng ta đi leo núi đi. Lâm Mộc bọn họ đi phương nam, chúng ta đi phương nào?” Nói xong đưa lựa chọn cho Cầu Cầu chọn.
Cầu Cầu nghĩ leo núi cũng có thể, chỉ cần lúc ăn cơm nhanh chóng trở về là được, nó cùng Casso sẽ không nấu cơm.
Cầu Cầu chuyển thân mình nhìn ngọn núi ở bốn phía, tìm một ngọn núi có địa thế, “Chúng ta đi phía bắc đi.” Nói xong chạy đi.