Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
Phía trước căn nhà cư trú của bộ lạc du thú vốn có một mảnh đất trống, được thu dọn trở thành quảng trường tụ hội. Lúc này trên quảng trường có mười mấy thú nhân đang bận rộn, thỉnh thoảng nhìn thấy thân ảnh Casso cùng Cầu Cầu đang đùa giỡn trên đấy.
Carl đứng trên quảng trường không ngừng chỉ huy.
“Này, cái bàn đó phải đặt ở chỗ đó.”
“Ê, mấy cậu phải đắp bếp ở đây mới không cản trở.”
“Ai nha, mấy người phải rửa đồ ăn trước chứ.”
……
Khoa Ân vội vàng đi tới chỗ Carl.
Carl nhìn thấy Khoa Ân lại đây, vội vàng nghênh đón, giả vờ oán giận nói “Sao lão đại lại đem chuyện lớn bố trí cử hành nghi thức như vậy giao cho tôi chứ? Áp lực lớn quá!” Nếu giọng điệu không có đắc ý dạt dào thì lời nói càng có tính thuyết phục hơn.
Ngữ khí của Khoa Ân khinh bỉ “Tôi thấy em thích thú ấy.”
“Hắc hắc, đúng vậy. Lão đại đem chuyện quan trọng như vậy giao cho tôi, chứng minh năng lực của Carl tôi mạnh mẽ. Ai nha, tôi cũng không thể cô phụ kỳ vọng mà lão đại đối với tôi.”
Khoa Ân nhịn không được trợn trắng mắt ở trong lòng, thầm nghĩ “Giao cho cậu không bởi vì cảm thấy cậu có năng lực, mà vì cậu rất nhàn rỗi.” Nhưng Khoa Ân cũng không có tâm tư đả kích cậu ta, dù sao đối phương cũng là bạn lữ của mình, tuy rằng chưa tổ chức nghi thức. Quan trọng là, hôm nay là ngày lành, ngày lão đại của bọn họ – tộc trưởng Patrick của bộ lạc du thú cử hành nghi thức, làm cho Carl vui vẻ một chút cũng không sao.
Đúng vậy, hôm nay chính là ngày Patrick cùng Lâm Mộc kết làm bạn lữ. Tự nhiên cũng là ngày mà mấy đôi kia kết làm bạn lữ.
Nói Patrick bọn họ vì bạn lữ đi săn bắt da thú làm quần áo, vừa đi đã đi hơn mười ngày, Linie bọn họ còn tốt chút, Lâm Mộc lại cả ngày lười biếng không có tinh thần gì. Patrick chưa bao giờ rời cậu đi lâu như vậy. Lâm Mộc vẫn luôn biết mình thích Patrick, nhưng mấy ngày này lại làm cho Lâm Mộc được Patrick là người mà cuộc đời này cậu không thể thiếu, không chỉ là người yêu, người chồng, vẫn là người thân duy nhất. Cậu không dám tưởng tưỡng nếu Patrick gặp sự cố ngoài ý muốn thì cậu phải làm gì bây giờ, dù sao thế giới này có rất nhiều dã thú lợi hại. Cho nên khi Patrick bị thương trở về, Lâm Mộc buồn khóc. Cậu biết thú nhân ra ngoài săn thú khó tránh khỏi bị thương, nhưng cậu đau lòng. Cho nên Patrick ở mấy ngày kia sinh hoạt đặc biệt thoải mái, mọi yêu cầu đều sẽ được thỏa mãn. Đương nhiên, cho nên vui quá hóa buồn, duy nhất, tàn nhẫn, Lâm Mộc trực tiếp cấm y ăn.
Carl nhìn bàn chính giữa, hỏi Khoa Ân “Lúc nào thì mấy người tạo xong bàn thần hả, ngàn vạn đừng làm nhỡ thời gian.”
Khoa Ân rất có lòng tin nói “Yên tâm, trước giữa trưa nhất định sẽ làm xong, sẽ không chậm trễ nghi thức.”
“Lâm Mộc bảo tạo bàn thần ở phía đông quảng trường, sẽ không cản trở. Sau khi dùng xong khỏi phá bỏ. Phá bỏ rồi làm lại cũng phiền phức.”
“Ừ, đợi tới khi hai chúng ta cử hành nghi thức sẽ không phải tạo bàn thần.” Nhìn bốn đôi đồng thời cử hành nghi thức, không hâm mộ đó là giả, hắn cũng muốn. Cho dù không có đối tượng, nhưng hiện tại lại sống một mình, sao lại không cùng nhau cử hành nghi thức chứ? Đều do Carl không tự nhiên hết.
“Ai cử hành nghi thức với anh chứ?” Nói xong nhìn mãnh thú bay tới “Lyn bọn họ đã hái hoa trở về, tôi vội lắm.”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Carl, Khoa Ân nhịn không được lắc đầu “Thật sự rất không được tự nhiên, hiện tại đều theo tôi ở cùng một chỗ còn không thừa nhận quan hệ của chúng ta. Nói, chúng ta trước hết ở cùng một chỗ. Không được, phải tìm biện pháp để Carl đáp ứng kết làm bạn lữ với mình, không phải theo ý em ấy còn không biết tới thời đại nào nữa.” Nói thầm, Khoa Ân cũng vội đi.
Carl chạy tới trước hai cự thú, nghênh đón là tiếng “hắt xì” vang dội. Carl mạo hiểm né tránh, sau đó không phúc hậu cười to với cự thú hắt xì rõ to “Ha ha ha…Hoắc Tư, bộ dáng hiện tại của cậu thật buồn cười!”
Hai cự thú này chính là Lyn và Hoắc Tư, Hoắc Tư nhanh chóng dùng đuôi đen ấy thứ kia để lên mặt đất, sau đó nhanh chóng rời khỏi đống hoa tươi kia. Bộ dáng né tránh làm cho Carl cười to liên tục.
Khứu giác quá mức nhạy bén làm cho thú nhân bọn họ đối mặt với mùi hoa hỗn hợp tự nhiên thật khó chịu, sau khi hóa thành hình người thì tốt hơn. Đương nhiên những thú nhân khác phản ứng không có nghiêm trọng như Hoắc Tư. Cho nên, giống như Hoắc Tư là thú nhân mẫn cảm với phấn hoa. Đương nhiên, trước khi nhận nhiệm vụ này, Hoắc Tư không biết mình có tật xấu này.
Lyn cũng nhanh chóng đem hoa trên người mình thả lên mặt đaất, hóa thành hình người lo lắng đi qua quan tâm tới đứa em trai Hoắc Tư của mình.
Hoa là từ biển hoa mà Sacha cùng Locker phát hiện hái tới (còn nhớ rõ không?), đóa hoa xinh đẹp tiên diễm. Carl hắt hơi đối với đống hoa tươi một cái, sau đó gọi thú nhân đem hoa phân biệt bố trí trong bốn căn nhà muốn cử hành nghi thức, đương nhiên, Carl cho là mình không có nửa điểm cố ý chỉnh bọn họ, Lâm Mộc nói trang trí tân phòng rất quan trọng (Lâm Mộc (là bộ dáng vô tội) tôi không có ý kia, là cậu xuyên tạc.) đương nhiên, tác dụng phụ của những đóa hoa này cùng hắn không có quan hệ.
Carl nhặt mấy rổ hoa màu hồng phấn, hỏi một thú nhân “Mischa đâu?” Hắn cần Mischa ném hoa. Nghe Lâm Mộc nói, nơi đó của bọn họ khi cử hành nghi thức đều có trẻ con ném hoa. Trong tộc cũng chỉ có mỗi Mischa là trẻ con để ném hoa, lão đại tín nhiệm hắn như vậy, dù thế nào đi nữa hắn cũng phải vì bọn họ lưu lại hồi ức tốt đẹp.
Tìm được Mischa, đối phương lấy có bốn đôi muốn cử hành nghi thức chuẩn bạn lữ, ném hoa rất vất vả, xảo trá Carl hai con mèo mới vô cùng vui vẻ đi dệt nổi cái giỏ.
Mà lúc này Lâm Mộc đang trong tình huống nào?
Bốn người Lâm Mộc hiện giờ đang trong căn nhà lớn lúc đầu bọn họ xây dựng. Bọn họ đều thay quần áo mới làm.
“Đám chúng ta đều mặc đồ quá mức tiên diễm rồi?” Lâm Mộc nói xong kéo kéo áo trên người làm bằng da cáo lửa.
Linie mặc áo da thú cùng váy da thú màu trắng như tuyết “Tôi không có tiên diễm.”
Sacha nhìn quần áo màu hồng trên người mình “Sẽ không, tôi cảm thấy rất đẹp.”
Phil chính là màu vàng, càng nổi bật màu da trắng của hắn, bộ dáng rất xinh xắn đáng yêu “Tôi cũng thấy rất tốt.”
“Được rồi, được rồi, chỉ có màu sắc của tôi tiên diễm.”
Sacha vuốt mái tóc dài màu vàng của mình “Lâm Mộc, cậu cảm thấy mái tóc của tôi làm kiểu gì thì dễ nhìn?”
Linie nói “Cậu cũng giúp bọn tôi nhìn xem nên buộc tóc ra sao.”
Tóc Lâm Mộc hiện tại dài tới ngang vai, vốn muốn cắt đi, nhưng đáng tiếc trên thế giới này chưa có kéo, cậu không dám dùng đao đá thử, không có biện pháp xuất môn liền thảm.
Tóc Lâm Mộc đơn giản, không cần tiêu phí thời gian đầu tóc, nhưng ba vị kia tóc dài lắm.
“Được rồi, tôi liền làm nhà tạo mẫu miễn phí cho ba người.”
Linie là người cao nhất trong cả bọn, bởi vì quanh người có ý vị ôn hòa, Lâm Mộc buộc tóc nửa đầu cho hắn, làm cho tóc dài dán ở phía sau lưng hắn, càng có vẻ ôn nhuận.
Mà tóc vàng của Sacha thì được buộc cao lên, làm cho Sacha thoạt nhìn càng thêm tinh thần, rất phù hợp với tâm tính hoạt bát của đối phương. Về phần Phil thì để ít tóc làm cho cả người có vẻ tinh xảo đáng yêu.
Mấy người sau khi ăn diện xong, liền ngồi cạnh bàn nói chuyện phiếm chờ thú nhân nhà mình trở về.
Patrick bọn họ đi ra ngoài săn thú, bởi vì cử hành nghi thức, tự nhiên sẽ có yến hội mỹ thực. Những thú nhân này đang vội, bốn người bọn họ phụ trách săn bắn đủ thức ăn dùng để cuồng hoan.
Lâm Mộc ném một quả màu hồng giống như quả cà chua vào miệng, vừa nhai vừa nói “Hôm nay chúng ta bận rộn.”
Sacha khó hiểu “Hả?”
“Chúng ta phải làm tiệc tối, phải làm cho rất nhiều người.”
Sacha thật vui vẻ nói “Tốt lắm, tôi nhớ cơm cậu làm rồi. Tách ra không ở cùng chỉ có điểm này không tốt, không thể ăn cơm do Lâm Mộc làm.”
Linie và Phil cũng gật đầu tỏ vẻ bản thân cũng vậy “Bọn tôi rất nhớ tay nghề của Lâm Mộc.”
Lâm Mộc không cho là đúng nói “Thiết, mấy cậu cũng không phải làm không tốt, đừng làm như mình tham ăn ấy.”
Sacha nói “Không ngon như cậu làm thôi.”
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của mấy người kia “Mấy cậu đã thích như vậy đêm này tôi nấu nhiều chút là được.”
“Quyết định này thật tuyệt.”
Patrick bọn họ đã đem thịt xử lý tốt đưa cho thú nhân phụ trách nấu nướng, thấy bố trí xong xuôi rồi, mấy người này đi vào phòng tìm bạn lữ của mình.
Thấy bọn họ đã trở lại, mấy người đứng lên.
Lâm Mộc đi tới bên cạnh Patrick “Khi nào thì nghi thức cử hành, bọn em đã ăn rất nhiều trái cây rồi.”
Patrick nhéo nhéo mặt Lâm Mộc “Nhanh chóng.”
“Locker, hôm nay mấy anh săn được con gì vậy?”
“Có rất nhiều, đương nhiên có thú cổ lỗ mà em thích.”
“Vậy thật tốt quá.”
Lâm Mộc không nói gì mà nhìn Sacha, thật là một tên tham ăn. Nhìn xem Phil với Linie kia, thú nhân của người ta đến đều đang liếc mắt đưa tình, người này chỉ biết mỗi ăn thôi, mỗi ngày ăn nhiều như vậy cũng chẳng thấy mập lên, thật sự quá lãng phí rồi
“Lão đại, đã tới giờ, mấy anh cũng nên đi ra đi.”
Nghe thấy giọng của Carl, Sacha cắn trái cây răng rắc.
“Sacha, cậu làm sao vậy?”
Hai má Sacha phình lên “Tôi khẩn trương.”
Locker nghe thấy vậy, vội vàng ôm người vào lòng “Không cần khẩn trương, không có gì khẩn trương, nhìn, anh cũng không khẩn trương.” Hắn không khẩn trương, hắn rất hưng phấn, hắn hy vọng hôm nay đã rất lâu rồi! Thần thú, hôm nay hắn rốt cuộc có thể kết làm bạn lữ với Sacha.
Sacha lập tức tức giận nói “Anh đương nhiên không khẩn trương!” Sắp phải chịu khổ cũng không phải anh! ‘di chứng sau khi bị ăn’ của Lâm Mộc và Linie là cho người ta thật sự ưu sầu.
Khẩn trương cũng thế, không khẩn trương cũng thế, thời gian này mấy người cũng phải đi ra ngoài.
Nắm chặt tay đối phương, nhìn người cùng hạnh phúc cả đời, bọn họ bước ra khỏi phòng.
Hoa rơi rực rỡ, tất cả tộc nhân đều đứng ở hai bên nhìn bọn họ bước tới bàn thần. Bộ lạc của bọn họ hôm nay có bốn đôi kết làm bạn lữ, chuyện này có ý nghĩa trọng đại đối với bọn họ, đây là sự tình khắc sâu vào ký ức bọn họ.
Đầu tiên là Patrick cùng Lâm Mộc đi lên bàn thần.
Hai người cúi đầu về phía đông.
“Thần thú chứng kiến!” Âm thanh của mọi người trong bộ lạc vang dội hữu lực như vậy.
Patrick dùng đao cắt ngón tay của mình, đem máu rót vào trong chén nước. Lâm Mộc muốn học hắn làm như vậy thì bị Patrick ngăn lại, y cầm ngón tay của Lâm Mộc cắn một cái, một giọt máu rơi vào trong chén.
Patrick bưng chén lên, sắc mặt trang trọng nói “Máu anh và em hòa lẫn, cùng chung cả đời.”
Lâm Mộc cảm thấy bản thân và Patrick đã là vợ chồng già, đây chỉ là hình thức, cậu cho rằng mình sẽ không kích động, nhưng giờ phút này, cậu lại cảm động rối tinh rối mù “Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau cả đời!”
Sau khi Patrick và Lâm Mộc cùng uống máu loãng xong, nghi thức liền hoàn thành. Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy. Không có lời thề hoa lệ, không có “Yes, I do”, chỉ có máu hòa lẫn, trong anh có em, không thể xa cách. Thú nhân tương thủ để ở trong lòng, không cần lời thề trói buộc, trong tim lại vững chắc.
Nghi thức hoàn thành trong chớp mắt kia, một dải ánh sáng màu hồng quấn quanh hai người.
Lâm Mộc nhìn ánh sáng màu hồn thần bí trước mắt, nghe được giọng nói hưng phấn của Patrick “Mộc Mộc, nghi thức của chúng ta đã được thần thú chúc phúc!”
“Thần thú chúc phúc.” Lâm Mộc nghe được âm thanh vui mừng bên dưới đài, thần thú, tồn tại một cách thần kỳ.
Bọn họ đều từng bước tiến hành nghi thức, làm cho mọi người hưng phấn chính là, bốn đôi kết hợp đều được thần thú chúc phúc. Bọn họ tin tưởng, thời điểm ánh sáng thần bí vờn quanh bọn họ là thời khắc hạnh phúc nhất cả đời bọn họ.