Bên ngoài cửa phòng làm việc, hai vị trợ lý đều đang âm thầm cảm thán, em gái Tiểu Châu đưa tách trà cũng lâu quá đi, tổng giám đốc Triệu, Triệu đại nhân rõ ràng có xu thế vì riêng tư quên việc công. Chỉ là đứng trên lập trường của nhà gái, bọn họ vẫn rất coi trọng sự phát triển đó, dù sao thì càng buông thả lại càng trầm mê, về sau càng khó phân ly, tình yêu bí mật sẽ có một ngày nổi lên mặt nước thôi.
Qua vài ngày trời yên biển lặng, Lưu Mỹ Châu dần dần thích ứng cuộc sống mới, chính là đi học, đi làm, cùng thủ trưởng nói chuyện yêu đương, về nhà tìm ba mẹ, vừa phong phú lại tươi đẹp biết nhường nào. Ai ngờ ông trời không thích thấy cô vui vẻ, đột nhiên thưởng cho cô một trận sóng to gió lớn!
Một ngày đầu chiều mưa rơi lác đác, hai vị trợ lý đều không có ở đây, Lưu Mỹ Châu ở lại trông coi phòng tổng giám đốc thì nhân viên quầy tiếp tân chợt điện lên.
"Mỹ Châu à, bây giờ tổng giác đốc Triệu có bận không?"
Lưu Mỹ Châu khá hòa hợp với đồng nghiệp trong công ty, nhất là nhân viên cơ sở, mọi người đều gọi thẳng tên nhau.
"Hiện tại không bận, nhưng hai giờ nữa sẽ phải đi họp, có chuyện gì sao?"
"Thế à!" Giọng của nhân viên tiếp tân có chút chần chờ: "Làm phiền cô báo cho tổng giám đốc, là.....Tô Uyển Nghi tiểu thư đến thăm, không có hẹn trước, có thể gặp được không?"
Mọi người đều biết, Tô Uyển Nghi là bạn gái trước của Triệu Nghị Nhiên, tuy sau đó đã yên lặng rút lui, nhưng ai họ có thể hợp lại hay không? Hơn nữa tổng giám đốc vẫn còn độc thân, nói không chừng thật có thể làm lại đi? Nói như vậy thì không nên để khách đợi lâu, cũng chẳng cần báo trước, nhưng tiếp tân nhanh trí, suy nghĩ một chút vẫn nên hỏi thăm trợ lý của tổng giám đốc trước, để tránh đắc tội với phu nhân tổng giám đốc tương lai.
Lưu Mỹ Châu suýt chút nữa đã quên mất còn nhân vật phụ, rầu rĩ nói: "Chuyện này.....Tôi phải báo lại muốn tổng giám đốc, cô chờ tôi gọi lại nhé."
"Được, xin nhờ cô nhé!"
Lưu Mỹ Châu chậm chạp cúp điện thoại, lê bước tới trước cửa phòng làm việc, gần như muốn bỏ bớt bước xin phép, thẳng thừng nói "Không gặp" với tiếp tân, như thế có thể tiêu trừ mối họa vĩnh viễn. Nhưng thứ nhất cô không gan ấy, thứ hai còn có chút lương tâm, cuối cùng vẫn quyết định thành thật đối mặt.
Gõ vài cái, cô cũng không đợi Triệu Nghị Nhiên đáp lại liền đẩy cửa bước vào, cũng không quan tâm anh có bận gì không liền mở miệng nói: "Báo cáo tổng giám đốc Triệu.......Triệu phu nhân tới......"
Triệu Nghị Nhiên vừa kết thúc một cuộc điện thoại, có chút khó hiểu với hành động của cô bạn gái nhỏ. Hiện tại chỉ có Mỹ Châu và anh, tại sao cố tình gọi anh là tổng giám đốc Triệu? Còn nữa, mẹ anh rất ít khi tới công ty, sao hôm nay lại đại giá quang lâm?
"Mẹ anh tới hả?"
Lưu Mỹ Châu thầm mắng mình quá vô dụng, lại kêu ra xưng hô từ kiếp trước với Tô Uyển Nghi, vội vàng khôi phục bình tĩnh nói: "Xin lỗi! Em nói sai ạ, là Tô Uyển Nghi tiểu thư, cô ấy ở dưới đại sảnh, không có hẹn trước, xin hỏi tổng giám đốc Triệu có muốn gặp hay không?"
"À? Cô ta tới làm gì?" Anh nhíu mày hỏi.
Đây cũng là nghi vấn của Lưu Mỹ Châu, nhưng cô có tư cách hỏi sao? Vừa nghĩ tới mọi loại thê thảm của kiếp đời trước, cô liền cảm thấy tiền đồ vô lượng, cuộc sống vô vọng.
"Làm sao em lại gọi cô ta là Triệu phu nhân? Quá bất thường đó?" Triệu Nghị Nhiên đi ra khỏi bàn làm việc, vươn tay vén tóc của bạn gái lên, cười nói: "Anh không biết em sẽ ghen như thế, đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Mới không phải suy nghĩ lung tung đâu, kiếp trước Tô Uyển Nghi thật sự trở thành Triệu phu nhân, còn liên tục làm ra chuyện vô tình vô nghĩa, thậm chí còn hại Lưu Mỹ Châu rơi xuống lầu chết thảm (không sai, chuyện ấy cũng có thể đổ lên đầu Tô Uyển Nghi, em gái Mỹ Châu chính là thích so đo điểm này). Chỉ có điều, hiện tại Lưu Mỹ Châu được sống lại, còn biết trước điều hung để tránh, mới khiến Tô Uyển Nghi không có cách nào gieo họa cho Triệu Nghị Nhiên, nhưng ai biết vận mệnh trêu người thế nào?-leqydn- Nói không chừng Tô Uyển Nghi đã đá người tình vệ sĩ kia đi, bây giờ đang muốn ăn lại Triệu Nghị Nhiên!
"Để cô ta lên đây đi, anh muốn nghe xem cô ta còn lời gì muốn nói?" Triệu Nghị Nhiên hôn nhẹ lên trán bạn gái, trấn an nói: "Yên tâm, anh sẽ không do dự, em phải tin tưởng anh."
"Ừm!" Lưu Mỹ Châu cũng muốn biết ý đồ của Tô Uyển Nghi, quả thật Triệu Nghị Nhiên không phải là người đàn ông do dự, kiếp trước anh cùng Tô Uyển Nghi có thể coi là vợ chồng ''tương kính như tân'' (tôn trọng nhau như khách), với điều kiện của anh lại chưa từng có tình cảm phong lưu, đủ để chứng minh anh làm người có nguyên tắc.
Cứ như vậy, Tô Uyển Nghi được mời lên lầu, cô ta không biết Lưu Mỹ Châu là ai, liền đi thẳng vào phòng làm việc, vẻ mặt hơi hốt hoảng, không còn đoan trang ưu nhã giống trước đây.
"Mời hai vị dùng trà." Lưu Mỹ Châu mang hai tách trà nóng vào xong liền lui ra ngoài, hiện giờ chuyện cô có thể làm chỉ có đợi mà thôi.
Đóng cửa lại, Lưu Mỹ Châu ngồi lại chỗ của mình, vừa lật sách vừa đánh máy tính vừa viết nhật ký, thật ra thì chẳng làm được cái gì cả.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết bọn họ nói chuyện gì ở bên trong mà lại nói lâu như vậy? Cô vừa cắn móng tay vừa nhìn chằm chằm cánh cửa kia, suýt chút nữa đã vọt vào phòng làm việc hô to: "Buông tha người đàn ông đó đi! Anh ấy là của tôi, cô không xứng với anh ấy!"
Nửa tiếng sau, rốt cuộc Tô Uyển Nghi cũng đỏ mắt đi ra, vẻ mặt lại thả lỏng hơn rất nhiều, thấy Lưu Mỹ Châu không mỉm cười chỉ khẽ gật đầu.
Khi bóng lưng kia biến mất ở cửa, đầu óc Lưu Mỹ Châu vẫn trống rỗng, không hiểu ý của Tô Uyển Nghi là gì? Lúc này, Triệu Nghị Nhiên cũng bước ra khỏi văn phòng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Anh đi họp đây, em ở lại trông coi, có chuyện tối nay nói sau."
"Vâng!" Suýt chút nữa cô đã quên mất còn có cuộc họp, còn phải làm việc, thật là quá không chuyên nghiệp mà!
Triệu Nghị Nhiên nở nụ cười trấn an cô, sau đó xoay người đi về phía cửa chính.
Bận bịu đến lúc tan việc, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào cũng ở lại làm thêm giờ, Lưu Mỹ Châu không tìm được cơ hội hỏi Triệu Nghị Nhiên, nhìn anh vừa ăn đồ ăn nhanh vừa xem tài liệu, cô cũng không nỡ quấy rầy, đành phải âm thầm đè nén.
Yêu chính là tin tưởng, là kiên trì, nếu như không phải vì phần tình yêu này thì kiếp trước chẳng khác nào cô chết vô ích, đời này cũng coi như sống uổng phí rồi.
Nhịn đến chín giờ tối, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào liền về trước, cũng xem như tạo cơ hội cho cấp trên với em gái Tiểu Châu, mới mấy ngày đã dưỡng thành thói quen này, không thể không nói bọn họ là trợ lý vô cùng ưu tú.
Lưu Mỹ Châu giúp bạn trai thu dọn đồ đạc, không nhịn được hỏi: "Kia....Tô tiểu thư tìm anh có chuyện gì vậy?"
Triệu Nghị Nhiên có chút tò mò nhìn chằm chằm cô.
"Bây giờ em mới hỏi, có phải nhịn rất vất vả không?" -lqudn-
"Anh!" Thật quá đáng, biết rõ cô sẽ lo lắng còn trêu chọc cô à? Xấu lắm!
Nhìn cô chu cái miệng nhỏ nhắn, anh liền vươn tay ôm cô vào trong ngực, dụ dỗ nói: "Đừng nóng giận, đều là anh sai, bận bịu quá liền quên mất chuyện này."
Cô cố ý "Hừ" một tiếng, nhưng không hề kháng cự anh ôm ấp, dù sao công việc chính là công việc, cô sẽ không vì vậy mà giận chó đánh mèo, chỉ là đáy lòng ngứa ngáy, vẫn lo lắng không cách nào thả lỏng.
"Bởi vì kết thông gia thất bại, còn yêu thương vệ sĩ, Tô tiểu thư đã bỏ nhà đi, phải sống tự lập, cô ấy cùng bạn trai muốn mở một công ty vệ sĩ, nên tới tìm anh đầu tư giúp."
"Anh đồng ý rồi?"
"Ừ." Anh khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu là lúc trước, anh không cần suy nghĩ sẽ từ chối ngay, bởi vì loại đầu tư đó không có tỷ suất lợi nhuận, nhưng bây giờ anh khá mềm lòng, thấy có người cố gắng vì tình yêu của mình, anh đã nghĩ giúp họ một chút cũng được, nói không chừng bọn họ sẽ hạnh phúc giống như chúng ta."
Cách nói của anh khiến cô nở nụ cười ngọt ngào, đúng vậy, nếu như Tô Uyển Nghi và bạn trai vệ sĩ của cô ấy có thể hạnh phúc thì những tình tiết bất hạnh của kiếp trước sẽ không xảy ra, Lưu Mỹ Châu có thể sống tốt hơn nữa, còn có thể cùng Triệu Nghị Nhiên gây dựng tương lai huy hoàng, một kết cục quá mỹ mãn!
lam&nguyt^^minh_._
Trong lòng cô nghĩ gì đều viết hết ở trên mặt, anh không khỏi trêu ghẹo nói: "Bây giờ anh mới biết em rất biết ghen, trước kia thật đúng là không nhìn ra đấy."
"Vậy thì sao?" Hối hận cũng không kịp nữa, cô đã ỷ lại vào anh rồi!
Dáng vẻ thở phì phò của cô chỉ đổi được tươi cười của anh, còn nặng nề hôn cô đến mấy lần.
"Anh cảm thấy vô cùng tốt, em nên như vậy, đối với anh tùy hứng một chút, phát hỏa cũng chẳng sao."
"Không thể nào? Anh thích kiểu bạn gái dã man à?"
"Anh thích em khéo léo hiểu chuyện ở trước mặt người khác, chỉ được phép tùy ý ở trước mặt anh."
"Biết rồi , anh yên tâm, em nhất định sẽ tùy hứng hết sức....." Cảm xúc căng thẳng cần biểu đạt, cô khẽ cắn môi, dứt khoát kéo áo sơ mi của anh ra, đưa tay vào vuốt ve lồng ngực của anh, bởi vì cô tin vào sự tự chủ của anh, cố ý trêu đùa cũng không sợ anh ăn luôn cô.
Toàn thân anh cứng đờ, hơi thở chuyển thành nặng nề.
"Cô bé hư này, xem anh dạy dỗ em thế nào đây!"
Ban đêm "tăng ca", tổng giám đốc và trợ lý nhỏ quấy rối nhau, rất khó nói là ai chiếm được ưu thế, tóm lại hai người đều rất thích thú, vì buôn bán hài hòa làm ra biểu hiện tốt nhất.