Biết được con gái phải ra nước ngoài công tác, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân cũng không có phản ứng gì, thành thói quen, tự động tự phát sắp xếp hành lý cho con gái. Chỉ tiếc là không thể tổ chức sinh nhật cho cô, một ngày trước khi cô lên đường liền tặng quà cho cô.
Lưu Mỹ Châu vốn đang thuyết phục cha mẹ giảm bớt một nửa đồ đạc, đừng biến cô thành dân tị nạn, ai ngờ cha bất ngờ đưa cho cô một túi hồ sơ, nhìn nội dung của tờ giấy bảo hiểm trong tay, cô không biết nên nói gì nữa, sắp rơi nước mắt rồi.
Khi còn bé, bởi vì sinh non yếu ớt nên cô thường hay nhập viện, công ty bảo hiểm cũng không phải người ngu kẻ ngốc, luôn từ chối không bán bảo hiểm cho cô, cho đến lúc mười tuổi thông qua kiểm tra sức khỏe mới có thể mua đan bảo hiểm, vì vậy cha mẹ đã có bóng ma trong lòng. Hàng năm đều mua thêm các mục bảo hiểm khác nhau, l,le,ê điều trị, ngoài ý muốn, ung thư, chấn thương, dưỡng lão gì gì đó đều có hết, về sau thành nghiện còn bắt đầu mua bảo hiểm tiền gửi. Hiện tại trong tay cô chính là bảo hiểm tiền gửi, cha mẹ bỏ tiền cô được hưởng, ngay cả bảo hiểm tiền gửi của cha mẹ, người được lợi ích cũng là tên của cô.
Lưu Chí Đạt đắc ý nói: "Phần bảo hiểm này tiền lãi rất tốt, cha đã hỏi qua chủ tịch Triệu, là ông ấy giới thiệu cho cha, ông chủ hãng bảo hiểm đó là bạn học của ông ấy."
"Không sai, mười năm sau có thể bắt đầu lĩnh tiền, vừa tiết kiệm vừa an toàn, một công đôi việc." Lâm Ngọc Trân lại cường điệu quan hệ thân mật giữa phụ nữ và tiền bạc.
"Mười năm sau con đã ba mươi tuổi rồi, cho dù có kết hôn hay không, phụ nữ nhất định phải có tiền riêng, biết chưa?"
"Con biết rồi, cám ơn cha mẹ...." Lưu Mỹ Châu cố nén lệ gật đầu, bất kể tình yêu của cô và Triệu Nghị Nhiên có kết quả hay không, cô vẫn lập lời thề: đời này nhất định phải sống thật tốt, hết sức báo đáp cha mẹ, hơn nữa lúc đi bộ, leo cầu thang đều phải đặc biệt cẩn thận.
"Đúng rồi, ngày mai chính là sinh nhật tuổi của con, có đi công tác thì cũng nhớ đi ăn bữa tiệc lớn, đừng tiết kiệm tiền." Lưu Chí Đạt chỉ sợ con gái tiếc tiền, nhà bọn họ không giàu có, nhưng đều nguyện ý cho con gái tất cả.
"Con muốn anh cả Triệu sẽ phải mời khách, năm ngoái sinh nhật con, anh ấy cũng có tặng quà." Lưu Mỹ Châu luôn tin tưởng Triệu Nghị Nhiên, cho dù là đi cùng các đồng nghiệp, anh cũng sẽ không quên ngày đặc biệt ấy, mặc dù có hơi nhiều bóng đèn một chút, nhưng có còn hơn không.
Lâm Ngọc Trân gật gật đầu nói: "Nghị Nhiên thiếu gia là một người tốt, rất quan tâm đến nhà chúng ta, tính khí còn càng ngày càng tốt, không hiểu vì sao vẫn chưa có đối tượng nhỉ? Cũng sắp tuổi rồi, mẹ cũng lo thay cho cậu ấy."
"Ông chủ Triệu và phu nhân đã giới thiệu vài người cho cậu ấy, nhưng cậu ấy toàn nói không có thời gian, có thể công việc quá bận rộn, em không thấy cậu ấy hay tăng ca sao?" Lưu Chí Đạt và Triệu Cẩm Bằng thường trò chuyện định kỳ, nên cũng biết sơ qua về cuộc sống của Triệu Nghị Nhiên.
Nghe cha mẹ thảo luận đời sống tình cảm của Triệu Nghị Nhiên, tựa như người bình thường hay nói chuyện phiếm, Lưu Mỹ Châu liền cúi đầu không dám hé răng. Cô tuyệt không hối hận khi cũng Triệu Nghị Nhiên bí mật yêu đương, nhưng khiến cô khó chịu nhất chính là phải giấu giếm cha mẹ, không thể chia sẻ niềm hạnh phúc của cô với họ, sự vui vẻ đó có thật sự là vui vẻ không? Ai, ai kêu cô ngốc nghếch chứ?
Ấp ủ tâm tình phức tạp mà tế nhị, Lưu Mỹ Châu sắp bước qua thời kỳ thiếu nữ tuổi, trở thành cô gái tuổi trưởng thành.
Sáng sớm hôm sau, tài xế Tiểu Vương lái xe đưa Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu tới sân bay, mãi đến lúc tới quầy báo danh của hãng hàng không thì cô mới phát hiện chuyến công tác lần này chỉ có cô cùng Triệu Nghị Nhiên!
"Thực sự chỉ có chúng ta thôi?" Lưu Mỹ Châu trợn to mắt, rất khó tin Triệu Nghị Nhiên sẽ vì tư bỏ công.
Triệu Nghị Nhiên nhếch khóe miệng, trêu ghẹo nói: "Là trợ lý Kiều đặt giúp vé máy bay và khách sạn, có muốn anh gọi điện thoại hỏi cậu ta một chút giúp em không?"
"Không, không cần.....Sao bây giờ anh mới nói, cố ý trêu cợt em hả?"
"Muốn cho em một sự vui mừng ngạc nhiên."
Ngạc nhiên thì có, nhưng vui mừng thì chưa chắc, hiện tại đầu óc cô hoạt động tương đối nhanh, đi theo học tập ba vị đàn anh cũng không hề uổng công. Thoáng cái đã hiểu ra dụng ý của Triệu Nghị Nhiên, bọn họ sắp ra nước ngoài nghỉ năm ngày, trong đó còn có ngày sinh nhật tuổi của cô, đặc biệt ý nghĩa, nói cách khác anh muốn cùng cô đột phá cửa ải cuối cùng rồi hả? Mặc dù cô đã sớm âm thầm chuẩn bị, nhưng trong lúc nhất thời vẫn tâm hoảng ý loạn.
"Đi thôi!" Triệu Nghị Nhiên dứt khoát nắm tay cô bạn gái nhỏ, đi tới phòng VIP chờ lên máy bay, cũng không sợ bị người quen bắt gặp.
Tuy Lưu Mỹ Châu đã làm rất nhiều hành động thân mật với bạn trai, nhưng vẫn là lần đầu tiên nắm tay nhau ở nơi công cộng, cảm giác tựa như mọi chuyện đã bị bại lộ. Cô có chút căng thẳng, ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt dịu dàng như nước của anh, hai người nhìn nhau, không khí triền miên không dứt.
Triệu Nghị Nhiên nhìn gương mặt cô bạn gái nhỏ dần ửng hồng, đành phải dời tầm mắt trước, nếu không anh sợ mình sẽ quấy rối cô ở nơi công cộng mất. Cô bé này không biết bản thân có bao nhiêu đáng yêu, thu hút một đám bươm buớm ong mật đều muốn cắn cô một phát, vừa nghĩ tới đây, anh càng vững tin vào sự sắp xếp của mình, nếu anh không hái xuống đóa hoa này chỉ sợ sẽ đêm dài lắm mộng.
Có lẽ tình yêu là mỹ phẩm tốt nhất của phụ nữ, trong hai năm qua, Lưu Mỹ Châu luôn luôn rạng rỡ, vô tình từ đóa hoa nhỏ biến thành hoa đào nhỏ, ở trường học cùng công ty đều có người theo đuổi, khiến cô cảm nhận sâu sắc đến khó tin, thế giới đúng là thay đổi rồi, sống lại thật tốt biết bao!
Tính hư vinh của phái nữ vô cùng thỏa mãn, nhưng cô càng tôn trọng mỗi một người có thể theo đuổi tình yêu, bởi vì cô từng thầm mến Triệu Nghị Nhiên nhiều năm nên hiểu rõ cảm giác lo lắng cầu xin mà vẫn không có được. Cho nên mỗi lần từ chối ai cô đều tỏ thái độ dịu dàng, hết sức cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, còn chúc đối phương sớm ngày tìm được người trong sinh mệnh.
"Tít tít....." Một hồi chuông vang lên, vô cùng không thức thời phá hỏng bầu không khí.
"Chờ một chút, hình như là di động của em...." Lưu Mỹ Châu lấy di động từ trong túi xách ra, đây là cái Triệu Nghị Nhiên mua cho cô, nói là điện thoại thông minh có nhiều chức năng hơn. Bọn họ có thể gửi ảnh chụp hoặc hình ảnh âm thanh, quả thật là công cụ hỗ trợ tốt.
Di động báo một tin nhắn đến, cô mới mở ra đã bị người bên cạnh nhìn, ngang nhiên nói cùng cô đọc, thì ra là tin nhắn của người theo đuổi: "Học muội Mỹ Châu thân mến, mặc dù em từ chối tôi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, xin tin rằng tôi thật lòng thích em, xin cho hai bên một cơ hội, trừ khi em thật sự có bạn trai, nếu không tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em. Một trong những người ái mộ em, Tiểu La học trưởng."
"Tiểu La học trưởng đó là ai?" Giọng điệu của Triệu Nghị Nhiên rất chua, dù anh đã rất kiềm chế rồi.
"À....Là một học trưởng mới quen, em đã từng nói với anh ta rồi, hiện tại em chỉ muốn chuyên tâm học hành, không có ý định yêu đương, hi vọng anh ta có thể tìm được tình yêu chân thật của mình....Em cũng chưa từng cho anh ta số di động, không biết anh ta làm cách nào có được."
"Mỹ Châu của chúng ta đúng vạn người mê, từ chối người khác cũng tri kỷ như vậy, nghe nói cũng có người ở bộ nghiệp ái mộ em?" Triệu Nghị Nhiên chỉ cần hỏi hai vị trợ lý một chút là có thể biết được ''giá thị trường'' gần đây của Lưu Mỹ Châu. Anh không mấy để ý tới mấy chiêu tỏ vẻ của những cậu nhóc này, tin tưởng cô bạn gái nhỏ của anh hiểu được 'mắt tinh chọn anh hùng', thế nhưng càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều dấu hiệu, rất có thể anh sẽ bị những đợt sóng sau này đánh xô vào bờ cát.
Lưu Mỹ Châu lập tức phủ nhận thông tin, cười ngây ngô nói: "Em có người ái mộ càng chứng tỏ mắt nhìn người của anh tốt, anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng!"
"Đúng....." Đúng cái đầu ấy! Anh khẽ cắn răng, quyết định bày ra phong thái của người đàn ông thành thục, lý trí mà khoan dung nói: "Mỹ Châu, nếu như em có đối tượng thích hợp hơn, hoặc là thích người khác....."
"Thì sao?" Cô ra sức lườm nguýt anh, thầm nghĩ không phải anh sẽ chắp tay nhường cô cho người ta chứ?
"Thật ra thì em có thể...."
"Di tình biệt luyến?" Cô hừ lạnh một tiếng.
"Anh không tin em như vậy sao?"
"Khụ! Không phải anh không tin em, chẳng qua là cảm thấy anh không thể cho em thứ tốt nhất, nói không chừng người khác có thể làm được." Người trẻ tuổi hợp tan là chuyện rất bình thường, cô vẫn còn rất trẻ, có thể từ từ tìm chồng tương lai, nhưng anh biết mình đang nói lời vô nghĩa, bởi vì anh vốn không muốn buông cô ra, chỉ là khó kiềm chế được tâm tư, mới khiến anh nói ra lời trái lương tâm như vậy.
"Có người nói tuổi là bước ngoặt của phụ nữ, nếu như đến lúc đó anh còn chưa cho em một kết quả, em liền đi xem mắt mỗi ngày, nghĩ cách gả mình ra ngoài." Kiếp trước, cho đến lúc tuổi cô vẫn độc thân, chỉ có thể ôm một đoạn tình cảm không hề có hy vọng, kiếp này cô tự nhận không có bị tổn thất nào, thậm chí không cho cô đến được với người đàn ông cô yêu, cho dù cuối cùng chỉ còn là hồi ức thì cũng là những hồi ức quý giá.
" tuổi? Em nguyện ý chờ lâu như vậy sao?"
"Nếu như anh đồng ý để em đợi."
Triệu Nghị Nhiên thật sự á khẩu không trả lời được, tại sao cô gái nhỏ có thể kiên định đến vậy? Chính anh cũng không dám nói có cảm giác sâu như thế, đúng là rất yêu thích Mỹ Châu, cũng hi vọng hai người có thể tu thành chính quả, nhưng quyết tâm của anh còn kém hơn cô nhiều. Trong lúc nhất thời, anh vừa cảm động vừa đau lòng, mình có tài đức gì, lại khiến một cô gái tốt cố chấp với anh như thế.
"Cám ơn, nhưng mà anh không nỡ để cho em đợi lâu như vậy." Anh cũng không phải là hòa thượng thanh tâm quả dục, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, có thể mấy tháng đã đưa lên giường. Nhưng Mỹ Châu ngoại trừ là bạn gái còn giống như người nhà của anh, anh không hy vọng hai người nhất thời xúc động liền xảy ra quan hệ, càng sợ Mỹ Châu đối với anh chỉ là một loại sùng bái mê luyến. Vì vậy kiên nhẫn thành thép, rốt cuộc anh xác định hai bên đều không nên đợi thêm nữa.
"Lại nói, sinh nhật tuổi của em cũng sắp tới....."
"Cho nên?"
"Nếu như anh muốn...." Cô nhớ anh từng nói, cửa ái cuối cùng phải đợi cô tròn tuổi hoặc là sau khi kết hôn, hiện tại có thể còn chưa phải thời điểm tốt để kết hôn, nhưng cô đã tròn rồi, cũng đâu cần phải nhịn nữa? Nói thật, chính cô cũng không nhịn được, không ngờ tư tưởng của anh còn cổ hủ hơn cô, trong hai năm qua bọn họ toàn 'an ủi' lẫn nhau, chưa bao giờ lau súng cướp cò, thật bội phục ý chí kiên cường của anh.
"Đừng nói trước, nếu không anh có thể sẽ kéo em vào nhà vệ sinh đó...." Vẻ mặt mờ ám của anh khiến cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, vùi gương mặt đỏ bừng vào trong ngực anh. Nếu thật bị kéo vào nhà vệ sinh XXOO thì sợ rằng lần đầu tiên của cô sẽ biến thành trò cười.
Hai người không nói thêm nữa, chỉ cần cùng chờ đợi thuê được chỗ phù hợp, hai bên đều biết trong vòng vài ngày sau, quan hệ của bọn họ sắp có bước đột phá, trở thành thành thể xác và tinh thần hòa hợp thành một thể.
Kyoto, Nhật Bản.
Triệu Nghị Nhiên đã sớm sắp xếp xong, chọn một biệt thự kiểu Nhật ven hồ tỳ bà, có đình viện, nhân viên quản lý hòa nhã và chuyên nghiệp. Bọn họ giống như Ninja, yên lặng làm vệ sinh sạch sẽ, chuẩn bị bữa ăn, sắp xếp chỗ ở, sau đó không tiếng động biến mất, nhường lại không gian cho khách.
Quang cảnh chung quanh như thơ như vẽ, Lưu Mỹ Châu lại không thế nào thưởng thức nổi, vừa mới nghĩ đến chuyện sắp xảy ra trong đêm sinh nhật, cũng đủ để tâm tư cô rối bời.
Đêm thứ bảy, sau khi dùng qua bữa tiệc sinh nhật lớn,- Triệu Nghị Nhiên liền dắt cô đi dạo ở đình viện, hai bên đều trần trụi đối mặt với nhau, lúc này cũng chẳng cần che giấu, chỉ biết rõ lát nữa sẽ làm loại chuyện vận động kia, nghĩ tới hình ảnh đó, cô không khỏi ngượng ngùng. (tác giả viết như thế đó nhé!)
Vừa ngâm suối nước nóng vừa uống rượu vang, hai người đã có chút men say, bởi vì không đeo kính nên ánh mắt cô có vẻ mông lung, cong môi lên hỏi: "Nghị Nhiên, có phải anh cố ý chuốc cho em say không?"
"Ừ, chuốc say mới có thể say rượu mất lý trí." Ngược lại, anh thừa nhận không chút kiêng kỵ, chọc cho mặt cô ửng hồng, toàn thân khẽ run một cái.
"Có lạnh hay không?" Anh nắm chặt bả vai cô, hỏi.
Cô lắc đầu, thế nhưng anh cũng không thể mạo hiểm, nếu vì ngâm suối nước nóng khiến cô sinh bệnh thì anh diễ,n quá tồi tệ rồi. Anh dứt khoát ôm cô ra khỏi bể, giúp cô mặc áo đa,àn choàng tắm rồi nhanh chóng trở về phòng. le,le Trên giường nhỏ đã qu,úy đặt sẵn hai cái gối, trong phòng xông hương hoa hồng, tất cả đều ám chỉ tình dục dây dưa đ,ô,ôn.
Trên bàn thấp có một hộp quà dài bằng nhung màu hồng, anh mở nắp hộp ra, lấy dây chuyền cùng vòng tai đeo lên cho cô, ngắm nghía một hồi lâu mới nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn." Cô sờ sờ dây chuyền trân châu và hoa tai làm bằng ngọc trai, không rõ lắm giá trị của chúng, nhưng vì là anh tặng, nên đối với cô chính là vật báu vô giá. Chỉ có điều, sau khi về nhà thì phải giấu kỹ, tránh bị cha mẹ phát hiện, ai, bí mật qua lại với bạn trai chính là phiền toái vậy đó.
"Còn có một món quà tốt hơn, đó chính là anh."
Gương mặt cô vốn ửng hồ do say rượu, lúc này càng đỏ rực như trái cà chua chín, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cô cúi đầu không nói một lời, trong lòng dao động mãnh liệt.
Triệu Nghị Nhiên cũng biết thiếu nữ khó tránh khỏi thẹn thùng, cho dù bình thường Mỹ Châu rất hiểu chuyện, rất chín chắn nhưng loại chuyện này vẫn nên là anh chủ động. Vì vậy anh ôm cô vào lòng, bắt đầu hôn từ trán, chậm rãi để cho cô tỉnh táo lại.
Vóc người cô nhỏ nhắn, nhưng cái gì nên có đều có, gương mặt tròn trịa còn có chút mềm mại của trẻ con, thân thể cũng đã phát dục đầy đủ, giống như một quả đào no đủ, làm cho người ta muốn cắn từng miếng từng miếng rồi ăn sạch. Anh vốn cảm thấy cô là một cô gái tốt, cảm giác ở cùng nhau thật thoải mái, ngoài ra là một người đàn ông, chính anh cũng cảm giác sâu sắc sự may mắn. Đúng vậy, thầm mến về tinh thần là vô cùng quan trọng, nếu như còn hấp dẫn cả về thể xác thì đó chính là lãi to.
Không bao lâu sau, áo choàng trên người Lưu Mỹ Châu và đồ lót đều rời xa cô, người đàn ông ở trước mắt lại đột nhiên dừng động tác, khiến cô không biết làm sao để tiếp tục?
"Anh xem đủ chưa?" Cô trợn mắt nhìn anh, ánh mắt cũng có thể ăn thịt người sao?