Một ngày chủ nhật cực kỳ bình thường, nhưng nhà họ Triệu lại không bình thường, bởi vì Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên đã trở lại, đáng tiếc là không đúng lúc, cha mẹ và anh cả của bọn họ đều không ở nhà, mỗi người đều có việc riêng ra ngoài rồi.
Đúng lúc Lưu Mỹ Châu ở nhà, vừa nghe cha nói cặp sinh đôi đã về, liền chủ động gọt trái cây để tiếp đón bọn họ. Lần gặp trước cũng đã qua nửa năm rồi, tình cảm giữa cô và bọn họ khá tốt, có lẽ là do khoảng cách sinh mỹ cảm, thái độ của bọn họ với cô, cũng rất thoải mái.
"Anh hai Triệu, chị Triệu, hoan nghênh về nhà, mời ăn trái cây."
"Woa, Mỹ Châu của chúng ta trở nên đẹp hơn đó!"
Triệu Thái Nhiên ngồi trên sofa trong phòng khách, nói là ngồi không bằng nói là cưỡi, tóm lại chính là ngồi không ra ngồi. Hôm nay trong nhà không có người lớn, không cần phải giả vờ đứng đắn.
"Đừng gọi là anh hai Triệu, nghe giống như tiểu nhị vậy, về sau gọi là anh Thái Nhiên đi, anh mới vừa kết giao với cô bạn gái Hàn Quốc, cô ấy toàn gọi anh như thế."
"Chị cũng muốn vậy, chị Yên Nhiên nghe sang trọng hơn." Triệu Yên Nhiên cũng là nửa nằm nửa ngồi, chỉ là nhìn thế nào cũng rất đẹp, đó chính là ưu thế của mỹ nữ, bất kỳ động tác gì cũng đều có ý vị.
"Anh Thái Nhiên, chị Yên Nhiên."
Lưu Mỹ Châu đương nhiên là ngoan ngoãn thuận theo, từ kinh nghiệm trong quá khứ, cô biết tài ăn nói của mình còn kém xa so với bọn họ , cứ cố gắng để bọn họ hài lòng là được , dù sao cũng bớt đi một chuyện.
"Ngoan lắm....."
Triệu Yên Nhiên luôn luôn yêu thích Lưu Mỹ Châu, bạn nữ giới của cô thật sự quá ít ỏi, cạnh tranh giữa các mỹ còn không nói, nhưng Mỹ Châu chỉ tính là mức độ người qua đường, coi như biết trang điểm cũng chỉ thuận mắt mà thôi. Hơn nữa Mỹ Châu rất khéo léo lại nghe lời, đối với sinh vật yếu ớt vô hại như vậy Triệu Yên Nhiên đối xử rất hào phóng.
"Đúng rồi, Mỹ Châu thi được bằng lái chưa? Anh chọn xe cho em có thích không?" Triệu Thái Nhiên nói đến xe hai mắt liền sáng lên.
"Thích ạ, rất đẹp nhưng em chưa đi thử, anh Tiểu Vương đã mang đi bảo dưỡng giúp em." Lưu Mỹ Châu cúi đầu, cực kỳ áy náy nói.
"Lần đầu tiên em thi trượt rồi, bây giờ đang chuẩn bị thi lần hai."
"Cái gì?!"
Vẻ mặt Triệu Thái Nhiên đau khổ, hai tay ôm ngực kêu rên: "Em gái Mỹ Châu, em làm anh quá thất vọng! Anh Thái Nhiên của em là Xa thần ở Đài Loan, em lại có thể không thi được bằng lái, em bảo anh ra ngoài gặp người sao đây....."
"Thật xin lỗi...." Lưu Mỹ Châu thật sự không biết mình có lỗi với anh như vậy, ai biết nhà anh còn quản cả việc con gái quản gia có thi được bằng lái hay không?
Triệu Thái Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhảy dựng lên lập lời thề son sắt: "Ngày mai anh sẽ bắt đầu huấn luyện đặc biệt cho em, nếu lần hai em còn trượt thì anh sẽ đập nát cái xe mới giá một triệu tệ kia!"
"Chuyện này......." Rõ ràng là bắt nạt người mà! Bác Triệu nói mua xe trước mới có động lực , anh hai Triệu lại đập xe để uy hiếp.
"Được rồi được rồi, chuyện nhỏ mà thôi, Triệu Thái Nhiên anh bình tĩnh trước đi."
Triệu Yên Nhiên không có hứng thú với xe, dứt khoát nói xen vào: "Đúng rồi, nghe mẹ chị nói em đã đi làm, còn làm trợ lý của anh cả nữa, sao em nghiêm túc vậy à?"
Lưu Mỹ Châu thở phào một hơi, đề tài này bình thường hơn rất nhiều.
"Em chỉ muốn học chút kinh nghiệm, chờ sau khi tốt nghiệp có thể tiếp tục giúp đỡ anh cả Triệu."
"Đi làm cho công ty nhà cũng không được ăn mặc như vậy, quá giản dị rồi, không có hương vị của phụ nữ, điểm này nhất định phải đổi! Bên chị có một ít quần áo cỡ nhỏ, chị lấy cho em mặc thử nhé."
Triệu Yên Nhiên cao . cm, so với Lưu Mỹ Châu chỉ có ,cm là cao thấp rõ ràng, nhưng mà cô hay được nhà tài trợ tặng quần áo, chọn vài món đưa cho Lưu Mỹ Châu cũng được.
"Không cần phiền vậy đâu, em đã mua rất nhiều trang phục rồi."
Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Mỹ Châu nghe Triệu Yên Nhiên nói như vậy, cô đã từng cầm vài bộ về mặc thử, đáng tiếc coi như là vừa người, nhưng phong cách hoàn toàn không thích hợp, tư sắc của cô không chống đỡ nổi phong cách quyến rũ đó.
"Khách sáo cái gì? Chị còn một đống mỹ phẩm chưa mở ra đâu, đợi lát nữa chị trang điểm cho em, thay quần áo mới, rồi đến vườn hoa chụp vài tấm hình, sau này em sẽ cảm kích chị đấy. Mười tám tuổi thanh xuân một đi không trở lại đâu!" Triệu Yên Nhiên nhớ tới tuổi của mình, không khỏi u oán, ban đầu thật sự không nên quá rụt rè, nên nhận một ít tiền của trai đẹp mới đúng!
"Cám ơn chị, thật sự không cần phiền vậy. . . . . ."
Lưu Mỹ Châu lùi về sau hai bước, muốn tìm cơ hội chạy trốn, gương mặt tròn trịa của cô thích hợp tô son trát phấn sao? Nếu như thật sự chụp hình lưu niệm, sợ rằng chính cô cũng không dám nhìn.
Nhìn Lưu Mỹ Châu khéo léo từ chối, Triệu Thái Nhiên không nhịn được oán trách: "Em gái Mỹ Châu hình như muốn tránh xa chúng ta, muốn giúp em một chút cũng không được, có phải do chúng ta ít khi trở về hay là do em trở mặt không nhận người hả?"
"Làm sao thế được? Anh Thái Nhiên, chị Yên Nhiên, hai người đều là người tốt lại tài hoa, em rất hâm mộ anh chị mà." Lưu Mỹ Châu vội vàng tỏ rõ thái độ.
Cô thật sự rất hâm mộ hai người họ, bộ dạng xinh xắn lại được chào đón, quan trọng nhất là được sống tự do tự tại.
Triệu Thái Nhiên nheo nheo đôi mắt đào hoa, cười gian nói: "Thật sao? Vậy em phải nghe lời, đừng khách sáo với chúng ta nữa, trước hết cứ để Yên Nhiên chọn đồ cho em, còn anh lái xe đưa em đi hóng gió được không?"
Triệu Yên Nhiên nghe anh trai sinh đôi nói vậy, linh cảm cũng tràn tới.
"Quá được! Mỹ nhân ngát hương trên siêu xe, chị đã nghĩ ra tạo hình rồi, phong cách PUNK cộng thêm trang sức mờ ảo, bảo đảm hoàn mỹ!"
Nhìn nụ cười sáng lạn của tuấn nam và mỹ nữ, Lưu Mỹ Châu chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, sao cặp sinh đôi lại kém xa so với anh cả của mình thế? Từ kiếp trước đến kiếp này, cô vẫn chẳng thể đối đáp được, chỉ có thể hy vọng Triệu Nghị Nhiên nhanh chóng trở về , mới có biện pháp trị đôi ác ma ẩn giấu trong hình hài thiên sứ này!
Sẩm tối, Triệu Nghị Nhiên kết thúc xã giao liền về nhà, vừa vào phòng khách liền phát hiện em trai và em gái đang bắt nạt trợ lý nhỏ của mình.
Nói bắt nạt thì hơi quá, nhưng nhìn Lưu Mỹ Châu ngồi giữa cặp sinh đôi, dáng vẻ đứng ngồi không yên, có miệng khó trả lời, anh không cần hỏi cũng biết cặp sinh đôi lại đang tác quái rồi.
"Hai đứa đang làm gì thế?"
"Anh cả về rồi ạ! Chủ nhật vẫn phải làm việc, thật là cực khổ." Triệu Thái Nhiên vội vàng chỉnh lại tư thế, không dám làm loạn nữa.
Triệu Yên Nhiên cũng bày ra dáng vẻ đại tiểu thư ưu nhã, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, anh cả vẫn chín chắn và có sức quyến rũ như cũ."
"Hãy bớt nói nhảm đi, Thái Nhiên, em thích đua xe thì thôi đi, đừng có dạy hư Mỹ Châu. Yên Nhiên, đừng ném cho Mỹ Châu mấy bộ trang phục kỳ quái của em nữa. Em ấy vẫn là sinh viên, chỉnh tề thoải mái là đủ rồi."
Triệu Nghị Nhiên há có thể không nhìn ra ý đồ của cặp sinh đôi, hai đứa tiểu quỷ này chỉ thích trêu chọc người đàng hoàng, nhưng là Mỹ Châu quen biết bọn nó nhiều năm, coi như trêu chọc cũng không quá đáng lắm.
"Em nào có đua xe chứ? Trừ tranh tài ở ngoài, em đều rất tuân thủ quy tắc giao thông mà." Triệu Thái Nhiên vô tội nói.
Triệu Yên Nhiên cũng giả cười hai tiếng, "Anh cả đối với Mỹ Châu thật tốt, làm trợ lý của anh cả quả nhiên có tiền đồ, lúc nào cũng có người che chở."
Bọn họ có chút kính sợ người anh cả này, còn kính trọng hơn cả cha mẹ, bởi vì anh cả tâm chí kiên định, không dễ dao động, không dễ nói chuyện như cha mẹ, Từ nhỏ cặp sinh đôi luôn thích nghịch ngợm gây sự, cho dù cha mẹ mềm lòng tha cho bọn họ thì anh cả vẫn sẽ nghĩ cách xử phạt. Đúng là một vật khắc một vật, thiên địch (kẻ thù tự nhiên) không thể cản.
Triệu Nghị Nhiên mặc kệ bọn họ, quay sang Lưu Mỹ Châu nói: "Mỹ Châu, có chuyện cứ tới tìm anh, đừng để hai đứa nó được như ý."
"Cám ơn anh cả Triệu, em vẫn ổn." Lưu Mỹ Châu không thể đắc tội cả hai bên, đành phải ậm ừ.
Triệu Thái Nhiên nháy mắt với em gái, hai anh em quyết định đổi đề tài, vì vậy Triệu Yên Nhiên chủ động quan tâm hỏi: "Anh cả ơi, nghe nói gần đây anh đang đi xem mắt, lúc nào mới mang chị dâu về cho chúng em gặp thế?"
Đúng là không biết suy nghĩ nole, đàn ông bị vợ cắm sừng kỵ nhất là người ta nhắc tới chuyện đó cho dù Triệu Nghị Nhiên không bỏ vốn vào tình cảm thì sắc mặt vẫn trầm xuống.
"Hai đứa suốt ngày tạo scandal, đã đăng đầy trên báo chí rồi, còn chưa biết bớt phóng túng lại?"
Nhà họ Triệu cũng coi như có quyền có thế, lại có hai đứa con khác biệt, một đứa là tay đua xe, một đứa là người mẫu, đều thích bộc lộ thân phận ra ánh sáng. Ngoại hình hai anh em xuất chúng đến đòi mạng, đẹp đến ngộp thở, ký giả nhiều chuyện không săn đón tin tức của bọn nó mới là lạ.
Cặp sinh đôi nghe thế liền cúi đầu, Triệu Thái Nhiên vuốt vuốt tóc, vẻ mặt đau khổ trả lời: "Đều là lời đồn đại ạ, thật thật giả giả, hiệu quả tuyên truyền mà thôi."
Triệu Nghị Nhiên nghe xong càng thêm bất mãn: "Hai đứa có nghĩ tới cha mẹ ra ngoài phải gặp người thế nào không? Không cần quan tâm đến thanh danh trong nhà à?"
Mắt thấy Triệu Nghị Nhiên bắt đầu dạy dỗ em trai và em gái, Lưu Mỹ Châu cũng chẳng dám ở lâu.
"Em...Em tới phòng bếp xem có gì cần làm không, mọi người thong thả chuyện trò ạ."
Thật may là ba anh em họ Triệu không hề có ý giữ người, loại chuyện riêng này chỉ cần người trong nhà thảo luận là được, trừ phi cô có may mắn trở thành con dâu cả nhà họ Triệu, nếu không vĩnh viễn sẽ không thích hợp tham gia.
Biết được tin cặp sinh đôi đã về, đang ở bên ngoài Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao cũng mau chóng về nhà, mặc dù rất giận hai đứa con không hề báo trước một tiếng, nhưng dù sao cũng có thể nhìn nhiều hơn một chút rồi. Ai biết lần sau đến khi nào mới có thể gặp lại, làm cha mẹ chỉ có thể thỏa hiệp với con cái thôi.
Buổi tối hôm đó, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân phục vụ cả nhà bọn họ dùng cơm, lúc này Lưu Mỹ Châu cũng không cần lộ diện, nhưng cô vẫn chủ động tới phòng bếp giúp một tay. Gần đây tài nấu nướng của cô đã có tiến bộ, có thể giúp đầu bếp làm một vài chuyện.
Hiếm khi cả nhà cùng nhau ăn cơm, Triệu Nghị Nhiên lẳng lặng nhìn cha mẹ cùng em trai em gái ở chung, cha thì xụ mặt, mẹ lại cao quý lạnh nhạt. Nhưng dưới sự nũng nịu dây dưa của cặp sinh đôi, người làm cha mẹ rất nhanh liền đầu hàng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại mang theo nuông chiều.
Triệu Nghị Nhiên sớm đã thấy rõ điều này, cho dù cha mẹ yêu cầu nghiêm khắc thế nào, với cặp song sinh toàn là đàn gảy tai trâu , vì vậy Thái Nhiên và Yên Nhiên vừa tròn mười tám tuổi liền giải phóng mình, muốn làm gì thì làm, không ai có thể xen vào.