Chương
Lục Vãn đi đến cửa nhà hàng, quay đầu lại liếc nhìn.
Lục Tân Dã: "Vãn Vãn con tức giận sao? Nếu như con không nhịn được cục tức này thì bác đi đánh tên nhóc Khương Bác Dương đó mấy cái nhé?"
Dù sao thì ông đánh... thì đánh thôi, ai dám quản.
Lục Vãn tưởng là bác cả đang nói đùa nên cũng không để trong lòng, dù sao phần lớn thời gian nhìn ông vẫn là người làm ăn nhã nhặn.
Có điều cô vẫn thấy rất rối rắm, nếu như không nói rõ ràng, buổi tối có thể cô sẽ không ngủ được.
Lục Vãn nói nhỏ: "Anh họ nói ai nói hủy hôn trước thì phải đền mấy tỷ sao?"
Sao không thấy bác nói gì hết vậy? Lẽ nào chỉ có mình cô sốt ruột thôi sao?
Lục Tân Dã cười thành tiếng, ông nhìn Lục Vãn tràn đầy yêu thương, không nhịn được sờ đầu cô: "Cục cưng à, sao con có thể đáng yêu như vậy chứ?"
Lục Vãn: "..."
Cô rất nghiêm túc đó!
Cả buổi sáng Lục Vãn chỉ nghĩ về chuyện mấy tỷ này thôi.
Công ty của bác cả phải vận chuyển bao nhiêu kiện hàng, tiêu thụ bao nhiêu pháo hoa mới kiếm được nhiêu đó đây?
Cho dù bác ấy có tiền thì cũng không thể hoang phí như vậy chứ!
Sau khi kiên quyết quyết định không chịu tiền bồi thường thì cả buổi chiều Lục Vãn lại bắt đầu hoang tưởng... tưởng tượng chính mình có mấy tỷ.
Điều buồn phiền là nên đầu tư hay du lịch vòng quanh thế giới, cuối cùng tạm thời quyết định một nửa gửi ngân hàng lấy lãi, nửa còn lại dùng để mua nhà làm Bao Tô Bà.
Bao Tô Bà: vai diễn bà chủ quán trọ trong Tuyệt Đỉnh Kung Fu, ý chỉ mua nhà rồi cho người khác thuê, mỗi tháng chỉ cần đi thu tiền phòng là được.
Như vậy sau này ngồi không ở nhà cũng có thể kiếm tiền.
Quỷ nghèo keo kiệt như cô đây, trước đây... chuyện mơ mộng hão huyền nhất cũng chỉ là trúng được năm triệu thôi.
Bây giờ là mấy tỷ, cả nằm mơ giữa ban ngày cũng đều có chút bó tay bó chân .
Lục Vãn thậm chí vì mấy tỷ của Schrödinger mà bắt đầu tính toán.
Mọi người tìm thêm thông tin về thí nghiệm con mèo của Schrödinger, một thí nghiệm về cơ học lượng tử trên mạng nhé.
Một tờ ông Mao nặng khoảng một gram, một tỷ tờ ông Mao sẽ nặng khoảng một tấn.
Chủ tịch Trung Quốc được in trên tờ tiền
Ông Mao còn có thể xem thành là một hình chữ nhật có kích thước xx. milimet, cho nên một trăm triệu chiếm mất một mét khối, mấy tỷ có thể chứa đầy một căn phòng nhỏ.
Nếu như chất đống ở trong nhà thì phải cần bao lâu mới có thể tiêu được một chỗ hổng đây, rất có khả năng còn chưa dùng hết thì đã bị mọt ăn rồi...
Vậy vẫn nên tạm thời mang mấy tỷ của Schrödinger gửi trong ngân hàng đi.
Lục Vãn thất thần mấy lần, ép chính mình thôi suy nghĩ lung tung tiếp tục học tập.
Lục Tân Dã cười rất lớn tiếng, đến mức chảy cả nước mắt.
"Vãn Vãn con không cần lo về cái này, mấy tỷ đó không phải tiền mặt, là lợi ích sau khi hợp tác, nếu như hai bên là thông gia, bác đương nhiên đồng ý nhượng bộ, lợi ích của họ sẽ nhiều hơn một chút."
Cái một chút đó chính là mấy tỷ.
Có điều nếu tên nhóc Khương Bác Dương này đã không biết điều, đương nhiên không cần lui tới nhiều nữa làm gì.
Hai nhà Khương - Lục là thế giao.
Cái gọi là hôn ước, chẳng qua là câu hứa miệng mấy chục năm trước của người già, nói hai bên đều sinh ra con trai, chỉ có thể lại đợi đời kế tiếp xem có ai sinh được cháu gái bên nội hoặc bên ngoại thì lại kết làm thông gia.
Người lớn của hai nhà đều đã mất, đến đời Lục Tân Dã thì quan hệ đôi bên đã phai nhạt rất nhiều, ông chưa hề để chuyện này trong lòng, nếu như không phải mấy năm trước, bà Khương biết ông có một đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài, chủ động nhắc tới, tỏ ý nếu như tìm được đứa bé thì bằng lòng để hai nhà kết thành thông gia.
Bọn họ đều là dân lão luyện, không có ai ngốc hơn ai cả, đương nhiên Lục Tân Dã biết bà Khương nói như vậy là có mưu đồ.
Nhưng mà ông vẫn đồng ý, đồng thời cho đối phương phần lợi.
Cha mẹ yêu con cái thì sẽ vì chúng tính kế lâu dài, mặc dù là con gái của em trai nhưng cũng chẳng khác gì con ruột của ông cả.
Mặc dù Lục Tân Dã rất mong cháu gái đang lưu lạc lại ở ngoài sống tốt.
Thế nhưng mọi việc đều có ngộ nhỡ.
Ngộ nhỡ đứa bé sống không tốt, lấy chồng là chuyện lớn hàng đầu cả đời một người con gái, nhà họ Khương cũng xem như là một nhà chồng tốt, sẽ không bị người khác xem thường.
Nói cho cùng thì, nếu như đứa bé trở về không muốn lấy, vậy ông cũng có thể đổi ý nói không thích hợp, chẳng qua chỉ bồi thường nhiều thêm một chút thôi, chẳng đáng gì cả.
Đương nhiên, chuyện này nếu là do bà Khương nói ra, chỉ có thể là do bé con nhà ông đổi ý thôi, người của nhà họ Khương không có tư cách đó.
Thế lực của Lục Tân Dã mạnh hơn nhà họ Khương rất nhiều, đương nhiên ông sẽ có quyền lên tiếng hơn.
Cho nên Lục Vãn nói không muốn gặp Khương Bác Dương, ông cũng cảm thấy chẳng sao cả.
Đây vốn chỉ là một trong những phương án dự bị thôi.
Từ trước đến giờ lòng dạ Lục Tân Dã độc ác nhưng coi trọng huyết thống, đối xử với người trong nhà một cách hoàn toàn khác biệt.
Lục Vãn: "Cho nên bọn họ không cần đền tiền cho chúng ta sao?"
Lục Tân Dã cười một cái: "Cần chứ, đến lúc đó bác đưa hết cho Vãn Vãn có chịu không nào?"
Trước đây bà Khương đề nghị liên hôn, đã giành không ít chỗ tốt từ ông, bây giờ xem như đến lúc nhả lãi ra rồi.
Lục Vãn hơi lúng túng: "Vậy thì không cần đâu ạ, tiền của bác cả cũng không phải do gió thổi đến."
Lục Tân Dã: "Đúng là do gió thổi đến nha! Vừa khéo bác đầu tư vào nhà máy điện gió."
Lục Vãn: "..."
Vậy là bác quá đỉnh.
Lục Vãn luôn cảm thấy bác cả của mình trước đây đã chịu rất nhiều khổ cực, sau nhiều lần gây dựng sự nghiệp thất bại mới có được như ngày hôm nay.
Bác ấy không ngừng nói những lời khó hiểu, là do... nhà giàu mới nổi không có đẳng cấp cho lắm.
Tuy rằng Lục Tân Dã hung hăng nhưng ngày thường ông cũng không đến mức như vậy chỉ là cảm thấy bé con nhà mình mỏng manh.
Ông nhất định phải thể hiện mạnh mẽ, mới có thể làm cho con bé cảm thấy có thể dựa vào.
Lục Tân Dã: "Con vẫn chưa ăn gì đúng không, bé cưng bác cả dẫn con đi ăn nhé."
"Không phải bác còn bận việc sao? Con tự đi là được, vừa lúc con cũng có hẹn với bạn rồi."
Giữa chừng Lục Tân Dã có tiếp vài cuộc gọi, Lục Vãn có nghe được đôi chút.
Lục Tân Dã: "Con có hẹn với bạn? Bé cưng, vậy để bác bảo A Bưu phái vài người theo bảo vệ con nha."
Lục Vãn: "... Không cần đâu, nơi này là trung tâm thành phố rất an toàn, còn nữa, con đã tuổi rồi, bác đừng gọi con là bé cưng nữa."
Lục Tân Dã: " tuổi sao lại không phải là bé cưng chứ, anh họ con tuổi rồi còn cảm thấy mình còn nhỏ kìa, nhưng mà bác chả thèm để ý đến nó."
Sau khi bé cưng tuổi, cao mét tiễn bác cả của mình đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô lấy di động ra gọi điện thoại.
Cả ngày đều ở trong trường, cô đã không để ý đến Hứa Yêu rồi, bây giờ đã giải quyết xong mọi việc, Lục Vãn gọi cậu đến cùng đi ăn tối.
Lục Vãn chẳng có tí thiện cảm nào với bà Khương đó cả.
Trong tiểu thuyết rõ ràng Khương Bác Dương không thích vai nữ phụ bia đỡ đạn, ngày ngày mờ ám với nữ chính, còn không chủ động giải trừ hôn ước.
Mà bà Khương biết con mình không yêu nữ phụ, vì lợi ích cố ý tạo hy vọng cho nữ phụ, dối trá dỗ dành cô.
Hai người điên cuồng hút máu, cuối cùng nữ phụ phát điên nhảy lầu không khỏi có liên quan đến họ.
―――
Lục Vãn chọn nhà hàng Tây gần đó, Hứa Yêu ngàn dặm xa xôi tìm đến cô, cũng không thể dùng một bữa Ma Lạt Thang rồi đuổi đi được.
Ma Lạt Thang: là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc
Tâm trạng cô không tệ, hiếm lắm mới chịu xuất nhiều máu như vậy.
Đây là một nhà hàng nằm trong khách sạn, dạng buffet, ăn đến no thì thôi.
Tại đó còn có nhạc đệm, khách không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn là tình nhân.
Hứa Yêu nhìn xung quanh, cảm thấy Lục Vãn dẫn mình chỗ như thế này, có phải là có ý gì không?
Lục Vãn đang cúi đầu ăn lấy ăn để, thấy cậu không động đũa, ngẩng đầu lên nói: "Ăn đi, sao lại không ăn, tôi đã trả tiền rồi, tệ một người."
Hứa Yêu: "..."
Là cậu cả nghĩ quá rồi.
Hai người đi ra khỏi nhà hàng, Lục Vãn lại nói: "Cơm cũng ăn xong rồi, cậu mau đi về đi, còn nữa, cho dù cậu không thích đi học thì cũng ráng học cho xong cấp ba đi rồi lại theo bố cậu học làm ăn."
"Ờ, biết rồi." Hứa Yêu ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Sau khi cậu đi tôi cứ thấy không quen thế nào ấy."
"Hứ, cậu xem tôi như bảo mẫu chứ gì? Đồ hư thì tôi sửa, nhà do tôi quét dọn, cuối tuần nấu cơm còn phải nấu cả phần của cậu. Bây giờ chúng ta cách xa như vậy, sau này cậu ở ngoài đừng có háo thắng quá, dù sao có mấy người là kẻ điên, cậu nhịn một lúc là xong thôi, tôi cũng không muốn có một ngày nhìn thấy ảnh của cậu trên bảng tin thời sự đâu."
Hứa Yêu: "... Cậu tốt với tôi quá."
Lục Vãn: "Được rồi, sau này cậu nhớ hiếu thảo với tôi là được, vậy tôi về nhà đây, có việc gì thì gọi điện thoại."
Trước đây Lục Vãn có thể đi học cũng là do bố của Hứa Yêu giúp đỡ.
Cha nuôi của cô uống rượu mỗi ngày, tỉnh rồi thì đi chơi gái, chơi hết gái khắp làng rồi lại về, vừa về lại đánh vợ con.
Người đàn ông đó cũng chưa từng nghĩ đến việc để cho thứ lỗ vốn như cô đi học.
Cũng là do Hứa Yêu làm ầm lên, nói tại sao Lục Vãn có thể không cần đi học, lăn lộn trên đất nói là Lục Vãn không đi thì cậu cũng không đi.
Cậu tưởng là Lục Vãn một mình đi chơi, hâm mộ hết mực.
Bố mẹ Hứa Yêu mới biết Lục Vãn không đi học, hai vợ chồng giúp Lục Vãn đi làm thủ tục nhập học.
Cha nuôi của cô không phải người, mẹ nuôi cũng không hữu dụng, nhưng cô cũng đã thuận lợi trưởng thành.
Rất nhiều láng giềng hay chỉ trỏ việc nhà họ, lời nói cũng không êm tai nhưng cũng có hàng xóm tốt bụng thấy cô không có người lo lắng thì sẽ cho cô một bát cơm.
Khi học cấp hai, Lục Vãn quen biết thêm không ít bạn bè, trong đó có cả côn đồ ngoài xã hội, xúi giục cô bỏ học đi kiếm tiền.
Lúc học lớp cô cực kỳ hận cha nuôi của mình, cứ luôn nghĩ nếu không phải ông ta giết mình thì chính là mình giết ông ta.
Cả người cứ như mọc đầy gai.
Thầy toán thường tìm cô nói chuyện, trò chuyện tâm tình với cô nói mình cũng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải sống rất khổ cực, thế nhưng hiện tại cưới vợ sinh con rất hạnh phúc, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua thôi, sẽ càng ngày càng tốt.
Bảo cô phải có hy vọng, cô thông minh lại học giỏi, tương lai nhất định rất có triển vọng.
Những lời đó làm Lục Vãn rất cảm động, dần dần cắt đứt liên lạc với những người lung tung đó, chuyên tâm đi học.
Sau đó lên cấp ba gặp lại thầy đó, đối phương sợ cô đi sai đường, lần nào cũng bắt cô lại giáo dục một hồi.
Lục Vãn nghe chán rồi cũng không tiện bảo người ta đừng nói nhiều nữa, khi đó cô cao hơn cả thầy đó một khúc, thế là cố ý từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu đối phương.
Thầy ấy bị hói, khi đó không thể khống chế tâm trạng bắt đầu mắng người, Lục Vãn chuồn mất như chân có bôi dầu vậy.
Lục Vãn gặp phải không ít kẻ khốn nạn, thế nhưng cũng gặp được rất nhiều người tốt, làm cho cô cảm thấy tuy rằng mình không thuộc nhóm người may mắn nhưng cũng không đến nỗi không có hy vọng.
Thế giới này không tốt như chúng ta tưởng nhưng cũng không xấu lắm.
Hứa Yêu giang hai tay: "Anh Vãn… ôm một cái nào?"
Lục Vãn không chút do dự, không biết lần sau có thể gặp lại nhau là khi nào, cô ôm đối phương lấy lệ.
"Được chưa."
Hứa Yêu: "Không được, tôi còn muốn ôm một cái nữa."
Lục Vãn nhấc chân đạp người: "Biến đi, cậu chán sống rồi đúng không, cả tôi mà cậu còn dám chiếm tiện nghi à?"
Hứa Yêu: "..."
Bị phát hiện rồi.
Cho đến khi nhìn thấy Lục Vãn đi vào trạm tàu điện ngầm Hứa Yêu mới quay đầu chậm rãi đi về.
Cậu nở nụ cười, nghĩ trong lòng tôi mới không biến đó ngày mai chúng ta còn gặp lại, sau đó tiếp tục làm bạn học.
Trước đây Lục Vãn là nam, những cô gái thích cô điên cuồng biết bao.
Vậy mà có cả bạn nữ viết lên của Lục Vãn... lên cả đồng phục? ? ? ?
Bây giờ tóc đối phương dài ra rồi, đã vậy còn hơi đẹp nữa, cậu rất sợ trong trường có con trai theo đuổi Lục Vãn.
Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Lục Vãn muốn tìm người yêu, nói thế nào thì cậu cũng phải được ưu tiên nhỉ.
――
Hai người nhà họ Lục vừa rời khỏi, Khương Bác Dương khó chịu đứng lên: "Con không nên đến đây!"
Bà Khương gọi cậu lại: "Đợi đã, con không cần giải thích gì với mẹ sao?"
Khương Bác Dương: "Đây đều là chuyện do mẹ tự tạo ra, con phải giải thích gì chứ? Thế nào, không đạt được mục đích nên mẹ thấy rất thất vọng đúng không."
Bà Khương bóp lấy ấn đường, bình tĩnh một chút rồi nói: "Bác Dương, công việc của mẹ quá bận không có thời gian để ở bên cạnh con, thế nhưng từ nhỏ con muốn cái gì có cái đó, mẹ cũng chưa từng yêu cầu con phải làm gì cả."
"Đúng vậy, bà chủ sốt ruột chạy về, đã ba ngày chưa chợp mắt rồi." Trợ lý đứng bên cạnh nói.
Khương Bác Dương nhíu nhíu mày, đè cảm giác không thoải mái trong lòng xuống, lớn tiếng nói: "Việc này liên quan gì đến con chứ, là do bản thân mẹ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền!"
Bà Khương nở nụ cười, vẻ mặt có chút yếu đuối: "Mẹ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền? Con không biết tình hình mấy năm gần đây của tập đoàn nhà chúng ta, nhìn thì thấy sản nghiệp lớn như vậy nhưng nếu có ngày sau khi ngân hàng đánh giá xong, không muốn cho chúng ta vay tiền nữa, nguồn tài chính đứt đoạn, vậy thì sẽ lớn chuyện ngay."
Vừa dứt lời, bà ta lại nói: "Nhà họ Lục là một đối tượng hợp tác rất tốt, nếu như có biện pháp khác thì mẹ cũng sẽ không dùng hôn nhân của con trai ra để trao đổi."
Khương Bác Dương ngơ ra, trong ấn tượng của cậu thì mẹ luôn xuất hiện với dáng vẻ mạnh mẽ, kiên cường, nếu như bây giờ đối phương quát mắng, cậu nhất định sẽ lớn tiếng phản bác.
Trái lại bây giờ bà dùng giọng điệu yếu đuối như thế này làm cho cậu không biết nên làm sao.
"Không liên quan đến con." Tuy Khương Bác Dương nói như vậy, nhưng cậu lại cảm thấy không yên lòng lắm.
―――
Khương Bác Dương từ phòng ăn đi ra, trực tiếp về đến ngôi biệt thự gần trường học.
Lâm Niệm Niệm đã quét dọn vệ sinh xong, đang ngồi bên bàn ăn vừa làm bài tập vừa xem chừng nồi chè trên bếp.
Ánh đèn chiếu trên mặt cô, càng làm lộ ra làn da trắng nõn, cô nhìn thấy người đi vào, ngẩng đầu cười nói: "Hôm qua cậu hơi ho khan, cho nên mình có mua vài quả lê về nấu nước lê cho cậu."
Khương Bác Dương nhìn cô gái trước mặt, nghĩ đến những lúc cả hai ở cùng nhau trong nửa tháng nay làm cậu hơi dao động.
Thế nhưng nghĩ đến cảnh mẹ mình lộ ra vẻ mệt mỏi, mở miệng nói: "Ngày mai cậu hãy dọn ra khỏi đây đi."
Bút trong tay Lâm Niệm Niệm "cạch" một cái rơi xuống bàn, cô dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cậu: "Tại sao vậy? Không phải đã nói rõ là mình sẽ quét dọn, nấu cơm cho cậu thay cho tiền thuê phòng rồi sao?"
Khương Bác Dương không biết giải thích thế nào, xoay mặt đi dùng ngữ điệu cương quyết nói: "Dù sao đi nữa thì cậu cũng không thể ở lại đây nữa, tôi có thể cho cậu tiền để cậu đi tìm nhà khác."
Vành mắt Lâm Niệm Niệm đỏ lên, cô cầm lấy sách trên bàn, cố nén nước mắt nói: "Mình biết rồi, ngày mai mình sẽ đi, cậu không cần dùng tiền để nhục nhã mình."
Khương Bác Dương đợi người đi lên lầu, toàn thân cậu rã rời ngồi trên sô pha.
Cậu lại nghĩ tới Lục Vãn, vốn là cho rằng cô ta muốn ép mình làm đám cưới, không nghĩ tới cô ta có thể quá đáng như vậy, vậy mà lại nói lung tung trước mặt người lớn hai nhà.
Khương Bác Dương hung hăng từ trước đến nay, lần đầu tiên không biết nên làm thế nào.
――
Lục Vãn mới vừa ngồi xuống, Haley ngồi bên cạnh kéo lấy cô, chia sẻ chiến lợi phẩm khi hôm qua cậu đi dạo phố.
Haley: "Dây chuyền mới của anh đây vừa mua có phải rất đẹp hay không?"
"Cũng được, đều na ná nhau." Lục Vãn chẳng nhìn ra được có gì khác nhau cả.
"Không thú vị chút nào cả! Cậu đúng là thẩm mỹ của gái thẳng mà! Sợi dây chuyền này rõ ràng là to hơn dây lúc nãy, đúng là mình vẫn thích cái “to” hơn."
Lục Vãn: "..."
Giáo viên chủ nhiệm đi vào, đưa tay gõ lên bàn: "Mọi người im lặng, hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới."
Tất cả mọi người quay mặt sang, không thể nào hiểu được tại sao học kỳ này vẫn còn có học sinh chuyển trường đến vậy?
Lục Vãn nhìn học sinh chuyển trường vừa bước vào hơi phản ứng không kịp.
Cô từng nhìn thấy Hứa Yêu để tóc chôm chôm màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Thời gian quá lâu cô cũng sắp quên mất bộ dáng tóc đen của cậu rồi.
Có điều... Sao tên này lại xuất hiện ở đây?
Khi Hứa Yêu tự giới thiệu mắt vẫn luôn nhìn Lục Vãn.
Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp xong chỗ ngồi cho Hứa Yêu thì rời đi, người của lớp bốn thi nhau đánh giá bạn học mới.
Haley nghiêng đầu sang nói với Lục Vãn: "Oa~ là loại hình nam cơ bắp với nước da khỏe mạnh, mình yêu rồi, nhưng mà xem ra cậu ấy rất thẳng, cậu ấy đi đến chỗ chúng ta kìa, chẳng lẽ là đến chào hỏi với mình sao? Ra-đa gay của mình xảy ra vấn đề sao?"
Hứa Yêu dừng lại trước bàn Lục Vãn, quay sang nói với tên nhóc bên cạnh cô: "Tôi muốn ngồi ở đây, cậu mau đổi chỗ cho tôi!"
Haley hơi ngơ ra, không chút sợ hãi ôm chặt cánh tay Lục Vãn, ngước đầu nhìn đối phương: "Oa~ cậu ta hung dữ quá đi~ anh Vãn ơi mau bảo vệ bé gấu trúc đáng yêu là em đi, đánh cậu ta."
Lục Vãn: "..."
Hứa Yêu: "..."
Mẹ kiếp, cái trò quỷ gì đây?