Chap: Điều Ước Giản Đơn.
Buổi chiều tôi đi làm về, gặp anh Luân ngay đầu ngõ, chắc anh cũng mới đi chợ về hay sao mà thấy trên tay xách một quả tim lợn với một cái bắp cải. Tôi gọi:
— Anh, anh đi chợ về hả..?
Anh quay lại cười:
— Ừ, chú đi làm về đấy à..? Tối sang anh ăn cơm không..?
Tôi đáp:
— Thôi, mẹ em hôm nay cũng nấu cơm rồi. Lát em sang bác chơi tí chờ giờ cơm rồi về. Hôm nay làm về sớm lại nghe bà bu lải nhải mệt lắm. Đợi em thay cái quần rồi em sang.
Cất xe vào nhà, tôi thay bộ quần áo rồi tót sang bên nhà anh Luân mặc cho mẹ tôi chửi đông đổng đằng sau:
— Sư bố mày, về sớm lại đi đâu đấy….Tí mày đừng có vác mặt về ăn cơm.
Tôi vừa chạy vừa cười:
— Con sang nhà bác Xoan chứ đâu, không cho ăn thì con ăn bên này…Mai mẹ đừng kêu cơm nguội.
Thế là bà chửi càng to, mà hài, cứ nghe chửi tôi lại thấy rôm rả cửa nhà. Nói thật chứ mẹ tôi mà còn sức để chửi tôi thì mới là vui, chứ sợ nhất một ngày tôi làm trò mà bà không chửi nữa thì…..quá buồn. Sang đến nhà thấy bác Xoan với cái Còi đang nhặt rau, con bé hôm nay được nghỉ buổi chiều. Anh Luân đang làm vườn, tôi chào bác Xoan rồi đi ra vườn nói chuyện với anh Luân. Biết hơi vô duyên nhưng tôi hỏi:
— Thế chuyện kia sao rồi anh..?
Anh Luân trả lời:
— Thì còn sao nữa, anh không liên lạc, không nói chuyện gì với cô ta nữa. Cũng tìm tìm hỏi anh nói thẳng luôn là anh đã nghe hết những điều mà cô ta nói với bạn. Anh còn cảnh cáo đừng có mà lại gần con gái anh. Nó trở mặt được ngay chú ạ, may mắn mình phát hiện sớm không khổ cả hai bố con. Anh cũng dặn cái Còi không được nhận bất cứ cái gì từ cô ta nữa. Nói vậy thôi chứ chắc nó cũng chẳng để ý đến con mình đâu. Đúng là loại đàn bà rắn độc. Từ hôm đấy cũng không thấy cô ta gọi anh chở hàng thuê nữa. Mà có gọi anh cũng không chở, thế nên mấy nay cũng ít việc, buổi chiều toàn ở nhà suốt.
Tôi động viên anh:
— Thôi, coi như anh nghỉ ngơi vài bữa. Sắp tới em cũng lấy lương, bác có thiếu cứ bảo em em đưa cho một ít.
Anh Luân gật đầu:
— Ừ, vậy hôm nào có cho anh mượn tr, tháng sau anh trả.
Tôi vỗ vai anh:
— Chuyện nhỏ, em nghĩ chỉ khổ thân con bé, vậy thôi nhưng cũng khôn lắm. Biết bố cực khổ cũng mong bố lấy vợ đấy, mà nó cũng thèm có mẹ nữa.
Anh Luân nhổ đi những lọn cỏ mới nhú nơi luống rau, anh thở dài:
— Tội nghiệp nó thật, hôm qua ngủ mơ cứ gọi mẹ ơi, mẹ ơi…Anh dậy sớm đi làm nghe con bé gọi mà thắt cả ruột. Chẳng phải anh tham người ta giàu có gì đâu, nhìn thấy người ta đối xử với con mình tốt anh cũng mừng lắm. Cuối cùng chỉ là một vở kịch. Người với người sao bây giờ ác với nhau quá chú Dương ạ.
Tất nhiên rồi anh ơi, anh quanh năm ngày tháng chỉ loanh quanh cái làng này, anh chỉ biết lao động và làm việc, anh đâu được đi ra ngoài nhiều để biết con người hiện nay họ có nhiều bộ mặt thế nào. Những người lương thiện như anh, như bác Xoan giờ đây hiếm lắm. Cũng có thể chúng ta nghèo nên chúng ta chất phác, tin người….Cũng bởi vậy mà chúng ta mới nghèo, còn họ giàu, họ suy nghĩ chi ly, tính toán từng chút một, họ bỏ ra cái gì đó thì ít nhất nó cũng phải thu về lợi nhuận xứng đáng. Chỉ có bố mẹ mới yêu thương ta vô điều kiện mà thôi. Hàn huyên lúc nữa tôi chạy về nhà ăn cơm.
Trong bữa cơm tôi hỏi mẹ:
— Mẹ biết chuyện của anh Luân với cái bà kia rồi phải không..?
Mẹ tôi đáp:
— Biết rồi, nhưng bác Xoan cũng kể qua loa, chắc thằng Luân cũng không nói nhiều. Chậc, đúng là các cụ ngày xưa dạy cấm có sai.
Tôi chợt nhớ ra ngay hôm đầu tiên gặp mặt mẹ tôi đã định nói gì đó về con mụ Trà này, nhưng sau lại thôi, tôi hỏi tiếp:
— Mà mẹ này, hôm đấy nhận xét bà này mẹ định nói gì phải không..?
Mẹ tôi gật đầu:
— Ờ, hôm đấy nhìn cái mắt của con đấy tao đã thấy không ổn rồi, nhưng nghĩ bụng ngày xưa các cụ cũng chỉ là đúc kết kinh nghiệm truyền lại cho con cháu, giờ thời đại mới rồi mà lôi ra dùng cũng tội nó nếu như không phải vậy, đã thế nhìn nó chăm con bé Còi tận tình đâm ra tao chẳng muốn nói. Chứ cái loại đàn bà mắt tứ bạch ấy là loại nham hiểm, độc địa lắm đấy con ạ. Đàn bà mà mắt trắng dã, môi thâm xì nó ác lắm.
Tôi thắc mắc:
— Con thấy bà đấy môi có thâm đâu..?
Mẹ tôi chửi:
— Thằng bố mày, nó đánh son thì nhìn sao được. Môi thâm hay không không biết nhưng cái mắt đấy là ghê gớm lắm. Mày đấy, có lấy con nào thì cũng đừng có chọn con gái có cặp mắt tứ bạch. Về rồi chết con ạ.
Nghe thế thôi chứ tôi cũng chẳng hiểu mắt tứ bạch với ngũ bạch là gì, nhưng phải công nhận mẹ tôi nói đúng về con mụ trà cái khoản nham hiểm và độc địa. Nghĩ mà rợn không biết ngày xưa các cụ ăn gì mà phán chuẩn sợ. Hàng nghìn nghìn năm sau vẫn cứ là ứng nghiệm. Khổ cái mấy cái xem tướng xem tá ấy bây giờ bị cái bọn phẫu thuật thẩm mỹ nó thay đổi hết cả.
Môi thâm thì nó đi xăm môi lại đỏ au như quả cà chua chín, mắt trắng dã thì chúng nó đeo len đố các cụ đoán được, mụn ruồi sát phu thì chúng nó đi tẩy…..Nói chung có tiền thì quỷ cũng thành tiên, nhưng dù có thay gương mặt thiên thần thì bản tánh của những loại đàn bà độc địa ấy vẫn là ác quỷ.
Không biết anh Luân bị giời hành ra sao mà đời anh gặp hai con đàn bà thì cả hai đều là cái loại thất đức, bỏ con, bỏ chồng. Nghĩ mà cũng thấy sợ, thế mà mẹ tôi cứ suốt ngày giục giục cưới cưới với chẳng lấy vợ. Mà hôm trước tôi có nghe là định đánh tiếng với con gái bà bạn nào đấy, bảo hôm nào bố trí bữa cơm gặp mặt cho hai đứa gặp nhau mà tôi sợ nên toàn biện lý do bận đi làm không đi được. Thực chất tôi có bận quái đâu, làm về tôi toàn tạt té nhà mấy thằng bạn xong đợi xẩm tối mới về nhà. Chứ còn nghe làm mai làm mối lại còn con gái bạn của mẹ, tốt nhất cứ để mọi chuyện tự nhiên. Tự làm thì tự chịu, chứ nghe theo không ưng sau chẳng biết kêu ai. Ít ra như tôi còn sung sướng, chứ nghĩ đến anh Luân lại thấy anh khổ. Niềm vui anh có người thương chưa được bao ngày thì anh đã phải nhận quả đắng. Cơ mà vẫn may, vì mấy bà thầy bói đã nói thì chắc cũng phải có cơ sở, con khốn kia nó đem anh tôi với cháu tôi về nhà nó sợ nhất thời gian sau lại có kết cục như cái ông Ộp Pa Hàn Quắc chết bất đắc kỳ tử kia thì giời cứu.
Kiếp trước chắc con mụ này phải mắc cái Nghiệp gì nó nặng lắm nên chồng đầu tiên chết rồi mà không gánh hết Nghiệp được cho nó. Ấy thế mà kiếp này nó cũng có sợ đâu, tổ sư bố nhà nó, nó còn nói cưới cả trâu lẫn nghé về để gánh hạn cho nó đấy thôi. h tối, tôi đột ngột đi thắp hương, nhìn tôi đứng chắp tay mồm lẩm bẩm khấn vái mà mẹ tôi phát hoảng, đợi cắm xong nhang bà hỏi:
— Chết rồi, mày bị làm sao hả con….Sao hôm nay mày lại thắp hương khấn vái các cụ thế này. Ngay đến cả ngày rằm tao bảo mày thắp mày còn không thắp…..Chết dở, thằng này điên rồi.
Tôi gạt đi:
— Khấn ít thì mới thiêng, mẹ ngày nào cũng khấn xin xỏ cụ nào chứng. Con ít khi xin nhưng xin thì kiểu gì các cụ cũng cho.
Mẹ tôi dò xét:
— Mà mày khấn xin cái gì đấy..?
Tôi bốc phét:
— Thì ế quá nên khấn xin các cụ tìm cho cô người yêu xinh, ngoan, ngu ấy mà mẹ.
Mẹ tôi chửi:
— Thằng mất dạy.
Tôi té luôn vào trong phòng, tất nhiên tôi không xin như thế rồi, tôi xin một điều khác đơn giản mà thanh thản trong lòng, ban nãy tôi khấn:
“ Lạy các cụ, lạy gia tiên con chưa bao giờ thắp hương xin xỏ các cụ điều gì, nay con chỉ xin các cụ đừng cho mụ Trà kia lấy được chồng, để cho mụ ta tự mình gánh hạn, tự mình trả Nghiệp từ kiếp này sang kiếp khác, cho mụ ế chỏng, ế trơ, ế giơ xương bánh chè, ế từ mùa hè sang mùa thu, ế đến đi tu cũng không thể thành chính quả…. Âu cũng là tạo phúc cho những người đàn ông khác, con lạy cụ.’
Tối đó tôi ngủ rất là ngon và tôi mơ thấy điều tôi khấn đã thành sự thật….Cho mày chết đồ đàn bà rắn độc….Muahahaha…