Tác Giả Trường Lê.
Chap: Tấm Lưng Trần Rắn Rỏi.
— Làm điếu nữa không..?
Anh Luân cầm bao thuôc rồi hỏi tôi, chẳng để tôi trả lời anh tự lấy rồi tự châm, tiếp tục phì phèo anh cười khẩy:
— Chú có biết tại sao anh lại bảo với cái Còi là mẹ nó đã chết không..?
Tôi trả lời:
— Loại mẹ đó sống cũng khác gì chết đâu anh, nói thế cho nó đỡ phải hỏi.
Anh Luân gật đầu:
— Cũng đúng, nhưng chỉ đúng một phần. Còn một cái nữa là nó không xứng đáng làm mẹ, ban nãy chú có hỏi có phải anh đã biết trước mọi chuyện không, đúng vậy…Anh biết chứ, anh là người biết nó cặp với trai trước tất cả mọi người, nhưng do anh ngu, anh nhu nhược.
Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, anh Luân nói anh ấy đã biết con Liên cặp bồ từ trước, mà từ trước là từ bao giờ.? h tối, cái Còi đã đi ngủ từ lâu, mẹ anh Luân đang nằm ru cháu trong nhà. Bên ngoài hiên, lần đầu tiên trong năm qua, người đàn ông khốn khổ đang ngồi cạnh tôi hút thuốc mới bắt đầu kể lại câu chuyện quá khứ. Có lẽ hôm nay anh uống rượu, hoặc cũng có thể do hôm nay tôi mới hỏi, hoặc cũng có thể do thời gian đã quá lâu nên anh muốn kể, muốn chia sẻ. Nhưng dù là lý do gì thì người đàn ông này đã phải chịu đựng nỗi đau này quá dài.
Cái còi được tháng, thời gian đó bác Xoan cũng hơi yếu người nên chị Liên bế con về nhà ngoại để tiện chăm sóc. Nói lại một chút là nhà anh Luân với bố mẹ vợ cách nhau tầm cây số. Anh Luân thời điểm đó vừa làm bốc vác, phụ hồ, với cả chuyển hàng ngoài bến bãi. Trưa ngày hôm đó ngoài bến có nhiều tàu cá cập bờ, anh Luân được người ta gọi đi chuyển hải sản lên bờ cho mối người ta cân. Nói cho các bạn dễ hình dung, tàu thuyền đánh cá khi vào bờ sẽ có những cái làn khổ to bên trong đựng hải sản, cá tôm, được bảo quản ở ngăn lạnh. Mỗi thuyền mà được nhiều có khi một lần cập bến là mấy chục làn, mỗi thuyền đều có mối buôn để nhập. Và những người mối nhập hàng đó những lúc nhiều hàng sẽ thuê vài người như anh Luân đến đẻ chuyển hàng từ dưới thuyền lên trên bờ cân, mua, phân loại.
Trưa hôm ấy anh Luân đi bốc hàng cho người ta đến tận h, trời nắng khá oi bức, công việc nặng nhọc. Cơm còn chưa được ăn vì phải chuyển nhanh không hải sản để lâu sẽ ươn, kém chất lượng. từ h mà đến tận h mới xong, mọi người vãn hàng đi ăn cơm còn riêng anh Luân vẫn chăm chỉ dọn dẹp những cái làn không để đem trả lại chủ thuyền. Lẽ ra việc này anh không phải làm nhưng tính anh Luân là vậy, anh không sợ thiệt, anh luôn quan niệm mình cứ làm thật tốt thì chủ thuê sẽ thích, sau có việc họ sẽ gọi mình đầu tiên. Anh cũng luôn dạy tôi như vậy, đem mấy chục cái làn xuống thuyền trả cho chủ thuyền, anh Luân định quay đi thì chủ thuyền gọi:
— Này, đợi chút đã…..Vất vả quá, có cái này cho chú.
Anh Luân quay lại, người chủ thuyền lấy trong thùng xốp có máy sủi, ông ta vớt lên một con tôm sú vằn to bằng ngón tay, cho vào túi bóng ông ta hất hàm gọi anh Luân:
— Này, cho chú con này về cho vợ tẩm bổ. Mà giấu đi không bọn kia nó nhìn thấy lại tị. Đây cho vào cái túi đen này này.
Anh Luân ngớ người bởi ngày đó giá con tôm sú ấy cũng không rẻ, mà thường thì chủ tàu người ta sẽ để lại ăn chứ không bán. Vậy mà ông ấy lại cho anh, anh Luân không dám cầm, ông chủ tàu dúi vào tay:
— Cầm lấy, cho thì cứ nhận đi. Mà không phải cho không đâu, lần nào chú cũng rửa làn sạch sẽ rồi đem trả không thiếu cái nào. Tao quý tao mới cho, đem về luộc cho vợ ăn…..Thôi đi đi.
Anh Luân cầm con tôm trên tay cảm ơn rối rít, anh sung sướng đến mức gần khóc. Bỏ cả cơm trưa, anh Luân lấy xe đạp rồi đạp thẳng một mạch cây số đến nhà vợ. Có con tôm treo trước xe anh Luân mừng lắm. Nghĩ bụng vợ anh sẽ có một bữa ăn ngon lành, con anh sẽ có thêm sữa để bú. Đến cổng nhà, thấy nhà đóng cửa, anh Luân dựng xe bên ngoài rồi khẽ mở cổng bước vào trong.
Muốn vợ bất ngờ nên anh Luân đi vòng lối sau bếp đến buồng của vợ mình. Nhưng đi gần đến nơi thì anh nghe thấy những tiếng kẽo kẹt phát ra từ bên trong căn buồng, xen lẫn những âm thanh đó là những tiếng rên rỉ đầy nhục dục, khốn nạn hơn đó là tiếng của vợ anh. Nhà ở quê nên cửa nẻo dù đóng nhưng do gỗ lâu năm hư hại tạo thành những khe nhỏ. Đứng trước cánh cửa hậu anh Luân chôn chân một chỗ khi mà bên trong vợ anh đang rên lên theo từng nhịp “ Kẽo..Kẹt…” của chiếc giường cũ.
Bất chợt tiếng khóc trẻ con vang lên:
“ Oe….oe…oe…”
Dường như mẹ nó đang chìm trong khoái lạc nên dù con bé khóc mẹ nó vẫn không quan tâm. Anh Luân đứng ngoài khẽ cúi xuống nhìn vào khe cửa hẹp, đập vào mắt anh là một cảnh tượng chó má của loài súc sinh. Vợ anh đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn chặt lấy người một gã đàn ông nào đó. Nằm ở góc giường là cái Còi vẫn đang khóc lên từng tiếng nhưng mẹ nó không thèm nhìn.
Tôi nghiến răng kèn kẹt:
— Con đĩ chó chết……Sao anh không đâm chết chúng nó đi.
Quá điên nên tôi mới nói thế, nhưng anh Luân nhếch mép cười:
— Anh không giống chú, thế mới bảo anh ngu, anh nhu nhược…..Con nằm đó khóc, nhưng hai bàn tay nó lại bấu chặt vào lưng thằng kia tận hưởng.
Tôi cúi mặt không nói gì thêm, bởi nếu là tôi chắc có lẽ hai con cẩu nam nữa kia chỉ còn nước ôm nhau mà chui vào áo quan. Tôi không dám tin anh Luân lại có thể chịu đựng được đến cái mức như vậy. Nhưng rồi tôi cũng hiểu, anh cũng không chịu đựng nổi.
Chiếc xe đạp quay lại bến cá, vừa dựng xe vào gốc cây, anh Luân bước được đúng bước thì ngã gục xuống như một cây chuối, chiếc xe cũng đổ theo, cái túi bóng đen đựng con tôm rơi xuống đất, con tôm rơi ra ngoài và nó cũng đã chết. Anh Luân lên cơn co giật sùi bọt mép, người ta đưa anh vào viện và bác sỹ nói anh bị đột quỵ do tai biến.
Mọi người ở bến thậm chí là cả tôi năm qua vẫn nghĩ anh bị tai biến là do lao động nặng nhọc, nhưng khốn nạn, đến hôm nay tôi mới biết lý do mà anh khiến anh bước một chân đến cửa địa phủ. Một lần nữa tôi chửi thề:
— Con đàn bà khốn kiếp.
Khốn nạn chưa, đĩ điếm chưa khi mà mới sinh con được tháng, con còn đang khóc đòi bú mà loại đàn bà đó vẫn có thể đưa trai về chính nhà mẹ đẻ của mình để hủ hóa. Có lẽ đến súc vật nó còn không làm như thế, vậy mà……
Bên trong nhà tiếng bác Xoan vọng ra:
— Đi ngủ thôi hai đứa, Luân ngủ đi mai còn dậy sớm.
Chắc bác Xoan cũng đã biết chuyện này, thế nên khi con bé bảo để dành cái đùi vịt thắp hương cho mẹ là bác Xoan trực rơi nước mắt.
“ Khổ thân cháu tôi. “
Bác Xoan xoa đầu con bé nói câu đó giờ nghĩ lại mà tôi lặng cả người, nó đã phải chứng kiến cảnh con mẹ lăng loàn của nó bậy bạ với người khác từ khi mới tháng tuổi. Càng nói càng thấy đời sao mà nó chó má tận cùng, anh Luân đáp lại mẹ:
— Vầng, con vào giờ đây….Thôi chú Dương về nhé, cũng gần h tối rồi. Về ngủ đi, mà anh kể chuyện với chú không phải để chú chuốc bực vào người. Không phải ai cũng thế đâu, chỉ có cái số anh nó mới vậy.
Đứng lên vươn vai, bẻ tay kêu răng rắc, anh Luân thở mạnh một cái rồi nói:
— A….hôm nay thật là thoải mái quá, đồ ngon, rượu ngon, hút thuốc cũng thấy ngon.
“ Bộp…bộp…”
Anh Luân vỗ mạnh vào lưng tôi hai cái đau điếng, anh nhe răng cười:
— Nào, nào….tươi tỉnh lên, về đi hay là ngủ ở đây….Thanh niên uống rượu xong mà mặt chán thế kia á. Ha ha.
Tôi nhìn anh mà mặt chắc đang đần như thằng ngố, bởi tôi vẫn chưa thể hiểu sao anh lại có thể sống những năm qua được như vậy.
Anh Luân nhìn vào bên trong giường nơi con bé Còi đã ngủ say, anh nói:
— Vừa làm bố, vừa làm mẹ thì nghị lực nó phải gấp đôi chứ…? Chú hiểu không..?
Lúc này tôi mới mỉm cười, đúng vậy, ai bảo anh nhu nhược, ai dám nói anh yếu đuối…..Nhìn anh tôi thấy anh thật vĩ đại, tấm lưng trần ấy năm qua vẫn đang gồng gánh tất cả, anh chịu đựng, anh đưa lưng ra bao bọc lấy đứa con gái bé bỏng, anh khiến tôi thấy mình như người tí hon đang đứng ngước lên nhìn một gã khổng lồ, đáng ngưỡng mộ.
“ Bụp “
— Đau – Anh Luân khẽ gắt lên.
Cơ mà tôi đã chạy cách ra mấy mét, tôi giơ nắm đấm về phía anh đáp ;
— Lưng bác chắc chắn quá…..thôi em về đây.