Thời gian trôi qua, một tuần lại một tuần.
Tôi cứ đến trường theo thường lệ, làm đống lớn bài tập, ăn cơm bà nấu, tưới hoa bố trồng, quấn quít lấy mẹ già đan áo len, buôn chuyện với lũ bạn, tuy vì chẳng liên hệ gì đến Trình Định Doãn mà thấy có chút mất mát, nhưng đây là cuộc sống của tôi mà, vẫn hạnh phúc thật đơn giản.
Sau đó đến ngày tháng , thứ Tư, Tết Trùng Dương.
"Các bạn –" lớp trưởng A Ngọc đứng ở trên bục giảng hô to, "Thứ Bảy rốt cuộc muốn đi đâu? Mau bàn đi!"
Dưới đài yên tĩnh một mảnh. Có người vùi đầu làm bài, có người đọc sách, có người ngẩn ngơ.
"Ê, các bạn......" sắc mặt lớp trưởng A Ngọc đỏ gay, theo quan niệm của nó, tết Trùng Dương là nhất định phải đi chơi, cho dù hôm nay không thể đi, cũng phải thay bằng cuối tuần. Vì thế sáng sớm bị kích động liệt kê vài nơi đi, trưng cầu ý kiến mọi người. Ai ngờ không có ai để tâm đến nó.
Kỳ thật không phải mọi người không muốn có cơ hội đi chơi, mà chắc là do lựa chọn của lớp trưởng A Ngọc không thích hợp lắm.
Tôi ách xì cái, tầm mắt nâng lên từ sách giáo khoa ngữ văn, nhìn thoáng qua lớp trưởng A Ngọc trên bục, thật đồng tình với nó, bất quá khẳng định cũng sẽ không giúp nó tìm địa điểm đâu. Lớp trưởng A Ngọc có tư chất cô giáo nuôi dạy trẻ, luôn coi chúng tôi là một lũ gà con loi choi chạy theo gà mẹ. Ai, việc quan tâm của nó không được lòng người đáng thương thật– nhưng tôi vừa nghe xong lời nói, người đáng thương lại thành tôi.
Nhưng mà, lớp trưởng A Ngọc sở dĩ là lớp trưởng, bởi vì nó không dễ dàng từ bỏ, cũng không xem sắc mặt người ta: "Các học sinh, đi chơi là một hoạt động vui mà! Có thể thả lỏng tâm tình, lại tăng cảm tình bè bạn. Khó khăn lắm mới đến Trùng Dương, một năm mới có một lần......"
Ma quỷ đáng sợ! Chịu không nổi rồi, vì thế ngoài siêu cường giả có năng lực mãnh liệt như Trương Tuệ Na, tất cả mọi người đều giơ tay lên hàng, bắt đầu tìm bạn nói chuyện phiếm. [mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành sắt], tiếng ầm ầm như ong vỡ tổ át luôn âm ma kia.
Dù sao cũng là Trùng cửu, nội dung nói chuyện phiếm không ngoài cơ hội đi chơi này, vì thế mọi người thảo luận nửa ngày, đưa ra hai lựa chọn: Đỉnh Sư Tử hoặc đập nước Tử Lâm.
Lý Phái Nhã gọi tôi qua bàn: "Hương Hương nói thứ Bảy nó bận không đi được. Tao thấy đi Tử Lâm được đó, còn mày?"
"Tao thế nào cũng được." Tôi nhún nhún vai, nghiêng đầu hỏi đứa ngồi cùng bàn: "Tuệ Na, ấy đi không?"
"Không đi." Trương Tuệ Na ngắn gọn phun ra hai chữ, ngồi ngoáy bút vài cái, lại giải một đề toán.
"Trần Kì còn cậu?"
Kì mỹ nhân miễn cưỡng chống bàn, trong tay là một quyển tiểu thuyết. "Tùy, đến lúc đó nói sau."
Cuối cùng thống kê lại, hai lựa chọn hình như là mỗi thứ một nửa, cho nên có người nói: "Lớp trưởng, cậu thấy đập Tử Lâm và đỉnh Sư Tử nơi nào tốt?"
"Á? Đập Tử Lâm và đỉnh Sư Tử hả? Ừ, trùng cửu tốt nhất là leo núi, lên cao nhìn xa thôi, cho nên đỉnh Sư Tử tốt hơn. Chúng mình còn có thể lên đó tranh tài......"
"Được đấy!" Một nửa người hoan hô, một nửa người thè lưỡi.
Quyết định rồi, phải đi đập Tử Lâm!