Bó Tay Chịu Trói

chương 70: bẫy (hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Dục chấn động, câu nói này giống như một cây kim cực nhỏ nhẹ nhàng đâm vào trái tim của anh, lúc đầu có một chút đau đớn, lại không biết thế nào, sự đau đớn tê dại nhỏ nhoi này chậm rãi khuếch tán, kéo thần kinh, dần dần biến thành sự đau lòng khó có thể chịu đựng.

"Tin anh một lần." Anh đã không cười được nữa, "Tiểu Hi, một lần cuối cùng."

Bên trong xe đều là mùi máu tươi, Kiều Tịch yên lặng nhìn Hoắc Dục, không lên tiếng, tay của cô còn che vết thương của Kỷ Thừa An, có thể cảm thấy rõ ràng trong lòng bàn tay trắng mịn, Kiều Tịch mím môi, thật sự không dám giao Kỷ Thừa An và mình cho Hoắc Dục, nhưng hiện nay ngoại trừ lựa chọn tin tưởng anh, cũng không còn đường nào khác.

"Không cần nói nữa, tôi cần anh dùng sự thực để chứng minh, phải biết, Hoắc Dục, nếu như anh dám gạt tôi, tôi sẽ làm ra chuyện chính tôi cũng thấy sợ, tôi không nói giỡn."

Nói mấy lời này, thân thể của cô không nhịn được run rẩy, cô rất sợ, chưa bao giờ sợ như vậy.

Cô sợ lại bị lừa gạt, sợ không thể thoát khỏi khu rừng rậm như địa ngục này, sợ không thấy được mặt trời ngày mai, càng sợ người bên cạnh không tiếp tục chống đỡ được, chỉ còn một mình cô.

"...... Anh biết rồi."

Xe chạy trong rừng cây, phía sau cũng không còn tiếng xe đuổi theo, cũng không có tiếng súng nữa.

Vậy mà đối lập với sự yên tĩnh giờ phút này, Kiều Tịch ngược lại cảm thấy tiếng tim mình đập càng lớn hơn.

Sắc mặt Kỷ Thừa An trắng bạch, mồ hôi chảy đầy trán, chảy nhanh xuống, còn chưa nhỏ xuống, giọt tiếp theo đã trượt xuống.

Nhiệt độ cũng cao dần, nhiệt độ của anh bình thường cũng thấp hơn một chút so với người bình thường, nhưng bây giờ Kiều Tịch lại thấy may mắn với nhiệt độ này, cô sợ nhiệt độ dần dần hạ xuống, cuối cùng trở nên lạnh lẽo.

Kiều Tịch cởi áo sơ mi của anh ra, nhìn vết thương trên vai anh, muốn tìm đồ băng bó lại hoảng hồn.

"Trúng đạn sao?" Hoắc Dục hỏi.

"Ừ, vẫn luôn chảy máu."

"Em nhìn kỹ một chút, trúng đạn rồi, đạn ở lại trong cơ thể quá lâu, anh ta sẽ không chịu được bao lâu."

Kiều Tịch nghiêm túc nhìn, trong lòng thở nhẹ một hơi: "Hình như không có đạn."

"Chỉ là trầy da thôi sao, thật may mắn."

Kiều Tịch nghe nói như thế không khỏi ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Cô xé vạt áo của mình, băng bó đơn giản cho Kỷ Thừa An, chắc do rèn luyện thường xuyên, vết thương cũng không chảy máu như trước, nhưng mà sắc mặt Kỷ Thừa An đã tái nhợt không có chút huyết sắc.

Không biết xe chạy bao lâu, tốc độ xe chậm rồi dừng lại, động cơ tắt. Hoắc Dục không quay đầu lại: "Hai người các người xuống xe đi, cứ đi về hướng bắc, khoảng hai giờ thì sẽ Thanh Mật, ở đó có một trại tập trung nhỏ, sẽ giúp đỡ hai người."

"Cái gì!" Kiều Tịch không thể tin mà nói: "Anh vứt bỏ chúng tôi!"

Bốn phía tối đen, chẳng biết lúc nào kẻ địch sẽ xông ra hay dã thú xuất hiện, anh muốn bỏ cô và Kỷ Thừa An?!

Hoắc Dục hít sâu một hơi, giọng điệu thô bạo: "Em biết bọn họ tại sao không đuổi theo không! Anh rất hiểu bọn họ, bây giờ Đường Mục đã sắp xếp người ở các trạm kiểm soát, sẽ chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới, trong rừng rậm này, cũng không biết anh ta đã cho bao nhiêu xe đuổi tìm, khiến cho chúng ta chạy vòng quanh, anh ta muốn chơi đùa chúng ta đến chết! Hai người các người bất luận như thế nào, mục tiêu cũng ít hơn anh, nếu không một khi chúng ta đồng thời bị bắt, không còn xác xuất sống nữa rồi! Em biết không! Xuống xe!

"Nhưng Kỷ Thừa An vẫn hôn mê." Cô nhấn mạnh.

"Em có thể cõng anh ta đi." Anh trở nên lạnh lùng.

Thật là kỳ quái, biểu hiện của Hoắc Dục thật sự khác thường, anh luôn nhẹ nhàng như gió hiu hiu, tình thế cấp bách hơn nữa anh cũng chưa từng cậy mạnh hung ác không nói đạo lý như vậy, giống như một lòng muốn cô rời đi.

Nhưng mà loại ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu cô.

Cuối cùng Kiều Tịch khẽ cắn răng, vẫn xuống xe, dốc hết sức kéo Kỷ Thừa An xuống xe, không cẩn thận khiến đầu anh đụng vào bên cửa xe, khiến anh đang hôn mê cũng phải kêu đau một tiếng.

Cô muốn hung hăng đóng cửa xe lại, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn mở miệng hỏi một câu: "Anh trở về, Đường Mục sẽ bỏ qua cho anh chứ?" Dù sao anh có thể nói là anh bị uy hiếp, những người đó cũng không thấy anh giúp cô.

Cô có thể thấy rõ ràng thân thể Hoắc Dục hơi động, chậm rãi cúi đầu, hình như nghẹn ngào nói: "Tiểu Hi."

"Cái gì?"

"Em có yêu anh không?"

"Câu nói này có nói cũng không có ý nghĩa gì nữa."

"Vậy...... em có thể tha thứ cho anh không?"

Trăng sáng dần lên cao, vì bóng cây rừng rậm che mất ánh sáng, cô đứng ở sau cửa xe, Hoắc Dục không quay đầu lại.

"Em tha thứ cho anh." Cô nói, "Cám ơn anh đã giúp em."

"Anh...... đi rồi, em phải tự cẩn thận."

"Được."

Cô đóng cửa lại, xe không dừng lại, lập tức lái đi, giờ phút từ biệt này, không biết năm nào mới gặp lại.

Kiều Tịch đứng tại chỗ, nhất thời luống cuống, giống như trở lại lúc ông nội mất, thế giới không còn một bóng người, chỉ còn lại một mình cô.

Cô ngồi chồm hổm xuống lau mặt Kỷ Thừa An, nhỏ giọng nói: "Kỷ đại nhân, anh sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì."

——— ——————

Đáng giá.

Hoắc Dục đang cười, nhưng lại chảy nước mắt.

Tiểu Hi tha thứ cho anh, thật tốt......

Xe chạy trong rừng, tốc độ xe không nhanh, con đường càng thêm ngoằn ngèo.

Hoắc Dục cho rằng nước mắt làm mờ tầm mắt, nhưng giơ tay lên lau, ngoài sờ thấy máu, vẫn không thấy rõ.

Bên trong xe, mùi máu tươi không vì Kỷ Thừa An rời khỏi mà tản đi, ngược lại càng thêm nồng đậm.

Thật may mắn...... Kỷ Thừa An chỉ trầy da, mà anh, lại bị đạn bắn trúng đùi, từ lúc lên xe vẫn chảy máu không ngừng.

Khi anh phát hiện mình không thấy rõ con đường phía trước nữa, chỉ có thể đuổi bọn họ xuống, như vậy ít nhất Tiểu Hi còn một con đường sống, nếu như anh nói thật, cho dù Tiểu Hi hận anh oán anh, cũng sẽ không bỏ anh, chẳng bằng anh lái xe đi, đèn xe sẽ dẫn những người đuổi theo, nếu như vậy, Tiểu Hi và người đàn ông kia có thể an toàn.

Thật không cam lòng...... Rõ ràng đã từng chiếm được, nhưng bây giờ không thể không đưa cho người khác.

Anh thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tay cũng dần mất lực, bỗng dưng trước mắt có ánh sáng, trước mắt Hoắc Dục xuất hiện hình ảnh như phim ảnh vậy.

Dưới trời chiều, trên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp hiện vẻ mệt mỏi, kéo vạt áo một người thiếu niên Hoắc Dục, giống như hạ quyết tâm rồi mở miệng hỏi: "Cái đó...... anh,... anh yêu em sao?"

Anh bật cười, ngẩng đầu lên sờ đầu cô: "Làm gì khi nói có hay không."

"Anh dẫn em đi đi!" Thiếu nữ ngẩng đầu lên nói với anh.

"Đừng nói lời ngốc như vậy."

Sự sáng rỡ trong mắt thiếu nữ dần dần mất đi, cuối cùng cúi đầu không nói nữa.

"Đồ ngốc! Đồng ý đi!" Anh kêu chính mình thời niên thiếu, "Nhanh đồng ý đi! Nếu không thì không kịp nữa!"

Trong hình ảnh ấy, anh không có bất kỳ phản ứng gì, không nghe thấy lời của anh, càng không chú ý tới phản ứng của người thiếu nữ.

Ngược lại người thiếu nữ kia, dần dần ngẩng đầu lên, hình ảnh cuối cùng chỉ còn lại một mình cô, cô nhìn anh, trong mắt cũng chỉ có anh, "Em tha thứ cho anh."

Cô cười nói: "Em tha thứ cho anh."

Hoắc Dục cũng cười, anh muốn nói với cô, anh yêu em.

Anh muốn dẫn em đi, Tiểu Hi.

Ầm ——

Tiếng nổ lớn khiến Kiều Tịch dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn phương xa, trong lòng lo sợ.

Tối nay trăng sáng lên càng cao, ánh trăng sáng chói mắt, nhưng với Kiều Tịch mà nói tình huống này không lạc quan lắm, ánh sáng càng lớn, càng dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa Kỷ Thừa An vẫn còn trong trạng thái hôn mê, Kiều Tịch chỉ có thể kéo anh đi, may mắn chính là, vết thương không chảy máu nữa.

Hi vọng anh không sao, cô nói thầm trong lòng, dù sao Hoắc Dục làm thuộc hạ của Đường Mục lâu như vậy, dù thế nào, cũng sẽ không vô tình giết anh.

Kiều Tịch biết không thể trì hoãn thêm nữa, dừng mấy giây, lại bắt đầu kéo Kỷ Thừa An đi về phía Thanh Mật.

Không biết qua bao lâu, Kiều Tịch thở hổn hển, cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn cứng ngắc duy trì động tác, kéo Kỷ Thừa An đi, cho đến khi vấp cục đá té, cả người ngã nhào xuống đất.

Chậm một lúc lâu, Kiều Tịch kéo Kỷ Thừa An tới dưới một cây đại thụ, nơi đó hơi tối, khá bí mật, Kiều Tịch tựa vào bả vai của anh theo thói quen, mới vừa dựa vào thì nghe thấy Kỷ Thừa An rên lên một tiếng, cô khẩn trương nhảy lên, cả người đều đứng dậy, cô tiến tới gần mặt Kỷ Thừa An, nhỏ giọng nói: "Kỷ Thừa An, anh đã tỉnh chưa?"

Cuối cùng, lông mi dài của anh chớp mấy lần, chậm rãi mở mắt ra.

Tầm mắt của anh trước hết tìm cô, quan sát trên dưới, chậm rãi dời tầm mắt nhìn xung quanh.

Kiều Tịch không đợi anh mở miệng vội vàng hỏi: "Anh cảm thấy như thế nào rồi, có khỏe không? Đạn không bắn trúng anh, chỉ bị trầy da. Bây giờ đã không chảy máu nữa rồi, anh đừng cử động cánh tay."

Kỷ Thừa An nhắm mắt, lúc mở ra đáy mắt đã trở nên rõ ràng, "Vừa nãy em có bị thương không?"

Vừa nãy, là khi bị người của Đường Mục nổ súng phát hiện.

Đáy mắt Kiều Tịch nóng lên, nước mắt không lưu lại được, cô cười nói: "Không có việc gì, em không sao cả." Cô vừa nói vừa lau nước mắt, rõ ràng bây giờ cực kỳ nguy cấp, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.

"Đừng khóc." Kỷ Thừa An vươn tay không bị thương lau mặt cô, "Đừng sợ, anh sẽ dẫn em đi."

Anh cho rằng Kiều Tịch sợ nên khóc, cũng là, ai có thể ngờ rằng cô khóc vì vui vẻ chứ.

Phụ nữ có lúc rất kỳ quái mà.

"Bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Kỷ Thừa An mở miệng hỏi.

Kiều Tịch ổn định tâm trạng, mím môi nói: "Sau khi anh bị thương, chúng ta lên xe, Hoắc Dục sợ chúng ta bị phát hiện, lái xe đi, anh ấy nói nơi này cách Thanh Mật chỉ có hai giờ đi đường, có điều, bây giờ em cũng không biết đã đi bao lâu rồi."

"Đúng rồi, A Nhất đâu, ở Thanh Mật tiếp ứng chúng ta sao?"

Hỏi xong câu này, Kiều Tịch thấy sắc mặt Kỷ Thừa An bỗng chốc biến đổi, sau một lúc lâu, anh phỏng đoán: "A Nhất chết rồi."

"Anh nói cái gì?" Kiều Tịch lập tức ngồi phệt xuống đất, nhìn chằm chằm Kỷ Thừa An, không xác định hỏi: "Sao cơ? Anh lặp lại lần nữa."

Kỷ Thừa An nghiêng đầu, giống như không đành lòng nhìn cô, thở dài, không trả lời.

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, mỗi một giọt đều bị đất yên lặng hút đi, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Giống như A Nhất, người mang đến cho cô rất nhiều vui vẻ, cũng từ biến mất như thế, không gặp lại được.

Làm sao có thể chứ?

Kiều Tịch không thể ngờ, sao A Nhất lại chết được chứ?

Sẽ để anh ca hát, chơi đùa cùng cô, mỗi lần cô và Kỷ Thừa An giận dỗi nhau cũng sẽ gọi A Nhất, nếu không?

A, nhất định là đừa giỡn, nhất định là Kỷ Thừa An trêu chọc cô!

Cô hỏi lần nữa, là đùa giỡn, phải không?!

Nhưng cô hỏi không được, lại không dám hỏi......

A Nhất, tôi tình nguyện nghe cậu hát, nghe ba ngày ba đêm cũng được, A Nhất...... A Nhất......

"Sau khi em rời khỏi, Đường Mục cũng rời đi, anh phát tín hiệu cho người bên ngoài vào, anh và A Nhất nhân cơ hội chạy ra ngoài." Kỷ Thừa An nhàn nhạt nói trong bóng tối, bình tĩnh không chút gợn sóng: "Kết quả nửa đường gặp phục kích, A Nhất bị trúng đạn, chết rồi."

"Thi thể đâu?"

"Ở trên xe, xe của anh bị nổ bánh xe, cướp xe của bọn họ."

Cho nên...... thi thể cũng không thấy được sao?

"Sao có thể như vậy......" ánh mắt Kiều Tịch mờ mịt lẩm bẩm, "Rõ ràng vừa mới gặp được người, sao lại không có......"

"Tiểu Tịch," Anh nâng mặt cô lên, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng cô nói: "Không nên hốt hoảng, chúng ta phải nắm chặt thời gian, chúng ta thành công rời khỏi đây, A Nhất chết mới không vô ích, về phần đám người kia," Kỷ Thừa An chuyển lời, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Chúng ta còn nhiều thời gian."

Kiều Tịch ngẩn ra, ngay sau đó cũng phản ứng kịp, không sai, bọn họ an toàn, A Nhất mới không chết vô ích, cô lau nước mắt trên mặt, lẫn vào máu của Kỷ Thừa An trước đó và cả bụi đất, mùi vị vô cùng hỗn tạp.

Giống như khi cô gặp Kỷ Thừa An.

Hối hận không?

Cô nhìn người đàn ông đối diện đang tựa vào cây, cúi đầu thấp, ánh trăng không chiếu tới mặt anh, không để ý mặt mày, nhìn xuống dưới, áo sơ mi đã sớm dơ dáy bẩn thỉu, lẫn vào màu đất đen và máu tươi, đâu còn dáng vẻ ưu nhã an tĩnh như thường ngày.

Nhưng tất cả, đều là vì cô.

Hối hận? Sao có thể chứ.

Cô đứng lên, đỡ lấy cánh tay không bị thương của anh, ngẩng đầu lên nói với anh: "Có thể đi không? Chúng ta phải nắm chặt thời gian."

Anh hơi kinh ngạc về phản ứng của cô, nhìn cô một lúc, yên lặng gật đầu một cái.

Kiều Tịch đỡ anh dậy, khoác cánh tay anh lên vai mình, từng bước từng bước đi về phía Thanh Mật.

"Thanh Mật có cái gì?" Hai người vừa đ,i Kiều Tịch mở miệng hỏi.

"Bạn bè." Khóe miệng Kỷ Thừa An cong nhẹ, dùng ánh mắt chưa bao giờ có nhìn phía trước, "Bạn bè của chúng ta."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio