Khi người tới đông đủ, Phó Vân Tiêu và mọi người vừa mới hạ lệnh, cảnh đêm thành phố A bỗng chốc sáng bừng lên như ban ngày.
Vô số ngọn đèn dường như được thắp sáng cùng lúc, vô số cuộc điện thoại trong thành phố được gọi đi.
Nhiều chiếc xe đã được nổ máy, một lần nữa chúng lại đánh thức thành phố đang chìm trong giấc ngủ.
Lương Vân Trạm, Từ Sắt và Vương Nhất Luân vì để lại không gian riêng cho Bạch Tô và Phó Vân Tiêu mà vẫn ngồi ở hành lang cục cảnh sát, im lặng đợi tin tức.
Ngay cả thở mạnh Bạch Tô cũng không dám.
Bởi vì cô không ngờ vì mình mà Phó Vân Tiêu lại nhờ tới những người anh em thân thiết này, cô cũng biết bối cảnh gia đình nhà bọn họ.
Chuyện tìm một đứa bé rõ ràng là quá dễ dàng đối với những người này.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu có thể lật tung cả thành phố A lên để tìm Bạch Tiểu Bạch.
Chuyện này khiến Bạch Tô cảm thấy vô cùng chấn động.
Phó Vân Tiêu vẫn luôn tỉ mỉ quan sát phản ứng lúc này của Bạch Tô.
Tay hắn nắm chặt lấy tay cô thế nhưng vẫn không thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Bạch Tô.
Bàn tay cô lạnh lẽo như băng.
Hơn nữa có thể cảm nhận được bởi vì lo lắng mà Bạch Tô toàn thân run rẩy.
Vào lúc này, thật sự Phó Vân Tiêu không thể nói ra những lời an ủi cô được.
Mới chỉ phút ngắn ngủi trôi qua thế nhưng bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.
Sau khi Phó Vân Tiêu nói hai tiếng “mời vào” thì Lương Vân Trạm, Từ Sắt và Vương Nhất Luân cùng nhau xuất hiện trước mặt Phó Vân Tiêu.
Lương Vân Trạm lên tiếng trước: “Anh từ chỗ một tiền bối biết được Trương Bách Yến là tên đã bị đổi.
Có khả năng hắn là một diễn viên tên Trương Bạch, xuất đạo làm diễn viên nhí thế nhưng sau này không có nhiều tác phẩm, kỹ thuật diễn xuất không tồi, đời sống riêng tư không được đứng đắn cho lắm, ham cờ bạc.”
“Đây là ảnh của hắn ta.
Bạch Tô, em xác nhận lại xem.”
Nói xong Lương Vân Trạm liền đưa tấm ảnh cho Bạch Tô.
Mặc dù trong tấm ảnh trông diễn viên Trương Bạch kia có vẻ rất đàng hoàng thế nhưng lại cố ý để râu giống như muốn che giấu đi gương mặt thật của mình.
Bạch Tô vẫn có thể nhận ra người này chính là Trương Bách Yến.
Bạch Tô vội vàng gật đầu xác nhận.
Lúc này Từ Sắt chậm rãi tiến lên phía trước, một người luôn cà chớn như Từ Sắt thế nhưng bây giờ lại có vẻ nghiêm túc đến khó tin: “Nếu như đại ca đã xác định được người đàn ông này chính là Trương Bách Yến vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi.
Bởi vì một số tin tức em điều tra được cũng có liên quan tới Trương Bạch.
Có một thời gian hắn luôn đến hộp đêm nhà em tìm một cô gái tên là Rose thế nhưng mấy ngày gần đây Rose đã mất tích rồi.
Theo thông tin mới nhất nhận được từ chị em của cô ta thì Rose đã tới một sòng bạc ngầm ở thành phố S sau đó không thể liên lạc được.”
Từ Sắt vừa mới nói xong, Vương Nhất Luân ở bên cạnh cũng tiến lên một bước: “Em không thể giúp được gì rồi.
Em chỉ tìm được học vấn trước đây của Trương Bạch với cả phương thức liên lạc với gia đình hắn ta.
Mọi người xem xem có gì hữu ích không.”
Phó Vân Tiêu tìm được số điện thoại của Trương Bách Yến.
Thế nhưng khi gọi điện thoại tới thì nhận được thông báo đã tắt máy.
Mọi người ai cũng quả quyết, quyết định hôm nay sẽ bay tới thành phố S để tìm Trương Bách Yến!
…
Thẩm Mạc Bá cẩn thận băng bó vết thương cho Mộ Vãn Vãn, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ đau lòng.
Hắn cúi thấp đầu nhìn về phía Mộ Vãn Vãn, vẻ mặt đau khổ nói: “Tại sao em không biết quý trọng bản thân gì hết vậy?”
Thẩm Mạc Bá nói xong liền kêu dì giúp việc đi quét dọn những mảnh vụn váy cưới và lau sạch vết máu trên sàn.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mạc Bá sau đó ngăn hắn lại, nói: “Không cần.”
Cô ta phải giữ lại cho Phó Vân Tiêu xem, cô ta phải để Phó Vân Tiêu thấy cô ta bất mãn thế nào, cô ta làm bản thân mình bị thương để Phó Vân Tiêu cảm thấy hắn đang mắc nợ cô ta.
Thẩm Mạc Bá nhìn vẻ mặt căm thù của Mộ Vãn Vãn, hắn không nhịn được mà thở dài.
Hắn chỉ ôm Mộ Vãn Vãn chặt hơn.
Phó Vân Tiêu đã từng cẩn thận bảo vệ người phụ nữ này, thế nhưng bây giờ lại từng bước từng bước ép cô ra nông nỗi này.
Thẩm Mạc Bá hận người phụ nữ đã làm Mộ Vãn Vãn ra nông nỗi này.
Hắn rất đau lòng cho Mộ Vãn Vãn.
Dường như Mộ Vãn Vãn đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Cô ta đột ngột thoát khỏi vòng tay của Thẩm Mạc Bá sau đó nhìn đồng hồ treo tường… Bây giờ đã hai tiếng trôi qua từ lúc cô ta gọi điện thoại cho Trương Bách Yến kêu hắn tới gặp mình rồi, tại sao Trương Bách Yến vẫn chưa tới?
Đột nhiên Mộ Vãn Vãn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc Mộ Vãn Vãn đang định nói cho Thẩm Mạc Bá biết thì điện thoại của Thẩm Mạc Bá lại đổ chuông.
Hắn nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói khó xử.
“Cậu Thẩm, là cậu kêu anh Trương Bách Yến tới đón cô Rose đi sao? Cậu chắn chắn muốn đổi một đứa bé để đổi lấy cô Rose và trừ đi số nợ của anh Trương chứ?”
Mộ Vãn Vãn có thể nghe thấy những lời nói đó trong điện thoại.
Cô ta không đợi Thẩm Mạc Bá trả lời mà đã nắm chặt lấy tay của hắn: “Mạc Bá, đừng để Trương Bách Yến chạy!”
“Giữ hắn ta lại!”
Ánh mắt Thẩm Mạc Bá lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Đối phương không dám nhiều lời nữa, cúp điện thoại.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn không thể chời đợi được nữa, cô ta vội vàng nói với Thẩm Mạc Bá: “Mạc Bá, tôi sợ đêm dài lắm mộng, chúng ta mau đi tìm Trương Bách Yến đi.”
Cô ta đề nghị.
Thẩm Mạc Bá đưa mắt ra nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời vẫn không có dấu hiệu sẽ ngớt mưa nhưng vẫn bất chấp lái xe ra ngoài vì Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn vô cùng cảm kích.
Cô ta đi lấy áo khoác sau đó vội vàng leo lên xe Thẩm Mạc Bá.
Suốt đường đi, cô ta luôn để một bàn tay ở trên đùi Thẩm Mạc Bá để thể hiện sự cảm kích của mình.
Đem hơi ấm của mình truyền cho Thẩm Mạc Bá.
Rõ ràng Thẩm Mạc Bá cũng rất vui vẻ mà hưởng thụ.
Khoảng cách giữa thành phố S và thành phố A cũng không xa lắm thế nhưng vẫn phải lái xe khoảng tiếng đồng hồ.
Lúc tới thành phố S, Thẩm Mạc Bá nhanh nhanh chóng chóng lái xe về hướng sòng bạc Vạn Hối sau đó tìm người quản lý sòng bạc dẫn Trương Bách Yến tới.
Thế nhưng lúc Trương Bách Yến bị dẫn tới thì Mộ Vãn Vãn mới phát hiện ra Trương Bách Yến chỉ có một mình, bên cạnh không hề có đứa bé Bạch Tiểu Bạch.
“Đứa bé đâu?”
Mộ Vãn Vãn vừa nhìn thấy Trương Bách Yến liền vội vàng hỏi.
Vốn dĩ sau khi Trương Bách Yến bắt cóc Bạch Tiểu Bạch, hắn cho rằng trong tay mình có một con át chủ bài thế nên vô cùng vên váo tự đắc.
Thế như bị bắt nhốt mấy tiếng đồng hồ nên bây giờ hắn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước nữa.
Vừa nhìn thấy Mộ Vãn Vãn và Thẩm Mạc Bá, chân hắn mềm nhũn ra sau đó quỳ sụp xuống đất, dập đầu ba cái với Mộ Vãn Vãn sau đó mới nói: “Cô Mộ, sao tôi dám dắt đứa bé tới đây được chứ.
Cô để cho tôi xem xem Rose còn sống hay đã chết trước đã.”
Đúng là đã sợ hãi rồi mà còn cứng miệng.
Lúc này rồi còn mở mồm ra ra điều kiện!
Mộ Vãn Vãn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn ngập sự khinh thường!.