Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, đôi mắt khó tin mở lớn.
Lúc này Phó Vân Tiêu đang… tức giận sao?
Hắn dựa vào cái gì mà tức giận chứ?!
Hơn nữa cô cảm thấy mình không thể hiểu nổi con người Phó Vân Tiêu.
Trước kia Phó Vân Tiêu kiềm chế rất giỏi, bình tĩnh, không ai có thể đoán nổi tâm tư.
Ở bên cạnh Phó Vân Tiêu gần năm, cô chỉ thấy Phó Vân Tiêu tức giận trong công việc chứ ngoài ra không hề thấy cảm xúc gì khác.
Mà bây giờ Phó Vân Tiêu lại đang tức giận một cách vô cớ sao?!
Bạch Tô nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu.
Còn Phó Vân Tiêu thì cảm thấy Bạch Tô đang tỏ ra cô là người vô tội.
Càng như thế, Phó Vân Tiêu càng không muốn buông tha cho Bạch Tô.
Hắn đưa tay ra giam Bạch Tô vào trong lồng ngực một lần nữa, ép cô phải nhìn hắn.
“Nếu như tổng giám đốc Phó muốn tiếp tục vượt giới hạn vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô Mộ, kêu cô Mộ tới xem xem tổng giám đốc Phó là người đàn ông như thế nào!”
“Người đàn ông như thế nào?”
Phó Vân Tiêu hơi nhếch khóa miệng lên nở một nụ cười mờ ám.
Hắn cúi thấp người kề sát Bạch Tô, đôi mắt chăm chú quan sát cô.
Trong đôi mắt màu hổ phách của Bạch Tô phản chiếu hình ảnh của Phó Vân Tiêu, hơi thở của hắn tràn ngập nguy hiểm!
“Em thử nói xem tôi là người đàn ông như thế nào?”
Phó Vân Tiêu lại lên tiếng, cố ý phả ra hơi thở vào tai Bạch Tô.
Bạch Tô cảm thấy như có luồng điện chạy xẹt qua người, cảm giác này vô cùng khó hình dung.
Tóm lại, Phó Vân Tiêu đã đánh thức từng tế bào trên cơ thể của Bạch Tô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô vô thức muốn lùi lại phía sau để giữ khoảng cách với Phó Vân Tiêu, thế nhưng cô càng lùi lại thì khoảng cách giữa hai người lại càng hẹp hơn, dính sát lấy nhau hơn.
Bởi vì cô lùi lại một bước nhỏ thì Phó Vân Tiêu lại tiến thêm một bước lớn.
Bạch Tô cảm giác mặt mình đã đỏ hết cả lên, giọng nói mềm nhũn: “Anh là người đàn ông như thế nào cũng chẳng liên quan gì tới tôi, vì thế tôi không nhận xét anh.”
Bạch Tô kìm nén lại rất cả những kỳ vọng trong lòng đối với Phó Vân Tiêu, cô không muốn để bản thân mình có hy vọng với hắn nữa.
Cô nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại!
Cô nên cắt đứt quan hệ với Phó Vân Tiêu từ sớm mới phải…
Cô có là gì đâu?
Một người vợ cũ, vốn dĩ lúc cưới Phó Vân Tiêu không phải do tình yêu mà tới với nhau, bây giờ sẽ càng không có kỳ tích mang tên tình yêu!
Phó Vân Tiêu bị câu nói “không liên quan gì tới tôi” của Bạch Tô làm cho tức giận.
Hắn bế Bạch Tô lên sau đó đặt cô xuống giường sau đó nằm đè lên người cô.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô chằm chằm: “Sao lại không có quan hệ gì?”
“Tổng giám đốc Phó, mong anh tự trọng.”
Bạch Tô dùng hai tay chống trước ngực Phó Vân Tiêu, muốn ngăn Phó Vân Tiêu lại.
Thế nhưng trong ánh mắt của Phó Vân Tiêu đã phừng phừng lửa giận.
“Em muốn không có quan hệ gì với tôi sao?”
Phó Vân Tiêu coi như chưa hề nghe thấy Bạch Tô kêu hắn tự trọng, tiếp tục ép hỏi Bạch Tô.
Hắn cũng không đợi Bạch Tô trả lời mà lại chiếm lấy môi cô một lần nữa.
Đôi môi mềm mại mà lạnh lẽo của Bạch Tô đã dấy lên ngọn lửa trong hắn.
Trước kia Phó Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không như thế.
Ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự mất kiểm soát của bản thân.
Nụ hôn của hắn vô cùng thô bạo giống như đang trừng phạt Bạch Tô, mãi đến khi đôi môi Bạch Tô hơi sưng lên.
Lúc này hắn mới buông Bạch Tô ra.
Bạch Tô giãy giụa trong vô vọng.
Mặc dù trái tim cô muốn từ chối thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tình yêu dưới hành động của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, hắn nói một câu: “Đêm hôm đó Mộ Vãn Vãn bị bắt cóc.”
Mộ Vãn Vãn bị bắt cóc, cô cũng bị bắt cóc.
Vì thế đương nhiên Phó Vân Tiêu sẽ chọn Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô hiểu, cô cười khẽ: “Tổng giám đốc Phó không cần phải giải thích những thứ này đâu, tôi cũng không cần nghe giải thích, tổng giám đốc Phó cứu cô Mộ là chuyện đương nhiên mà.”
Không phải chuyện này rất giống với câu hỏi “Nếu mẹ anh và em cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước?” hay sao?
“Không phải.
Tình hình của Mộ Vãn Vãn khi đó nguy cấp hơn.
Ngữ khí của Phó Vân Tiêu hơi dịu lại giống như đang giải thích với cô.
Thế nhưng Bạch Tô không hề nghe ra ý định giải thích của Phó Vân Tiêu, cô chỉ để tâm vào những điều vụn vặt sau đó ngăn Phó Vân Tiêu tiếp tục giải thích: “Từ góc độ tâm lý học mà nói, ai quan trọng thì hơn thì cảm thấy người đó nguy cấp hơn.”
Bạch Tô nói rất bình thản, thật sự muốn làm cho Phó Vân Tiêu phát điên.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, ánh mắt của cô vô cùng xa cách!
“Bạch Tô! Tôi quyết định sẽ không làm một người ba tốt nữa! Cũng không làm một người đàn ông có trách nhiệm nữa!
Yết hầu của Phó Vân Tiêu khẽ động, dường như hắn phải suy nghĩ thật lâu mới có thể nói ra những lời này.
Bạch Tô tràn ngập cảnh giác, cho dù Phó Vân Tiêu có nói ra những lời này thì cô cũng không muốn nghe nữa.
Cô vô thức trả lời Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Phó có muốn làm một người ba tốt hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi, dù sao anh cũng đâu phải ba ruột của con gái tôi.
Tổng giám đốc Phó không muốn làm một người đàn ông có trách nhiệm cũng chẳng liên quan tới tôi luôn, dù sao anh cũng đâu phải người đàn ông của tôi!”
Phó Vân Tiêu bị Bạch Tô chọc giận.
Hắn nắm chặt tay.
Từ khi nào hắn phải giải thích những điều này với một người phụ nữ?
Thế nhưng lần đầu tiên giải thích như vậy mà người phụ nữ này lại không hề quan tâm!
Từ trước tới nay phụ nữ đều chủ động tới gần hắn, hắn không cần phải suy nghĩ xem người phụ nữ đó đang nghĩ gì, hắn muốn làm gì thì làm cái đó.
Mối quan hệ của hắn đều là đối phương chủ động giữ gìn và bảo vệ!
Kết quả, người phụ nữ không biết điều này lại chống đối hắn hết lần này đến lần khác!
Hắn còn có thể nói gì được nữa?
Phó Vân Tiêu là người không biết dỗ dành phụ nữ.
“Bạch Tô, em muốn thế nào?”
Phó Vân Tiêu quyết định không dỗ dành cô nữa, cũng không giải thích nữa.
Thế nhưng hắn vẫn nằm đè lên người Bạch Tô, cũng không cho cô cơ hội thoát ra mà ép hỏi một câu.
“Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn giữ khoảng cách với tổng giám đốc Phó thôi.”
“Bạch Tô… trở về bên cạnh tôi đi!”
“Không cần! Tôi không hề muốn trở về bên cạnh anh, bên cạnh anh đã có cô Mộ rồi!”
Bạch Tô chưa nghe rõ Phó Vân Tiêu đang nói gì mà đã đáp lại hắn một câu.
Thế nhưng sau khi trả lời xong cô mới ngẩn người… Cô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu, ngây ngốc hỏi một câu: “Anh nói cái gì?”
“Trở về bên cạnh tôi.”
Ánh mắt Phó Vân Tiêu rất kiên định.
Bạch Tô nghẹn lời.
Cô hoàn toàn không biết phải đáp lại Phó Vân Tiêu như thế nào.
Lúc Phó Vân Tiêu hôn Bạch Tô thêm một lần nữa, hắn đã không còn thô bạo như trước nữa, trong nụ hôn còn mang theo chút dịu dàng và tiếc thương…
Hôm đó, hắn nhận được tấm ảnh khỏa thân của Mộ Vãn Vãn và chữ ký của Thẩm Tam Gia.
Phó Vân Tiêu biết người đàn ông này, trước kia Mộ Vãn Vãn suýt nữa đã bị hủy hoại dưới tay người đàn ông đó.
Đây là cơn ác mộng của Mộ Vãn Vãn.
Hắn cho rằng chuyện của Bạch Tô chỉ cần đưa địa chỉ cho mọi người, mọi người chắc chắn có thể xử lý được.
Thế nhưng không ngờ giữa chừng lại xảy ra sai sót gì, tại sao khi được đưa đến bệnh viện trên người cô lại đầy máu?!
Thế nhưng hắn không tới.
Bạch Tô hoàn toàn ngẩn người, vì thế khi Phó Vân Tiêu cúi xuống hôn cô cô không kịp chống cự.
Động tác của Phó Vân Tiêu rất nhanh, thậm chí tay đã bắt đầu cởi quần áo của cô.
Vì đang bị thương nên tay của cô không tiện ngăn hắn lại… chỉ có thể để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm..