Mộ Vãn Vãn nhìn Phó Vân Tiêu khởi động xe.
Thậm chí rời khỏi biệt thự không chút lưu luyến gì.
Nếu như Phó Vân Tiêu chỉ có một chút lưu luyến thôi thì hắn sẽ quay lại nhìn Mộ Vãn Vãn.
Thế nhưng hắn không hề nhìn cô ta, đương nhiên cũng không biết Mộ Vãn Vãn vì đuổi theo hắn mà ngã trên mặt đất.
Lúc đó… Mộ Vãn Vãn nằm nằm trên mặt đất một hồi lâu mà không đứng dậy.
Nước mắt chảy xuống lã chã, thậm chí cô ta còn hận chính bản thân mình rằng tại sao bụng cô ta vẫn không hề hấn gì, tại sao không sảy thai đi.
Nếu như bị sảy thai thì cô ta có thể kêu người gọi điện thoại thông báo cho Phó Vân Tiêu sau đó hắn sẽ thấy áy náy mà quay lại tìm cô ta, còn cô ta sẽ có thêm một cơ hội giữ hắn ở lại.
Mộ Vãn Vãn tuyệt vọng nghĩ.
Thế nhưng khi cô ta đứng dậy thì lại thấy bụng mình không chút hề hấn gì, không chảy máu như trong phim cũng chẳng đau đớn tẹo nào.
Tất cẻ đều rất khỏe mạnh.
Cô ta chỉ có thể đi vào nhà mặc thêm một chiếc áo khoác sau đó lảo đảo đi ra khỏi căn biệt thự.
Cuối cùng Mộ Vãn Vãn gọi điện cho Thẩm Mạc Bá sau đó tới chỗ hắn.
Mộ Vãn Vãn không biết mình có thể làm gì.
Khi Thẩm Mạc Bá nhìn thấy dáng vẻ như người mất hồn của Mộ Vãn Vãn thì hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lúc Thẩm Mạc Bá kêu Mộ Vãn Vãn hãy buông tay Phó Vân Tiêu đi thì đột nhiên cô ta lại kiên định hơn bao giờ hết.
Cô ta không muốn buông tay Phó Vân Tiêu.
Cho dù cô ta yêu hay không yêu Phó Vân Tiêu thì cô ta cũng không muốn lùi bước và chấp nhận thua cuộc như thế này.
Vì thế cô ta ngồi ở trên giường của Thẩm Mạc Bá, mặc áo ngủ của hắn sau đó vùi đầu khóc cả đêm.
Đêm hôm đó cô ta kêu Thẩm Mạc Bá phải nghĩ cách để cô ta có thể trở lại cuộc chơi này một lần nữa, làm sao mới có thể níu giữ được trái tim của Phó Vân Tiêu.
Thẩm Mạc Bá đứng ở bên cạnh đau lòng nhìn Mộ Vãn Vãn.
Hắn nhẹ nhàng tới gần Mộ Vãn Vãn sau đó ôm cô ta vào lòng: “Sao em lại ngốc như thế? Phó Vân Tiêu không biết trân trọng em nhưng trên thế gian này vẫn còn rất nhiều người trân trọng em mà.”
Thẩm Mạc Bá nhắc nhở Mộ Vãn Vãn.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn ngẩng gương mặt chua xót lên, hai mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Mạc Bá, nói: “Mạc Bá, vậy anh có nỡ buông tay tôi không?”
Câu hỏi này khiến Thẩm Mạc Bá sững người.
Mộ Vãn Vãn tủi thân dụi dụi đầu vào lồng ngực Thẩm Mạc Bá, cô ta chủ động ôm lấy hắn, giọng nói mềm mại: “Anh không nỡ buông tay tôi, tôi hiểu biết rất rõ tình cảm mà anh dành cho tôi.”
“Vì thế nỗi đau của tôi có lẽ anh cũng hiểu.”
Thẩm Mạc Bá cúi đầu, hắn đưa tay nâng gương mặt của Mộ Vãn Vãn lên để cô ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn nhìn thấy đôi mắt kiên định trên gương mặt xinh đẹp của Mộ Vãn Vãn.
Sau đó hắn có chút giận dỗi mà buông Mộ Vãn Vãn ra sau đó nghiêm túc nói: “Đến bên cạnh tôi.”
Mộ Vãn Vãn không đáp lại Thẩm Mạc Bá.
Cô ta cúi đầu không nói gì.
Thẩm Mạc Bá và Mộ Vãn Vãn giằng co trong yên lặng.
Cuối cùng, khi nhìn đến dáng vẻ nhỏ bé của Mộ Vãn Vãn thì Thẩm Mạc Bá đành phải thỏa hiệp trước.
Hắn lại vươn tay ra ôm Mộ Vãn Vãn vài lồng ngực, lúc này Mộ Vãn Vãn cũng chủ động tới gần hắn, hôn lên đôi môi hắn.
Đôi môi của hắn ấm áp mang theo hơi thở nóng rực, còn đôi môi Mộ Vãn Vãn thì lạnh băng khiến cho Thẩm Mạc Bá càng đau lòng hơn.
Hắn không ngừng muốn sưởi ấm cho Mộ Vãn Vãn, cái ôm càng lúc càng chặt.
Sau khi tiếp xúc với cơ thể ấm áp của Thẩm Mạc Bá, Mộ Vãn Vãn lại vùi sâu vào tỏng người hắn hơn, quấn quýt lấy hắn như muốn hòa vào làm một với Thẩm Mạc Bá.
Cô ta không ngừng đòi hỏi.
Khơi dậy hứng thú của Thẩm Mạc Bá.
Mãi đến khi Thẩm Mạc Bá bế Mộ Vãn Vãn lên giường cô ta mới say đắm nhìn Thẩm Mạc Bá, đòi hỏi hắn: “Giúp em, cho em…”
Không biết đó là ham muốn của thể xác hay còn có ý gì trong câu nói đó nữa.
Thẩm Mạc Bá vuốt ve cơ thể mềm mại của Mộ Vãn Vãn, chậm rãi tiến sâu vào cô ta, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đó, khe khẽ đáp lại một câu: “Được.”
Có chút không cam lòng, cũng có chút phẫn nộ.
Hắn chiễm hữu cô ta hết lần này tới lần khác.
Mãi đến khi Mộ Vãn Vãn đã mệt mỏi ngủ thiếp đi thì Thẩm Mạc Bá mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong hắn liền mặc áo khoác ngồi trong phòng khách suốt cả một đêm, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Đến khi trời gần sáng, Thẩm Mạc Bá gửi một tin nhắn nặc danh cho Phó Lôi Minh.
Thẩm thị bằng lòng hỗ trợ số vốn lên tới tỷ cho Phó Lôi Minh để Phó Lôi Minh thành lập vốn tư bản Lôi Đình để chống lại Vân Thượng.
Đồng thời hắn mong muốn Phó Lôi Minh có thể lên kế hoạch một loạt các sự kiện tiếp thị để đưa Lôi Đình ra thị trường, khiến cho Vân Thượng rơi vào thế khó.
Sau khi Thẩm Mach Bá đã xử lý xong xuôi thì hai tiếng sau Mộ Vãn Vãn mới tỉnh dậy.
Lúc Mộ Vãn Vãn vừa mới tỉnh dậy thì trên TV đang chiếu bản tin tài chính mới nhất.
Trong bản tin xuất hiện hình ảnh của Phó Lôi Minh, trước kia Lôi Đình từng là một công ty tuy nhỏ nhưng rất mạnh, mà boss đứng phía sau lại rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Trên thương trường có rất nhiều đồn đoán và truyền thuyết nói về Lôi Đình.
Đồn đoán nhiều nhất đó chính là người đứng sau Lôi Đình có thể là con trai của một ông lớn nào đó hoặc là một công ty con do bên thứ ba điều hành.
Bởi vì nếu như không phải có tài phiệt phía sau chống đỡ thì Lôi Đình không thể phát triển nhanh chóng như thế được.
Mặc dù có rất nhiều phóng viên kinh tế đã cố gắng để điều tra thế nhưng vẫn không thể biết được boss đứng sau Lôi Đình là ai.
Hôm nay hắn ta lại chủ động xuất hiện, đúng là một tin tức vô cùng đáng chú ý.
Thế nhưng lúc đó Mộ Vãn Vãn đang ăn sáng, cô ta thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình cả.
Khi Mộ Vãn Vãn ăn sáng xong sau đó chuẩn bị rời đi thì Thẩm Mạc Bá giữ cô ta lại, nói: “Hôm nay em trang điểm đẹp một chút rồi kêu quản lý hẹn cánh phóng viên tới sau đó công bố tin tức chia tay với Phó Vân Tiêu và tin em đang mang thai cho cánh truyền thông biết.”
Mộ Vãn Vãn hoàn toàn không hiểu Thẩm Mạc Bá đang nói gì.
Thế nhưng Thẩm Mạc Bá vẫn luôn kiên định kêu Mộ Vãn Vãn phải làm theo.
Mộ Vãn Vãn làm theo yêu cầu của Thẩm Mạc Bá.
Cô ta đi trang điểm sau đó hẹn với cánh phóng viên.
Ngoài ra Mộ Vãn Vãn còn đăng một dòng trạng thái nói bóng nói gió lên mạng xã hội: Con à, thật đáng tiếc khi không thể cho con một gia đình trọn vẹn.
Thế nhưng mẹ tôn trọng tình yêu, cũng tôn trọng chuyện nhanh hợp chóng tàn.
Mẹ tin rằng sau này con đến với thế giới này thì sẽ thông cảm cho mẹ, mẹ cũng đã rất cố gắng để làm một người mẹ dũng cảm rồi.
Chỉ mấy câu nói thôi mà đã biến Phó Vân Tiêu thành một tên khốn.
…
Cùng lúc đó.
Nhà họ Phó mở cuộc họp khẩn.
Nói là buổi họp nhưng thực ra ông Phó chỉ thông báo cho Phó Vân Tiêu, Phó Lôi Minh và Phó Vân Tỷ tới.
Thế nhưng khi quản gia của nhà họ Phó gọi điện thông báo cho Phó Lôi Minh thì ông ta khó chịu đáp lại: “Không có thời gian.”
Sau ông ta không hề tới tham gia cuộc họp gia đình đó.
Ông Phó đích thân gọi điện lại cho Phó Lôi Minh thế nhưng cuộc trò chuyện cũng chẳng vui vẻ gì..