Sau khi nhét Bạch Tô vào xe, Phó Vân Tiêu liền nhanh chóng khóa cửa lại, không cho cô cơ hội xuống xe.
“Phó Vân Tiêu, anh có ý gì? Thả tôi xuống xe!”
Bạch Tô vừa lo lắng vừa kinh ngạc nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Tô sau đó nói với cô: “Bây giờ chúng ta phải tới nhà của Từ Sẳ ngay lập tức, Bạch Tiểu Bạch mất tích rồi.”
Phó Vân Tiêu cho lằng Bạch Tô cứ giằng co ở đây là bởi vì cô không biết tin Bạch Tiểu Bạch đã mất tích.
Thế nhưng sau khi Bạch Tô nghe xong, vẻ mặt cô lại càng nghi hoặc hơn.
“Anh có ý gì? Tiểu Bạch mất tích thì bây giờ anh đi hỏi Mô Vãn Vãn mới phải chứ, đưa tôi đến nhà Từ Sắt làm gì?”
Bạch Tô nói xong nhưng Phó Vân Tiêu cũng chẳng hiểu cô đang nói gì nữa.
Thế nhưng bây giờ hắn đã không còn thời gian để giải thích cho Bạch Tô nữa rồi.
Sau khi Từ Sắt nói thân phận của Bạch Tiểu Bạch cho hắn biết, điều mà hắn muốn làm sáng tỏ nhất bây giờ chính là mối quan hệ cụ thể giữa hắn, Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch!
Phó Vân Tiêu chỉ cầm tờ giấy xét nghiệm đưa cho Bạch Tô sau đó nhanh chóng khởi động xe.
Hắn lái như bay về phía nhà của Từ Sắt.
Thế nhưng chưa đi được xa thì đã nhận được điện thoại của Từ Sắt gọi tới.
Phó Vân Tiêu vừa mới nghe máy, Từ Sắt chưa chào hỏi gì mà chỉ hỏi luôn một câu: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Phó Vân Tiêu đáp lại: “Chuẩn bị tới nhà chú điều tra việc Bạch Tiểu Bạch mất tích.”
Giọng nói của Từ Sắt lúc này đã rất thoải mái: “Được rồi, vậy anh không cần qua nhà em nữa đâu.
Bạch Tiểu Bạch không có mất tích, em chỉ muốn tạo cơ hội cho anh và Bạch Tô ở bên nhau một lát thôi.
Bye bye.”
Từ Sắt nói xong, anh ta chưa đợi Phó Vân Tiêu kịp suy nghĩ đã nhanh tay cúp máy cái rụp.
Đương nhiên Từ Sắt không thể đợi Phó Vân Tiêu kịp suy nghĩ được, hắn là người thông minh như thế nào chứ.
Nếu như để Phó Vân Tiêu có thời gian suy nghĩ thì rất nhanh thôi hắn sẽ phát hiện ra Từ Sắt hết lòng muốn phá hoại hôn lễ của hắn, ngộ nhỡ hắn sẽ bỏ Bạch Tô lại sau đó nhanh chóng trở về tham gia hôn lễ thì sao?
Chỉ mong rằng Bạch Tô thật sự là tình yêu đích thực của Phó Vân Tiêu, cô có thể níu giữ hắn lại.
Hoặc là Từ Sắt sợ Phó Vân Tiêu sẽ nổi đóa với anh ta.
Sau khi Phó Vân Tiêu nghe xong lời giải thích hời hợt từ Từ Sắt thì lái xe chậm lại sau đó dừng hẳn bên đường.
Vốn dĩ Bạch Tô đang rất căng thẳng, khi Phó Vân Tiêu đột ngột dừng xe thì người cô chúi về phía trước.
Cũng may Phó Vân Tiêu kịp đưa tay ra đỡ lấy cô.
Nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô.
Thế nhưng Bạch Tô không hề cảm kích, ánh mắt cô lạnh băng nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô chỉ liếc nhìn hắn một cái sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác.
“Sao anh dừng xe lại rồi?”
“Tiểu Bạch không sao, con bé đang ở chỗ Từ Sắt.
Cậu ấy chỉ muốn tạo cơ hội cho chúng ta ở bên nhau một lát.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, hắn nghiêm túc giải thích.
Bạch Tiểu Bạch không mất tích, việc này cũng không còn quá cấp bách nữa rồi.
Hắn hoàn toàn có thể làm theo kế hoạch đã đề ra, quay lại cử hành hôn lễ với Mộ Vãn Vãn.
Bây giờ vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới thời gian cử hành hôn lễ của hai người họ.
Nửa tiếng đồng hồ, vẫn đủ thời gian để hắn quay lại.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không biết tại sao hắn lại không muốn trở về, không muốn vì lợi ích thương mại mà đi làm việc này.
Có lẽ, trong lòng Phó Vân Tiêu, việc Bạch Tiểu Bạch là con gái của hắn thật sự rất quan trọng.
Sau khi Bạch Tô nghe Phó Vân Tiêu giải thích thì cô càng thấy khó hiểu, cũng không biết là đúng hay sai nữa.
Thế nhưng mấy ngày gần đây Vương Tiểu Đồng rất thân với Từ Sắt, mà Từ Sắt thì thông minh hơn Vương Tiểu Đồng.
Vì thế tin tức cô nhận được từ Vương Tiểu Đồng rất có khả năng là do Từ Sắt sắp xếp.
Nhưng mà chắc Từ Sắt không có gan lừa dối Phó Vân Tiêu đâu.
Vì thế Bạch Tô có lý do để tin rằng đây thực sự là một vở kịch hề hước.
Không liên quan đến hai người trong cuộc là cô và Phó Vân Tiêu, mà những người bên cạnh lại vì họ mà tạo ra một vở kịch hề hước.
Lúc này Bạch Tô mới mở tờ giấy xét nghiệm mà Phó Vân Tiêu đã đưa cho mình ra.
Dòng chữ đập vào mắt cô đầu tiên chính là kết quả xét nghiệm: Xác suất mối quan hệ huyết thông cha con giữa Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch là %.
Lúc Bạch Tô còn muốn xem kỹ những số liệu trên tờ xét nghiệm thì Phó Vân Tiêu đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn hỏi cô: “Em không định giải thích cho tôi sao?”
“Giải thích cái gì?”
“Tôi đã biết Bạch Tiểu Bạch là con gáu của em rồi.”
Lúc Phó Vân Tiêu nói không chút hoài nghi.
Thực ra trước kia thông qua những hành động và cử chỉ Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch đều có thể nhận ra quan hệ giữa hai người họ.
Thậm chí những lời nói dối của Bạch Tô cũng không toàn vẹn thế nhưng lúc đó Phó Vân Tiêu không hề nghi ngờ.
Không phải là không khiến hắn nghi ngờ, mà là hắn không đủ quan tâm Bạch Tô, cũng chưa từng nghĩ đến việc Bạch Tiểu Bạch có khả năng là con gái của Bạch Tô.
Thế nhưng bây giờ kết quả lại rành rành ngay trước mắt.
Đương nhiên không cần phải nghĩ nhiều cũng có thể tin được rồi.
“Đúng thế.”
Giọng nói của Bạch Tô vô cùng bình tĩnh, ngay cả cô cũng cảm thấy lạ.
Trước kia cô luôn giấu giấu giếm giếm chuyện quá khứ với Phó Vân Tiêu thực ra là vì cô để tâm tới hình tượng của mình trong mắt hắn.
Nhưng mà sau khi xảy ra những chuyện ghê tởm gần đây, địa vị của Phó Vân Tiêu trong lòng cô đã bị sụp đổ.
Vì thế tất cả không còn quan trọng nữa rồi.
Những chuyện dốc sức muốn che giấu bây giờ cũng không muốn che giấu thêm nữa rồi.
“Là chuyện từ lúc nào?”
Phó Vân Tiêu tiếp tục hỏi.
Bạch Tô không nhìn Phó Vân Tiêu, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ yên lặng hồi tưởng lại chuyện năm đó.
“Không còn nhớ rõ thời gian cũng chẳng còn nhớ địa điểm nữa.
Trên mạng vẫn còn video, trong video chắc có địa chỉ đấy.
Lúc trước mọi chuyện ầm ĩ như vậy chắc là anh cũng xem rồi.”
Thế nhưng sự thật là đoạn video mà Bạch Tô kể đó Phó Vân Tiêu chưa từng xem qua lần nào.
“Tôi cần nghe em kể.”
Phó Vân Tiêu không trả lời Bạch Tô mà trực tiếp ra lệnh.
Bạch Tô vò vò đầu, cô cúi thấp đầu một lúc lâu sau đó mới ngẩng lên nhìn Phó Vân Tiêu.
“Trước khi lấy anh tôi đã có tình một đêm sau đó có Bạch Tiểu Bạch.
Thế nhưng tôi lại không biết người đàn ông đó là ai, tôi nghĩ rằng đó là Phó Cảnh Hoài thế nhưng lại không phải.
Sau đó tôi không nuôi nổi Bạch Tiểu Bạch, cũng chẳng cách nào chữa bệnh cho mẹ nên tôi mới lấy anh.”
“Sau đó… thật xin lỗi, tôi đã giấu anh việc tôi là một người phụ nữ đã có con.”
Bạch Tô thấp giọng nói.
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô, ánh mắt thâm trầm.
“Lúc đó tầm khoảng thời gian nào? Cả thời gian em sinh Bạch Tiểu Bạch nữa.”
Phó Vân Tiêu đang thẩm tra.
Bạch Tô thấy như thế…
Đột nhiên Bạch Tô cảm thấy nếu như Phó Vân Tiêu đã hỏi như vậy thì mọi chuyện không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Phó Vân Tiêu không yêu cô.
Cô biết, cô cũng đã chấp nhận điều đó.
Nếu như Bạch Tiểu Bạch là con của hắn thì hắn sẽ vì con mà ở bên cô sao?
Trước kia Bạch Tô lấy Phó Vân Tiêu, hắn bỏ ra tiền bạc còn cô bỏ ra thời gian.
Cô có thể diễn tròn vai một người vợ tốt.
Thế nhưng bây giờ được… bây giờ cô đã biết mình yêu Phó Vân Tiêu rồi, vì thế thứ cô cần không chỉ là tiền bạc và danh phận cô Phó nữa!
“Vậy nếu như thời gian đều trùng khớp thì em sẽ vì Bạch Tiểu Bạch mà lấy tôi sao?”
Bạch Tô trả lời, cô hời hợt lật tờ xét nghiệm ra xem lại.
Thế nhưng khi cô lật đến một trang thì phát hiện ra trang đó có vấn đề.
Tờ giấy xét nghiệm Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch có quan hệ cha con là giả tạo..