Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

chương 320: 320: cha mẹ cô là người như thế nào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi nghĩ về điều này, Phó Vân Tiêu liền sai người điều tra Nhiêu Tuyết ngay lập tức.

Tuy nhiên, nhân viên kỹ thuật của anh trả lời không có ai tên là Nhiêu Tuyết, bấy giờ Phó Vân Tiêu mới nhận ra, những người ở bên cạnh Lâm Lập giữ bí mật bản thân rất tốt.

Chỉ có thể đến tìm anh ta thôi.

Chỉ có điều cảm thấy kỳ lạ là nếu không nhắc tới Bạch Tô, thì bảo anh ta làm gì cũng vui vẻ, còn khi nhắc tới Bạch Tô, thì bảo anh ta làm việc gì anh ta cũng không hoàn thành.

Phó Vân Tiêu liên lạc với người nào đó bằng máy tính.

Phó Vân Tiêu: Có một nhiệm vụ cho cậu.

Erica:?

Phó Vân Tiêu: Điều tra một người phụ nữ.

Sau đó, Phó Vân Tiêu gửi ảnh của Nhiêu Tuyết đến máy tính của Erica.

Erica nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên máy tính và cau mày.

Erica: Sở thích của anh thật đặc biệt.

Người này còn không xinh bằng người phụ nữ lần trước anh giới thiệu cho tôi.

Phó Vân Tiêu: Nhanh chóng điều tra đi.

Erica: Tôi có lợi gì?

Phó Vân Tiêu: Cậu cứ nói.

Erica nhìn ra, sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, ở nhà mấy ngày nay rất buồn chán, người nhà trước giờ quản cậu cũng không nghiêm, so với việc học mật mã ở nhà, cậu càng có vẻ thích nghiên cứu người đàn ông tên Phó Vân Tiêu này hơn.

Vì vậy, Erica trả lời Phó Vân Tiêu: "Đói."

Phó Vân Tiêu trả lời trực tiếp: "Chọn nhà hàng."

"Chú tự nấu ăn." Erica trả lời Phó Vân Tiêu một lần nữa.

Cậu suy nghĩ một chút, điều này có vẻ hơi hỗn láo, cậu sợ Phó Vân Tiêu sẽ không đồng ý, nếu Phó Vân Tiêu không đồng ý thì cậu sẽ không ăn được.

Khi nghĩ đến điều này, Erica cảm thấy tốt nhất là mình nên tử tế một chút.

Vì vậy, cậu nhanh chóng gửi một tin nhắn khác cho Phó Vân Tiêu: Sau khi chú nấu ăn cho tôi, tôi sẽ ngay lập tức điều tra tất cả thông tin của người phụ nữ này cho chú.

Phó Vân Tiêu nhìn dòng tin nhắn trên máy tính, khóe môi nhếch lên.

Thú vị.

Thằng nhỏ này thú vị thật, bố mẹ như thế nào mà lại có thể sinh ra một đứa con kỳ quái như vậy.

Hmm… anh thích nó.

Thậm chí có chút giống như yêu quý con trai của chính mình.

Nấu ăn quả thực là chuyện rất riêng tư, ngoài việc nấu cho Bạch Tô, anh không muốn nấu cho người ngoài.

Tuy nhiên, Erica dường như có thể tạo ra một ngoại lệ.

Erica hơi lo lắng khi chờ đợi câu trả lời của Phó Vân Tiêu.

Ngay khi cậu cảm thấy Phó Vân Tiêu sẽ từ chối mình, và cậu đang định gia thêm điều kiện cho Phó Vân Tiêu, thì hai chữ xuất hiện trong phần tin nhắn của Phó Vân Tiêu: Đồng ý.

Sau đó, một địa chỉ đã được gửi đến cho Erica.

Erica vô cùng thích thú sau khi có được địa chỉ, cậu lập tức cầm túi, cho máy tính vào túi rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Cậu nhanh chóng đến nhà của Phó Vân Tiêu.

Erica vừa bước vào và thấy Phó Vân Tiêu đã chuẩn bị xong nguyên liệu ở nhà, và anh đang đeo tạp dề, điều này vô hình khiến Erica cảm thấy rất vui vẻ.

"Chú định nấu món gì?"

Erica nhìn Phó Vân Tiêu, với một nụ cười trên môi, và hỏi.

Phó Vân Tiêu chỉ nhìn lên Erica: "Cậu có thể chọn trong những nguyên liệu này."

Erica nhìn xuống và nói: "Vậy thì chú nấu món gì mà trước đây chú nấu cho vợ chú đi."

Nói xong, Erica cầm lấy máy tính, không nói thêm lời nào, chủ động tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó toàn lực đều tập trung vào máy tính.

Cậu điều tra Nhiêu Tuyết theo yêu cầu của Phó Vân Tiêu.

Mỗi lần sau khi Phó Vân Tiêu cung cấp cho cậu thông tin gì đó, một mã mã hóa kỳ lạ sẽ xuất hiện khi cậu điều tra lại.

Lần này cũng vậy.

Tất cả thông tin sẽ dẫn đến một tổ chức bí ẩn, có mật danh là L.

Hơn nữa tất cả cách giải mã đều giống nhau.

Việc này sẽ mất một lúc, Erica ở bên cạnh giải mã, còn Phó Vân Tiêu đang bận rộn trong nhà bếp.

Erica chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị của gia đình, khi cậu vừa giải mã được một đoạn mã, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, khi anh mang con cá sóc từ bên ngoài vào, Erica đột nhiên ngây người.

Không biết tại sao, ngay lúc đó cậu thực sự cảm thấy hơi ấm áp như người một nhà với Phó Vân Tiêu.

Cậu muốn anh trở thành cha của mình.

Ặc…

Sau khi có ý tưởng này, Erica ngay lập tức yêu cầu bản thân mình tập trung vào việc bẻ khóa mã.

Thực sự là điên rồ.

Làm sao cậu lại có thể có ý nghĩ vừa ngây ngô vừa nhàm chán như vậy, làm sao đột nhiên cảm giác được một người đàn ông xa lạ có thể là cha ruột của mình?

Cậu đã có một người cha.

Để có thể chuyển hướng sự chú ý, sau khi bẻ khóa thông tin, Erica vội vàng chơi hai trò chơi, sau đó mới có thể bình tĩnh lại.

Phó Vân Tiêu đã đặt tất cả các món ăn lên bàn.

Erica nhìn con cá sóc và một số món ăn Trung Quốc trên bàn, rồi ngồi xuống.

Phó Vân Tiêu đưa đũa cho Erica.

Nhưng Erica hoàn toàn không biết sử dụng, cậu cầm đũa như cầm bút.

Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Erica.

Nhìn thấy hành động của cậu, anh chợt nhận ra rằng Erica có thể không biết dùng đũa.

Môi Phó Vân Tiêu hơi hướng lên, nở một nụ cười.

Anh nhìn Erica và mỉm cười, sau đó hỏi: "Cậu không biết dùng đũa sao?"

Erica lén nhìn Phó Vân Tiêu, và nói một cách bướng bỉnh: "Không, tôi chỉ không giỏi dùng đũa, nhưng tôi rất thông minh và có thể học được ngay thôi."

Cậu nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu dường như đang làm mẫu cho Erica, anh với tay và cầm một miếng cá sóc cho vào bát, cắn một miếng.

Erica bắt đầu động đũa, khi cậu gắp đồ ăn không quá nóng vội.

Thử đến lần thứ hai, cậu hoàn toàn có thể sử dụng đũa rồi.

Thực sự vô cùng thông minh.

Phó Vân Tiêu có lý do để tin rằng một đứa trẻ thông minh như vậy rất có thể là con của mình!

"Cậu rất thông minh."

"Cảm ơn chú."

Erica bắt đầu ăn ngay, trong khi ăn, cậu ngẩng đầu lên và hỏi Phó Vân Tiêu: "Tôi thấy chú thường ở một mình.

Chú có con không?"

"Có một đứa con gái hơn cậu năm tuổi."

Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Erica và trả lời.

"Cha mẹ cậu là người như thế nào?" Phó Vân Tiêu cũng hỏi Erica.

Erica đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn Phó Vân Tiêu.

"Tôi không muốn nói về bố mẹ mình.

Tôi thích ở bên bố mẹ, hai người có thể sánh đôi bên nhau, chứ không chỉ đơn giản là… cho đi."

"Cho nên, trong nhà, cha mẹ không ở hay ở bên cậu.

Cậu tự học sao?" Phó Vân Tiêu thử thăm dò cậu bé.

Khi được hỏi câu hỏi này, gương mặt của Erica lộ rõ vẻ tự hào.

Cậu nói: "Tài năng của cha tôi và tôi thể hiện theo những cách khác nhau."

"Được rồi, tôi no rồi."

Cậu vừa đắc ý nói hai câu liền đứng lên, sau đó đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nói với anh: "Tôi đã tìm thấy tất cả thông tin về Nhiêu Tuyết.

Cô ta từng làm việc trong một tổ chức bí ẩn.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio