Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm hợp đồng thuê nhà trước mặt, không khỏi xoa xoa mi tâm, nhìn chằm chằm Bạch Tô trước mặt, có một cảm giác muốn ghì người đàn bà này vào trong ngực, hung hãn dày xéo một phen, đến khi cô cúi đầu mở miệng cầu xin tha thứ mới thôi!
Thông minh như vậy, đầu óc nghĩ được nhiều thứ thế à?
Còn đến nước này! Lại muốn thuê nhà anh?
Cứ muốn giữ khoảng cách như vậy?
Phó Vân Tiêu nhíu mày, nhìn về phía Bạch Tô: “Cho nên, em đây là muốn thuê nhà của tôi?"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Con trai tôi muốn ở đây, mặc dù tôi biết tổng giám đốc Phó không muốn dựa vào tiền thuê nhà để kiếm lời, nhưng mà, tôi cảm thấy tôi vẫn không thể tiếp nhận tổng giám đốc Phó đưa biệt thự của mình cho tôi ở như vậy, như vậy không tốt lắm.
"
Phó Vân Tiêu nhìn biểu cảm đắc ý trên mặt Bạch Tô, lại nhức đầu.
Anh nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói: “Em thật sự muốn cùng tôi ký một hợp đồng cho thuê nhà?"
Bạch Tô nghiêm túc gật đầu.
"Tôi cảm thấy sau khi ký hợp đồng thuê nhà xong, hai chúng ta có thể có một quan hệ rõ ràng.
"
Cái gì mà quan hệ!
Chính là quan hệ giữa chủ nhà cùng người thuê.
Vẻ không vui trên mặt Phó Vân Tiêu đã biểu hiện hết sức rõ ràng, nhưng còn phải nghe Bạch Tô nói nghiêm túc: “Cho nên, để chứng minh anh Phó Vân Tiêu trong sạch, cùng với tôi trong sạch, hai chúng ta hẳn phải ký một hợp đồng như vậy.
"
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô hợp đồng thuê nhà kia, lại nhìn Bạch Tô, trên mặt tỏ ra hết sức không vui.
Anh vẫn ung dung nhìn Bạch Tô, hỏi: “Em cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta cần chứng minh sự trong sạch nữa hả?"
Vốn là không trong sạch, thế nào còn cần chứng minh trong sạch?
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu đặt câu hỏi cả kinh muốn cắn lưỡi, quay sang Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ nói: “Vậy thì giữ một khoảng cách cũng tốt, quá khứ phạm sai lầm, bây giờ đền bù cũng còn kịp, thì người ta có câu mất bò mới lo làm chuồng cũng còn kịp đấy thôi?"
Bạch Tô nói khiến Phó Vân Tiêu buồn cười.
Cô nàng Bạch Tô này! Mất trí nhớ ngược lại là mất sạch sẽ, thành ngữ ca dao gì đó cũng loạn xạ hết cả lên.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, vẫn nhận lấy hợp đồng thuê nhà Bạch Tô đưa, chăm chú xem hợp đồng thuê nhà một lúc, mới trả lại cho Bạch Tô, nói với Bạch Tô một câu: “Muốn ký hợp đồng thuê nhà cũng được, nhưng hợp đồng này rõ ràng là không được.
"
Hợp đồng là Bạch Tô trực tiếp tải xuống từ internet hợp, là loại hợp đồng thuê nhà thông thường, trên đó viết rõ trách nhiệm nghĩa vụ bên A, trách nhiệm nghĩa vụ bên B, chủ yếu chính là giữ nhà cửa sạch sẽ tề chỉnh các loại.
Còn có đồ đạc trong nhà, điện nước, mạng internet vân vân đều phải viết rõ ràng trong hợp đồng, tiền thuê nhà cũng viết rõ ràng.
Riêng tiền thuê nhà mỗi tháng Bạch Tô còn chưa điền, chẳng qua là cô cân nhắc giá trị cái nhà này cần phải trả cho Phó Vân Tiêu bao nhiêu tiền thuê nhà.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ nói một câu: “Là không hài lòng đối với tiền thuê nhà hay là không hài lòng đối với cái gì?"
Bạch Tô nhìn nói: “Bây giờ tôi vẫn chưa điền tiền thuê mà, anh có thể tùy ý yêu cầu, thậm chí có thể cao hơn giá thị trường.
"
Mặc dù Bạch Tô nói những lời này cũng cảm thấy vô ích, Phó Vân Tiêu là người mỗi ngày thu vào bạc tỷ, cần gì để ý tiền thuê nhà như vậy?
Kết quả Phó Vân Tiêu nói: “Tiền thuê nhà này, em đã chuẩn bị chi thế nào chưa? Tôi nghi ngờ, nếu như em muốn đường đường chính chính thuê nhà ở, vậy khẳng định là không thuê nổi cái nhà này.
"
Bạch Tô không ngờ Phó Vân Tiêu sẽ nói những lời này.
Nghe mà đầu óc cô mơ hồ.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: “Bây giờ em đã ly hôn Lâm Lập với chẳng lẽ lại muốn tái hợp ư? Sau khi đi quá giới hạn với tôi, lại đi tìm chồng trước của mình à?"
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô, hỏi mười phần tự tin.
Nói rất hay, giống như Bạch Tô ăn cơm chùa vậy.
Bạch Tô nói: “Dĩ nhiên không phải, tôi có công việc, tôi có thể tự kiếm tiền nuôi con trai tôi.
"
Bạch Tô nói, vàng thật không sợ lửa.
Khóe môi Phó Vân Tiêu treo lên một nụ cười, hài lòng nói: “Được, vậy công việc của em lương tháng bao nhiêu?"
Ban đầu Bạch Tô làm việc ở công ty lớn, nhưng cũng là làm công việc phổ thông, lương tháng cũng chỉ có năm ngàn một tháng, sau đó không phải là bởi vì chuyện của Lâm Lập cùng Phó Vân Tiêu làm hỏng bét sao, sau đó lại tìm được công việc này, đơn giản chính là công việc việc nhẹ gần nhà, khuyết điểm duy nhất chính là tiền lương cũng đặc biệt ít.
Thấp hơn tiền lương trung bình toàn thành phố.
Bạch Tô chột dạ nói một câu: “Không tới hai ngàn rưỡi.
"
nụ cười khóe môi Phó Vân Tiêu sâu hơn, anh nhìn Bạch Tô, khóe môi cười tươi tắn: “Không tới hai ngàn rưỡi, em biết cái nhà này tiền thuê bao nhiêu không?
"Tôi cho em một giá hữu nghị có được hay không?"
Lúc này, trên mặt Phó Vân Tiêu đều là biểu cảm vô cùng nghiêm chỉnh.
Bạch Tô vốn khổ sở duy trì tự trọng, đột nhiên cảm thấy ở trước mặt Phó Vân Tiêu, biểu hiện của cô giống như không đáng giá một đồng.
Mặc dù không phải là cùng Phó Vân Tiêu ngồi trên bàn đàm phán tiến hành đàm phán buôn bán gì đó, nhưng, Bạch Tô cảm thấy mình đúng là nhìn Phó Vân Tiêu liền nghĩ đến mặt mũi gian trá của thương nhân.
"Vậy anh nói giá hữu nghị là bao nhiêu?"
"Nhà tôi tổng cộng là mét vuông, đây thành phố trị giá là ba trăm ngàn một mét vuông, tổng giá trị là một trăm năm mươi triệu, tiền thuê là một năm là mười triệu, tôi lại còn là đại phú hào, đương nhiên giá cả cao hơn giá thị trường, nhưng tôi dựa theo giá cả thị thường cho em thuê.
"
"Một triệu một năm.
"
Hai tròng mắt Phó Vân Tiêu sâu thẳm, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tô: Một triệu một năm, mỗi tháng là tám mươi ba ngàn ba trăm ba mươi ba phẩy ba trăm ba mươi ba, tôi xóa cho em đống tiền lẻ trước và phía sau dấu phẩy đấy cho nên mỗi tháng em phải trả cho tôi tám chục ngàn.
Cho thuê biệt thự cần trả hết một lần một năm, tôi có thể cho phép em trả dần như thuê nhà bình thường, trả theo từng quý, lần này em trực tiếp trả cho tôi hai trăm bốn mươi ngàn là được rồi!"
Bạch Tô nghe Phó Vân Tiêu nói ra một loạt con số, hoàn toàn không cần máy tính, há mồm liền ra, giống như những chữ số này chỉ tùy tiện nói ra khỏi miệng đã khắc sâu trong đầu anh vậy, Bạch Tô liền trực tiếp cảm thấy vừa đáng sợ vừa mạnh mẽ.
Đồng thời muốn đánh chết Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu khí thế quá mạnh mẽ, trước tiên anh nói cô đã ly hôn đương nhiên không thể dùng tiền của Lâm Lập, nếu như Bạch Tô lấy tấm thẻ cô thường xài của Lâm Lập ra, chắc là sẽ bị Phó Vân Tiêu cười nhạo.
Nhưng mà! Cô muốn thuê nhà Phó Vân Tiêu, mà dùng tiền cô, thuê toa lét còn chưa đủ.
Cô một tháng tiền lương hai ngàn rưỡi, cô không ăn không uống một năm, tiền lương là ba chục ngàn, mà không ăn không uống hơn ai năm thì có thể thuê được cái nhà này của Phó Vân Tiêu một tháng!"
Cắt cổ, giết người!
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh cố ý đúng không?"
"Ừ.
"
Nụ cười khóe môi Phó Vân Tiêu sâu hơn, thậm chí không thèm che giấu dụng ý của mình nữa.
Anh nhìn Bạch Tô nói: “Nếu như em không thể chấp nhận điều kiện cho thuê, tôi có thể cho em lựa chọn thứ hai.
".