Bạch Tô sợ hãi nhìn vết máu trên mặt đất, lo lắng Bạch Tiểu Bạch thật sự xảy ra chuyện gì.
Cô vội lấy điện thoại ra gọi cho người kia.
“Tút… Tút…” Tay Bạch Tô run rẩy, cô không dám nghĩ nên Bạch Tiểu Bạch thật sự xảy ra chuyện gì thì cô nên làm sao bây giờ.
“Kính chào quý khách, số điện thoại mà quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Bạch Tô hoảng hốt.
Cô thật sự không biết nên làm như thế nào, cô muốn gọi cho Phó Vân Tiêu, nhưng kẻ bắt cóc Bạch Tiểu Bạch nói rõ là không cho cô tiết lộ với bất cứ ai.
Điều quan trọng nhất là vũng máu trên mặt đất, cô không thể xác định Bạch Tiểu Bạch an toàn hay không.
Ngay khi cô đang lưỡng lự có nên gọi cho Phó Vân Tiêu hay không thì điện thoại reo lên.
Kẻ bắt cóc Bạch Tiểu Bạch gọi tới, Bạch Tô nhanh chóng bắt máy, hơi nhẹ nhõm một chút, bởi vì nếu kẻ bắt cóc đã gọi cho Bạch Tô thì chứng minh Bạch Tiểu Bạch ẫn an toàn.
“Chào cô, Bạch Tô.” Giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ điện thoại.
“Anh đã làm gì Bạch Tiểu Bạch?” Bạch Tô nổi nóng kêu lên.
“Ha ha ha ha ha…” Bên kia không để ý tới Bạch Tô mà chỉ cười khẽ.
Bạch Tô cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đã đến kho hàng, một mình đến đây.
Van anh hãy nói cho tôi biết Bạch Tiểu Bạch ở đây, con bé ra sao rồi?”
“Con bé này hơi láo đấy, mày nói xem tao nên đánh gãy chân trái hay là chân phải của nó đây? Nghe nói nó múa rất đẹp, tao đánh gãy chân nó có phải sẽ phù hợp hơn không?” Giọng điện tử âm u nghe rất khó chịu, hơn nữa còn nói chuyện đáng sợ như thế.
Không chờ Bạch Tô lên tiếng, người kia nói tiếp: “Mày muốn giữ lại chân nào cho con bé này?”
“Không!!!” Bạch Tô hét lên, cô nức nở: “Van cầu anh đừng làm tổn thương con tôi.
Anh có yêu cầu gì thì cứ nhằm vào tôi, con bé vẫn còn nhỏ, tôi van anh.”
“Ha ha ha, Bạch Tô, mày đã biết cảm giác mất người mình yêu nhất chưa? Lúc trước khi mày cướp đoạt hạnh phúc của người khác, sao mày không nghĩ tới cảm nhận của người khác?” Giọng điện tử lớn tiếng chất vấn.
“Nói đi, anh muốn tôi làm gì.” Bạch Tô cố gắng bình tĩnh lại.
“Tao muốn mày rời khỏi Phó Vân Tiêu, mày chịu không?”
Bạch Tô im lặng.
Cô đã đoán được là kết quả này, nhưng lại nhanh chóng phủ định.
Phó Vân Tiêu rất quan trọng đối với cô, cô không thể chấp nhận rời khỏi Phó Vân Tiêu.
Nhưng Bạch Tiểu Bạch còn nằm trên tay người khác, nếu mình không làm theo lời cô ta thì rất có khả năng kẻ bắt cóc sẽ giết con tin.
“Sao hả? Không nỡ à?” Giọng điện tử hỏi tiếp.
Bạch Tô siết chặt nắm tay, vẫn không trả lời.
Cô nắm rất chặt, khớp xương trắng bệch, móng tay đâm vào da chảy máu.
Cô thật mong lúc này Phó Vân Tiêu ở bên cạnh mình, đừng để một mình cô đối mặt với chuyện này.
Nhưng bây giờ Phó Vân Tiêu đang ở nước ngoài, hoàn toàn không biết tin tức này.
Bạch Tô im lặng thật lâu.
“Thôi, đánh gãy một chân nó đi.” Giọng điện tử âm u nói.
“Đừng!!!” Bạch Tô tuyệt vọng kêu.
Cô sắp bị giọng điện tử âm u này tra tấn điên rồi.
“Thôi, đổi yêu cầu khác đi.” Giọng điện tử dừng một lát rồi nói tiếp: “Tôi muốn cô vào quán bar múa thoát y, phải cởi hết, sau đó nói rõ tên, quay video đăng lên mạng, hơn nữa phải thuê công ty quan hệ công chúng đẩy lên thành tin nóng.
Khi nào tôi thấy video trên mạng thì tôi sẽ thả Bạch Tiểu Bạch.”
Làm thế tương đương khiến Bạch Tô thân bại danh liệt, đồng thời cắt đứt khả năng Bạch Tô đến với Phó Vân Tiêu.
Nếu Phó Vân Tiêu tiếp tục ở bên cô thì anh nhất định phải bị mọi người chỉ trích, công ty cũng sẽ vì Bạch Tô mà bị ảnh hưởng nặng nề.
Cô không thể chấp nhận vì mình mà Phó Vân Tiêu lại chịu oan ức và tổn thất như thế.
Nhưng nếu cô không đồng ý, cô lại càng không thể đánh mất Bạch Tiểu Bạch.
Trước mặt là địa ngục khôn cùng, sau lưng là vực sâu vạn trượng.
“Đánh gãy chân Bạch Tiểu Bạch đi.” Giọng điện tử ra lệnh.
Hiển nhiên cô ta không muốn cho Bạch Tô thời gian suy nghĩ.
“Tôi đồng ý! Tôi đồng ý cô!” Bạch Tô không nhịn được vừa khóc vừa hét lên.
“Tôi chờ tin tốt lành từ cô.”
Nói xong câu đó, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng tút tút.
Bạch Tô ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối khóc thành tiếng.
“Phó Vân Tiêu, xin lỗi…” Cô nhỏ giọng nức nở.
Một lát sau, Bạch Tô đứng dậy lau nước mắt, xoay người rời khỏi nơi nầy.
Bầu không khí xa hoa trụy lạc.
Ca sĩ nhạc rock để tóc dài gào thét trên sân khấu, nam nam nữ nữ dưới sân khấu không ngừng lắc lư.
Mỗi người đều đang giải phóng bản thân trong quán bar.
Bạch Tô dẫn một thợ quay phim chen qua đám người, đi thẳng vào hậu trường.
Thợ quay phim là do cô mới thuê, triệu rưỡi.
Cô không nói cho người ta là cần quay cái gì, chỉ dặn dò: “Sau khi tôi lên sân khấu thì hãy quay lại tất cả.”
Sau khi từ kho hàng trở về, Bạch Tô đã liên lạc với một quán bar.
Đến khuya, có những quán bar sẽ cung cấp “tiết mục xem xét đặc biệt”.
Huống chi Bạch Tô không thu tiền, ông chủ quán bar rất vui vẻ đồng ý.
Không lâu sau đã đến lượt Bạch Tô lên sân khấu.
Cô không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ lo lắng Bạch Tiểu Bạch.
Cô không biết kẻ bắt cóc Bạch Tiểu Bạch là ai, cũng không biết cô bé như thế nào, cô thậm chí quên mất mình đang ở quán bar, tới đây để khiêu vũ.
Mãi tới khi có người đẩy cô mấy lần, cô mới hoàn hồn.
Bạch Tô hít sâu một hơi, sửa soạn lại quần áo lên chậm rãi lên sân khấu.
Hôm nay chú định là sỉ nhục của cô, cô chỉ mong sao mọi chuyện mau chóng kết thúc.
Nhưng cô không hối hận, chỉ có làm thế thì mới cứu được con trai cô.
Bạch Tô lên sân khấu, không lâu sau đã có người nhận ra Bạch Tô.
Dù gì cô cũng là nhân vật nổi tiếng trên mạng, không ai không biết quan hệ giữa cô và Phó Vân Tiêu.
Đám đông rối loạn, mọi người đều dừng động tác, nhìn Bạch Tô.
Đúng là càng sợ cái gì thì càng gặp cái đó.
Ánh đèn flash làm Bạch Tô hoa mắt, mọi người lấy điện thoại nhao nhao chụp ảnh.
“Cô ta đang làm gì vậy?”
“Đây không phải là Bạch Tô bên cạnh Phó Vân Tiêu sao?”
“Tôi đã nói rồi mà, cô ta chính là kỹ nữ…”
Đám đông rối loạn, mọi người bỡn cợt nhìn Bạch Tô.
Cô bất lực đứng trên sân khấu, thậm chí có thể nghe thấy tiếng bàn tán xì xào bên dưới.
Cô lập tức đỏ mặt, chỉ muốn trốn khỏi nơi này, hoặc là tìm cái lỗ chui xuống.
Nhưng cô biết mình không thể.
Cô phải đứng ở đây múa thoát y, bị chụp ảnh, khiến mình nổi tiếng khắp internet vì ảnh bất nhã thì con của cô mới có cơ hội sống sót.
Khuất nhục và tính mạng con gái, bên nào nặng bên nào nhẹ, cô biết rõ.
Cô chậm rãi nhắm mắt, run rẩy cởi áo khoác, nước mắt chảy dài trên má.
Dưới sân khấu có người huýt sáo.
Cuối cùng, Bạch Tô hạ quyết tâm, chuẩn bị sa đọa trong đêm nay.
Bỗng nhiên một bàn tay giữ Bạch Tô, kéo cô xuống dưới sân khấu.
Bạch Tô mở mắt ra, Từ Sắt đứng trước mặt cô.
Anh ta cầm áo khoác khoác lên người cô, gằn từng chữ: “Tôi đã phái người tìm thấy Bạch Tiểu Bạch.”
Bạch Tô không nhịn được, nước mắt rơi lã chã..