Vương Tiểu Đồng uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút rồi mới nhìn Bạch Tô nói: “Bạch Tô, buổi tối kêu Phó Vân Tiêu, chúng ta cùng nhau tới nhà hàng Hoa Viên ăn cơm nhé? Đã lâu không gặp mặt, Từ Sắt cũng muốn ôn chuyện với Phó Vân Tiêu.” Vừa lúc để Từ Sắt thăm dò Phó Vân Tiêu.
Chẳng qua Vương Tiểu Đồng sợ Bạch Tô trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên không nói cho cô biết.
Bạch Tô chần chờ một chút rồi đồng ý.
Lần này Phó Vân Tiêu chủ động trở về mà không liên lạc với bạn bè trước kia, Bạch Tô cũng cảm thấy là lạ.
Lần này vừa lúc.
“Ừ, tớ hỏi thử xem tối nay anh ấy có rảnh không.” Bạch Tô đáp.
“Gọi bây giờ đi, tớ nghe!” Nói xong, Vương Tiểu Đồng còn cầm di động của Bạch Tô gọi cho Phó Vân Tiêu, hơn nữa còn mở loa ngoài.
Bạch Tô nói: “Tối nay anh rảnh không? Chúng ta cùng ăn tối với Tiểu Đồng và Từ Sắt nhé?”
“Ớ… Tối nay anh hơi bận… Hay là để lần sau?” Đầu dây bên kia, Phó Vân Tiêu rõ ràng không muốn.
“Tối nay anh phải tới đây ăn cơm với chúng tôi! Không thì tôi sẽ nghi ngờ tình cảm của anh với Bạch Tô!” Vương Tiểu Đồng đe dọa, giả vờ như không nghe thấy Phó Vân Tiêu từ chối.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ giải quyết sớm rồi buổi tối gặp mặt.” Lúc này Phó Vân Tiêu mới đồng ý.
Buổi tối, mọi người tới nhà hàng Hoa Viên đúng hẹn.
Bạch Tô, Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt tìm bàn gần cửa sổ ngồi xuống, Vương Tiểu Đồng kêu một chai rượu, sau đó rót một ly lớn cho Phó Vân Tiêu, nói: “Nào, chúc mừng anh đã về! Tôi với anh cùng uống rượu!” Nói xong, Vương Tiểu Đồng uống cạn ly, nhìn Phó Vân Tiêu.
“Phó Vân Tiêu” khẽ nhíu mày, cầm ly rượu lên uống một ly.
“Nào, Từ Sắt, anh cũng mời Phó Vân Tiêu một ly đi!” Vương Tiểu Đồng ngồi xuống rồi mời rượu Từ Sắt.
Bạch Tô hơi sửng sốt, không rõ rốt cuộc hai vợ chồng này tính làm gì.
Nhưng cô luôn biết tính cách của Vương Tiểu Đồng, cũng biết quan hệ giữa Từ Sắt và Phó Vân Tiêu, cho nên không ngăn cản, họ muốn mời rượu thì cứ để Phó Vân Tiêu uống.
Sau đó, mọi người bắt đầu uống rượu với đủ lý do.
Bạch Tô cũng không thể để ba người chỉ uống rượu.
Cô không uống, nhưng cũng cùng mọi người uống một chút.
Bởi vì hôm nay gặp chút chuyện nên cô nhất thời không ngừng rượu được.
Có rất nhiều chuyện trước kia áp lực thì không sao, nhưng uống rượu xong sẽ càng ngày càng tỉnh táo, cho nên không biết lúc nào biến thành Bạch Tô tự rót tự uống, hai người khác chuốc rượu Phó Vân Tiêu.
Không biết khi nào Phó Vân Tiêu cũng hơi chếnh choáng.
Anh ta cau mày nhìn Từ Sắt: “Tôi ra ngoài bình tĩnh một chút rồi uống tiếp.”
Phó Vân Tiêu vừa đứng lên, Vương Tiểu Đồng lập tức nháy mắt với Từ Sắt.
Từ Sắt lập tức đuổi theo.
Vương Tiểu Đồng chần chờ một hồi rồi đứng dậy, nói với Bạch Tô: “Cậu ăn trước đi, tớ cũng đi xem thử.” Nói xong, cô nhanh chóng chạy theo hai người kia.
Bây giờ trên bàn cơm chỉ còn một mình Bạch Tô.
Cô cũng uống không ít, chóng mặt xoa trán, thân thể hơi nóng ran.
Sau khi Vương Tiểu Đồng rời đi, Bạch Tô cũng lảo đảo đứng dậy, đi ra ngoài nhà hàng, muốn hóng gió để tỉnh táo lại, cho nên cô chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, cô sẩy chân suýt nữa ngã xuống, đụng vào vai của một người: “Xin…”
Cô ngẩng đầu lên, thấy gương mặt của người kia thì sửng sốt: “Caesar?”
Caesar vừa cùng khách hàng ăn cơm xong, tiễn khách hàng rời đi rồi quay về lấy đồ của mình ra về, không ngờ lại gặp Bạch Tô.
“Sao cô uống nhiều rượu vậy?”
Mùi rượu trên người Bạch Tô rất nồng.
Bạch Tô cười ngây ngô nhìn Caesar, lẩm bẩm: “Phó Vân Tiêu…” Cô thậm chí không kịp phản ứng Caesar đang hỏi mình.
Caesar nhíu mày, muốn đỡ Bạch Tô dậy, nhưng lại phát hiện không biết vì sao mà Bạch Tô đã chìm vào giấc ngủ.
“Bạch Tô?” Caesar nhíu mày, lắc lư Bạch Tô.
Bạch Tô vẫn ngủ rất say, không thấy dấu hiệu tỉnh lại.
Anh biết chắc chắn Bạch Tô cùng bạn bè tới đây, không thể nào một mình uống rượu giải sầu.
Anh muốn đi vào kêu bạn của Bạch Tô ra đây chăm sóc cô ấy, nhưng Bạch Tô đã gục trên người anh, khiến anh không thể nhúc nhích, đành phải vẫy tay kêu người gác cửa lại gần.
“Gọi bạn của cô gái này giúp tôi, tôi cần giúp đỡ.”
Người gác cửa gật đầu, nhanh chóng đi vào, không lâu sau lại đi ra: “Xin lỗi anh, bàn đã không còn người.”
“Không có người ư?” Caesar nhíu mày.
“Vâng, chắc là đã về hết rồi.”
“Được, tôi đã biết.” Caesar gật đầu kêu người kia lui ra.
Anh không thể để Bạch Tô ở lại đây một mình.
Bên ngoài gió rất to, hơn nữa Bạch Tô lại quá say.
Caesar đành phải đỡ Bạch Tô lên xe mình.
Anh đỡ Bạch Tô ngồi vào ghế sau, nhưng Bạch Tô không ngồi được mà gục xuống ghế.
Caesar cũng không quan tâm tới cô, nếu cô thấy thoải mái thì để cô ấy nằm, còn mình trở về ghế lái.
Kế tiếp, Caesar không biết nên đưa cô ấy đi đâu.
Anh chỉ biết công ty của Bạch Tô ở đâu, nhưng đã trễ rồi, cô lại say rượu, hiển nhiên đưa đến công ty thì rất bất tiện.
Nhưng anh lại không biết bạn bè khác của Bạch Tô, bây giờ Bạch Tô lại say rượu, hỏi cô ấy cũng không nói được gì.
Suy đi tính lại, anh chỉ có thể nghĩ tới người duy nhất có liên hệ với Bạch Tô, còn có phương thức liên lạc là Erica.
Caesar gọi điện thoại cho Erica.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng thì Erica bắt máy.
“Tôi là Caesar.”
“Con biết.” Erica càng bình tĩnh hơn.
Caesar sửng sốt, cũng không hỏi sao cậu bé biết mà đi thẳng vào chuyện chính, bất đắc dĩ nói: “Mẹ con say rượu, bây giờ đang ở trên xe tôi, tôi nên đưa cô ấy đi đâu đây?”
“Ừm…” Erica suy tư, tại sao mẹ mình say rượu mà lại ở trên xe của Caesar? Thôi… Không cần hỏi chuyện này, gần đây Erica đang muốn tác hợp Caesar với mẹ, bây giờ vừa lúc, rất phù hợp.
Vf thế Erica mỉm cười, nói: “Đưa mẹ con tới khách sạn Liai đi, mẹ thường xuyên ở đó.”
Caesar nhíu mày: “Thường xuyên ở đó? Cô ấy thường xuyên say rượu à?”
Phó Vân Tiêu đã về… vậy mà cô ấy còn ở khách sạn sao?.