Sau khi Bạch Tô đã vào thang máy, Caesar bình tĩnh nhìn hiện trường, lấy di động ra gọi cho thư ký: “Gọi mười mấy người ở gần tập đoàn Phó Thị tới đây cho tôi.
Ngoài ra, gọi điện cho cục cảnh sát gần đây, nói là có kẻ lừa đảo cần thụ lý.”
Cúp điện thoại xong, chưa đầy mười mấy phút sau, một đám người mặc tây trang đeo kính râm đi thẳng vào đại sảnh tập đoàn Phó Thị.
Hiệu suất cao đến mức khiến người ta tặc lưỡi.
Caesar ra hiệu bằng mắt, đám người này lập tức vây quanh đám đông vây xem.
Đám đông không rõ tình huống hiện tại, thấy bị bao vây thì lại rối loạn, nhao nhao đòi ra ngoài.
“Mọi người đừng lo, chúng tôi đã báo cảnh sát, sẽ mau chóng có cảnh sát tới xử lý chuyện này.
Bây giờ mời mọi người lấy di động ra, phối hợp với chúng tôi xóa video trong di động thì có thể rời đi.” Caesar cao giọng nói với đám đông.
Đã có người trong đám người vây xem lần lượt lấy di động ra xóa video rời đi.
Vẫn có mấy người muốn lợi dụng chuyện này ké fame nên mãi không chịu xóa.
Số người còn lại càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại mấy người.
Cuối cùng họ không chịu được áp lực khi bị một đám người đeo kính râm vây quanh nên cũng xóa video rời đi.
Không lâu sau, cảnh sát cũng chạy đến hiện trường, trực tiếp áp tải Phó Vân Tiêu giả lên xe.
Bởi vì Nghiêm Đình nhúng tay vào chuyện này cũng nhiều nên đi theo cảnh sát lấy lời khai.
Xử lý xong, Caesar suy tư một chút rồi gọi điện cho thư ký: “Liên hệ với đoàn đội quan hệ công chúng, xóa hết video liên quan tới tập đoàn Phó thị trong hôm nay.”
“Hả?” Thư ký ngây người, không hiểu tại sao lại dùng tài nguyên của công ty mình để làm việc cho Bạch Tô.
Nhưng Caesar không giải thích, chỉ nói: “Làm đi.” Sau đó cúp máy.
Không lâu sau, hiện trường đã khôi phục lại như cũ.
Đôi mắt Caesar trầm xuống, đi vào thang máy lên văn phòng của Bạch Tô.
“Cốc cốc cốc”, Caesar gõ cửa vào phòng.
Lúc này Bạch Tô đang cúi đầu trầm tư.
Thấy Caesar đi vào, cô mới thu hồi suy nghĩ, cố gắng nở nụ cười khẽ.
“Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.” Bạch Tô tỉnh táo lại, nhìn Caesar nói.
Caesar gật đầu, không nhiều lời mà kéo ghế ra ngồi đối diện Bạch Tô.
Anh quan sát kỹ biểu cảm của Bạch Tô, cô vốn dĩ cười gượng, dưới ánh mắt của Caesar dần dân trở nên cứng đờ.
“Cảm ơn anh, nhưng hôm hay e rằng tôi không thể bàn chuyện công việc được.
Trạng thái của tôi… chắc không được ổn cho lắm.” Bạch Tô cũng không che giấu.
Suy cho cùng hôm nay xảy ra chuyện như vậy đều rất tồi tệ, không có khả năng tốt được đến đâu.
Nhưng Caesar chỉ nhìn cô, giọng nói ôn hòa: “Công việc bàn lúc nào cũng được, không cần vội vàng ngay hôm nay.
Tôi dẫn cô đến một hơi.”
“Caesar, tôi hơi mệt mỏi.” Bạch Tô thở dài, rõ ràng không muốn nhúc nhích.
Bây giờ đi ra làm gì? Cô cảm thấy mình như thằng hề, lúc trước bị vui sướng làm cho mụ đầu, không phân biệt được Phó Vân Tiêu là thật hay giả.
Mấy năm nay, cô đã tìm kiếm Phó Vân Tiêu rất lâu, mặc dù sau này Nghiêm Đình nói rằng có lẽ Phó Vân Tiêu là giả, nhưng… cô vẫn lựa chọn làm lơ, tự an ủi bản thân trước.
Cô quá ngây thơ rồi.
Cô thiên chân mong rằng dù Phó Vân Tiêu bây giờ có vấn đề về nhân phẩm, hay là cảm tình gì đó cũng được, nhưng không biết… “Phó Vân Tiêu” bên cạnh mình vốn đã sai ngay từ đầu.
Anh ta không phải là Phó Vân Tiêu.
Mặc dù Bạch Tô từ chối, nhưng thấy trạng thái của cô, Caesar cũng biết cô không phù hợp ở một mình.
Caesar suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô không mệt, cô chỉ cảm thấy mệt trong lòng, nhưng cách giảm bớt sự mệt mỏi trên tâm lý không phải là ngồi yên một chỗ.”
Caesar đang khuyên nhủ mình ư? Bạch Tô hơi kinh ngạc.
Cô quay lại nhìn Caesar, chỉ thấy Caesar nghiêm túc nhìn mình, gật đầu nói: “Được rồi, cùng tôi ra ngoài đi.”
Bạch Tô lưỡng lự một hồi, đứng dậy hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi cùng tôi rồi sẽ biết.” Nói rồi, Caesar ra văn phòng trước.
Mặc dù khó hiểu, nhưng Bạch Tô vẫn đi theo.
Cô cùng Caesar xuống bãi đỗ xe, ngồi vào xe rồi rời đi.
Trên đường đi, Caesar không nói một lời.
Bạch Tô lại nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Caesar nở nụ cười ôn hòa: “Tới nơi cô sẽ biết.”
Thoát khỏi mật thấy Mistory, Caesar dừng xe lại.
“Xuống xe đi.” Caesar cười nói.
Bạch Tô nghi hoặc xuống xe, thấy tấm biển “Thoát khỏi mật thất”, cô không khỏi sửng sốt.
Mặc dù cô không hiểu đây là thế nào, cũng vẫn biết quy tắc của thoát khỏi mật thất.
Hơn nữa thân phận và tuổi tác của cô và Phó Vân Tiêu hiển nhiên không phù hợp để chơi thoát khỏi mật thất
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Bạch Tô không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên là dẫn cô tới chơi, chẳng lẽ tới đây làm việc?” Caesar mỉm cười bông đùa.
Bạch Tô điếng người.
Cô không ngờ một người lạnh lùng, luôn nghiêm túc như Caesar lại dẫn cô tới nơi này… chơi.
“Anh có chắc chúng ta tới đây chơi chứ không phải là thu mua không?” Bạch Tô thử hỏi lại.
“Ừm… Nếu có thể làm cô vui vẻ thì mua nó cũng không phải là không được.” Caesar trêu ghẹo, sau đó đi vào trong trước.
Bạch Tô chần chờ một hồi.
Nếu đã quyết định ra ngoài với Caesar thì hiển nhiên cô cũng không muốn ở lại đây một mình.
Cô đành phải được đến đâu hay đến đó.
“Thoát khỏi mật thất” này có diện tích rất lớn, cả một tòa cao ốc, bên trong chứa đầy bích họa của các nhân vật trong truyện.
Bạch Tô chưa bao giờ tới một nơi như thế nào, vừa bước vào đã bắt đầu nghiêm túc quan sát bài trí ên trong, thỉnh thoảng chạm vào một chút.
Cô cứ cảm thấy mỗi thứ ở nơi này đều như cơ quan, nhẹ nhàng vặn thì có thể mở ra cánh cửa lớn.
Caesar đi cùng Bạch Tô dạo một vòng, sau đó mới cùng Bạch Tô đến trước quầy tiếp tân.
“Thưa anh chị, chỗ chúng tôi có tổng cộng ải cốt truyện, độ khó từ một tới mười sao, anh chị muốn chơi cái nào?” Lễ tân mỉm cười hỏi.
“Lần đầu tiên chơi, cô thấy chúng tôi phù hợp chơi loại nào?” Bạch Tô giới thiệu đơn giản.
Cho dù cô còn chưa cảm thấy thích lắm, nhưng cô vẫn không muốn phụ lòng tốt của Caesar..