Thực ra An Kỳ vẫn không cảm thấy yên tâm.
Bởi vì đối xử với mình, Caesar không nói là để bụng, cũng không thể nói là không để bụng.
Cho nên trên đường đi, An Kỳ lại thử hỏi Caesar: “Caesar, vậy anh nói xem lễ cưới của em cho ai làm phù dâu mới được?”
“Em muốn ai làm phù dâu cũng được, nhưng chúng ta chỉ mới đính hôn thôi, chuyện kết hôn còn chưa cần vội, em có thể từ từ suy nghĩ.” Caesar tiếp tục lái xe, chậm rãi chạy vào cổng khu nhà.
Nói xong, anh xuống xe trước.
Thấy Caesar đã xuống xe, An Kỳ chần chờ một chút rồi cũng đi xuống.
Sau đó Caesar bận rộn công việc, An Kỳ không có lý do quấy rầy.
Cô ta báo cho ông nội chuyện đính hôn, nhưng lúc rảnh rỗi cô ta lại khó chịu, bởi vì… vừa nghĩ tới chuyện Bạch Tô, cô ta sẽ cảm thấy tức giận! An Kỳ chần chờ một chút, quyết định gọi điện thoại cho Bạch Tô thăm dò.
Bạch Tô vừa từ nhà triển lãm rời đi thì về thẳng công ty, tùy tiện ăn chút gì đó rồi tập trung vào làm việc.
Nhưng vừa ngồi vào ghế chưa được bao lâu thì nghe thư ký gõ cửa, báo cáo với Bạch Tô: “Tổng giám đốc Bạch, điện thoại của cô An ở tuyến số , có cần tôi nghe giúp chị không?”
Nghe thấy là An Kỳ, Bạch Tô hơi sửng sốt, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe đi.” Sau đó cô ấn điện thoại trên bàn.
Vừa cầm ống nghe lên, An Kỳ lập tức nói: “Bạch Tô, chuyện là thế này, tôi không có bạn bè quen thuộc gì ở thành phố A, có thể mời cô cùng đi chọn lễ phục với tôi được không?”
Bạch Tô sửng sốt.
“Cô An Kỳ, cô muốn chọn lễ phục vào ngày nào?” Bạch Tô cau mày, hiển nhiên cô không muốn chọn lễ phục với An Kỳ.
Nhưng nghe Bạch Tô hỏi vậy, An Kỳ nói ngay: “Ngày nào cũng được, xem cô Bạch có rảnh không.
Cô cũng biết đấy, tôi với Caesar rất yêu nhau, chúng tôi kết hôn đương nhiên cũng phải chọn cách có ý nghĩa kỷ niệm.”
Bạch Tô không nói gì, nghe An Kỳ nói trong điện thoại: “Nhưng gần đây cô Bạch thường xuyên xuất hiện bên cạnh Caesar.
Người lạnh lùng như Caesar thì vẫn luôn xa cách với đối tác hoặc bạn bè, chỉ mình cô Bạch có thể quan hệ tốt với Caesar…” An Kỳ cố ý nhấn mạnh chữ quan hệ tốt.
Bạch Tô nhíu mày.
Thực tế An Kỳ nói chuyện không hàm súc, đầu tiên là rào trước, lại giải thích, rõ ràng là nói Caesar lạnh lùng, nhưng quan hệ của họ tốt thì có nghĩa Bạch Tô quá nhiệt tình chứ gì.
“Cô An Kỳ, tôi với Caesar chỉ là đối tác làm ăn…” Cô còn chưa nói xong thì bị An Kỳ ngắt lời.
“Cô Bạch, tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi.
Tôi không nói cô với Caesar nhà tôi có quan hệ không bình thường gì, ngược lại vì thấy hai người có quan hệ bình thường nên tôi mới muốn cô Bạch giúp tôi chọn lễ phục, nếu quan hệ giữa hai người không bình thường thì tôi nghĩ cô Bạch sẽ không muốn chọn đồ cho tôi đâu.”
Đây là kiểu logic gì vậy? Bạch Tô nhíu mày.
Cô bỗng hối hận tại sao lại để thư ký nối máy cuộc điện thoại này.
Đáng nhẽ cô phải kêu thư ký từ chối cuộc điện thoại này.
Bây giờ An Kỳ lại dùng logic ngang ngược đẩy cô vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cứ như thể không chọn lễ phục cho An Kỳ thì cô sẽ có mờ ám với Caesar, còn nếu chọn giúp An Kỳ thì cô với Caesar là trong sạch?
Bạch Tô cau mày suy nghĩ một hồi, mới nói với An Kỳ: “Cô An Kỳ, ngày mai tôi rảnh, chúng ta cùng nhau chọn lễ phục, cô thấy được không?”
An Kỳ cho rằng Bạch Tô không dám đồng ý.
Nghe vậy, cô ta cũng nở nụ cười: “Được, vậy thì tôi chờ cô Bạch.”
“Ừ.”
“À quên…”
Bạch Tô vừa định cúp máy thì An Kỳ lại vội vàng nói thêm: “Cô Bạch, nơi đặt lễ phục có thể chọn nơi cô với chồng cô từng đặt lễ phục đính hôn được không?”
Nghe vậy, Bạch Tô hơi lưỡng lự.
Nhưng để tránh phức tạp, cô vẫn nói: “Được.” Sau đó, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô ngẩn người tựa lưng vào ghế.
Nhưng sau đó, cô bắt mình chú tâm vào công việc không suy nghĩ chuyện chọn lễ phục với An Kỳ.
Cô rất trân trọng cơ hội được hợp tác với Caesar.
Mấy năm trước, bởi vì Phó Vân Tiêu rời đi nên ở Phó thị, cô vẫn trong trạng thái bị bao vây tấn công.
Vất vả lắm Caesar xuất hiện, hai công ty hợp tác tiến vào vòng tuần hoàn tốt, cho Bạch Tô thời gian thở dốc.
Cô không muốn đánh mất đối tác như Caesar.
Cô bắt mình vứt bỏ hết tạp niệm trong công việc, thậm chí… nếu đi chọn lễ phục với An Kỳ có thể khiến cô ta hết băn khoăn thì cô cũng đồng ý làm.
Ngày thứ hai, cửa hàng lễ phục Elizabeth, Bạch Tô đứng trước cửa tìm bóng dáng An Kỳ.
Từ nửa tiếng trước, An Kỳ đã nói “sẽ tới ngay”, Bạch Tô đứng chờ ở đây nửa tiếng mà cô ta vẫn chưa đến.
Bạch Tô nhíu mày xem đồng hồ, quyết định vào trong chờ An Kỳ.
Đúng lúc này, cô mới thấy An Kỳ từ nơi xa đi tới.
“Xin lỗi Bạch Tô, để cô chờ lâu như vậy.” An Kỳ vừa đi tới vừa nói xin lỗi.
“Không sao đâu, chúng ta vào chọn đồ trước đi.” Bạch Tô nói.
“Tôi còn lo cô Bạch sẽ không đề cử nơi mà cô với chồng cô từng chọn lễ phục chứ.
Không ngờ cô Bạch lại hào phóng đến thế.” An Kỳ cố ý nói, còn quay sang nhìn Bạch Tô: “Nơi này có gợi lên hồi ức buồn cho cô Bạch không?”
Bạch Tô nhìn An Kỳ, nói chuyện như bàn công việc: “Không.”
Buồn thì sao? Buồn thì không chọn à? Bạch Tô hiểu được tính cách ngây thơ của An Kỳ, cho nên cứ thuận theo ý cô ta là được…
“Chúng ta mau chọn lễ phục đi.” Bạch Tô không muốn trò chuyện nhiều với An Kỳ, mau chóng dẫn cô ta đi vào, kết thúc càng nhanh càng tốt.
Sau khi vào cửa hàng, Bạch Tô bắt đầu chủ động chọn lễ phục cho An Kỳ.
Thực ra An Kỳ rất khó chịu, cô ta đã nghĩ phải tìm cơ hội làm xấu mặt Bạch Tô, nhưng sau khi vào cửa hàng, An Kỳ phát hiện Bạch Tô thật lòng chọn lễ phục cho mình..