Khi chuẩn bị rời đi, Bạch Tô chợt dừng bước, cô suy nghĩ cẩn thận về những gì Phó Lôi Minh đã nói.
Tuy cô không thích anh ta, nhưng chuyện này liên quan đến lợi ích của công ty.
Sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn gật đầu đồng ý với Phó Lôi Minh.
Bạch Tô quay vừa về nhà thay quần áo thì nhận được định vị mà Phó Lôi Minh gửi đến, thúc giục cô nhanh chóng đi đến.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô thành thật đến nơi đã hẹn.
Tuy nhiên, khi đứng ở cửa nơi đó, cô lại do dự.
Quán bar R...Cô không thích đến những nơi như thế này và càng không thích đến đây để uống rượu với khách hàng.
Nhưng vừa nghĩ tới, những người khách đến đây hôm nay đều là những khách hàng quan trọng mà Phó Lôi Minh đã từng trực tiếp hợp tác, cô dừng bước một lát sau đó quyết định bước vào.
Âm nhạc trong quán trùng kích lỗ tai, đèn màu rực rỡ, nam nữ uốn éo theo điệu nhạc.
Người đàn ông tóc dài ôm một người phụ nữ mặc áo sơ mi punk đính đá, nâng ly rượu cụng vào nhau, mọi người ở đây đều mặc sức buông thả.
Phó Lôi Minh ngồi ở quầy bar nhìn thấy Bạch Tô đã tới, muốn đứng dậy nhưng đứng không nổi, trực tiếp vẫy tay với cô.
Bạch Tô vừa bước tới, Phó Lôi Minh đã giả vờ mỉm cười giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là tổng giám đốc Bạch của công ty chúng tôi.
Cô ấy uống rất giỏi, lát nữa giám đốc sẽ cùng các vị uống mấy cốc.”
Dứt lời, anh ta vừa định rót rượu.
Mặc dù Bạch Tô không thích uống rượu nhưng khi bước vào quán bar, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý để uống.
Cô lịch sự gật đầu, bắt tay, coi như chào hỏi.
Ngay sau đó, Phó Lôi Minh đã đưa một cốc rượu cho Bạch Tô, rồi bắt cô cạn chén.
“Quy định của chúng tôi chính là phải uống rượu trước.”
Phó Lôi Minh nháy mắt với người bên cạnh, người đó lập tức nói với Bạch Tô.
Cô tự nhiên nhận lấy rượu, rồi uống hết.
Tiếp đó vì các loại lý do khác nhau, cô lại uống thêm mấy chén nữa.
Nhưng Bạch Tô đã coi thường kiểu tiếp rượu ở nơi này.
Mấy năm gần đây, cô kỳ thực cũng luyện tập khả năng uống rượu, tuy nhiên lần này liên tiếp uống hơn chục cốc, đầu đã bắt đầu choáng váng.
Cô quả thực đã uống rất nhiều rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Tô, Phó Lôi Minh đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nở một nụ cười khó nhận ra.
“Không sao chứ?”
Anh ta đi đến, giả vờ quan tâm hỏi một câu.
Bạch Tô che miệng lại, lắc đầu.
“Hôm nay thật sự phải cảm ơn giám đốc Bạch đã đến đây, khiến khách hàng cảm nhận được thành ý của công ty chúng ta, vì vậy một lúc nữa kết thúc, họ sẽ ký hợp đồng.
Tổng giám đốc Bạch, lát nữa lại phải nhờ cô giúp đỡ rồi.”
Phó Lôi Minh giả vờ khẩn cầu.
Bạch Tô gật đầu, rồi lại uống thêm hai cốc.
Trước mặt cô đã không còn rượu rồi.
Phó Lôi Minh đảo mắt nhìn cô cười: “Giám đốc Bạch, làm phiền cô đi lấy thêm rượu nhé.”
Cô đã không muốn uống rượu nữa, nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa muốn giải tán, chỉ do dự trong phút chốc, Bạch Tô vẫn gật đầu, đứng lên đi lấy rượu.
Sau khi Phó Lôi Minh xác nhận cô đã rời đi, anh ta quay lại nhìn quầy bar và nháy mắt với nhân viên phục vụ.
Đây thực chất là quán bar mà Mộ Vãn Vãn mở ra với mục đích tụ tập, cô ta đã dặn dò nhân viên pha chế.
Sau khi Phó Lôi Minh ra hiệu, hắn lập tức nhìn anh ta gật đầu, sau đó một viên thuốc nhỏ màu trắng được lấy ra khỏi túi, bỏ vào trong cốc rượu của Bạch Tô và dần dần bị hòa tan.
Sau khi quán bar R khai trương, An Kỳ đã hứa với Mộ Vãn Vãn sẽ mang Caesar đến ủng hộ.
Cuối cùng, với sự kỳ kèo làm nũng của An Kỳ, Caesar cũng đồng ý cùng cô đi đến quán bar R.
Lông mày của Caesar vẫn luôn nhíu chặt lại từ sau khi đi vào nơi này, có thể thấy anh chẳng thích nơi này chút nào.
Thế nhưng, vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy Phó Lôi Minh và Bạch Tô ngồi ở phía xa.
Đương nhiên cũng nhìn thấy Phó Lôi Minh đã bỏ gì đó vào cốc rượu của Bạch Tô sau khi cô rời đi.
Trong lúc anh ta do dự thì nhìn thấy Bạch Tô đã cầm một chai rượu mới chậm rãi đi đến, Phó Lôi Minh tự nhiên cầm lấy cốc rượu, bắt đầu rót cho cô.
Nhìn dáng vẻ của Bạch Tô thì chắc chắn cô đã uống say rồi.
Đôi mày của Caesar khẽ cau lại.
Khi anh không có hành động gì, thì An Kỳ đang hỏi nhân viên tiếp tân: “Mộ Vãn Vãn đâu?”
“Cô là?” Nhân viên tiếp tân nghi hoặc hỏi một câu.
“Tôi tên là An Kỳ.”
“Cô An mời đi bên này, tổng giám đốc Mộ đã nhắn với chúng tôi khi nào cô tới, thì dẫn cô lên gặp mặt.”
An Kỳ lịch sự mỉm cười, kéo tay Caesar.
“Đi thôi.”
Caesar không hề phản ứng, An Kỳ quay đầu hỏi.
Đúng lúc này, Bạch Tô đã bắt đầu nhận lấy cốc rượu.
Caesar do dự một lúc, nói với An Kỳ: “Em đi lên trước đi, anh nhìn thấy một người bạn, lát nữa sẽ đến tìm em sau.”
Anh ta vừa dứt lời, thậm chí còn không đợi An Kỳ đáp lại, đã trực tiếp đi về hướng của Bạch Tô.
“Tổng giám đốc Bạch, uống cùng với mọi người một ly nữa nào.”
Phó Lôi Minh mang khuôn mặt đầy tươi cười khuyên nhủ Bạch Tô.
Bạch Tô gật đầu cười nhẹ, dáng vẻ hoàn toàn không biết gì, chầm chậm nâng cốc, sau đó chậm rãi đưa lên khóe môi.
Khi cô đang chuẩn bị uống cốc rượu trước mặt, đằng sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
“Bạch Tô!”
Tay cầm cốc rượu của cô hạ xuống, từ từ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Caesar với vẻ mặt vô cảm đang bước đến.
Nhìn thấy Bạch Tô đặt ly rượu xuống, sắc mặt của Phó Lôi Minh thoáng trầm xuống.
“Thật trùng hợp.”
Bạch Tô nhìn thấy Caesar, cười nhẹ.
Caesar mặt không chút thay đổi, gật đầu.
“Đây là?” Anh ta đi đến trước mặt Bạch Tô, nhỏ giọng hỏi.
“Khách hàng quan trọng của công ty đến đây uống rượu.”
Bạch Tô đè thấp âm thanh trả lời.
Nhìn thấy hai người trao đổi với nhau, Phó Lôi Minh ở sau lưng ho nhẹ, rồi bước tới.
“Tổng giám đốc Bạch, khách còn đang đợi.”
Phó Lôi Minh cười nói Bạch Tô, sau đó lạnh mặt nhìn về phía Caesar.
“Nếu không có chuyện gì thì hẹn ngày khác lại trò chuyện tiếp, chúng tôi hôm nay phải tiếp khách hàng quan trọng.”
Phó Lôi Minh tỏ ý muốn đuổi người, Caesar đến ngay cả mày cũng không nhíu, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn anh ta.
Thấy Phó Lôi Minh đến thúc giục, Bạch Tô chỉ có thể cười xin lỗi Caesar.
“Tôi vẫn còn phải tiếp khách, lát nữa tôi tìm anh uống vài ly.”
Cô nhìn Caesar nói lời xin lỗi.
“Được.”
Caesar cũng không ngăn cản Bạch Tô, điều này khiến Phó Lôi Minh yên tâm, nhưng, trong phút chốc Caesar quay người, anh ta lại không cẩn thận va vào cốc rượu trên tay Bạch Tô, khiến cốc rơi xuống đất vỡ toang.
“Thật xin lỗi, làm vỡ cốc rượu của cô mất rồi.”
Câu nói này của Caesar vô cùng lạnh nhạt, chẳng giống như không cẩn thận chút nào, hơn nữa sau khi nói xong, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào phản ứng của Phó Lôi Minh..