Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

chương 744: 744: muốn đi chơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Nghiêm Đình chạy đến phòng khám, Bạch Tô đang khám bệnh cho bệnh nhân hơn nữa phía sau còn xếp hàng hơn chụ người người nữa, thấy tình hình nay dự đoán phải đến buổi chiều cũng chưa khám xong.

Bạch Tô đồng thời cũng nhìn thấy Nghiêm Đình và bác sĩ phía sau nhưng cô chỉ nhìn một cái sau đó lại tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân và cũng không có bất kỳ phản ứng nào với anh.

Nghiêm Đình lo lắng đứng ở ngoài cửa chờ Bạch Tô, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, anh ở nước ngoài đã liên hệ với chuyên gia u bướu đứng đầu tốn không ít thời gian, cho nên bây giờ anh một giây phút nào cũng không muốn chờ đợi thêm, chỉ muốn đưa Bạch Tô đi chữa bệnh.

Nhìn thấy Bạch Tô đang khám bệnh cho bệnh nhân này sau khi từ phòng hội chuẩn bước ra, Nghiêm Đình trực tiếp đẩy cửa bước vào.

“Đừng làm việc nữa, đi cùng với anh.

Nghiêm Đình không để ý đến các thứ khác, trức tiếp tiến lên lôi cánh tay của Bạch Lộ đi ra ngoài.

“Anh làm cái gì vậy, bỏ em ra em ở đây vẫn còn bệnh nhân đang chờ mà.

”’

Bạch Tô bỏ cánh tay ra khỏi tay của Nghiêm Đình, khé nhíu mày, dùng ánh mắt không thể giải thích được nhìn Nghiêm Đình.

“Anh đã liên hệ được với chuyên gia và bệnh viên đầu ngành chuyên khoa u bướu ở nước ngoài rồi, em bây giờ đi với anh để làm phẫu thuật.

Bạch Tô vẫn luôn không phối hợp, Nghiêm Đình cũng không có cách nào, chỉ đành nhẫn nại khuyên bảo Bạch Tô thôi.

“Anh mất tích mấy ngày hôm nay chính là vì làm chuyện này sao?”

Cô không trả lời trực tiếp Nghiêm Đình mà lại hỏi tiếp một câu.

“Đúng vậy, sinh nhật của em cũng đón cùng em rồi, cuộc sống mà em muốn cũng cho em tiếp tục rồi, bây giờ em nên là đi cùng với anh, an tâm mà chữa bệnh.

” Mấy ngày nay Bạch Tô thực sự thấy rất vui vẻ, hơn nữa cô càng ngày càng trân trọng cuộc sống bình yên như thế này.

Nghiêm Đình nói cũng có đạo lý, cô ấy thực sự bây giờ nên là thời gian chữa bệnh rồi thế nhưng Bạch Tô nhìn thất Nghiêm Đình, vẫn là nghiêm túc lắc đầu từ chối.

“Em sẽ không đi cùng với anh đâu.

Ngữ khí của Bạch Tô rất kiên định.

“Tại sao chứ? Em vẫn còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành sao?”

Nghiêm Đình có chút không hiểu nổi.

“Em là bác sĩ, em rất rõ hiện trạng sức khỏe của mình bây giờ, cho dù là chuyên gia u bướu tốt nhất thế giới, xác suất khỏi hẳn cũng không thể vượt qua mười phần trăm cho nên em muốn cuộc sống những ngày con lại phải có ý nghĩa hơn nữa.

Giọng nói của Bạch Tô rất nhẹ nhàng nhưng thái độ của cô thì vô cùng quyết liệt.

“Anh sẽ không để em chết đâu.

Nghiêm Đình giọng cũng trầm xuống nói, trong lời nói cũng không dễ dàng gì mà từ bỏ, một lần nữa kéo cánh tay của Bạch Tô, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bạch Tô biết Nghiêm Đình vì tốt cho mình mới làm như vậy, thế nhưng chuyện này cô không thể đồng ý với Nghiêm Đình.

“Anh bỏ em ra đi, cho dù anh có trói em mang đi em cũng sẽ tìm cách trốn ra mà anh có nhốt em ở bệnh viện thì em cũng sẽ không phối hợp với bọn họ đâu.

Tâm ý của Bạch Tô đã quyết định, lần này không có bất kỳ sự giãy dụa nào cả.

Nghiêm Đình sau khi nghe thấy Bạch Lộ nói những lời này ra, đang chuẩn bị mạnh mẽ mang Bạch Tô rời đi bước chân bỗng dừng lại, sau đó cũng không quay đầu lại mà chậm rãi buông lỏng tay Bạch Tô ra cả người cứng lại đứng im tại chỗ.

Trước kia Bạch Tô chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với anh, nếu như Bạch Tô giãy dụa phản kháng, làm náo loạn lên anh cũng có cách, thế nhưng bây giờ ngữ khí của Bạch Tô lại rất bình tĩnh mà nói với anh những lời như vậy anh biết rằng Bạch Tô thực sự sẽ không thay đổi chủ ý.

Nghiêm Đình có lẽ chưa bao giờ không nói gì Bạch Tô đứng sau lưng của Nghiêm Đình cũng như vậy một câu cũng không nói thêm.

Trầm mặc trong chốc lát, Nghiêm Đình mới một lần nữa mở miệng nói.

“Em thực sự cứ nhẫn tâm như vậy sao?”

Mấy chữ này dường như từ bên trong hàm răng của Nghiêm Đình thốt ra, anh chậm rãi tựa đầu ngẩng lên, toàn bộ cơ thể dường như không chịu được mà run rẩy cả lên.

Anh hiểu rất rõ, sau khi Bạch Tô từ chối một lần này, ý muốn mang Bạch Tô thực sự phải từ bỏ đi.

“Em xác định em đã chuẩn bị xong quyết định này rồi.

Bạch Tô khi nói ra những lời này đồng thời cũng rất buồn, cô không phải vì bệnh của mình mà buồn mà là cô vào giờ phút này cô hiểu rõ cô đã làm tổn thương trái tim của Nghiêm Đình rồi.

Nghe thấy Bạch Tô nói câu này ra Nghiêm Đình đầu cũng không quay lại, hướng về cửa bước đi ra.

Bạch Tô nhìn bóng dáng tiêu điều trầm mặc của Nghiêm Đình, há miệng ra dường như vẫn có lời muốn nói nữa.

“Cảm ơn anh!”

Khi Nghiêm Đình đi đến cửa đang chuẩn bị rời đi thì Bạch Tô vẫn là giọng nhỏ nhẹ nói ra mấy từ này.

Nghiêm Đình chỉ là thân thể hơi dừng lại một chút ngay sao đó nhanh chóng đi ra ngoài, cánh cửa phòng khám chữa bệnh đóng lại.

Buổi tối ngày hôm đó Bạch Tô trên đường đi làm về đầu lại choáng một lần nữa, khi đó cô vẫn đang lái xe, suýt nữa thì xảy ra sự cố.

May mắn chỉ là thời gian chốc lát, cô liền khôi phục lại nhanh chóng đỗ xe dừng ở bên đường, nghỉ ngơi chốc lát sau đó mới lại lái xe về nhà.

Cô cũng ý thức được tình hình sức khỏe của bản thân.

Bỗng nhiên cô bắt đầu cảm giác mình nên cố gắng chăm chỉ ở bên Phó Vân Tiêu, thời gian này không muốn đến phòng khám nữa.

Sau khi về đến nhà, Bạch Tô ngồi trên sa lông suy nghĩ về việc này, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh tiếng tắt máy động cơ xe ô tô ngay sao đó là Phó Vân Tiêu từ ngoài cửa đi vào.

“Hôm nay sao em lại về sớm như vậy?”.

Đọc thêm nhiều truyện ở { TRUМtr цyen.

VЛ }

Nhìn thấy Bạch Tô vẻ mặt thần sắc hốt hoảng đang ngồi trên ghế sô pha, Phó Vân Tiêu thay xong đôi dép liền ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô.

“Chuyện hợp tác của anh với Lion như thế nào rồi?”

Bạch Tô không trả lời câu hỏi của Phó Vân Tiêu mà lại đột nhiên hỏi Phó Vân Tiêu.

“Làm sao vậy? Tại sao lại hỏi như vậy?”

Không biết xảy ra chuyện gì, Phó Vân Tiêu cảm giác Bạch Tô hôm nay rất lạ.

Tiếp theo anh đem bàn tay hướng về trán của Bạch Tô đặt lên sờ sờ thấy Bạch Tô không phát sốt, anh nghi hoặc mà nhíu mày lại.

Sợ Phó Vân Tiêu sinh nghi Bạch Tô nhanh chóng vứt bỏ trạng thái bộ mặt không tập trung này đi, trên mặt nhanh chóng thay bằng một vẻ mặt vui vẻ.

“Không có gì, chính là muốn cùng với anh đi ra ngoài chơi, gần đây ở phòng khám quá mệt rồi.

Trên mặt của Bạch Tô mang theo một nụ cười dịu dàng, giải thích với Phó Vân Tiêu một câu.

“Em muốn đi đâu chơi? Anh dẫn em đi, chuyện với Lion cơ bản không sao rồi.

Nghe Bạch Tô giải thích như vậy, Phó Vân Tiêu như vậy mới yên tâm gật đầu, sau đó lấy điên thoại di động ra bắt đầu kiểm tra lịch trình gần đây.

“Muốn đi cưỡi ngựa, chúng ta cùng đi xe đi ngắm thảo nguyên nhé.

Bạch Tô nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó hai con mắt mang theo chút chờ mong nhìn về Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu không hề nghĩ ngợi gì khóe môi vẫn như cũ mang theo chút nuông chiều mà mỉm cười nhìn Bạch Tô khẽ gật đầu một cái.

Bởi vì hôm nay có chút không vui với Nghiêm Đình, Bạch Tô cảm thấy rất không vui.

Thế nhưng buổi tối xác định lịch trình với Phó Vân Tiêu thì giống như một đứa trẻ cô lại trở nên vui vẻ trở lại.

Sau khi bàn bạc xong thời gian và lịch trình Bạch Tô bắt đầu quay về phòng sắp xếp đồ đạc, Phó Vân Tiêu mở máy tính lên, giao lại rõ ràng công việc với thư ký sau đó cũng trở về phòng thu dọn đồ đạc với Bạch Tô.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người mang theo hành lý lên đường đi du lịch.

Lần du lịch này bọn họ sắp xếp tương đối tùy ý, chỉ định ra một tuyến đường lớn, không đặt trước khách sạn, dự định vừa đi vừa chơi.

Hơn nữa Bạch Tô còn mang theo tấm thảm nhỏ dùng để ngủ, nếu như thời quan quá muộn, tìm không được khách sạn thì bọn họ sẽ ngủ trên xe.

Dưới lời đề nghị của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu không chạy đường cao tốc, hai người lái xe chạy đường qua lại của thị trấn, cũng không phải gấp gáp thời gian, đi đến nơi nào có đồ ăn ngon cảnh đẹp thì dừng lại, ăn no chơi đủ rồi thì lại đi đến địa điểm tiếp theo.

Bọn họ trước đây chưa từng nếm thử kiểu đi du lịch như thế này nói đi là đi thôi, không có sắp xếp lộ trình du lịch, mặc dù là lần đầu tiên thử thế nhưng Bạch Tô cũng rất thích cảm giác vô cùng tốt.

Từ thành phố A đến thảo nguyên tính ra thì không quá xa, nếu như mà lái xe thì cũng chỉ mất có một ngày là đến, thế nhưng bởi vì vừa đi chơi trên đường đi nên bọn họ đi mất cả một tuần mới đến được thảo nguyên.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio