Bạch Tô do dự bật lên tin tức, ảnh chụp rất rõ ràng là chụp hình, Văn cách Phó Vân Tiêu rất gần, Phó Vân Tiêu mỉm cười một cách lịch sự, mà Văn cười thập phần vui vẻ.
Tiêu đề của nó còn chướng mắt hơn nữa, “Nhiệt tình giúp đỡ học tập ― sự thân mật của Phó Vân Tiêu và Văn, cống hiến tấm lòng yêu thương.
”
Tùy ý liếc mắt mấy lần, Bạch Tô hơi tức giận đóng lại tin tức.
Mặc dù cô hiểu rất rõ ngành truyền thông, cũng biết chuyện này hẳn là truyền thông đang cố ý làm quá, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ, càng nghĩ càng ghen tuông.
Không thể như vậy.
Bạch Tô an ủi mình một câu.
Tiếp đó cô như thường lệ mở ra hòm thư, hôm nay, email cô gửi cho Phó Vân Tiêu vẫn luôn cùng một nội dung, “Kiểm tra, một ngày chữa bệnh, nhàm chán.
”
Gửi xong tin này, Bạch Tô định đi rửa một ít hoa quả.
Cô đang chuẩn bị khép lại máy tính, hòm thư bỗng nhiên hiện ra đến một email mới.
Bạch Tô hơi vui vẻ, cô không nghĩ Phó Vân Tiêu nhanh như vậy đã trả lời email của cô, đặt hoa quả xuống, tranh thủ thời gian tò mò ấn mở vào email.
Sau khi cô mở hòm thư, trên mặt lại tràn đầy sự mất mát.
Cũng không phải là thư Phó Vân Tiêu trả lời cô, mà là Văn, mặc dù cô cũng không rõ Văn làm thế nào mà tìm thấy hòm thư của cô
“Xin lỗi vì đã quấy rầy, Bạch Tô.
Tôi cảm thấy tôi vẫn phải nói với cô một số chuyện, tôi và Phó Vân Tiêu có rất nhiều lợi ích để hợp tác, cho nên bây giờ chúng tôi đang cùng làm việc với nhau, mong rằng cô không để ý.
”
Tuy rằng Văn nói thẳng ra nhưng lại không mất đi lễ phép.
Xem hết email này, Bạch Tô nhẹ nhàng cắn môi, trên mặt đã đong đầy sự khổ sở, nhưng cô vẫn là chỉ gửi trả lại Văn ba chứ, “Không để ý.
”
Sau khi gửi đi email này, Bạch Tô xuất thần nhìn về nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Một bên khác, Văn sau khi nhận được email gửi trả cũng không tiếp tục trả lời, trực tiếp đóng lại cửa sổ hòm thư, khóe môi lộ ra một mạt mỉm cười.
“Bạch Tô, nếu cô đã lựa chọn lợi dụng sự đồng tình của tôi chà đạp tự tôn của tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí với cô.
”
Văn ánh mắt lạnh lẽo, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Sự việc trong vũ hội mặt nạ lần trước, Văn một mực canh cánh trong lòng chuyện của Bạch Tô.
Cô không cảm thấy Bạch Tô muốn tặng Phó Vân Tiêu cho cô, tương phản, cô cảm thấy là Bạch Tô cố ý khiến cô xấu mặt, lạt mềm buộc chặt, từ đó khiến cho Phó Vân Tiêu càng thêm không bỏ rơi Bạch Tô.
Văn sở dĩ đồng ý với Bạch Tô sẽ đi tham gia vũ hội mặt nạ là bởi vì lúc ấy mềm lòng, cảm thấy Bạch Tô đáng thương mới lựa chọn đáp ứng cô.
Nhưng không nghĩ tới Bạch Tô lại bày ra cái trò cầu hôn đấy, mà đối tượng được cầu hồn lại là cô ta, cho nên cô càng thêm cảm thấy Bạch Tô đang muốn khiêu chiến cô, cô không có cách nào tiếp nhận bị người phụ nữ ngu xuẩn như Bạch Tô chà đạp lòng tự tôn.
Đóng lại hòm thư, Văn suy tư một chút, sau đó gọi điện thoại cho thư ký.
“ Chỉnh lý hoàn chỉnh những cửa hàng, sở thích, nhãn hiệu ưa thích của Phó Vân Tiêu trong năm ần đây rồi gửi cho tôi.
”.
Văn trực tiếp phân phó với thư ký.
“Có cần chuẩn xác đến từng chi phí vật phẩm không?”
Thư ký hướng Văn xác nhận một lần.
“Cần thiết, nhất định phải là vật thật, bao gồm màu sắc, kích cỡ, lô hàng, một cái cũng không được thiếu.
”
Bàn giao xong, Văn trực tiếp cúp điện thoại.
Qua khoảng một tiếng đồng hồ, thư ký gửi cho Văn một file nén cực lớn.
Văn đồng thời biên tập một số văn kiện mới được thiết lập.
Trong đó một văn kiện tên gọi, phân tích màu sắc và tình cách, tên của những văn bản khác có, nhãn hiệu đặc biệt thích, phân tích hành vi tiêu dùng vân vân.
Cô quyết định rồi, nếu đã khai chiến, liền trực tiếp dùng trí thông minh nghiền ép Bạch Tô, bước đầu tiên của cuộc chiến chính là, nghiên cứu phân tích kỹ càng sở thích và tính cách của Phó Vân Tiêu.
Trong cuộc sống bình thường chầm chậm tiến hành.
Bạch Tô bước vào giai đoạn nhập viện quan sát và uống thuốc, mỗi ngày dô đều cần sử dụng một loạt các loại thuốc khác nhau, để tìm kiếm giới hạn sử dụng liều lượng thuốc tốt nhất.
Một bên kia, hạng mục của Phó Vân Tiêu và Lion tiến vào giai đoạn tiến hành, cơ bản là không cần anh giám sát chặt chẽ như trước, thế là Phó Vân Tiêu bắt đầu tập trung toàn bộ lực chú ý vào sự nghiệp công ích.
Hiện trường tiệc tối công ích, đây là lần công ích thứ hai được Phó Vân Tiêu tổ chức từ khi Bạch Tô chữa bệnh đến nay.
Lần này công ích chủ đề gọi là “Hỗ trợ giáo dục, yêu mến trẻ em”, là một hoạt động trọ giúp trẻ em nghèo khó quy mô lớn.
Đến tham gia hoạt động đều là những đối tượng hợp tác có danh tiếng, đương nhiên, trong này cũng bao gồm cả Văn.
Tiệc tối mời các phóng viên lớn của Thành phố A đến đây đưa tin, người chủ trì tiệc tối chính là người chủ trì trứ danh của Thành phố A.
Phó Vân Tiêu là bên tổ chức đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí trung tâm hàng một, khi người chủ trì nói đến việc quyên tiền, các nhà xí nghiệp nhao nhao đi lên trước, quyên tấm lòng nhân ái của chính mình.
“Công ty quần áo trách nhiệm hữu hạn Hoa Dân, tổng giám đốc Tôn quyên tặng bộ quần áo hoàn toàn mới.
”
“Tập đoàn hành lý Xuân Đô nữ sĩ Nghệ quyên tằng túi sách.
”
Người chủ trì đọc lên tên của từng người quyên tặng một, hiện trường vang lên một lần lại một lần tiếng vỗ tay.
Rốt cục đến lượt Văn.
“ Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư ICEO Văn nữ sĩ quyên tặng vạn tiền mặt.
”
Văn lễ phép đem thẻ quyên tặng giơ lên, mặt hướng xuống người ở hiện trường và phóng viên.
Ngay sau đó dưới đài truyền đến từng đợt lại từng đợt tiếng kêu sợ hãi thán phục.
“Ai thế? Ra tay hào phóng vậy.
”
“Nghe nói không phải xí nghiệp của Thành phố A, nghe nói người phụ nữ này sở hữu mấy công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, trước mắt có rất nhiều hợp tác với đám Phó Vân Tiêu.
”
Dưới đài các doanh nghiệp đang thì thầm nói chuyện, Văn vừa ra tay, trực tiếp đem lần hoạt động này đẩy tới cao trào.
Cuối cùng, là người thực hiện lần quyên tặng Phó Vân Tiêu lên bục quyên góp.
“Tổng giám đốc Tử bản Vân Thượngđồng thời cũng là người tổ chức lần hoạt Phó tiên sinh quyên tặng vạn tiền mặt.
”
Người chủ trì thông báo kim ngạch Phó Vân Tiêu quyên tặng, dưới đài lại là một trận thổn thức.
“Vân Thượng thật sự là quá có tiền, anh ta cùng với Văn nữ sĩ vừa mới quyên tặng kia thực lực tương đương, trách không được bọn họ có thể cùng nhau hợp tác.
”
“May mắn, may mắn Phó Vân Tiêu đã kết hôn, nếu hai người kia mà kết hôn, thì chỉ sợ toàn bộ doanh nghiệm đều trở thành của Phó gia mất.
“Cái này không thể nói trước, tôi nghe nói vợ của Phó Vân Tiêu bị bệnh! ! ”
Có người nhỏ giọng tám chuyện, trước khi nhắc đến chuyện này con mắt còn đánh giá chung quanh một chút, thấy những người không chú ý, lúc này mới nhỏ giọng nói một câu.
Quyên tặng kết thúc, tiệc tối cũng đã đi đến hồi kết.
Những ông chủ đến đây tham gia hoạt động quyên tặng lục tục ngo ngoe rời đi hiện trường, mãi cho đến tất cả mọi người rời đi, Văn lúc này mới đi về phía sân khấu, đi đến chỗ của Phó Vân Tiêu.
“Theo như tôi biết, đây là lần công ích thứ hai của bọn anh, mỗi một lần công ích đều là vạn, thật sự là hào phóng.
”
Văn mặt mỉm cười, chủ động đến đây tìm Phó Vân Tiêu nói chuyện.
Sau vũ hội mặt nạ, không biết vì cái gì, Phó Vân Tiêu vẫn luôn duy trì một loại như có như không khách khách khí khí đối với Văn.
Văn quy kết nguyên nhân đều do Bạch Tô, cô cho rằng chính là trong vũ hội mặt nạ, khiến Phó Vân Tiêu hiểu lầm cô, cho nên mới tận lực duy trì một khoảng cách với cô.
“Bình thường, cô mới hào phóng, vừa quyên góp chính là vạn.
”
Phó Vân Tiêu đồng dạng khách khí nói một câu.
“Tý nữa có thời gian không, tôi còn chưa ăn cơm, muốn cùng anh trò chuyện về công việc.
”.