Bây giờ cô còn ở lại đây là muốn chăm sóc cho Bạch Tiểu Bạch, nhưng mà bên phía Nghiêm Đình đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại không thể mặc kệ.
Cân nhắc mất một lúc, Bạch Tô vẫn là cảm thấy mình nên bay trở về một chuyến, bởi vì cô cảm giác Bạch Tiểu Bạch ở đây trong thời gian ngắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, mà chuyện của Nghiêm Đình, đã lửa sém lông mày.
Nếu quyết định trở về, Bạch Tô mở di động ra trực tiếp đặt vé máy bay sáng này hôm sau, trước khi xuất phát lại cố ý dặn dò Bạch Tiểu Bạch một tiếng, lúc này mới bay trở về thành phố A.
Sân bay Thành phố A, Bạch Tô vừa mới xuống máy bay liền nhìn thấy xe của long diễn dừng ở cửa sân bay.
Không nói bất kì những lời nào vô nghĩa, Bạch Tô vội vã đi đến bên chiếc xe, sau khi đơn giản chào hỏi, Bạch Tô liền đi vào bên trong xe, sau đó long diễn nhanh chóng nổ máy xe, hai người rời khỏi sân bay.
Trạm thứ nhất, biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố A.
Đây cũng là ngôi nhà duy nhất mà Nghiêm Đình mua ở thành phố A sau khi khỏi bệnh.
Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe thể thao màu đen phanh gấp một cái dừng ở dưới lầu.
Bạch Tô cùng long diễn mở cửa xe, vội vàng từ trong xe đi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài biệt thự, Bạch Tô long mày nhịn không được nhíu lại.
Một số chiếc xe ở bên ngoài biệt thự đã dính đầy bụi, rõ ràng mấy ngày nay đều không có người quét dọn, cửa lớn của biệt thự đóng chặt, cả căn biệt thự càng giống như là một căn nhà trống không ai ở.
“Đùng đùng đùng.
”
gõ ở trên cửa, chờ đợi một lát.
Căn biệt thự này giống như là một căn nhà trống, không có người trả lời, cũng không có tiếng bước chân.
“Cốc cốc cốc!”
Bạch Tô dần dần tăng lực độ gõ cửa.
“Nghiêm Đình! Anh ở đâu?”
Lúc này Bạch Tô không được nhịn hướng vào bên trong gọi một tiếng.
Lúc này đây, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân.
“Xin chào, Bạch tiểu thư, nghiêm thiếu gia đã mấy ngày không có trở lại.
”
“Mấy người ở đây đâu?”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn lão quản gia hỏi.
“Đi rồi, đều đi hết rồi.
”
Quản gia bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
” Vì sao lại phải đi? “
Bạch Tô mày nhăn càng chặt hơn, lại nhìn về biệt thự tối đen như mực phía sau quản gia.
“Dùng không đến nhiều người như vậy, nếu tất cả mọi người đều ở lại thì sẽ phải chi tiêu một khoản tiền không hề nhỏ, tôi không giống như vậy, tôi không cần phát tiền lương.
”
Lão quản gia tuy rằng nói nhẹ nhàng như gió mây thoảng qua, nhưng tư vị trong đó, chỉ có đã trải qua thì mới có thể cảm nhận được.
Nghe lão quản gia nói xong, Bạch Tô trầm mặc đứng tại chỗ hồi lâu.
Xem ra tình hình thực tế của Nghiêm Đình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô.
Không ngờ, tình hình kinh tế của Nghiêm Đình đã đến mức phải sa thải và tiết kiệm chi tiêu cho gia đình, nghĩ đến điều này, Bạch Tô cảm thấy cực kì buồn bã.
“Vậy Nghiêm Đình đâu, anh ấy đi đâu rồi?”
Sau khi im lặng, Bạch Tô lúc này mới lại lần nữa mở miệng, lễ phép hỏi lão quản gia.
” Nghiêm thiếu gia đã rất nhiều ngay không về nhà, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu, nếu Bạch tiểu thư phát hiện cậu ấy ở đây, xin hãy thông báo cho tôi một tiếng, như vậy tôi cũng có thể yên tâm.
“
Vừa nói, trên mặt lão quản gia lộ ra một chút lo lắng.
Hơn nữa nhìn trạng thái của lão quản gia, hình như không giống như là đang nói dối.
Bạch Tô lúc này mới nghiêm túc gật gật đầu,” nếu Nghiêm Đình trở lại, cũng làm phiền ngài báo cho tôi một tiếng.
“
Sau khi dặn dò lão quản gia một tiếng xong, Bạch Tô mới cùng long diễn rời khỏi nơi này.
Nơi thứ hai đến, công ty của Nghiêm Đình.
Biển quảng cáo bên ngoài trước kia của công ty đã được thay thế, do không có ai dọn dẹp nên biển quảng cáo của công ty Nghiêm Đình bị vứt ngổn ngang trong các ngóc ngách và vứt chung với rác.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Tô nỗ lực điều chỉnh tam trạng của mình xong lúc này mới đi lên trên lầu.
Thang máy ngừng ở tầng, Bạch Tô cùng long diễn vừa mới đi ra khỏi thang máy vẫn là nhịn không được nhíu mày.
Cả một tầng đều là công ty cảu Nghiêm Đình, ngày thường công ty rất bận rộn, nhưng mà hôm nay, công ty giống như là ngày nghỉ vào lúc bình thường vậy, Bạch Tô nhịn không được lại quay đầu lại nhìn cả tầng lầu xác nhận lại một chút.
“Không đi nhầm mà.
”
Bạch Tô nhỏ giọng nói thầm một câu, tiếp sau đó lại hướng ánh mắt đến logo ở chỗ lễ tân.
ngôn tình sủng
“Tên công ty cũng đúng.
”
Bạch Tô càng thêm nghi hoặc, đẩy cửa công ty ra.
Lễ tân của công ty đã không có ai, thậm chí ở trên cái bàn ở chỗ lễ tân đã bị phủ một tầng bụi mỏng.
“Không nghĩ tới tình hình sẽ nghiêm trọng như vậy.
”
ngón trỏ của Long diễn nhẹ nhàng quét một lượt trên mặt bàn, nhìn thấy chỗ bụi dính trên ngón tay, ngữ khí càng ngày càng trầm trọng.
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới.
”
sắc mặt Bạch Tô cũng âm trầm, cô hiểu rất rõ ý của long diễn, điều này chứng minh là chỗ lễ tân này đã khá lâu không có người đi làm rồi.
Mà bất luận vì nguyên nhân gì dẫn tới việc lễ tên không có ai đi làm, điều này đều đủ để chứng minh công ty gặp phải vấn đề rất lớn.
Đi vào công ty, cả khu vực văn phòng lớn như vậy mà chỉ có vài người đi làm, ánh mắt của Bạch Tô âm trầm nhìn qua cả khu vực làm việc trống không, sau đó đi vào văn phòng của Nghiêm Đình.
“Bạch tiểu thư.
”
Vừa mới đi đến văn phòng cửa của Nghiêm Đình, phía sau bỗng nhiên vang lên một âm thanh phụ nữ quen thuộc.
Bạch Tô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thư kí của Nghiêm Đình bí thư từ phòng thư kí đi ra, gọi cô lại.
“Nghiêm Đình đâu?”
Không có nói những lời vô nghĩa, Bạch Tô đi thẳng vào vấn đề hỏi tình hình của Nghiêm Đình.
“Chúng tôi cũng đang tìm tổng giám đốc nghiêm.
”
Thư kí nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiếp theo nhìn Bạch Tô bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Nếu tổng giám đốc Nghiêm còn không trở lại, công ty thật sự là không chống cự nổi nữa.
”
Nói đến đây, trong mắt thư kí hiện lên cảm xúc buồn bực.
Cô thư kí này đã vào công ty rất lâu rồi, bao gồm cả những nhân viên bây giờ đang ở lại công ty làm việc, trên cơ bản đều là nhân viên lâu năm của công ty, tâm phúc của Nghiêm Đình.
Khi nghe thấy thư kí nói cũng không tìm thấy Nghiêm Đình, trái tim của Bạch Tô tâm đột nhiên trầm xuống.
Dựa theo tính cách của Nghiêm Đình, nếu cả ở công ty và ở nhà đều không tìm thấy anh, vậy thì khả năng tìm được anh cực kì nhỏ.
Hơn nữa là ở thời điểm hiện tại kinh tế đang hỗn loạn như thế này, Bạch Tô thực sự lo lắng Nghiêm Đình sẽ nghĩ quẩn, làm ra việc gì đó ngốc nghếch.
” Ngoại trừ công ty, Nghiêm Đình còn có những nơi khác có thể đi hay không? Ví dụ như, gần đây anh ấy có sở thích gì hay không? “
Bạch Tô cố nén nội tâm lo lắng lại, vững vàng bình tĩnh hỏi thư kí.
” Hứng thú gần đây? “
tròng mắt thư kí hơi đổi, lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, một lúc sau, cô lúc này mới nói tiếp, “Tổng giám đốc Nghiêm gần đây thích đi quán bar uống rượu.
”
Thư kí có chút chần chờ, không chắc chắc nói với Bạch Tô.
“Vậy anh ấy bình thường thường đến quán bar nào cô biết không?”
Bạch Tô tiếp tục dò hỏi thư kí.
“Quán bar Phỉ lâm cách nhĩ, quán bar mộng nhất sinh, quán bar show ……”
Thư kí đứng một bên trầm tư, nói ra một chuỗi tên quán bar.
“Được rồi, tôi biết rồi.
”
Ghi nhớ tất cả mấy tên quán bar này, Bạch Tô rời khỏi công ty lại đi thẳng đến quán bar.
Tìm kiếm từng quán bar một, bartender của quán bar đều không hề có ấn tượng đối với Nghiêm Đình.
Bạch Tô càng tìm càng uể oải, khi cô đang nghi nhờ hướng điều tra của bản thân có chính xác hay không, bỗng nhiên ở một quán bar cuối cùng phát hiện ra manh mối của Nghiêm Đình.
Ông chủ quán bar xác nhận nói cho Bạch Tô biết, Nghiêm Đình vừa mới cầm bình rượu từ nơi này rời đi, đi đến sòng bạc Khang Trang dưới mặt đất.
Sòng bạc Khang Trang dưới mặt đất.
.