Bạch Tô khẽ nhớ lại rồi gật đầu.
Nghe thấy Bạch Tô nói là cánh tay, lông mày Phó Vân Tiêu lập tức cau lại.
Rõ ràng là Bạch Tô trong chuyện này là có người hãm hại, đương nhiên, Phó Vân Tiêu căn bản có thể nghĩ đến kẻ vu oan là ai, nhưng điều mà anh không ngờ là đối phương lại ra tay nhanh như vậy.
"Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi."
Mặc dù Phó Vân Tiêu cau mày, anh vẫn an ủi Bạch Tô.
Chỉ là sau khi Phó Vân Tiêu bảo đảm xong, lại có thêm một tiếng gõ cửa.
Bạch Tô trái tim theo sát đến cổ họng, bất động thanh sắc nhìn về phía cửa.
"Bùm bùm bùm bùm."
Có một tiếng gõ cửa khác.
Phó Vân Tiêu liếc nhìn Bạch Tô, sau đó nhấc bước và mở cửa phòng khách.
"Xin hỏi ai là Bạch Tô?"
Cảnh sát hỏi rất lịch sự.
Trước khi Phó Vân Tiêu có thể nói, Bạch Tô đã giơ tay lên trước, "Là tôi."
"Cô Bạch, bởi vì có người báo tin cô tham gia vào hoạt động xây dựng trái phép, chúng tôi cần đưa cô về để xác minh tình hình."
Nghe nói rằng anh ta sẽ đưa Bạch Tô đi, Phó Vân Tiêu nhướng mày và vươn tay ra để chặn đường của Bạch Tô.
"Không sao đâu."
Bạch Tô vốn đã hoảng sợ gần chết, nhưng vẫn gắng nặn ra một nụ cười nhìn Phó Vân Tiêu.
Sau đó, cô từ từ đặt tay Phó Vân Tiêu xuống và theo cảnh sát trở lại đồn cảnh sát.
Nhìn chiếc xe cảnh sát càng lúc càng xa, ánh mắt Phó Vân Tiêu lạnh đến đáng sợ.
Ngay cả khí lạnh cũng không khỏi tỏa ra từ trên người Phó Vân Tiêu, hai tay nắm chặt nắm đấm, trực tiếp dùng một quả đấm vào tường phòng khách.
Không chút do dự, Phó Vân Tiêu lấy điện thoại di động ra và gọi trực tiếp.
"Hãy tập trung mọi nỗ lực và lập tức điều tra báo cáo mà thành phố A vừa nhận được hôm nay.
Tôi cần quá trình chi tiết của vụ án này và danh tính của nạn nhân."
Phó Vân Tiêu lạnh lùng ra lệnh cho thư ký.
"Ngoài ra, triệu tập tất cả nhân viên hiện tại của công ty, ra ngoài điều tra chuyện này cho tôi, tất cả mọi người!"
Phó Vân Tiêu dùng ngữ khí vô cũng nghiêm túc phân phó công việc, sau khi thu xếp xong, anh không chút do dự cúp điện thoại, rồi bấm một cuộc gọi khác.
Phó Vân Tiêu phát điên và thực hiện nhiều cuộc gọi lần lượt.
Khi anh định thực hiện một cuộc gọi khác, đột nhiên có một cuộc gọi đến điện thoại di động của anh, và màn hình hiển thị tên người gọi, Phó Cảnh Hoài.
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy sao anh lại một mình sắp xếp thư ký."
Qua điện thoại, có thể cảm thấy rằng giọng điệu của Phó Cảnh Hoài hơi tệ.
"Tôi đã yêu cầu thư ký ngừng hành động.
Hiện tại chỉ là diễn kịch thôi.
Bất luận xảy ra chuyện hệ trọng gì cũng không được để bại lộ.”
Dường như anh ta không hề có ý muốn nghe lời Phó Vân Tiêu, sau đó Phó Cảnh Hoài nhắc nhở anh và cúp điện thoại.
Phó Vân Tiêu dần bình tĩnh lại sau chuyện của Bạch Tô và đặt điện thoại trên tay xuống.
Chắc chắn, Bạch Tô là điểm yếu duy nhất của Phó Vân Tiêu.
Bất cứ khi nào Bạch Tô tham gia, Phó Vân Tiêu có thể dễ dàng để lộ ra nhiều khuyết điểm.
Sau khi bình tĩnh lại, Phó Vân Tiêu bắt đầu phân tích lý do đằng sau sự việc của Bạch Tô.
Bạch Tô phải được giải cứu, nhưng anh phải bới ra sợi dây đằng sau toàn bộ sự việc để đảm bảo an toàn tính mạng của Bạch Tô trong tương lai.
Phó Vân Tiêu lại ngồi trong phòng khách suy nghĩ vài điều, sau đó bước ra khỏi phòng và đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Trong đồn cảnh sát thành phố A, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu ngồi đối diện nhau bằng một lớp kính chống đạn dày.
Những người bị Bạch Tô ném đá đều được xác định là đã chết, thời gian chết về cơ bản giống với thời gian Bạch Tô ném đá bọn họ, vì vậy Bạch Tô nghiễm nhiên trở thành đối tượng tình nghi đầu tiên.
Nhìn Bạch Tô trong bộ đồng phục tù nhân, Phó Vân Tiêu không khỏi lộ ra vẻ đau khổ trên khuôn mặt.
"Em có chút thông tin gì về kẻ đã bắt cóc em không? Kể cả giọng nói, ngoại hình, v.v."
Phó Vân Tiêu chịu đựng nỗi buồn trong lòng và lên kế hoạch tìm kiếm bằng chứng.
Bạch Tô nghĩ kỹ lại sau đó lắc đầu.
"Khi em tỉnh dậy, chỉ có một phụ nữ trong làng và một người đàn ông đeo mặt nạ.
Em không biết người đàn ông này có phải là bắt cóc em hay không".
Giọng cô ấy rất không chắc chắn.
"Không quan trọng, em chỉ cần kể lại toàn bộ chi tiết khi em gặp người đàn ông đó như là hình dạng tướng mạo, kể hết một lượt."
Hiếm hoi Phó Vân Tiêu mới nghiêm túc lấy điện thoại di động ra mở ghi âm, định ghi lại cuộc nói chuyện giữa anh và Bạch Tô.
"Tóc ngắn, cao khoảng , mét, mặc..."
Bạch Tô cẩn thận nhớ lại tất cả những cảnh mà anh có thể nhớ được, và bắt đầu mô tả cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu vừa nghe Bạch Tô trần thuật vừa suy nghĩ rất nhanh.
Ngay sau đó, anh đã xây dựng hình dáng của người này trong tâm trí mình dựa trên mô tả của Bạch Tô, nhưng anh đã tìm kiếm kỹ trong đầu của mình và thấy rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này.
Lạ lùng.
Phó Vân Tiêu hơi cau mày.
"Thôi được rồi anh cứ về đi dù sao thời điểm tử vong của người này cũng trùng khớp với thời gian em dùng đá đập vào người đó, thế nên em chắc chắn là nghi phạm lớn nhất rồi.
Anh cũng không cần lo lắng nhiều."
Sau khi kể về vụ án, thấy vẻ mặt Phó Vân Tiêu vẫn còn nặng nề, Bạch Tô giả vờ an ủi Phó Vân Tiêu cho thoải mái.
"Trong này còn quá nhiều uẩn khúc,, anh nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất cứu em ra ngoài."
Sau khi nghe Bạch Tô nói xong, Phó Vân Tiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Bạch Tô, sốt sắng vỗ về cô.
"Được rồi."
Sau khi do dự, Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu và gật đầu.
Cô đối với vụ án của chính mình rất rõ ràng, các loại chứng cứ đều chỉ ra Bạch Tô là kẻ giết người, nhất là người bị cô ném đá đã chết như vậy muốn tìm được chứng cứ càng khó khăn hơn.
Nhưng cô vẫn sẵn lòng tin rằng Phó Vân Tiêu có thể giải quyết được vấn đề này.
Quay người rời khỏi đồn cảnh sát, Phó Vân Tiêu đã có một kế hoạch hoàn chỉnh trong lòng.
Vấn đề này đối với Bạch Tô có vẻ khó giải quyết, nhưng sau khi giao tiếp với Bạch Tô, Phó Vân Tiêu về cơ bản đã có một nhóm mục tiêu.
Tại lối vào của Sở cảnh sát thành phố A, Phó Vân Tiêu đứng trước cửa và đột nhiên dừng lại.
Ngay sau khi đầu bù tóc rối và làm ra vẻ tuyệt vọng với cuộc sống, anh cúi đầu và bước ra ngoài đồn cảnh sát.
Từ đồn cảnh sát đi ra không xa anh dừng xe lại, nhưng vẻ mặt Phó Vân Tiêu rất ảm đạm, rõ ràng chuyến thăm vừa rồi không có tác dụng gì.
Ở bên kia dưới cái cây lớn cách đồn cảnh sát không xa.
Một người đàn ông lạ đang cầm kính viễn vọng để quan sát mọi cử động của Phó Vân Tiêu.
"Giám đốc An, Phó Vân Tiêu đã rời khỏi đồn cảnh sát, và có vẻ hơi mất hứng."
Người đàn ông lạ mặt gọi vào một chiếc điện thoại ảo trực tuyến và nhanh chóng báo cho người trong điện thoại.
"Biết rồi, tiếp tục theo dõi."
An Đạt từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lùng, nói xong liền cúp điện thoại.
Trong ba ngày liên tục, Phó Vân Tiêu đã tìm kiếm manh mối bên ngoài vào ban ngày, và chỉ có thời gian để tới gặp Bạch Tô vào ban đêm..