Tống Gia Mạt xoa xoa bụng, nhìn tình hình của Triệu Duyệt hình như còn nghiêm trọng hơn cô nên không khỏi sốt ruột.
“Khó chịu lắm hả? Tớ đưa cậu xuống phòng y tế kiểm tra xem sao nhé?”
Đáng tiếc thi thoảng phòng y tế của trường học cũng chỉ để trang trí, vận may của hai cô không tốt lắm, nhân viên y tế không có ở đây.
Tống Gia Mạt rót cho Triệu Duyệt ly nước ấm, chính cô cũng uống nửa ly.
“Khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn một chút, ” Triệu Duyệt nằm trên giường rên rỉ, “Nhưng tớ vẫn khó chịu.”
“Vậy cậu gọi điện cho bố mẹ cậu đến đây đi? Hoặc là nói với mẹ nuôi già một tiếng? Cũng không thể để thế này được.”
“Bố mẹ tớ chắc chắn là không được… shhh, bọn họ sẽ nghĩ rằng tớ không muốn đi học, Đào Bích lại càng đáng sợ, cậu nghĩ lại xem, nếu cô ấy mà nói với bố mẹ tớ nữa, thì cái loại tra tấn tinh thần này… tớ chết ngay tại chỗ vì sợ mất.”
Nói được một nửa, Triệu Duyệt lại bắt đầu lăn lộn vì đau.
Tống Gia Mạt lục tung lên tìm thuốc giảm đau cho cô ấy, đáng tiếc không tìm thấy, nhưng thấy Triệu Duyệt đau thành như vậy, cô cũng không muốn cô ấy cố chịu đựng.
Tống Gia Mạt: “Cậu nghĩ xem nên thông báo cho ai trước đã, tớ ra ngoài mua thuốc cho cậu, khi tớ quay lại chúng ta sẽ đi tìm người.”
Triệu Duyệt: “Cậu ra ngoài bằng cách nào?”
“Hơi khó khăn nhưng vẫn có cách.”, Tống Gia Mạt mím môi, nói, “Để tớ rót thêm cho cậu ly nước, cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tớ sẽ quay lại.”
Thật ra bụng cô cũng không thoải mái lắm, không biết là vì ngộ độc thực phẩm hay là vì ớt quá cay, dù sao chắc chắn vấn đề nằm ở tokbokki.
Nhưng vấn đề của Triệu Duyệt càng bức thiết hơn, vậy nên cô cố chịu trước, nhanh chóng đi tới cổng trường.
May mà con người sẽ không mãi gặp xui xẻo, người trực cổng trường hôm nay chính là Trần Tứ.
Vốn dĩ cô đã nghĩ ra rất nhiều lý do, còn lấy cả kem nền trong túi của Triệu Duyệt, nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Tứ là thấy an tâm hẳn, Tống Gia Mạt nhét hết mấy thứ đồ đó vào trong tay anh, nôn nóng nói: “Anh, bạn em bị đau bụng, em đi mua thuốc cho cậu ấy, đi một lát sẽ về thôi.”
Nói rồi cô không đợi Trần Tứ trả lời mà lập tức chạy ra khỏi cổng trường.
Nam sinh trực cùng ca với Trần Tứ một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, quay đầu nhìn Trần Tứ: “Em gái ông cứ chạy ra như vậy thôi à? Không đăng ký sao? Nếu không may bị bắt thì người bị phát chính là chúng ta đó! Sao ông lại để cho ẻm ra ngoài? Lỡ như ẻm nói dối thì sao? Một đi không trở lại thì sao? Nói là đi mua thuốc nhưng thực tế là đi dẩy đầm thì sao? Ẻm…”
“Không có đâu.” Trần Tứ nhíu mày, mất kiên nhẫn cắt ngang, “Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tống Gia Mạt mua thuốc xong, cả đi cả về chỉ mất mười phút.
Cô ngồi ở mép giường, mở túi ra: “Đây là thuốc giảm đau, cậu uống một viên trước, nếu như vẫn chưa ổn thì lại uống viên thứ hai; đây là thuốc trị đau dạ dày, nhưng tình trạng của cậu vẫn nên đi khám bác sĩ rồi hãy uống. Thôi, cậu uống Ibuprofen trước đi.”
Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid, được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
Triệu Duyệt dựa vào vai cô, ấm áp trong lòng: “Cậu tốt thật đấy.”
“Chuyện nên làm mà.” Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, “Hay là cậu chợp mắt một lúc đi?”
Triệu Duyệt vẫn chưa thể quyết định xem nên báo cho bố mẹ hay là báo cho Đào Bích.
Nhưng Tống Gia Mạt vẫn kiên quyết đi tìm chủ nhiệm lớp, dù sao sức khỏe quan trọng, ai mắng cô cũng chịu.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, thế mà Đào Bích không chỉ đen mặt mà tới phòng y tế gọi nhân viên y tế tới rồi đưa Triệu Duyệt tới bệnh viện.
Cô ấy cũng không trách Triệu Duyệt ăn đồ lung tung, lúc nhân viên y tế gọi xe, Đào Bích ngồi bên cạnh Triệu Duyệt, dịu dàng vỗ nhẹ trán cô ấy như đang an ủi đứa con nhỏ đang bị bệnh của mình, mỗi khi Triệu Duyệt xoay người hoặc là phát ra âm thanh, cô ấy đều sẽ hỏi xem Triệu Duyệt vẫn cảm thấy khó chịu hay đã đỡ hơn chưa.
Mắt thấy chuyện này đã được giải quyết, Tống Gia Mạt rời khỏi phòng y tế, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hôm nay cô đã giải quyết được một hiểu lầm.
Cô thấy được một chủ nhiệm lớp hoàn toàn khác với lời đồn.
Có lẽ là vì buổi chiều phải thi tiếp, cô không thể bỏ thi, dưới ám thị tâm lý “không thể bị bệnh” mãnh liệt của mình, Tống Gia Mạt uống mấy ly nước ấm, uống hai viên thuốc, sau một giấc ngủ trưa, dạ dày của cô cũng không còn đau như trước đó nữa.
Ca thi buổi chiều cũng xem như thuận lợi.
Buổi tối cô không dám ăn đồ ăn ở bên ngoài, thành thành thật thật về nhà, bảo dì giúp việc nấu cho cô một bát mì chay.
Trần Tứ vừa về đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô gái nhỏ sống không thể thiếu thịt đang thành thành thật thật ngồi trước bàn, gian nan mà ngoan ngoãn gắp một miếng rau xanh cho vào miệng, trên mặt viết rõ bốn chữ to đùng: Đồ ăn vô vị.
Giang Tuệ mỉm cười giải thích: “Trưa nay con bé và bạn ăn phải đồ ăn hỏng, lúc về nói với dì là bụng không thoải mái, vậy nên dì nấu cho con bé một bát mì. Thế này vẫn còn may, nghe nói bạn con bé bị viêm dạ dày nên phải vào bệnh viện, Mạt Mạt nhà chúng ta vẫn kiên cường lắm.”
Trần Tứ bỏ cặp xuống, ngồi đối diện với cô: “Trưa nay em ăn gì?”
“…Tokbokki xào…” Dừng vài giây, cô nhỏ giọng bổ sung một câu, “Cay.”
Trần Tứ không lên tiếng.
Anh càng không nói lời nào thì cô càng cẩn thận, sợ đụng vào vảy ngược của anh.
Sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt đang tự hỏi nếu giờ đi ôn bài thì có bị mắng hay không thì lại bị người ta túm gáy…
Trần Tứ: “Nghỉ ngơi đi.”
Lúc này cô đồng ý rất nhanh, không lâu sau đã chui vào trong chăn.
Tống Gia Mạt: “Muốn kiên trì rất khó, nhưng từ bỏ thì dễ lắm.”
“…”
Nhất là sáng mai thi Văn, là môn sở trường của cô, cũng không có gì để ôn, thế là Tống Gia Mạt yên tâm thả lỏng…
Kết quả của việc thả lỏng là dường như sợi dây luôn được kéo căng cuối cùng cũng trở về hình dáng ban đầu, cô càng ngủ càng cảm thấy khó chịu, cuối cùng không nhịn được mà thì thào: “Anh ơi…”
May mà trời vẫn chưa tối, bệnh viện cách nhà cũng gần, Tống Gia Mạt kiểm tra xong, về đến nhà cũng mới hơn giờ.
Kết quả không có gì đáng lo, chỉ là bị đau dạ dày, bác sĩ kê thuốc viên và thuốc gói cho cô, cũng dặn dò cô phải ăn đồ ăn thanh đạm, uống nhiều nước ấm.
Về đến nhà, cô tiếp tục đi nằm, dù sao có Trần Tứ ở đây, cô có thể an tâm làm một kẻ vô dụng.
Mở đèn phòng khách lên, Trần Tứ đứng bên cạnh bàn xem hướng dẫn sử dụng của các loại thuốc, một lúc lâu sau, anh bưng chén thuốc vào phòng Tống Gia Mạt.
Cô tự biết mình làm sai, chưa cần anh gọi đã ngoan ngoãn chủ động ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Nhưng nhìn vào cái chén, cô vẫn có chút chần chờ: “Anh pha thuốc nước à? Nhưng bác sĩ nói là nếu không chịu được đắng thì có thể uống mình thuốc con nhộng thôi…”
Trần Tứ cười lạnh một tiếng: “Khổ cho em nhớ được nhiều thế, anh đã dặn em không được ăn đồ lung tung bao nhiêu lần rồi mà sao em không nhớ?”
“…”
Hic hic hic.
“Em cũng không biết sẽ thành ra thế này mà,” Cô bào chữa cho bản thân, “Nếu em sớm biết thế này thì chắc chắn em sẽ không ăn, nhưng ăn đồ ở bên ngoài thì lúc nào chẳng phải đối mặt với rủi ro này, anh nghĩ xem, ví dụ như yêu đương cũng có rủi ro này, chẳng lẽ vì sợ bị cắm sừng nên không yêu đương nữa hả?”
Mỗi lần cô ngụy biện thêm một chữ thì lông mày Trần Tứ càng nhíu lại chặt hơn.
Tống Gia Mạt dừng lại đúng lúc, rụt cổ lại: “Em im đây.”
Trần Tứ độc miệng, nhưng vẫn đổ thuốc nước đắng ngắt cô không muốn uống đi rồi lấy cho cô mấy viên thuốc con nhộng.
Sau khi uống xong, Tống Gia Mạt nằm trên giường, cũng không quá buồn ngủ.
Cô hoàn toàn không buồn ngủ, vậy nên lại muốn tìm chuyện gì đó để làm, người có anh chị em như cô, tìm chuyện gì đó để làm có ý nghĩa vô cùng đơn giản, đó chính là đi làm phiền Trần Tứ.
Cô nói: “Anh hát được không? Anh hát ru cho em nghe đi.”
Mắt thấy Trần Tứ không có phản ứng, nhưng cô phát hiện mình có thể làm phiền anh, thế là bỗng vui vẻ hơn nhiều, nói tiếng: “Anh không biết đâu, hôm nay chủ nhiệm lớp em còn xoa đầu Triệu Duyệt, một chủ nhiệm lớp hung dữ như vậy mà lúc học sinh bị bệnh lại dịu dàng đến thế.”
“Bọn họ còn chẳng có quan hệ huyết thống nữa.”
“Giống như chúng ta này, chúng ta hơn hẳn anh em ruột thịt mà anh không thể đối xử dịu dàng hơn với em hơn một chút được à? Xoa đầu em này, vỗ lưng cho em này, hay là kể cho em nghe chuyện cổ tích trước khi đi ngủ…”
Trần Tứ: “Được thôi, đưa đầu đây.”
“…”
Không biết vì sao, rõ ràng là hình ảnh rất ấm áp, nhưng chỉ vì một câu của anh mà trở nên thật đáng sợ.
Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, vùi đầu vào trong chăn, cà khịa: “Không để ý tới tình thân, lạnh như băng.”
Cô quay đầu, không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ, lúc tỉnh lại cũng không biết là mấy giờ, nhưng nhìn sắc trời thì hẳn là khuya lắm rồi.
Mọi người đều đi ngủ cả rồi nhỉ?
Tống Gia Mạt trở mình, từ phía cửa bỗng truyền tới âm thanh, là Trần Tứ.
Không biết vì sao anh lại chuyển một cái ghế dựa đến rồi ngồi dựa vào cửa phòng cô, nghe thấy động tĩnh, anh mở mắt nhìn sang.
“Còn khó chịu nữa không?”
Trong đêm đen, giọng nói của thiếu niên hơi khàn khàn, mang theo một chút buồn ngủ, nhưng không hiểu sao lại vô cùng rõ ràng.
Lòng bàn tay cô ấm áp, Tống Gia Mạt nghe thấy mình nhỏ giọng nói.
“Không khó chịu.”
Tỉnh dậy sau một giấc, Tống Gia Mạt lại khôi phục sức sống.
Sáng nay thi môn Văn.
Khi làm văn, cảm hứng của cô bỗng vô cùng dồi dào, lặng lẽ lồng ghép câu chuyện của Đào Bích vào bài văn, sau khi viết xong, cô đọc lại một lần, thấy rất hài lòng.
Sau khi thi xong, cô tới hành lang lấy nước, gặp được mấy học sinh lớp mà cô quen.
Nam sinh để tóc húi cua mỉm cười liếc cô một cái: “Chỉ có một mình cậu à? Nước Khoáng đâu?”
“Cậu ấy bị bệnh thủy đậu,” Tống Gia Mạt nhún vai, “Đang ở nhà cách ly.”
“Thảo nào, trước đây hai người như hình với bóng mà.” Cậu ta gác tay lên vai bạn mình, trêu chọc, “Con gái đi WC cũng phải đi cùng nhau, haiz, khó hiểu thật.”
Bạn cậu ta hỏi: “Nước Khoáng là ai?”
Cậu ta lắc lắc chai nước khoáng “Băng Lộ” trong tay.
“Bạn cậu ấy, Doãn Băng Lộ, cùng tên với chai nước khoáng này, vậy nên bọn tôi đã quen gọi như vậy.”
Doãn Băng Lộ, đồ uống Băng Lộ.
Tống Gia Mạt nhớ tới lần đầu tiên bọn cô gặp mặt ở trường cấp hai, cô ấy đã tự giới thiệu về mình như vậy.
Từ cấp hai đến cấp ba, thời gian nhanh chóng trôi đi, thế mà hai người đã quen biết nhiều năm như vậy.
Nhưng Nước Khoáng hay chạy lung tung, không biết nghỉ hè đi chơi ở đâu mà trước khi khai giảng lại bị thủy đậu, trường học sợ cô ấy lây bệnh cho bạn học nên bảo cô ấy đợi lúc nào hoàn toàn bình phục thì đi học lại.
Mẹ cô ấy vô cùng tức giận, tịch thu điện thoại của cô ấy, ngày nào cũng bắt cô ấy học online, sợ cô ấy không theo kịp bài học trên lớp.
Có lẽ trời xanh đã mở mắt, lúc sáng cô vừa nhắc đến Doãn Băng Lộ thì buổi trưa nhận được tin nhắn của cô ấy.
Nước Khoáng: [Tớ có điện thoại rồi anh em ơi!!! Cảm động quá @@!!]
Tống Gia Mạt vừa gọi cơm xong, cúi đầu gõ chữ.
Không thêm băng: [Mẹ cậu cho cậu dùng à?]
[Không, tớ dùng máy cũ của bà ngoại tớ. Móa, cái @@ điện thoại này dùng @@ kiểu gì vậy, mấy cái phím @@ dỏm này @ tớ lại bấm sai nữa rồi! @@@ v]
Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ: [Hình như cậu bị dính lời nguyền rồi.]
[Điện thoại hả?]
[Không phải, là đầu óc.]
[?]
Ngoài cửa, Trần Tứ vừa đi vào canteen đã phát hiện bóng người quen thuộc.
Cô gái nhỏ đang dựa vào quầy chờ cơm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết là đang nhắn tin với ai.
Rất nhanh sau đó, cơm của Tống Gia Mạt đã xong, cô bưng khay tìm một chỗ ngồi xuống.
Vừa ăn mấy miếng, một bong bóng chat mới hiện ra.
Trần Tứ: [Một mình à?]
Cô cảm thấy là lạ, ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, vào lúc cô tìm thấy anh trai mình thì đồng thời nhận được một tin nhắn.
Trần Tứ: [Lại đây.]
Cô bĩu môi, bưng khay đồ ăn đi qua.
Cô gọi một suất đồ ăn nhỏ, kết quả vừa đặt khay xuống thì Trần Tứ duỗi cánh tay dài, lấy đi gà Cung Bảo xào cay đi mất.
Thiếu nữ không muốn: “Biết ngay anh gọi em chẳng có chuyện gì tốt mà.”
Trần Tứ cũng lười nhiều lời với cô, sau khi đặt thêm cho cô một bát canh gà ác thì mới tiếp tục ăn.
Lúc anh ăn cơm rất yên tĩnh, Tống Gia Mạt thì không.
Bởi vì lâu rồi không nhắn tin với bạn tốt, cô có hơi không kiềm chế được, vừa ăn vừa đánh chữ, thi thoảng còn bật cười thành tiếng.
Trần Tứ sắp ăn xong rồi mà cô mới chỉ ăn được một nửa.
Thiếu niên nhàn nhạt tựa lưng vào ghế ngồi, liếc mắt nhìn qua.
“Nói chuyện với ai vậy?”
Cô không chút do dự: “Đối tượng yêu sớm.”
Nhìn trạng thái này của cô, yêu sớm mới lạ.
Trần Tứ không chút để ý hừ cười một tiếng, không nói gì.
Tống Gia Mạt rất cảnh giác: “Anh như vậy là có ý gì? Anh trào phúng em?”
“Nào dám.” Giọng điệu của anh vẫn lười nhác như cũ: “Công chúa được nhiều người hoan nghênh thật đấy.”
“…”
Cô chắc chắn, anh không trào phúng cô, mà là miệt thị.
Tống Gia Mạt không muốn so đo với anh, chủ yếu là vì không thắng được.
Không cãi thắng được Trần Tứ, cô chỉ có thể quay sang bày tỏ với Doãn Băng Lộ.
[Trông tớ không xứng được yêu sớm à?]
[Làm gì có, ai nói với cậu thế? @ Yên tâm, đợi tớ đi học lại, tớ sẽ lập tức sắp xếp đối tượng cho cậu, xem ai còn dám coi thường cậu @@@vvv!]
Không thêm băng: [Cậu vẫn nên thay bàn phím trước đi.]
[…]
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Gia Mạt quay lại lớp học, tắt điện thoại, tập trung ôn bài.
Buổi chiều thi môn tiếng Anh, trước khi thi, cô chợp mắt mười phút, lúc bước vào phòng thi vẫn chưa tỉnh táo lắm, mơ mơ màng màng.
Cũng may chuông báo của trường đủ chói tai, cô nghe tiếng mà tỉnh táo hơn nhiều, xoa xoa huyệt thái dương nâng cao tinh thần.
Giám thị đi qua đi lại trên bục giảng với khuôn mặt tươi cười.
“Lát nữa làm bài thi đừng nghĩ tới chuyện gian lận, sáng nay tôi đã bắt được hai người rồi, không muốn bị lập biên bản kỷ luật thì thành thật một chút.”
Chỉ là mấy lời bình thường, cô nghe mà khó tránh khỏi việc buồn ngủ.
May mà lúc phát đề vẫn chưa đến giờ làm bài, cô lấy bút chì ra đánh dấu bài nghe.
Đề thi tiếng Anh lần này không tính là quá khó, nhưng bài đọc rất dài, đề mục rườm rà, vậy nên thời gian có hơi eo hẹp.
Vào lúc cô đang đọc bài đọc hiểu thứ hai, bỗng có một đồ vật từ trên trời rơi xuống đập vào bàn cô, đã vậy còn nảy lên hai cái.
Âm thanh không lớn nhưng cũng xem là rõ ràng, chính Tống Gia Mạt cũng bị giật mình.
Nhìn giống cục tẩy, cô còn tưởng là của giáo viên trên bục giảng làm rơi nên duỗi tay cầm lấy theo bản năng, muốn trả lại.
Nhưng sờ vào rồi mới phát hiện, bên trên còn đánh dấu không ít chữ cái.
ADCBB, DDCAC, AAAAB.
Động tác tay của cô bỗng khựng lại.
Cùng lúc đó, cục tẩy trên bàn học cũng bị người ta cầm lên.
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nghiêm nghị…
“Còn truyền đáp án?”
“Tạm thời dừng việc làm bài lại, em học lớp nào?”