Bỏ Trốn

chương 20: bước thứ 20: chạy theo dỗ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Gia Mạt vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng vào phòng học trước khi tiết học bắt đầu.

May quá may quá, hôm nay mẹ nuôi già không lên lớp sớm.

Nếu không trong tiết của Đào Bích, cho dù không đến muộn mà chỉ là đến sát giờ thôi thì cũng không được yên.

Tống Gia Mạt lục tìm sách Ngữ Văn.

Vì vừa mới chạy nên cô vẫn còn thở phì phò, tay cũng hơi run run.

Cô quyết định, đợi tới khi cô chính thức trở thành trưởng ban phát thanh, chuyện đầu tiên cô phải làm chính là cho tiếng chuông dài hơn mười lăm giây.

Tạo phúc cho mình, cũng tạo phúc cho người khác.

Bỗng nhiên, cửa kính bị gõ nhẹ hai cái.

Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, còn tưởng là Đào Bích tới tính sổ, sống lưng run lên, linh hồn suýt bị dọa bay mất.

Kết quả vừa quay đầu thì nhìn thấy Trình Tân Giác.

… Sao cậu còn chưa đi thế?

Nam sinh ném một lon nước có gas màu hồng nhạt vào qua cửa sổ, mỉm cười với cô: “Nước của cậu.”

Lon nước kia xoay mấy vòng trên không trung, cũng không biết trùng hợp hay sao mà vững vàng rơi xuống bàn cô, không nghiêng không lệch chút nào.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì lớp học đã bắt đầu ồn ào, nam sinh thích xem trò vui kiểu này nhất, tiếng huýt sáo càng ngày càng to.

“Này này này…”

Tống Gia Mạt túm chặt mép sách Ngữ Văn, da đầu tê dại vì tiếng ồn ào này.

“Làm gì đấy làm gì đấy hả?” Đào Bích sầm mặt đi vào phòng học, “Lớp anh chị ồn nhất cái tầng ba này đấy!”

Cô ấy dùng từ “lớp anh chị”, nhưng không ai dám phản bác rằng “Cô à, cô chính là giáo viên chủ nhiệm lớp em, hẳn cũng thuộc lớp mình đấy ạ.”

Mọi người có hờn cũng không dám nói, lần lượt cúi đầu nhìn mặt bàn, giống như bánh trôi ngâm trong nước.

Nhưng luôn có vài chiếc bánh trôi không chịu yên thân.

Triệu Duyệt nhìn lon nước kia, khôi khỏi thở dài một hơi: “Cậu ta cừ thật đấy!”

“Triệu Duyệt!” Đào Bích trực tiếp gọi tên, “Nói gì đấy, đứng lên nói cho mọi người cùng nghe xem nào.”

Nụ cười trên mặt Triệu Duyệt cứng đờ, lề mề đứng lên: “Em…”

Thời gian như ngừng lại, cả lớp yên tĩnh hai phút.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua trong sự gian nan, có khoảnh khắc Tống Gia Mạt chỉ ước mình có thể bốc hơi khỏi thế giới.

“Được rồi,” Đào Bích nể tình cô ấy là học sinh mới, cuối cùng cũng nhượng bộ, “Sau này đừng thì thầm trong lớp, em đọc lại bài hôm qua chúng ta đã học đi.”

Triệu Duyệt hoàn toàn không biết gì về uy quyền của mẹ nuôi già, thậm chí cô ấy còn không chuẩn bị bài trước khi lên lớp, lúc này mới hoang mang tìm sách, kết quả lục lọi một lúc lâu, thứ rút ra lại là một quyển truyện tranh.

Đó là một cuốn truyện tranh thiếu nữ, trang bìa là hình ảnh nam chính vừa nói lời cợt nhả vừa kabedon nữ chính, ngoài ra còn có một hình trái tim siêu to khổng lồ.

Tống Gia Mạt: “…”

Cô đã được đào tạo chuyên nghiệp, thường thì cô sẽ không cười, trừ khi không nhịn được.

Tống Gia Mạt véo vào đùi để mình giữ bình tĩnh, nhìn thấy Đào Bích hít sâu một hơi, là dấu hiệu của việc sắp nổi bão…

Cô vội giở sách của mình ra rồi ném cho Triệu Duyệt.

Cuộc chiến tranh không có thuốc súng cuối cùng cũng bình lặng, hậu quả là Tống Gia Mạt phải nghẹn cười cả tiết học hôm ấy.

Lúc tan học, Đào Bích lập tức thu quyển truyện tranh của Triệu Duyệt, hơn nữa còn khá tức giận, yêu cầu cô ấy chép năm bài thơ cổ, ngày mai nộp lại.

Vốn tưởng rằng Triệu Duyệt sẽ ỉu xìu, nhưng kết quả Đào Bích vừa đi, cô ấy lập tức lấy ra một quyển truyện tranh khác, may mắn nói:

“May mà không phải là thu quyển này, quyển này mới có cảnh nam nữ chính hôn nhau, lỡ như bị thu thì tớ thật sự chết không nhắm mắt luôn.”

Tống Gia Mạt: “Cậu không sợ tớ mách cô à?”

Triệu Duyệt hoảng sợ nhìn cô.

Tống Gia Mạt vươn tay, nói như lẽ đương nhiên: “Trừ khi cậu cho tớ đọc cùng.”

“…”

Giờ nghỉ trưa, Tống Gia Mạt liệt kê một danh sách về những chuyện cần phải hoàn thành tiếp theo.

Đầu tiên là tìm người.

Một câu lạc bộ cần ít nhất bốn người, tiếng phổ thông của Triệu Duyệt không chuẩn, không thể giúp được.

Nói cách khác, Tống Gia Mạt phải tìm ba thành viên nữa.

… Làm sao có thể tìm được ba người tình nguyện tham gia ban phát thanh chỉ trong ba ngày ngắn ngủi thôi đây?

Triệu Duyệt cùng suy nghĩ với cô: “Cậu đi từng lớp hỏi thử xem sao? Hoặc là phát tờ rơi? Haiz, nhưng mà mấy cái này có hơi rắc rối.”

Tống Gia Mạt gõ đầu, một suy nghĩ bỗng nảy ra.

“Tớ nghĩ ra rồi! Tớ sẽ tìm những người từng đọc diễn cảm trên loa trường trước, hoặc là những người từng điều hành lễ chào cờ, được không nhỉ?”

“Đọc diễn cảm trên loa trường là gì? Không phải trước đó không có ban phát thanh hả?”

“Đúng vậy, nhưng mà chúng ta có tiết mục phát buổi trưa mà, có đôi khi sẽ có người đọc diễn cảm, cậu không nhớ hả?”

Triệu Duyệt kinh ngạc: “Được đó, vậy thì có thể loại ra những người không có kinh nghiệm và không muốn xuất đầu lộ diện rồi.”

“Cậu ăn gì mà thông minh thế?”

Mãi cho tới khi Tống Gia Mạt bắt đầu tìm người, Triệu Duyệt vẫn đang còn kinh ngạc cảm thán sao hiệu suất làm việc của cô lại cao như vậy.

Thông qua hội học sinh, Tống Gia Mạt tìm được khoảng mười mấy người, gửi tin nhắn dò hỏi cho từng người, trong vòng mười hai tiếng đồng hồ đã nhận được câu trả lời của tất cả mọi người…

May mắn thay, có ba người đồng ý tham gia, đều là học sinh khối Mười hai, hai đàn chị, một đàn anh.

Chuyện thành viên đã được giải quyết, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất, cô cũng bình tĩnh hơn.

Vấn đề tiếp theo là lựa chọn đề tài.

Làm thế nào để thay đổi hình thức phát thanh vốn có của trường học, khiến mọi người ấn tượng, đó là câu hỏi tiếp theo cô hướng tới.

Nhưng dù có nói thế nào đi nữa thì cũng xem như có khởi đầu tốt.

Tống Gia Mạt xoa xoa tay, tràn đầy nhiệt huyết.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều, giáo viên thông báo một tin tức mới.

“Dựa theo thành tích thi tháng lần này, chúng ta sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi.”

“Có vài bạn học sẽ phải tạm thời rời khỏi lớp , đương nhiên, cũng sẽ có vài bạn học có thành tích tốt được chuyển vào.”

“Những bạn tạm thời phải chuyển đi đừng quá nản lòng, đến lúc nào đó thi tốt thì có thể quay về thôi; còn những bạn ở lại, hi vọng các em có thể học tập cho thật tốt, giúp đỡ lẫn nhau.”

Hiển nhiên, Triệu Duyệt thuộc về nhóm tạm thời phải rời đi kia.

Đối với chuyện này, Triệu Duyệt nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cũng không phải chịu cảm giác bị học sinh giỏi treo lên đánh nữa rồi, mỗi lần giáo viên nói ‘bài này cô sẽ không chữa nữa’ là tớ lại thấy lạ, sao lại không chữa? Sao lần nào cũng như thế?”

“Tớ chỉ không nỡ cậu nhất thôi.” Triệu Duyệt thở dài, “Đến lúc đó có rảnh thì lại đi ăn cơm cùng nhau nha.”

Tống Gia Mạt ừ một tiếng.

“Chờ cậu quay về đó.”

Triệu Duyệt quay đầu, nhìn thoáng qua điểm trung bình của lớp.

“Vậy chỉ sợ cậu không đợi được ngày này rồi.”

“…”

Sau khi tan học, mọi người bắt đầu ai bận việc người đấy.

Người phải đi vội vàng dọn dẹp đồ đạc, người ở lại phải suy nghĩ xem liệu mình có nên đổi chỗ ngồi mới không.

Tống Gia Mạt định vẫn giữ nguyên chỗ ngồi, cúi đầu tìm hai quyển sách tham khảo, bỗng bả vai bị người ta vỗ một cái.

“Xin chào, cho hỏi mình có thể ngồi đây không ạ?”

Đầu tiên là cô cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh sau đó, trong đầu có gì đó thoáng qua khiến cô phấn khích.

Tống Gia Mạt vừa quay đầu đã thấy một gương mặt quen thuộc.

“Nước Khoáng??”

Không nghĩ tới Doãn Băng Lộ đột nhiên quay về, cô sửng sốt tại chỗ, ngay cả chớp mắt cũng quên mất.

Doãn Băng Lộ rất hài lòng với phản ứng này của cô, bỏ balo xuống, nhướng mày: “Sao nào, bị vẻ đẹp của tớ làm cho sững sờ rồi hả?”

Im lặng một lúc, Tống Gia Mạt vươn tay sờ sờ mặt cô ấy.

“Bị bệnh thủy đậu lâu quá nên da mặt dày lên cũng là hiện tượng bình thường đúng không?”

“…” Bạn thân có lẽ là cho dù mấy tháng không gặp thì khi gặp lại vẫn có thể nhanh chóng nói chuyện mà không hề có khoảng cách.

Tan học, Doãn Băng Lộ kéo cô, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt: “Cậu căn bản không biết tớ vì cậu mà phải trả giá nhiều đến mức nào đâu!”

“Vốn dĩ lần này tớ không cần phải thi, nhưng cô giáo nói như vậy sẽ không được vào lớp nữa, vậy nên tớ phải thi trực tiếp ở văn phòng hai ngày đấy! Cậu có hiểu được loại áp lực này không? Cái loại năm, sáu người nhìn cậu làm bài ấy!”

Doãn Băng Lộ: “Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu nên phải nhịn không được nói ra, cậu biết việc này tra tấn tớ thế nào không?”

Tống Gia Mạt: “Cậu yêu tớ thật đấy.”

Doãn Băng Lộ: “Cũng bình thường thôi.”

“…”

Rất nhanh sau đó, Tống Gia Mạt lại nói: “Bệnh thủy đậu của cậu khỏi rồi chứ, còn đau không? Có để lại sẹo không?”

“Đã không sao nữa rồi, chỉ có cánh tay…” Doãn Băng Lộ còn chưa dứt lời thì đẩy đẩy cô, “Đó có phải là anh cậu không?”

Tống Gia Mạt ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, ở nơi cách đó mấy mét, Trần Tứ vừa mua cơm nắm xong, đang quay về.

Tống Gia Mạt vẫy tay với anh, “Anh ơi!”

Hai người cách nhau hơi xa, mặt anh lại bị bóng cây che lại một ít.

Chỉ mơ hồ thấy Trần Tứ liếc cô một cái, sau đó cũng không có hành động khác.

Không trả lời, hình như cũng không gật đầu.

Doãn Băng Lộ sờ sờ cằm: “Trước đây anh cậu cũng lạnh nhạt như vậy hả?”

“Không đúng lắm, anh ấy bị gì vậy?”

Tống Gia Mạt nào biết: “Chắc là anh Nguyệt tới thăm ấy mà.”

“…”

Hôm nay Tống Gia Mạt rất ngoan ngoãn, sau khi về nhà thì làm xong bài tập từ sớm, tắm rửa xong thì ngồi trên ghế sô pha luyện nghe tiếng Anh.

Hơn giờ, tiếng cửa mật mã vang lên, Trần Tứ đã trở về.

Xuất phát từ tinh thần quan tâm nào đó, và cả một ít tâm thái kỳ lạ khác, cô hơi nịnh nọt chủ động đi qua chào hỏi anh trai cô: “Anh, anh về rồi hả?”

Trần Tứ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, không tỏ vẻ gì.

Tống Gia Mạt mím môi: “Anh đói hả? Em gọi gà rán rồi, lát nữa chúng ta có thể cùng ăn.”

Anh thay dép đi trong nhà xong, đặt cặp sách ở huyền quan: “Em không ăn bữa tối à?”

Huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.

Cô suy nghĩ một chút, “Em ăn tối rồi thì không thể ăn khuya hả?”

“…”

Anh không nói thêm gì nữa, ý là tùy cô.

Trước kia Trần Tứ chưa bao giờ “nuôi thả” cô, nếu nghe thấy cô gọi gà rán, hoặc là không cho cô ăn, hoặc là tự mình xuống bếp nấu cho cô, hoặc là bảo dì giúp việc nấu.

Chưa bao giờ giống như hôm nay, tùy cô muốn làm gì thì làm.

…Dự cảm trong lòng ẩn ẩn trở thành sự thật.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Trần Tứ đã có hơi lạnh nhạt, hôm nay thậm chí còn lạnh nhạt hơn.

Cô cảm thấy có hơi kỳ lạ, không biết mình đã làm gì khiến anh tức giận.

Mặc dù không biết, nhưng nể mặt thái độ thường ngày của Trần Tứ với cô, cô quyết định đêm nay sẽ hạ mình dỗ anh.

Sau khi gà rán được ship tới, cô đến gần Trần Tứ, lải nhải: “Anh, em đi hỏi thăm rồi, cái tên xỏ khuyên lần trước chúng ta gặp ở đầu ngõ ấy, trước đây anh và anh ta từng đánh nhau rồi đúng không?”

Anh trả lời ngắn gọn: “Ừm.”

“Tên xỏ khuyên kia tới tìm em chắc có lẽ phần lớn nguyên nhân là vì anh đấy.”

Lần này càng kỳ lạ hơn, ngay cả đáp án cũng không có, anh chỉ nhàn nhạt chớp mắt.

“…”

Cô bĩu môi, cắn hai miếng gà, sau đó lại lấy một miếng khoai tây chiên đưa đến bên miệng anh: “Anh ăn khoai tây chiên không?”

Trần Tứ: “Không ăn.”

Cô hít sâu một hơi, “Vậy thì em ăn một mình.”

Cô ngồi ngay bên cạnh Trần Tứ ăn hết phần gà rán, nhưng Trần Tứ thật sự không hề quan tâm tới.

Khi ăn hết, bụng cô đã hơi quá tải.

Rất nhanh sau đó, Trần Tứ đứng dậy về phòng, Tống Gia Mạt đứng ở cửa nghe ngóng, hẳn là anh đang chơi game.

Trong phòng bếp có tiếng nước, cô đi dép lê chạy qua.

“Dì Giang.”

Giang Tuệ: “Sao lại vào đây? Đi nghỉ đi, dì rửa cho hai đứa ít cherry.”

“Để cháu rửa cho ạ,” Tống Gia Mạt nói, “Cháu rửa xong sẽ tự mình đưa qua cho anh ấy ạ.”

Cô nhấn mạnh vào hai chữ ‘tự mình’.

Trần Tứ, em khuyên anh nên biết điều mà nhận lấy đi.

Sau khi rửa xong, Tống Gia Mạt nở một nụ cười, đứng trước cửa phòng Trần Tứ, lễ phép gõ cửa.

Cô đi đến cạnh bàn của anh, đúng là anh đang chơi LOL.

Cô gái nhỏ cất giọng nói trong trẻo: “Anh, em rửa cho anh ít cherry này, anh có muốn ăn vài quả không?”

Trần Tứ làm lơ thái độ lấy lòng của cô, lạnh nhạt nói: “Để đó đi.”

Tống Gia Mạt: “Bây giờ anh ăn luôn đi.”

Một giây, hai giây, ba giây.

Cô xoay người đi ra ngoài.

Đầu bên kia tai nghe, Lý Uy nghe ra gì đó, khuyên nhủ: “Vừa vừa thôi anh Tứ, nếu anh mà không thôi thì em gái anh sẽ tức giận liền đấy.”

“Sau đó sẽ biến thành anh chạy theo dỗ em ấy như cún đó.”

Trần Tứ: “…”

“Cậu thấy tôi là cậu chắc?”

Lý Uy nhún nhún vai: “Thôi được rồi.”

Bên kia, Tống Gia Mạt đi qua đi lại trong phòng năm phút, tay vò vò tóc.

Câu này là ai nói ấy nhỉ?

Nhất thời nhẫn nhịn càng nghĩ càng giận, lui một bước càng lui càng mệt.

Cô mở khung chat với Doãn Băng Lộ: [Trần Tứ giỏi lắm, ba lần, bổn tiên nữ hạ mình dỗ dành ổng ba lần, vậy mà ổng còn lạnh nhạt? Bây giờ ổng nghe tớ nói mà còn không thèm nhìn tớ luôn!!]

Nước Khoáng: [?]

Không thêm băng: [Cậu còn nhớ rõ ai là Trần Tứ không? Đừng không biết tốt xấu!!]

Không thêm băng: [Tớ khổ quá mà, tớ muốn chửi ổng.]

Doãn Băng Lộ chậm chạp gửi tới một dấu hỏi: [Cậu có thể chửi ổng hả?]

Không thêm băng: [Không thể chửi, vậy nên tới muốn đổi sang cách thức khác.]

Cô nhanh chóng nhấn vào khung chat với Trần Tứ, cho số điện thoại của anh vào danh sách đen, sau đó bắt đầu nói thỏa thích…

[Chảnh đi, cứ chảnh đi Trần Tứ, nếu không phải tàu TianWen- thành công bay vào quỹ đạo của sao Hỏa thì em thấy chắc là anh còn muốn bay cao hơn nó nữa đấy nhỉ?]

[Anh tuổi Sửu hay sao mà trâu bò thế? Em dứt khoát bảo Nobel trao cho anh giải giỏi xụ mặt nhất nhé?]

[Thật sự chơi game thì tập trung chơi cơ đấy, thật sự xem TV cơ đấy? Anh mà cũng xứng ăn cherry á? Anh á??!!]

[Đàn ông thì phải một vừa hai phải thôi.]

Vì đã block anh nên không có tin nhắn nào của cô được gửi đi thành công, chỉ biến thành một dấu chấm than nho nhỏ đo đỏ.

Sau khi xả xong, cô dễ chịu hơn nhiều, chụp màn hình lại rồi gửi cho Doãn Băng Lộ.

Cộng thêm một sticker: [Tớ quá quý giá nên không thể thuộc về ai.]

Doãn Băng Lộ: […]

Sau khi gửi xong, Tống Gia Mạt ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt ngủ.

Ai yêu thì yêu… Cô! Không! Yêu!!

Trước khi đi ngủ, Trần Tứ suy tư một lát, không biết nghĩ đến gì đó, anh lại chậm rãi ngồi dậy.

Anh bật đèn bàn, mở khóa điện thoại.

Ảnh đại diện của Tống Gia Mạt rất dễ tìm, là một con thỏ màu trắng.

Anh nhấn vào.

Trần Tứ: [Ngủ chưa?]

Rất nhanh sau đó, bên cạnh khung thoại hiện ra một dấu chấm than màu đỏ…

[Dựa theo cài đặt của đối phương, tạm thời bạn không thể gửi tin nhắn cho đối phương.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio