Chap
Trống vào học.
Nàng Ngọc từ căn tin trở về lớp.
Giá mà biết trước số phận đã tránh mặt sẵn tên Hoàng Khánh kia ra…ây da..bạn này cũng bị đụng mặt tại cầu thang tầng đây ạ.
- Hú. Hoàng Khánh là người lên tiếng trước.
- Hú cờ cờ (cc). Nó nhếch mép nói.
- Đéo ai hú mày con tiểu thư nước nóng kia.
- Tôi nói cậu đấy, mơ à.
- Hờ. Khánh cười nhạt.
- Hừ. Nó khó chịu.
- Đã nghiện rồi còn ngại.
- Cho tôi cũng chẳng thèm cái loại người như cậu.
- Loại người tao làm sao? Thằng nào được như tao. Tao nói cho mà biết. Tao nhá. Gặp hoa hoa nở, gặp chim chim hót, gặp bướm bướm đậu, gặp người người mê, gặp….
- STOP…cậu nói đủ chưa? Tôi nghe cậu nổ đủ rồi. Chả ra làm sao cả. Có mà gặp hoa hoa tàn, gặp chim chim ị, gặp bướm bướm bay mất, gặp người người ghét thì có. Nghe mà buồn nôn. Nó phán một loạt câu xanh rờn.
- Nghe mày nói chối vãi ra. Next top đê.
- Cảm ơn nhá. Nói xong nó chuồn luôn
Mà toàn dân anh chị gặp nhau thế mới chất chứ. Chất lừ cơ mà.
[Tối thứ bảy]
Bốn đứa chúng nó rủ nhau đi khu vui chơi.
- Ê, lái ô tô trước đê. Ngọc hí hửng nói.
- Ok. Ba đứa còn lại đồng thanh.
- Tao chọn lái ô tô con ếch. Thanh lên tiếng.
- Tao lái con khỉ cơ. Linh nói và chạy nhanh ra cái ô tô con khỉ nhảy vào đó ngồi trước như sợ ai tranh mất.
- Chúng mày điên lắm cơ. Thiên Mỹ lườm bọn nó.
Hai đứa ngồi chung ô tô.
Thanh với Mỹ, Ngọc với Linh cho đỡ tốn vé.
Khổ bọn này chưa có bằng lái xe ô tô trẻ con nên toàn đâm vào xung quanh khu vực bồn cây, lái ngu bỏ mẹ ra.
Chơi xong trò này bọn nó đi dạo quanh quẩn.
Đi lên gần phía trước, bọn nó thấy một dàn âm thanh ánh sáng, dàn DJ khá bự, chắc ở đây đang tổ chức show DJ đây mà. Những anh chàng chơi DJ trông rất phong cách, đẹp trai, da trắng, cool ngầu lại chơi hẳn một cây đen toàn tập trên người nữa cơ chứ còn những chị hình như là vũ công đang ngồi dưới ghế phía khán đài trang điểm lại, nom cũng xinh nhưng không biết trên cái mặt ấy bao nhiêu ki-lô-gam phấn rồi nữa. Nhạc nổi lên, nhạc bài Faded vang lên, hay rầm rộ luôn. Khách đứng xem ngày càng đông, tiếng nhạc xập xình dồn dập như muốn văng luôn tim ra khỏi lồng ngực. Bọn nó thích DJ nhưng không thích đông người nên đi quanh chỗ đạp vịt gần đó ăn kem ly. Nhạc vẫn ngân lên, vẫn hay, vẫn phiêu như người hút cần sa vậy.
Ăn xong cũng giờ phút rồi nên bọn nó hành trình trên chiếc xe X-Men đi về nhà.
Đường phố vẫn đông người qua lại. Tay trong tay, bọn nó hít hà không khí của buổi tối, gió mát thổi bay những mái tóc thoáng có mùi hương dịu nhẹ, bọn nó ước rằng khoảnh khắc này sẽ vẫn mãi luôn tồn tại, ước rằng thời gian ngưng tụ lại những gì quý giá nhất.
Mệt nhỉ??????
Đi đường phóng như vua tốc độ vậy mà đột ngột dừng một cái là nóng sực lên rồi, điên mất, căn bản là bị bọn “côn đồ” chặn đường.
- Ê mấy em xinh xinh, phóng gì kinh thế. Tên đầu đàn xăm nguyên một con rồng ở cánh tay nói (thật ra là dán..nói xăm cho oách).
- Phóng như nào kệ bọn tôi, liên quan gì đến mấy người, tránh ra. Linh trừng mắt nhìn tên đó nói.
- Hơ, cưng nên biết ngoan một chút bọn anh sẽ nhẹ tay. Hắn cười khẩy một cái rồi lấy tay vuốt cằm Linh.
Lập tức
- Hự, c.o.n.n.h.ỏ.c.h.ế.t.t.i.ệ.t. Hắn nằm gập người xuống ôm bụng vì bị nó co gối đạp thẳng vào bụng.
- Cho chừa, dám sàm sỡ bản cô nương. Nó cười đắc thắng.
Bọn đàn em của tên kia lần lượt xông vào đánh, con kia cũng động thủ luôn, võ học được như nào giờ lôi ra tất. Võ của bọn nó cao hơn nhưng mà người không thể đánh hết được cả đám được, lại toàn bọn to con như su mô ấy. Đứa nào cũng đã bị thương rồi, người đi đường qua lại tránh xa, không dám dây dưa đến bọn xã hội đen này. Bọn nó đang cầu mong ai đó tốt bụng gọi cảnh sát cho bọn nó với. Bọn côn đồ có dao, phớ, tuýp, mã tấu,…từng nhát đâm, chém, bọn nó đều cố tránh nhưng không khỏi không dính.
Thiên Mỹ bị chém một nhát ở cổ tay, máu đã ứa ra nhưng nó vẫn cố gắng đánh, nó đau, chưa bao giờ nó đau như thế này cả.
Linh nhìn thấy Mỹ bị như vậy, cơn giận của nó lên đến đỉnh điểm, nó đánh mạnh hơn, quyết tâm đập “chết” hết cả bọn côn đồ này.
Thanh và Ngọc đánh tản ra khá xa chỗ của Mỹ và Linh.
Hai đứa nó cũng bị bọn côn đồ dùng tuýp đánh vào chân và tay sưng tím hết cả lên rồi.
Bây giờ Linh bật khóc nhìn đứa bạn thân của mình bị đánh, nó tự trách bản thân về cái tính cứng đầu của mình.
Đáng lẽ ra bọn nó được chạy thoát nhưng…
Bỗng nhiên bọn nó nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát, đầu óc chúng nó giờ chỉ nghĩ mình sắp được cứu, sắp được thoát chết rồi.
Và quả đúng như vậy, xe cảnh sát đã đến, bọn côn đồ tháo chạy cả lũ.
Bọn nó được đưa vào bệnh viện băng bó. Nặng nhất là Thiên Mỹ, bị chém một nhát ở tay, Thanh và Ngọc phải bôi thuốc sát trùng khá nhiều ở chân và tay vì bị bầm tím, Linh bị trầy xước chân tay và mặt.
Lúc ra trả tiền viện phí chúng nó mới đơ người ra mình làm gì có tiền, gọi cho bố mẹ chỉ có rước họa vào thân, không thể được.