Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tin nhắn xin lỗi lần trước... tui nhận được rồi. Nhưng... khi trả lời lại bà thì không liên lạc được.”

Gió thổi qua một hơi mạnh khiến tôi chới với.

Tiếng lá cây xào xạc như chiếm lĩnh không gian, trên đầu chúng tôi, những tán cây khẽ đu đưa, để những tia nắng cuối cùng xen vào rọi xuống đất những hạt li ti.

Tôi khẽ mở miệng đáp

“Ờ thì... tui lên núi ôn thi...”

Khải đột nhiên phì cười. Rồi sau đó, chúng tôi lại rơi vào im lặng, không một ai nói thêm lời nào nữa.

Mãi một lúc sau, Khải mới nói với tôi: “Chuyện lần trước... tui xin lỗi. Thật ra... chuyện tụi mình là người dưng, tui không...”

“Hạ!!!” Huy Gay gọi lớn tên tôi... cậu ta với một bạn nữ bên A từ sau phóng lên vượt chúng tôi, sau đó lại quay người cười vào mặt tôi “Haha!! Hai người đua không?”

Nhìn khuôn mặt hớn ha hớn hở của Huy, tôi bĩu môi.

“Vớ vẩn.”

Tình cờ lúc đó, một giọng nam cũng hòa âm với tôi.

Sau một hồi ngẩn ra mới phát hiện tôi và Khải vừa đồng thanh nói câu đó.

Huy đã mất dạng, chúng tôi lại rơi vào im lặng.

Tôi không có đủ dũng khí để bảo Khải tiếp tục câu nói, còn hắn cũng không nói gì.

Chạy lòng vòng, tôi chạm mặt cặp đôi Kha với Jenifer lớp tôi.

Jen thấy tôi từ xa đã hét ầm lên: “Ê con kia!!”

“Gì mày?”

Sau đó, để mặc cho hai bạn nam kia bẻ lái với đạp xe, tôi và Jen ngồi tán ngẫu... tính ra thì chạy xe đạp đôi cũng có cái tiện của nó, tôi không cần phải làm gì nhiều, có đạp cũng chẳng có cảm giác gì nặng nhọc.

Đạp xe xong thì trời cũng đã chạng vạng tối, cả đám chúng tôi kéo nhau đi bộ ra cầu Sài Gòn gần đó ngắm cảnh.

Leo lên giữa cầu, cả đám chúng tôi không phân biệt A hay A dàn hàng ra nắm tay nhau hét lớn về phía con sông to lớn, để cho tất cả mọi người lúc đó chạy ngang đều quay đầu lại nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên và hoảng hốt thì chúng tôi chạy xuống cầu rồi cười sằng sặc.

Thật ra chỉ dám làm có một lần, làm thêm vài lần nữa có khi cả bọn lên phường uống trà đá không chừng.

Nháo đến khi trời đã tối, đưa tay ra chỉ còn thấy mờ mờ thì cả bọn mới thực sự kéo đi ngắm cảnh. Cũng như ban nãy, chúng tôi dàn hàng ra rồi đu lên thành cầu nhìn cây lục bình trôi từng đợt từng đợt.

Gió lộng. Gió thổi tung hết tóc tụi con gái, mà gió cũng chẳng có ý định sẽ dừng, cứ mãi đưa đến những cơn dạt dào, dịu dàng mà mạnh mẽ.

Trời mờ mờ tối, cảnh vật xung quanh càng trở nên bình yên một cách kì lạ.

Mặt trời biến mất, bầu trời từ màu xanh trong vắt trở thành màu xanh sẫm, mặt trăng xuất hiện từ từ.Tiếng gió thổi, cùng với tiếng còi tàu, tiếng xe chạy hòa lại khiến mọi thứ thật huyên náo.

Chúng tôi im lặng hồi lâu nhìn ngắm cảnh vật.

Thật ra mà nói, đây được xem như là lần đầu tiên cả đám lớp tôi khi đã xáp lại với nhau mà vẫn không nháo nhào lên khiến mọi người phải giật mình.

Sau khi đứng đó hóng gió, tóc tôi rối tung lên như ổ quạ, nhưng phải công nhận một điều, đứng đây mãi cũng không thấy chán, nhất là gió mát mà cảnh đẹp, giống như đang ở miền quê vậy.

Sau đó nữa, chúng tôi tản bộ sang Pearl Plaza ăn uống với xem phim.

Cả hai lớp bây giờ như một, ai cũng thân thiết, mà đã dính vào nhau rồi thì đừng hòng tách ra.

Chúng tôi kéo nhau chui vào thang máy, đến khi cửa không đóng lại được mới lùa bớt nhau ra, chia làm mấy đợt mới lên được tầng bốn.

Cả đám chui vào Gogi House, theo như con nhỏ sành ăn như Jen thì thức ăn ở đây rất ngon.

Dù gì thì đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đây, cũng chẳng biết ở đây có những gì.

Thật ra mà nói, dù Jen là lớp trưởng nhưng nó chẳng có tí tố chất nào nghiêm túc để có thể làm một lớp trưởng gương mẫu, gì mà suốt ngày chỉ biết tìm chỗ ăn uống, tìm chỗ đập phá mà không phải về đồn.

Nhưng nhờ vậy, chỉ cần đi theo nó là có thể ăn ngon.

Hai lớp chúng tôi chiếm hết mấy cái bàn gần nhau, gọi thức ăn thì um cả lên. Dù gì giờ này cũng là giờ ăn chiều, nhân viên công sở làm việc gần đó hay trong tòa nhà, thậm chí là người dân ở đây... nhìn chúng tôi như thể cả lũ mới trốn trại, có chút khó xử.

Chúng tôi không ngồi theo khu vực lớp, mà ngồi theo cặp ban nãy chia xe đạp đôi. Một bàn sẽ có ba cặp, ba nữ ngồi bên này, ba nam ngồi bên kia.

Bàn của tôi, nữ có Lâm, Băng và tôi. Nam có Tuấn, Minh và Khải.

Bàn của tôi, hình như là cái bàn đáng sợ nhất trong những cái bàn ở đây.

Minh và Lâm thì liếc mắt đưa tình công khai, còn chẳng bận tâm đám tụi tôi đang ngứa mắt đến thế nào.

Tôi thì không quen biết gì Tuấn, lại càng không thể nói chuyện với Băng và Khải. Trong khi đó, Tuấn gượng gạo gọi món, Khải chỉ bấm điện thoại, còn Băng thì mỉm cười nhìn chằm chằm hắn, giống như lúc nãy khi hắn và cô tạm thời chia cắt nhau đạp xe, Băng cô đơn đến không vui nổi, bây giờ ngồi đối diện Khải thì vui ra mặt như cá gặp nước, thật là làm người ta tổn thương.

Băng đột nhiên nhíu mày ho một cái. Khải lập tức đứng dậy, đưa ly nước cho Băng.

Hừm... xin hỏi hai người có cần phải như vậy không, thể hiện tình cảm như đúng rồi ý!!

Thế này thì làm sao tôi có thể tin lời Lâm nói, hai người này rõ ràng là đang quen nhau.

Tôi thích Khải, còn Khải và Băng lại thích nhau. Cớ làm sao lại bắt tôi phải ngồi cùng bàn với hai người đó. Như thế này khác nào địa ngục đâu nha.Tôi liền tránh ánh mắt đi chỗ khác, nếu còn nhìn thêm một lát nữa chắc tôi rời bàn về sớm mất thôi.

Tôi lôi điện thoại ra lướt newsfeed facebook, Băng lại khiến tôi tắt nó đi.

Mấy phút trước, Băng vừa up một tấm hình chụp cô và Khải cùng nhau ở trên cầu Sài Gòn, ánh sáng lúc đó đẹp phải biết. Băng vốn đã đẹp, ánh sáng lúc đó, thêm gió thổi tung mái tóc nâu dài óng ả, khiến cô như một nữ thần. Bên cạnh là một tên vô cảm với khuôn mặt không chút cảm xúc... ấy vậy mà hắn vẫn đẹp trai thật đẹp trai, vài năm sau, chủ tịch nước Việt Nam thể nào cũng trục xuất hắn!!

Thức ăn dọn ra, Lâm hào hứng đứng dậy, gặp cho mỗi đứa một ít.

Thoáng thấy có nấm trong gắp thức ăn của Lâm, tôi liền khẽ giọng: “Hắn không ăn được nấm.”

Đồng thanh với tôi là giọng của Băng: “Khải không ăn được nấm.”

Ừm... hình như tôi làm chuyện dư thừa rồi, tôi hoàn toàn quên mất ở trên cái bàn này còn có Băng, người được xem là bạn gái của Khải, tôi chẳng có cái lí do gì để quan tâm đến hắn. Chẳng qua là khi thấy cái nấm nhỏ xíu ấy, tôi vô thức cất lời mà quên mất tình trạng của mình lúc này.

Chúng tôi vừa dứt lời, toàn bộ mọi hoạt động trên cái bàn này đều dừng lại, tất thảy mọi người đều hướng mắt nhìn về góc bàn có tôi, Băng và Khải.

Tuấn nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt có vài phần nguy hiểm. Băng quay sang nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng, hình như cô đang tổn thương...

Thì có thể là Băng nghĩ tôi _ một con nhỏ vừa quen biết Khải có mấy tuần lại hiểu rõ hắn như cô _ đứa con gái đã ở bên hắn mười mấy năm, cảm thấy có chút tổn thương, hoang mang và sợ hãi chứ nhỉ?

Bây giờ tôi mới phát hiện ra thì ra mình lại hiểu rõ tình địch như vậy, đơn giản là vì tôi ngày ngày trong tình trạng hoang mang và sơ hãi đó, đã quá quen rồi.

Sau khi nhìn kĩ lại, hình như cái đó không phải là nấm. Vậy thì tại sao tôi lại vì một thứ chẳng có nguy hiểm gì mà rơi vào tình huống bế tắc như thế này. Tôi vô thức thở dài một hơi.

Tôi cười cười, cho một miếng thịt vào miệng rồi tấm tắc khen: “Ùi ui... ngon quá.”

Sau câu đùa của tôi, cả đám mới như hoàn hồn khỏi cú đơ ban nãy.

Nhưng cuối cùng vẫn là ăn trong khó xử, trong khi mấy bàn khác cứ thích um sùm cả lên, mấy lần bị nhắc nhở cũng chẳng thèm quan tâm... đây đích thị là tình trạng thiếu văn minh trầm trọng.

Ăn xong, chúng tôi tiến lên tầng năm xem phim, mà quan trọng hơn chính là số phận lại đưa đẩy tôi và Khải.

Do bàn của tôi cứ ngại ngại ngùng ngùng, tốc độ ăn cũng chậm hơn tụi nó. Mà bạn bè đi với nhau ấy, cả lũ ăn như hạm là chuyện bình thường. Đến tận lúc tụi nó ăn xong, tụi tôi cũng còn tới một nữa.

Jen nhìn tôi ngán ngẩm, nghĩ ngợi một lát mới nói: “Thôi tụi tao lên trước. Lát tụi mày lên sau đi, để tụi này mua vé luôn cho. Đợi tụi bây chắc hết vé luôn rồi.””Ờ đi mua lẹ đi mày.” Lâm gật đầu rồi xua xua tay, sau đó cho một miếng thịt vào miệng.

“Con này dám đuổi tao? Mày chờ đó.” Jen bĩu môi rồi bỏ đi.

Để lại sáu chúng tôi lại rơi vào trạng thái kì quặc. Vừa rồi, Jen chen vào, như một làn gió mới thổi vào, bây giờ nó đi rồi, không khí lại thập phần ngột ngạt và khó thở.

Tôi liếc liếc nhìn nhìn năm người còn lại rồi lại cắm đầu ăn.

Đến khi chúng tôi mò lên tầng năm thì Jen nó quẳng cho tôi ba cặp vé. Nhìn kĩ lại mới thấy chữ sweetbox.

Tôi quay sang trợn mắt với nó: “Sao lại là ghế đôi?”

“Hết vé. Tao chịu. Chỉ còn mấy chỗ đó thôi.”

Jen nhún vai.

Sao tôi thấy trong cái thái độ của nó thập phần nguy hiểm, giống như nó cố tình...

Tôi khó xử quay sang ba người còn lại: “Tụi mình làm sao đây?”

Jen hét với lại trước khi chạy đi mua bắp: “Phân theo nhóm đạp xe!”

Cái gì nữa đây!! Hôm nay là cái ngày gì mà tôi cứ phải dính vào Khải chứ, khó xử còn chưa đủ sao!!

Đang đau đầu thì Băng cười với tôi: “Đổi chỗ với tui nha.”

Tôi sững sờ vài giây rồi gật đầu “Ừ.” kèm thêm một nụ cười.

Lâm liếc chúng tôi một cái, rồi lè lưỡi: “Vậy thì tui ngồi với Minh đó nha.”

“Ok, vậy tui ngồi với Tuấn.” Tôi quay sang cười với Tuấn, cậu ta ngượng ngập cười lấy lệ.

Cậu ta thừa thông minh để biết rằng trong tình huống này, bản thân trở thành vật cản, cũng giống như trái bóng bị ném qua ném lại.

“Thật ra không cần phải ép mình như vậy đâu.” Tuấn đáp lời tôi, khi bốn người kia, chính xác hơn là hai cặp kia đã đi mua bắp rang rồi.

“Tui đâu có ép mình gì đâu. Thôi tụi mình đi mua bắp, sắp đến giờ chiếu phim rồi.” tôi nói rồi quay người đi trước Tuấn.

Tuấn không nói gì nữa, chỉ im lặng lẽo đẽo theo sau tôi.

A và A hầu hết đã vào hết trong rạp, chỉ còn có mấy đứa tôi ở bên ngoài.

Tôi nhìn nhìn một đống bắp lộn xộn trong tủ kính, hỏi Tuấn: “Ăn cái gì đây? Cái nào đây?”

“...”

“Tuấn ới... ăn cái gì?” tôi vẫn chăm chú nhìn thức ăn, không bận tâm rốt cục là tại sao cậu ta lại im lặng đến vậy. Mãi một lúc sau, tôi mới quay lại, thấy cậu ta đang nhìn đi đâu đó.

Tôi vô thức nhìn theo tầm nhìn của Tuấn thì cậu ta đột ngột lên tiếng: “À... cái này đi. Combo này đi.” Tuấn chỉ tôi một phần.

Tôi liền quên mất chuyện kì lạ ban nãy, lập tức mỉm cười nói với người bán hàng, cô ấy nhanh chóng đi chuẩn bị.

Tuấn quay sang nói với tôi: “Nè. Lát nữa bà cứ lấy bắp rồi vào trong trước đi. Tui đi vệ sinh sẽ vào ngay.”

Tuấn dúi vào tay tôi một tờ tiền và một tấm vé.

“Ơ...”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tuấn đã quay người đi mất.

Tôi chép miệng... gì đây? Phần ăn có k mà cậu ta đưa tôi luôn tờ k??

Tôi quay người lấy bắp rồi vào trong rạp, tìm ghế của mình. Tôi ngồi xuống, chỉnh lại người cho thật thoải mái rồi bóc bắp ăn dần.

Mà cái rạp này nó hết vé cũng kiểu thật biến thái.

Ghế của Minh với Lâm cách tôi một dãy, Băng với Khải thì chếch xa bên kia, xung quanh lại chẳng có ai tôi quen... giờ thì một mình tôi chiếm lĩnh cái ghế đôi như thể tự kỉ...

Tôi ăn, chốc chốc lại mở điện thoại nhìn đồng hồ.

Phim đã sắp chiếu rồi rốt cục Tuấn đi đâu rồi chứ? Chẳng lẽ ghét tôi đến mức ngồi với tôi trong hai tiếng cũng không được?

Tôi hậm hực bóc bắp cho một nắm lớn vào miệng rồi đưa ly lên miệng hút rột một cái.

Từ bên cạnh đột nhiên truyền tới một hơi ấm, ghế bị lún xuống rõ rệt.

Ánh sáng mờ ảo trên màn hình hắt xuống, tôi mới phát hiện ra người này không phải Tuấn... mà là Kha!

Tôi tròn mắt nhìn: “Ủa? Sao ông ngồi đây?”

“Đổi với Tuấn.” Kha quay sang tôi cười cười, bóc bắp cho vào miệng, vô cùng tự nhiên.

Đây được xem như câu nói tự nhiên nhất từ trưa đến giờ của tôi với Kha đi.

Từ sau khi tôi bị sự cố ở hồ bơi, tôi có cảm giác Kha bị cái gì đó mà trở nên thật kì lạ. Thật ra tôi cũng có chút lo lắng, nhưng vì cứ phải dính vào Khải, thần kinh tôi trong tình trạng căng thẳng tột độ, tôi chẳng còn tâm trạng để hỏi thăm Kha.

Nghĩ gì nói đó, tôi rất tệ ở khoản che giấu tâm trạng của mình:

“Hehe... sáng giờ ông cứ lạ lạ. Làm tui tưởng ông đang giận tui nữa là...”

“Giận gì bà đâu. Hehe... phim này phim kinh dị đó.” Kha nháy mắt với tôi.

Trong một thoáng, tôi hiểu ngay suy nghĩ của Kha, liền cười gian gật đầu. Sau đó, cả hai chúng tôi ngồi cười gian khiến cho mấy cặp đôi bên cạnh giật cả mình.

Dù gì tôi vẫn thấy nếu Lâm là bạn thân nhất của tôi, thì Kha chính là bản nam của nó, suy cho cùng tôi và cậu ta giống nhau từ A đến Z, từ sở thích đến thói quen.

Phim sắp đến hồi gây cấn, tôi thò tay sang nắm lấy tay Kha một cái tạo sự chú ý rồi nhìn sang hắn nháy mắt.

Kha giật mình không thèm che giấu làm tôi phì cười. (Thật ra người ta không có giật mình vị bị chị hù đâu nha...)

Kha tròn mắt nhìn tôi, trong khoảnh khắc, thấy cậu ta cũng tếu thật.

Sau một lát tôi nhướn mày ra hiệu, Kha mới nhếch mép nở nụ cười lưu manh rồi siết ngược lại tay tôi nhìn về màn hình.

Đến đoạn đó rồi nha...!!

Tôi siết tay Kha một cái, không ngờ hắn cũng siết tay tôi.

Tôi cười “Ha...” một tiếng. Xem ra chúng tôi thật sự tâm linh tương thông!

Tâm linh tương thông ở đây là sao? Tức là ngay giờ phút này, cả hai chúng tôi đều có cảm giác ngay sau đây sẽ là một màn gì đó thật đáng sợ, chứ không phải chúng tôi đã biết trước nội dung đâu ạ.

Tôi và hắn hét lên.

Mọi người xung quanh cũng giật mình hét lên. Rồi con ma xuất hiện zoom lên màn hình... mọi người lại được dịp hét lên lần nữa.

Tôi quay sang Kha cười khúc khích.

Vốn định sẽ làm vậy thêm vài lần nữa, nhưng không ngờ phim hay quá mà tôi quên mất 'nhiệm vụ' của mình, cũng như quên mất tay mình còn đang tay trong tay với Kha.

Hơi lạnh từ máy lạnh đột nhiên ùa đến khiến tôi ớn lạnh. Ban nãy tôi mới bơi xong, tóc vẫn còn ẩm, vào mấy nơi như thế này, tóc càng lâu khô hơn. Bây giờ tôi thấy lạnh là chuyện đương nhiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio