Ăn xong, lí ra phải bắt tay ngay vào việc học, nhưng tôi lại lười nhác: “Em đi hóng gió quanh đây một lát.”
“Ừ. Bye em, cẩn thận kẻo lạc, đem điện thoại theo để chị liên lạc.” chị Quỳnh tỉ mỉ dặn dò.
Tôi “Vâng.” một tiếng rồi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi tản bộ ra thang máy đi thẳng xuống tầng trệt.
Ban nãy trước khi đến đây, tôi có thấy mình đi ngang một công viên khá rộng, cảnh quan vô cùng thư thái, đem lại cho tôi cảm tình ngay từ lần nhìn đầu tiên.
Tôi đã quyết định dù một hay hai lần, mình nhất định phải đến một lần.
Dạo quanh một vòng, tôi ngồi xuống một cái ghế đá dựng bên đường, thầm than thở... tôi tạo điều kiện cho hai cái người đó ở bên cạnh nhau như vậy, phải biết ơn tôi đi.
Dù gì cũng là nhà của vợ chồng người ta, tôi thấy mình cứ mặt dầy ở đó thật không tốt, chẳng hiểu sao anh Uy lại cứ bảo tôi sang chơi. Không khí ở trong đó đối với tôi mà nói ngột ngạt chết đi được.
Trời bắt đầu tối, ăn trưa thế hóa ra ăn tối...
Vai tôi đột nhiên kêu bộp một cái, cảm giác nặng nặng kì quặc áp lên. Tôi hốt hoảng la một tiếng: “A...” nhưng còn chưa ra tiếng thì một bàn tay chộp lấy miệng tôi.
Tôi hoảng sợ chộp lấy gọng kiềm đang ôm ngang vai, tay còn lại của hắn đặt trên miệng tôi hơi siết.
Không lẽ, không lẽ tôi lại gặp biến thái, cuộc đời tôi có duyên với bệnh hoạn đến vậy sao?
Tôi gần như khóc thét, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một chữ “Khải!”
Người đó trầm giọng, chất giọng quen thuộc: “Hạ, đừng la, la lớn thì nguy hiểm cho tui lắm.”
Lúc này tôi mới ngừng giãy... vòng tay đó từ từ nới ra.
Kha thò mặt ra từ phía sau, cậu mỉm cười: “Ngạc nhiên không? Con gái con đứa gì mà khỏe ghê, kiềm được bà vô cùng vất vả.”
Tôi trừng mắt dí sát mặt vào Kha: “Nói vậy mà nghe được hả? Dọa người ta muốn rớt tim ra ngoài này!”
Bị tôi áp sát một cách đột ngột, Kha giật mình hơi ngả về sau, sau đó hớn hở bước vòng lên trước ngồi xuống cạnh tôi: “Đi đâu vậy?”
Cậu ta mặc kiểu vô cùng giản dị, đúng chất phong cách con trai hay chơi thể thao, nhìn khỏe khoắn và trẻ trung.
Mất một lúc lâu tôi mới hiểu ra và trả lời Kha “À, nhà của anh tui ở gần đây. Ông đi đâu đây?”
“Tình cờ vậy, nhà tui cũng gần đây, anh họ bà ở đâu?”
Tôi chỉ tay về phía tòa chung cư của anh Uy, mắt Kha sáng rỡ: “Tình cờ nữa, nhà tui cũng trên đó... anh bà tầng mấy vậy, biết đâu tui quen.”
“À, chắc không quen được đâu, anh tui mới chuyển về đây ngày hôm nay à.”
“Tầng hai mươi ba phải không?””Ờ đúng rồi! Giỏi ghê!” tôi cũng bị cái hào hứng của Kha lây nhiễm, chỉ đơn giản vậy cũng nhố nhăng cả lên, cười toét hàm.
Kha quẹt mũi: “Nói không phải khoe chứ tui quen hết mặt từng người ở cái chung cư này đó, có người mới dọn tới tất nhiên tui phải biết rồi. Còn định một lát nữa đem đồ ăn xuống biếu.”
“Có cần trùng hợp như vậy không?” tôi cười toe toét “Vậy ông lên chơi với tui không?”
“Hả? Có phiền bà không, không phải hôm nay bà tới để chơi với ảnh hả?”
“Ông thấy có con em nào đến nhà anh chơi phải chạy xuống đây tị nạn như mấy con nhỏ ăn mày không?” tôi dở khóc dở cười “Trên đó là một bầu trời hạnh phúc của ông anh tui với người yêu... hai người đó tình như cái bình, tui trên đó xem phim Hàn à?”
“Bây giờ bà bảo tui lên đó cùng với bà xem phim hả?” cậu ta cũng làm một bộ mặt dở dở ương ương, tôi buồn cười thụi ngay bụng Kha một cái, không ngờ cậu ta ôm bụng gập người tỏ ra đau đớn.
Tôi hốt hoảng còn định rời khỏi ghế quan sát tình hình thì Kha ngẩng đầu, đưa bộ mặt nham nhở nhìn tôi. Tôi đơ ra thì cậu ta đứng dậy trước, chìa tay về phía tôi: “Đi thôi, tui dẫn bà đi một vòng xem nhà tui có gì vui.”
Tôi tự mình đứng dậy, thấy là mình có hơi kì quặc khi bơ đi cánh tay đó của Kha, nhưng sẽ càng kì quặc hơn khi tôi vươn tay đón nhận nó.
Kha mỉm cười quay người đi trước.
Tôi lẽo đẽo đi theo Kha. Cả hai chỉ có im lặng đi cạnh nhau. Tôi biết không khí khó xử này là từ tôi mà ra, nên tôi liền tìm chuyện nói: “À thì, cái đó... gần đây có chỗ nào vui?”
“À.” Như thoát ra khỏi giấc mộng, Kha lại nở nụ cười niềm nở “Đi, tui dắt bà đi chơi bập bênh với cầu tuột.”
“...”
“Đùa chút mà, haha.” Kha cười rõ tươi, làm tôi thở phào.
Nhưng mà sau đó, cậu ta thật sự đưa tôi đi chơi bập bênh... tuột lên tuột xuống một hồi tôi qua xích đu ngồi, Kha chỉ lặng lẽ ngồi kế bên.
Trời đã hoàn toàn tối, lúc này chỉ còn lại ánh sáng loe loét yếu ớt của những ngôi sao xa xăm cùng mặt trăng khuyết mất một nửa. Đèn xe cộ cùng tiếng còi inh ỏi từ bên ngoài truyền tới, cùng với ánh đèn vàng tròn nhỏ nhắn trong công viên khiến không gian nơi đây có chút kì ảo.
Gió thổi nhè nhẹ mang hơi ẩm man mát.
Tôi nhẹ đưa chân, chiếc xích đu nhỏ xíu cố định bằng hai sợi xích sắt nhẹ nhàng di chuyển, gió lại ùa đến, tản mát một mùi vị ngòn ngọt của kem dâu không biết từ đâu ra.
Mãi một lúc cậu ta mới lên tiếng: “Bà thích Khải hả?”
Tôi thiếu chút lọt luôn khỏi cái xích đu, trợn mắt nhìn Kha: “Ở đâu ra cái giả thuyết đó vậy?”
Cậu ta ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không có đưa ra đáp án, tôi nuốt nước bọt: “Bộ tui thể hiện rõ như vậy hả?”
Kha gật đầu.
Tôi dè chừng: “Xin lỗi vì hỏi ông câu này nhưng mà... Khải, ổng có biết không?”
“Không, nó ngốc lắm, không biết gì đâu. Trong những chuyện khác, nó lúc nào cũng tỉnh táo với thông minh, nhưng về mặt tình cảm nó mù mờ như người điếc nghe thổi kèn vậy.” Lời nói của Kha khiến tôi phần nào yên tâm, nhưng vẫn có cái gì đó nhồn nhột.”Ông...”
Tôi ái ngại nhìn sang Kha, không ngờ cậu ta lại thẳng thắn một đường nói hết ra: “Thật ra thích bà thì tui vẫn còn thích, nhưng quan trọng hơn là bà không có thích tui. Đối với tui, hình như cũng không cần lúc nào cũng ở bên cạnh bà, chỉ cần thấy bà vui là được. Đó là những gì tui nghĩ.”
Tôi chỉ biết im lặng, ngượng ngùng cúi đầu nhìn đất, mà trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với Kha. Lần trước, tận mắt cậu ta chứng kiến tôi kịch liệt phản bác quan hệ của cả hai với Khải như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ tổn thương.
Tôi còn nghĩ sau lần đó sẽ không được nói chuyện bình thường với Kha nữa. Lúc này vừa có cảm giác an tâm vừa có cảm giác lo lắng.
“Đã bảo với bà là đừng cảm thấy có lỗi với tui. Tui không có nghĩ gì đâu.”
“Tui thật sự xin lỗi. Trước đây cũng không nên quen thử với ông, tui cảm thấy mình rất tàn nhẫn. Lúc đó, tui nghĩ mình có thể thích ông, nhưng hình như tui lầm rồi.”
Nói xong hết những điều trong lòng ra với Kha, dù biết cậu ta có thể sẽ tổn thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn so với lúc chưa kể ra.
“Ừ, nhưng dù sao cũng cảm ơn bà, tui đã có một khoảng thời gian rất vui.”
Tôi nghe cậu ta nói vậy, tự nhiên nở nụ cười, cảm thấy vô cùng thoải mái. May mắn cho tôi người đó chính là Kha, không phải một ai khác, mà chính là người con trai đang ngồi bên cạnh tôi.
“Chuyện của bà với Khải, chắc chắn sẽ thành thôi.”
“Cảm ơn. Nhưng tui không thấy mình có chút cơ hội nào đâu.” Cảm thấy cứ mãi nói về chủ đề này cũng không ổn cho lắm, tôi liền chuyển “Mà ông ăn tối chưa, ngồi đây với tui không đói hả?”
“Ăn rồi, ăn xong mới xuống đây tập thể dục nè, ờ mà quên.” Kha cười cười một hồi, đột nhiên giơ tay lên búng một cái.
Tôi tròn mắt nhìn, không có tí kiên nhẫn hỏi lại: “Vụ gì vậy?”
“Chờ một chút sẽ biết.”
Tôi nín thở chờ đợi... mãi mà vẫn không có gì.
Kha lúng túng, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm cái gì: “Hôm nay nó chạy đi xa quá.”
Nó nào? Nó gì, não tôi lướt nhanh qua vài hình ảnh.
Từ xa, một cục bông tròn tròn trắng trắng phóng tới với tốc độ cao, hai cái chân ngắn ngủn ẩn giấu dưới lớp lông dày và dài. Cái đuôi tròn tròn trắng muốt. Đôi mắt tròn xoe đen láy, cái mũi nhỏ nhỏ nhìn như không có...
Tôi gần như gào lên: “A! Dễ thương!!”
Con chó... chả biết là giống gì, chạy đến quẩn quanh bên chân của Kha.
Cậu ta lập tức bế nó lên tay đưa ra trước mặt tôi: “Sẵn tiện đưa thằng nhóc này đi dạo.”
Tôi lập tức đón cún con vào lòng, luôn miệng cười toe toét: “Con này tên gì đây?”
“À, tên... ừm,... Gâu.”
Tôi cười cười đưa Gâu ra trước mặt, nó to hơn bàn tay tôi một tí, vô cùng vừa vặn. Tôi lên cơn bấn loạn sinh ra lải nhải:“Gâu Gâu nhí, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
Kha che miệng cười khẽ: “Gần năm tháng.”
“Cưng chết đi.” Tôi siết nó vào lòng, ôi mềm thì khỏi nói.
Kha cười cười nhìn tôi với con cún... mà bỏ quên cậu ta ở một góc.
Sau đó tôi đưa Kha lên phòng anh Uy làm quen.
Với tính cách của Kha, cậu ta nhanh chóng trở nên thân thiết với anh Uy và chị Quỳnh. Chị Quỳnh có vẻ rất thích cậu ta... sau này tôi phải nhắc nhở anh Uy cẩn thận đề phòng Kha vài phần.
Ngồi tụ lại với nhau trong phòng khách, để Gâu bò loạn, Kha trò chuyện với Uy và Quỳnh. Câu hỏi mà thường thì bậc phụ huynh nào cũng hỏi bạn bè của con cái mình: “Em với con Hạ là quan hệ gì?”
Gặp ngay câu hỏi đau đầu, tôi thở ra, trong khi Kha như chuẩn bị trước câu trả lời: “Bạn bè bình thường thôi anh.”
“Thật sao...?”
Trước ánh mắt nghi ngờ thập phần... khốn nạn kia của anh, tôi thay Kha rùng mình một cái.
“Này này, anh đừng can thiệp đời tư người ta như vậy chứ?” tôi can thiệp, bị anh dùng chiêu trò chế ngự.
Anh Uy nhíu mày đưa khuôn mặt cún con nhìn tôi: “Em... ăn hiếp anh?”
Tôi chịu thua im bặt.
Chị Quỳnh đột nhiên bế bổng con Gâu lên rồi cho nó ngồi trong lòng mình, tôi thấy tận sâu trong ánh mắt của anh Uy có mấy phần sát khí dành cho con cún bé nhỏ.
Chúng tôi ngồi một lúc lâu nói chuyện trong bầu không khí thập phần quái đản rồi kéo nhau ra về.
Tôi cũng không biết rốt cục hôm nay đến đây tôi đã học được cái gì.
Kha đứng lên đầu tiên: “Cũng trễ rồi, em về đây.”
“Ừ, vậy em cũng về.” Tôi đứng lên theo.
Anh Uy cầm áo khoác: “Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu anh./Để em đưa Hạ về.”
Tôi và Kha đồng thanh, nói xong thì nhìn nhau ngơ ngác. Con Gâu nháo nhào đuổi theo chúng tôi.
“Thôi em cứ về đi, để anh đưa nó về cho.” Anh Uy nói rồi đi sang bàn ăn lấy chìa khóa xe.
“Để em được rồi, anh nghỉ ngơi đi, dù gì em cũng có việc cần làm ở gần khu nhà Hạ.” Kha mỉm cười đầy chững chạc rồi kéo cổ tay tôi đi, tôi và cậu ta lại đồng thanh “Cảm ơn anh chị. Ngủ ngon.”
Tôi dường như quên mất, tôi với Kha là một cặp bài trùng. Nếu vì mấy chuyện tình cảm đó mà không thể nói chuyện với nhau được nữa thì thật đáng tiếc.
Kha kéo tôi lên tầng bốn mươi rồi bảo tôi đứng chờ một lát. Cậu ta mở cửa vào nhà, thậm chí để tôi đứng đó mà không thèm đóng cửa. Tôi nhìn thoáng ở bên trong, vẫn là một căn hộ siêu cấp khiến người ta phát thèm, chỉ là màu sắc chủ đạo lại là màu vàng.
Gâu chạy vào trong rồi quay cái mông tròn trĩnh về phía tôi, nằm uỵch ra đất, không thèm quan tâm đó là chỗ đi lại của người ta.
Kha nhanh chóng quay trở ra với cái chìa khóa xe cùng với một cái áo khoác màu đen.
Cậu ta đưa cho tôi: “Mặc đi, tối lạnh.”
Tôi cười khẽ, trong lòng ấm áp: “Không cần đâu.”
“Không cần thì giữ giùm tui đi, lười quay lại vào trong cất đi quá.”
Kha chép miệng rồi đóng cửa.
Nhìn cánh cửa lặng lẽ khép lại, tôi lại cười, nụ cười mà tôi cho là dịu dàng nhất: “Cảm ơn nha.”
Tôi đưa tay nhận lấy cái áo khoác rồi mặc vào. Đúng là áo con trai, to lớn cồng kềnh, tôi mặc vào như mấy con tinh tinh quấn lá chuối quanh người.
Kha bảo tôi xuống chỗ ban nãy đợi cậu ta, còn mình thì đi lấy xe.
Đứng chờ Kha với những cơn gió lạnh khi trời chuyển sang đông, tôi vô thức rúc vào trong cái áo khoác, thầm cảm ơn vì ban nãy mình đã nhận.
...
Mùa thi đến, chúng tôi bị xoay vòng trong mớ bài tập. Tôi cũng quên béng mình đang mắc kẹt trong vấn đề tình cảm, vẫn bình tĩnh học hành, bình tĩnh thi cử. Dù tối nào cũng phải thức đến khuya để làm mấy bài tập do anh Uy giao, tôi vẫn cố gắng không ngủ hết cả năm tiết khi học chính thức trên trường.
Facebook của tôi dạo gần đây tràn ngập vấn đề về thi cử, đại loại như những biện pháp phao hữu ích, hoặc cách bấm random để trả lời trắc nghiệm... tôi từ facebook từ thời điểm này.
Thật ra cũng không phải tôi chăm ngoan gì, đại loại là nếu bạn đã lấy điểm của mình ra để cá cược với gia đình thì bạn sẽ phải cố gắng thôi. T^T
Nếu lần này tôi có tiến bộ, đạt được chỉ tiêu mà mẹ tôi đưa ra, tôi sẽ được thưởng một món quà, mà bây giờ tôi cũng không biết đó là cái gì.
(Thi cử trong truyện, cứ thế một giây mà êm đềm trôi qua, trong thực tế nó đau thương đến thế nào... :[[[)
Ngày thi cuối cùng,...
Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vừa reo lên là trường tôi như động khỉ. Tiếng gầm vang dội khắp nơi, sân trường ngay sau đó chỉ toàn giấy và giấy, phần là nháp, phần là đề cương mấy môn học bài gặm nhấm tinh thần chúng tôi suốt một tuần thi căng thẳng.
Lớp tôi đã hẹn nhau, sau khi thi xong môn cuối sẽ kéo nhau đi quẫy, cụ thể là kéo ra karaoke.
Chúng tôi tập trung ở cổng sau trường, làm ùn tắt cả một quãng dài, bị mắng bị chửi, vẫn mặt dầy đứng cản đường.
Sau một hồi chờ đợi, tôi mới biết là lớp tôi lại kéo theo tụi A. Trời ạ! Lại có cả Khải và Băng, thật là đau đầu. Kéo đi quẫy thì cứ quẫy đi, cớ gì phải có thêm mấy người họ cho đông đúc, chui vào cái phòng ngộp chết được.
Thấy tôi hầm hầm nhìn mình như đang hỏi thế quái nào lại có tụi nó ở đây, Jen cười gian hết cỡ phóng tới chỗ tôi: “Tao đang có ý muốn cưa Tuấn bên đó, đang tự tạo điều kiện ấy mà!”
Nghe xong lí do của nó, tôi có muốn tức giận cũng không xong. Nó làm vậy cũng đâu có gì sai, thích người ta thì công khai theo đuổi, còn chuyện khó xử của riêng bản thân tôi, nó đâu có biết... tôi không thể trách nó không biết nghĩ cho bạn bè.
Thế là tôi thở dài, tự mình than thở tự mình nghe... nhưng nhờ vậy mà tôi chú ý một điều.
Lâm hôm nay vô cùng khác thường, nó không ở bên cạnh Minh nữa, mà sáp qua đám con gái. Tôi lập tức nhìn thấy rõ là có cái gì đó kì kì ở đây.
Tôi kéo nó qua một góc: “Ê, mày bị gì vậy?”