Tối hôm đó...
Băng gọi Khải ra sân sau nhà, nói là có chuyện quan trọng cần nói.
Khải lúc đó cũng định là sẽ thẳng thắn cự tuyệt tình cảm của Băng dành cho mình để có thể một cách quang minh chính trực đến với Hạ, nên không suy nghĩ gì nhiều cũng đồng ý... chẳng qua hắn không nghĩ đến Băng có thể làm những việc khiến cho hắn sau này cứ nghĩ đến lại vô cùng hối hận.
Băng thở dài, mỉm cười với Khải: “Hôm nay là sinh nhật tui,... có thể tặng cho tui một món quà không?”
“Quà...? Tui đã tặng cho bà một món quà thật lớn...”
“Không phải. Đừng nói với tui, ông không biết tui thích nhất là cái gì.” Băng cười buồn, khuôn mặt thanh tú vài phần buồn bã.
“...” Khải im lặng không thể nói lời nào trước khuôn mặt đầy tổn thương của cô.
Dù cho không thích Băng, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn ghét cô. Băng vẫn là cô em gái bé bỏng cạnh nhà của hắn mãi mãi, dù cho trong mắt cô, hắn có thay đổi thành ra như thế nào đi nữa.
“Tui biết ông đang thích Hạ, và muốn công khai theo đuổi bả.”
Tim Khải thót lại một chút, Băng làm Khải vô cùng lo lắng. Không phải lo lắng tình cảm của mình đã bị phát hiện, mà là lo lắng cho tâm trạng của Băng bây giờ. Nhìn cô nàng cười buồn chỉ khiến hắn cảm thấy mình thật tồi tệ.
Lúc đầu nếu hắn một câu dứt khoát, hướng thẳng về Hạ mà không dối lòng mình thì đã không để cho Băng nuôi thêm hi vọng. Cũng chỉ vì bản thân hắn lúc đó suy nghĩ không thấu đáo, kết quả bây giờ ai cũng tổn thương chỉ vì hắn.
“Tui sẽ không nuôi thêm tình cảm của mình cho ông nữa, chỉ cần ông tặng cho tui một thứ...”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Băng, lặng lẽ trả lời, dù hắn biết, có lẽ hắn sẽ hối hận vì một lần nữa nói mà không suy nghĩ: “Được, bà muốn gì cũng được.”
Điều tiếp theo Băng làm, là thứ duy nhất hắn không nghĩ đến.
Một cô gái bé nhỏ lúc nào cũng yếu đuối, lúc nào cũng nép sát cạnh hắn, từ khi nào lại trở nên mạnh dạn như vậy. Điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là đứng yên để Băng làm gì thì làm, nhưng trong phút chốc đó, hình tượng của cô đã hoàn toàn sụp đổ bên trong hắn.
Hắn không thể xem Băng như một cô em gái bé nhỏ được nữa.
Sau này, hắn tuyệt đối không thể cùng với Băng trở lại thân thiết như xưa.
Trong phút chốc đó, toàn thân hắn như bị giằng xé, bởi tình cảm mà hắn dành cho Băng, như môt người bạn thân từ nhỏ đáng thương, và tình cảm hắn dành cho Hạ, như một người con gái... chính xác hơn là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Hôn Băng, khiến cho hắn cảm thấy vừa có lỗi với Hạ, vừa có lỗi với Băng... điều đó đã dằn vặt hắn bao nhiêu ngày đêm kể từ cái ngày đó.
Hắn lại càng không ngờ đến, Hạ đã trông thấy cảnh tượng đó, và một lần nữa, thêm một người phải đau khổ vì hắn....
“Hôm đó chẳng qua chỉ là một phút nhất thời... chỉ là tai nạn thôi, người tui thích là bà.”
Hắn chỉ giải thích đơn giản như vậy, trong một câu thôi.
Hắn không nói tai nạn đó là như thế nào... tai nạn thế nào mà hai người họ có thể hôn nhau chứ...
Tôi im lặng không nói.
Không phải lỗi của hắn...
Không phải hắn không thích tôi...
Hạnh phúc chứ...
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ... hình như tính ích kỉ của tôi đang quá quắt lên rồi.
Dù gì thì lẫn trong sự mất mát đó vẫn hơn một nữa là hạnh phúc.
Dù cho hắn có nói gì đi nữa, tôi vẫn sẽ tin hắn tuyệt đối, dù gì thì đây cũng là một sự thật tôi muốn nghe.
“Tui thật sự xin lỗi, tui đã không đúng.” Hắn liên tục xin lỗi.
Tôi nuốt nước bọt mỉm cười: “Hôm...”
“Hôm đó là sinh nhật mẹ của Băng, dù gì thì tui và bả vẫn là bạn thuở nhỏ, không thể dứt hẳn quan hệ được, cho nên bà đừng giận tui, cũng đừng lo lắng nữa... tui sẽ cố gắng tránh mặt Băng.”
“Ý của tui không phải như vậy!” tôi lập tức giải quyết hiểu lầm “Ông không cần phải tránh mặt Băng.”
Dù cho tôi có thật sự muốn như vậy đi, thì tôi cũng không thể ích kỉ như vậy thêm một lần nào nữa.
“Ý của tui là chuyện hôm nay ấy... sáng nay...” tôi nói mà lắp ba lắp bắp, sau đó xấu hổ cúi đầu “Cảm ơn ông đã gọi tui... nếu không tui đã ngủ quên trên xe buýt mất rồi.”
Khải phì cười, đột nhiên chồm người tới bẹo má tôi: “Cái vẻ mặt này là gì đây? Cảm ơn người ta mà đau khổ đến vậy sao?”
“Cái này là xấu hổ.” Tôi lí nhí biện luận cho hành động của mình.
Hắn ngồi xuống ghế, vẻ mặt như thõa mãn lắm: “Tui giấu chuyện đó suốt mấy ngày hôm nay... bây giờ nói ra cảm thấy thật nhẹ nhõm. Ờ... cái đó, không phải tui cố tình giấu bà đâu, chẳng qua là tui lần nào cũng tìm cách thú tội với bà, nhưng không làm được, tui không đủ can đảm.”
“Tui biết rồi, tui không có giận ông chuyện đó đâu.”
Khải khẽ cười: “Vậy thì hôm nào rảnh, tụi mình đi hẹn hò đi.”
“...” Này này chúng ta có thể nói chuyện liên quan tới nhau một chút được không, với cả đừng đẩy nhanh tiến độ như vậy đi. Não tôi không load kịp.
“Được không?” hắn khẽ nghiêng đầu... làm tôi muốn phụt máu.
Hắn lấy đâu ra cái biểu cảm đáng yêu chết người như thế này... tại sao từ trước đến giờ tôi không bao giờ trông thấy...
Không lẽ hắn thật sự là người đa nhân cách a...
Tôi gật đầu trong vô thức.
Khải liền nhếch mép, hắn đột nhiên đứng thẳng dậy. Cái dáng người cao ráo nổi bật của hắn khiến cho không chỉ tôi mà cả quán cùng quay lại nhìn Khải.Hắn chậm rãi và bình tĩnh đi sang ghế của tôi, nhướn mày dạng như ra lệnh tôi nhích sang bên kia một chút.
Tôi còn chưa hiểu trời trăng gì cũng nhích qua cho hắn ngồi.
Khải lập tức ngồi xuống ghế, còn cố tình nhích người sang sát tôi.
Hắn tựa ra lưng ghế, một tay đặt phía sau lưng tôi, một tay với lấy ly cà phê đặt ở bên kia bàn.
Tôi nhìn khoảng cách giữa hai đứa mà cả người cứng đờ, nuốt nước bọt lo sợ nhìn theo từng hành động của hắn.
Đây lại là nhân cách quyến rũ gì nữa đây... Cứ đổi vèo vèo không báo trước như thế này thì tôi biết cư xử làm sao cho đúng.
Hắn nói nhỏ bên cạnh tôi: “Ngồi bên kia rất không thoải mái, ngồi cạnh bà thực sự thích hơn nhiều.”
“...” máu mũi ơi, làm ơn đừng phản chủ chảy ra vào lúc này nhé.
Tôi run run nhìn bàn tay nam tính của Khải xoay vòng cái muỗng nhỏ trong ly cà phê, giống như đang nhẫn tâm xoay vòng tâm trạng của tôi lúc này.
Chỗ tôi ngồi hoàn toàn có thể nhìn ra đường lộ phía trước qua bức tường kính trong suốt.
Sự sống tấp nập phía ngoài đều có thể thấy hết từ đây... nhịp sống làm tôi thấy mình ở đây thật bình yên.
Đột nhiên có một tiếng rầm thật lớn.
Tôi đứng phắt dậy theo phản xạ, hai mắt trừng lớn, miệng vô thức mở ra.
Khải thấy vậy liền đứng lên theo, lẩm bẩm: “Tai nạn.”
Vừa dứt lời, hắn liền chạy vụt ra ngoài.
Tôi nuốt nước bọt chạy theo... đừng... đừng... làm ơn đừng!
Đừng là người đó!!
Chạy đến hiện trường, tôi như không thể thở được.
Hai chiếc xe văng ra xa nằm dài trên mặt đường, kính xe vỡ nát văng khắp nơi trên đường.
Hai người đàn ông nằm dài trên đường bất động.
Những người xung quanh bu lại, nhưng có vẻ chẳng ai muốn giúp đỡ.
Tôi run rẩy cố gắng chen chân vào trong, nhưng cứ mãi bị đẩy ra... một bàn tay mạnh mẽ từ đâu nắm lấy bàn tay tôi, kéo một cái tôi đã vào được bên trong.
Nhưng khi tôi vừa bước chân vào được trong vòng người, còn chưa kịp nhìn xem hai nạn nhân đó có ai là người mà tôi đang lo sợ, tôi bị xoay một vòng, cả người yên ổn trong vòng tay của ai đó, mặt áp vào vòm ngực của ai đó. Trên đầu tôi vang lên giọng nói đều đều của Khải: “A lô, làm ơn cho hai chiếc xe cứu thương đến đây.”
Tôi có cảm giác bàn tay mạnh mẽ kia đang cố gắng áp trán của tôi sát người đó.
Sau khi tắt điện thoại, Khải lại siết nhẹ: “Đừng nhìn.”
“Ban nãy... tui thấy anh Uy... có phải anh ấy...”
“...” hắn siết nhẹ rồi im lặng thật lâu.
Tôi bắt đầu hoảng sợ, đẩy hắn ra, đầu ngoái về phía sau: “Buông ra, có phải anh Uy không? Buông tui ra!”
Vẫn là chưa kịp làm gì đã bị hắn ôm lại vào lòng, lần này thậm chí còn chặt hơn lần trước.Cả hai tay của hắn đều đã vòng qua ôm lấy tôi. Giọng hắn trầm xuống: “Đừng nhìn.”
Trong đầu tôi xuất hiện một thứ hình ảnh gì đó, cả người run rẩy, nước mắt tôi không tự chủ rơi xuống.
Tôi hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn... thật không ngờ đó lại là tai nạn của người mà tôi yêu thương.
Hai tay tôi siết chặt áo Khải... dường như cảm nhận được tôi đang vô cùng khó chịu, hắn liền ôm chặt hơn nữa.
“Bình tĩnh bình tĩnh, sẽ không sao đâu.”
Đừng nói không sao đâu... ban nãy tôi trông thấy tên kia chạy với tốc độ chóng mặt đâm thẳng vào Uy... lúc đó... lúc đó... cả hai người cùng văng ra khỏi xe...
“Hức... hức...”
Càng nhớ đến, tôi càng sợ hãi, bụng tôi một cảm giác buồn nôn dâng lên, nước mắt vẫn như điên trào ra.
Lát sau, tiếng còi xe cứu thương vang lên. Khải trùm lên đầu tôi cái áo khoác của mình, vỗ nhẹ, liên tục thì thầm: “Đừng nhìn, đừng nhìn. Sẽ ổn thôi.”
Uy... anh tuyệt đối phải không có vấn đề gì hết!
...
Tôi thẫn thờ trước phòng cấp cứu, bên cạnh là Khải đang nắm chặt tay tôi.
Vì khóc mà hai mắt tôi sưng húp cả lên, dù bây giờ nước mắt đã không còn chảy nữa, nhưng nó đỏ hoe hết lên rồi...
Chị Quỳnh chạy vội đến với khuôn mặt hớt hãi xanh ngắt: “Anh Uy đâu em?”
Khải không để tôi trả lời mà xen vào: “Vẫn chưa ra.”
Chị ấy hoảng hốt quỳ xuống trước mặt hai đứa tôi, nhìn sâu vào ánh mắt tôi như tìm kiếm một sự thật: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Tên kia đi ngược đường, còn vượt đèn đỏ, nên anh Uy bị đâm trúng...” tôi lí nhí.
'Rắc...' tôi nhìn mảnh kim loại trên cái bóp trong tay chị Quỳnh vỡ nát mà giật cả mình.
“Tên chết tiệt đó đang nằm ở phòng nào?”
“Hắn cũng bị đưa vào cấp cứu...” Khải nuốt nước bọt trước sức mạnh kinh dị của chị ấy.
“Hừ...”
Chị Quỳnh chuyển từ khuôn mặt lo lắng sang một bộ dạng sát khí ngút trời khiến tôi không kịp thích ứng... tạm sốc một thời gian.
Ấy... như thế này mà sau này khi chị ấy phát hiện ra mình bị anh Uy cắm sừng sẽ bùng nổ đến như thế nào nữa.
...
“Bà về nghỉ ngơi đi. Khóc cả ngày rồi.” Khải lẽo đẽo theo tôi vào tiệm cháo đối diện bệnh viện.
Dường như trong một năm mà tôi đã đến đây hai lần rồi.
“Ông ăn không? Hai tô nha?” tôi hoàn toàn bơ đi câu nói trước đó của Khải.
“Ờ.” Hắn tặc lưỡi rồi ngồi vào bàn đối diện tôi.
Tôi mỉm cười thích thú trước khuôn mặt nửa đen nửa đỏ của Khải: “Cho con hai tô cô ơi.”
“Chờ chút nha con.””Dạ.”
Khải chình ình một đống trước mặt tôi với khuôn mặt khó coi vô cùng... giống như bất lực hơn là khó coi.
“Tui đến là bó tay với bà.”
“Sao vậy?” tôi ngẩng đầu với một miệng đầy cháo.
“Không có gì.”
Hắn lầm bầm gì đó rồi bắt đầu ăn cháo.
Sau khi ăn xong, tôi chu đáo mua thêm hai phần đem vào phòng bệnh của anh Uy.
Vừa mở cửa bước vào phòng, nhìn hai cái người một nam một nữ một gọt vỏ môt ăn... ngứa mắt chết được.
Biết vậy tôi đã chẳng thèm nghĩ đến họ mà mua thêm hai phần cháo...
Khải chỉ im lặng đi phía sau tôi.
Tôi đặt cháo lên bàn: “Hai người chưa ăn gì hết thì ăn đi.”
Anh Uy thì nằm dài trên giường, giương mắt đánh giá Khải, trong khi hắn chẳng có vẻ gì là quan tâm, thản nhiên bước đến ngồi vào chiếc ghế sô pha đặt giữa phòng.
Chị Quỳnh lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ gọt vỏ táo cho anh Uy.
Tôi tiến tới gần giường bệnh, giơ tay búng một cái vào cái chân bị bó bột trắng toát của anh, nghiến răng ken két: “Gãy có mỗi cái chân cũng sợ đến mức bất tỉnh nhân sự, làm người ta lo đến mức không ăn nổi cả bữa trưa. Anh có cần phải như vậy không!”
Anh gào lên đau đớn: “A!! Nó vẫn còn đau đấy nhé! Nó vẫn thấy đau!!”
Tôi nhếch môi khinh bỉ, rồi quay sang mỉm cười với chị Quỳnh: “Chị cần gì nữa không? Em giúp cho.”
“Em... về nhà của anh chị gom giúp anh chị ít đồ dùng đem vào đây nhé.” Chị ấy cười tươi rói, nhờ vả với giọng điệu như thế này thì ai mà từ chối cho nổi.
Tôi gật đầu: “Vậy em đi đây.”
Tôi quay sang Khải, cười thật tươi: “Bye bye, ở chơi vui vẻ.”
Trong phút chốc, tôi thấy mặt hắn đen thêm vài phần.
Thú vị...
Tôi cười tươi:
“Haha! Tui chỉ đùa thôi. Tụi mình về.”
...
Đứng trước nhà anh Uy... tôi hừ giọng nhìn Khải mở cửa nhà bước vào, hậm hức nguyền rủa ảnh tại sao dám giao chìa khóa nhà cho một tên lạ hoắc lạ huơ như hắn, còn tôi đứng một đống kế bên lại không nhờ vả gì.
Chết tiệt!
...
Khải nhìn khuôn mặt phụng phịu của Hạ chỉ thấy buồn cười.
Cô gái này lúc thì như mấy cụ già cái gì cũng biết, lúc lại như mấy đứa con nít hỡ ra là dỗi... mà toàn dỗi vì mấy chuyện đâu đâu.
Hắn vô cùng thích biểu hiện này của Hạ, liền đưa tay ra vẹo má nó, bị nó lườm cho một cái chứ không có đẩy ra...
Í... biểu cảm lạ... mặt đỏ đỏ, còn phồng má ra... hắn thề hắn sẽ không để bất cứ một thằng nào trông thấy khuôn mặt này của Hạ ngoài bản thân.
Khải thích thú vòng tay qua ôm vai Hạ kéo vào trong nhà sau khi cánh cửa bật mở.
Ha... cái cảm giác này rất tuyệt vời...
(đọc giả làm ơn đừng nhìn Khải với ánh mắt khinh bỉ, đa tạ =]])
...
Kha lại tình cờ trông thấy cảnh tượng gì đây, ruột gan cậu như cùng lúc co thắt, hơi thở ra cũng trở nên thật khó khăn.
Ừ thì đó là nhà của anh Uy và chị Quỳnh, nhưng tại sao thằng bạn thân của cậu lại có chìa khóa... hai người họ... một nam một nữ làm gì trong phòng khi chỉ có hai người và bên ngoài trời đã tối.
Kha hiểu Khải, có lẽ hắn không làm gì, nhưng đâu có gì chắc chắn. Đến nghiên cứu y học cũng chỉ có % chắc chắn, vẫn còn % rủi ro.
Nhưng khoan... cậu đang làm gì chứ... rõ ràng chuyện của Hạ đã không còn liên quan gì đến cậu nữa.
Là Kha đã tự chọn cho mình con đường đau khổ này mà bước tiếp... chẳng qua cậu thà rằng chính mình là người phải chịu đau khổ, còn hơn là để Hạ phải có những cảm xúc như của cậu lúc này.
Liệu rằng cậu có thể vượt qua được hay không? Đến khi nào tình cảm của cậu dành cho Hạ mới hoàn toàn chấm dứt.
Đau khổ quá rồi...
Tại sao càng cố không thích nó, chỉ khiến cậu thêm đau khổ. Càng cố gắng không nhớ đến nó, hình ảnh của nó lại xoay vòng như xoáy nước lớn nhấn chìm tất cả.
Phải chi cậu có một nút delete... xóa hết những kí ức cùng kỉ niệm vui vẻ với Hạ.
Rốt cuộc, cậu còn phải chịu đựng nỗi đau này đến khi nào nữa.