“Không.” Chưa bao giờ Lâm được thấy một Minh bướng bỉnh như thế này, cảm giác có chút lạ lẫm... nhưng không phải là ghét.
“Vậy... phải làm gì?” cô ngưng không chống cự ngoan ngoãn nằm im liếc một lượt mấy đứa kia đang lôi điện thoại ra quay phim.
“Trả lời tui bà còn giận tui hay không?” Minh nhíu mày hỏi, khuôn mặt không phải là một biểu cảm khó chịu, mà có chút tổn thương.
Hai đứa nằm nhìn nhau một hồi, Lâm mới khó khăn mở miệng: “Tui tưởng ông giận tui?”
Xung quanh bắt đầu nhao nhao lên, bị Jen liếc một cái im bặt: “Tụi mày im để diễn viên tập trung tinh thần.”
Lâm và Minh thở dài.
Minh là người mở miệng kế tiếp: “Chuyện này... thật ra thì... tui tưởng là bà giận tui nên mới để bà có thời gian suy nghĩ để ngui giận.”
Cả hai nhìn nhau trân trân, kết quả là cùng phì cười. Minh chống tay ngồi dậy, bên cạnh Lâm với vẻ mặt vô cùng đăm chiêu, như đang suy nghĩ mấy chuyện tầm cỡ.
“Chuyện này... thật là...”
Minh thở dài, nhưng trên môi không giấu được nụ cười hạnh phúc vì đã làm hòa với Lâm.
Jen từ phía sau chồm người lên: “Ờ, vì chuyện của hai đứa bây mà tụi này phải huy động một lực lượng kinh khủng như thế này đó biết không?”
Lâm nhìn quanh nhà, lúc này mới thấy dường như cả A và A đều đang có mặt ở đây, phút chốc cảm thấy rất cảm động.
Minh đôt nhiên nắm lấy tay Lâm, mỉm cười thích thú: “Happy birthday, sinh nhật vui vẻ.”
Đám xung quanh lấy câu nói của Minh như dấu hiệu, lập tức bay vào chúc mừng sinh nhật Lâm đến mức choáng váng. Cô còn không nghe được giọng của ai là ai.
Lúc đó, Hạ bước vào, lẳng lặng ôm lấy Khải từ phía sau... Hắn giật mình quay lại nhìn chỉ thấy khuôn mặt tinh nghịch của cô gái kia lò ra, mỉm cười hạnh phúc, nắm chặt hai tay đang ôm trước bụng mình.
Hai người này bỏ mặc thiên hạ kéo nhau vào trong bếp để nó tiện ăn vụn.
Hồi trưa nó ăn ít quá, bây giờ phải ăn bù lấy sức, tôm chiên bột, gà chiên nước mắm,... cái nào cũng bị nó chôm lấy một cái trong nguyên dĩa.
Khải nhìn nó ăn nhồm nhoàm mỉm cười, tay đưa ra quẹt ngang môi nó khi trên đó dính một ít tương ớt.
Cái này hình như đúng chất ăn vụn không chịu chùi mép, phải để người ta ngồi làm giúp.
Ăn xong thỏa thích, nó với hắn mới em ôm eo anh choàng vai vô cùng thân thiết ra phòng khách cùng với cả lớp tổ chức một tiệc sinh nhật thật lớn.
Ăn xong, Jen bày trò chơi, Hạ nghe loáng thoáng hình như chơi trốn tìm để chủ tiệc đi tìm... mà khuyến mãi thêm cho chủ tiệc một cộng sự vô cùng đặc biệt là Minh. Hai người họ đảm việc đi tìm cả bọn.
Nó kéo Khải đi, nhếch mép: “Haha, gì chứ căn nhà này mình rõ như lòng bàn tay, những nơi có thể trốn đều đã điều tra qua.”Hắn nhìn nhìn nó: “Điều tra những nơi trốn để làm gì?”
“À, để những khi nó đột nhiên lên cơn thì tui còn có đường chạy trốn.”
“...”
Hạ kéo Khải ra sân sau trốn trong lùm.
Nó ngồi tựa vào tường, nhìn sang hắn thở dốc.
Mấy đứa kia chia nhau ra trốn trên tầng, trong nhà vệ sinh,...
Hạ đột nhiên kéo kéo vạt áo hắn: “Xin lỗi nha, hôm nay valentine mà tụi mình lại phải chui trong lùm.”
Lúc đó có trời với hắn mới biết tim hắn đang nhảy điên cuồng như thế nào, cái ánh mắt với vẻ mặt của Hạ đáng yêu như một đứa trẻ, nhìn thế nào cũng giống như nó đang quyến rũ hắn.
Khải chẳng thèm kiềm chế, liền tiến đến áp nó sát tường đặt môi lên môi nó.
Hạ ngạc nhiên. Tự nhiên mình đang hỏi chuyện hắn với một vẻ mặt vô cùng đáng thương, hắn lại như vậy với nó??
Có phải hắn nghe nhầm gì không?
Nó hoang mang đẩy hắn ra, với một khuôn mặt rất... ngu: “Ủa? Tui nói xin lỗi mà?”
Khải nhìn nó trân trân... sau đó nhếch mép... ngây thơ không đỡ nổi!
Hắn khẽ cười: “Coi như quà tạ lỗi.”
Đến tận bây giờ nó mới phát hiện ra ban nãy mình vừa bị hôn, lập tức mặt đỏ đến tận mang tai.
Hạ đỏ mặt im lặng, lặng lẽ nhìn mũi giày, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt Khải.
Sau đó hai đứa rơi vào im lặng. Hạ thì ngồi đỏ mặt ngượng ngùng, còn hắn thì thích thú nhìn nó chăm chăm.
Dường như Khải rất thích mỗi khi thấy Hạ ngượng ngùng e thẹn.
Để phá vỡ cái không khí kì dị đó, Hạ mỉm cười trêu chọc:
“Ông thích hôn nhau ở sân sau nhà của chủ tiệc nhỉ?”
“Này này... là ai đem tui ra cái chỗ vắng người như thế này? Không trách bà tội dụ dỗ tui thì thôi.” Khải nói ngang, nó quên mất hắn còn có một mặt bá đạo như thế này.
“Hả?” nó trợn mắt.
Khải cười gian, đưa tay áp sát má nó chạm nhẹ, miệng giải thích: “Có con muỗi.”
Chẳng qua hắn đột nhiên thích làm như vậy thôi, chuyện này cả nó và hắn đều biết.
Càng làm cho nó nóng ran hết cả người.
Hắn lại tự nhiên ôm nó.
Nó giật mình, lắp ba lắp bắp, còn cả người thì nóng ran: “A... ông... ông làm cái...”
“Suỵt.” Tự nhiên hắn suỵt nhỏ vào tai Hạ... càng làm cả người nó cứng đờ.
Nhiệt độ cơ thể nó bây giờ có làm hỏng luôn cái nhiệt kế mất thôi!!
Tim nó đập mạnh đến mức nó có cảm giác trái tim mình đang đánh trống, từng hồi mạnh mẽ... nó rất sợ Khải sẽ nghe thấy!! Bởi cơ bản là... hình như nó đang suy nghĩ lung tung. Nếu bị hắn phát hiện ra sẽ ngượng chết mất!!Cơ mà nghĩ đi Hạ, tại sao hắn lại làm vậy, có khi nào Khải nhìn thấy Lâm đang tới nên mới như vậy??
Nghĩ đến đây, Hạ bình tĩnh hơn một chút thì Khải rời khỏi nó.
Hắn nhìn nó cười khẩy: “Đẹp.”
Hai tai nó lùng bùng, cái gì cũng không nghe thấy.
“Quà valentine của bà.”
Giờ Hạ mới ngây ngô nhận ra trên cổ của mình có xuất hiện một vật lạ.
Đưa tay sờ thử, là một sợi dây chuyền bằng bạc mảnh mai với cái mặt... ừm cái mặt hơi khó định hình, nhưng chắc chắn tối nay về nó sẽ đem ra xăm soi thật kĩ, kĩ đến mức chỉ nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra nó.
Nó cười bẽn lẽn nhìn Khải: “Cảm...”
“Hạ!”
“Gyahhh!!” nó hét lớn khi có ai đó đột nhiên gọi tên nó.
Cái này là phản xạ tự nhiên, đến Khải đang ngồi bên cạnh còn phải giật mình.
“Tìm ra mày rồi nha.”
Sau đó thì sao? Tất nhiên là Hạ và Khải là hai đứa đầu tiên bị tìm thấy.
Sau khi bảo cả hai vào phòng khách ngồi chờ hình phạt, Lâm còn để lại cho nó một câu: “Mày không biết hả, tao còn không hiểu rõ mày thì thôi. Mấy chỗ mày vạch sẵn trong nhà tao tao đều biết hết.”
“...” Cảm giác của nó lúc này rất ba chấm.
...
Tôi ngồi trên sô pha, chờ từng đứa từng đứa một bị bắt, nhìn cái mặt tụi nó hớn ha hớn hở khi thấy tôi đã ngồi chình ình một đống ở đó, thật sự chỉ muốn tạt cho mỗi đứa một gáo nước sôi.
Tôi liếc qua tụi nó một lượt rồi thảnh thơi nói chuyện với Khải như thể mình chẳng lo cái gì... thực ra đang rét chết đi được ấy.
Tôi quay sang Khải, trên môi không giấu nụ cười, với một khuôn mặt đỏ ửng: “Cảm ơn quà của ông.”
Hắn chỉ nhếch mép.
Lại một đứa đi vào, lại một đứa nhìn tôi nhếch mép, tôi khóc than trong lòng...
Tụi này sở thích với suy nghĩ vốn rất bệnh hoạn với biến thái, lần này tôi rơi vào tay của tụi nó chắc chắn không thể sống yên ổn.
“Mày hôn Khải đi.” Lâm chễm chệ trên ghế nhếch môi đầy kiêu ngạo, còn hất mặt lên giống như ông chủ ra lệnh cho tì nô.
“...” tôi.
“Óa!! Được nha!! Cái này được!!” đám xung quanh.
“Vô đi!”
“Hôn đi!!”
Tôi không dám nhìn sang Khải, một tí ti cũng không dám, chỉ có thể xấu hổ nhìn quanh tụi nó, ghi nhớ như tạc mấy cái mặt dám đẩy tôi vào chỗ chết này để sau này ghi sổ trả thù từng đứa một.
Tụi con trai bên A khích tướng Khải: “Thế nào, không dám hả?”
Tôi bất giác phát hiện, xung quanh chẳng thấy Kha với Băng đâu nữa rồi, đúng hơn là ngay từ lúc đầu nhập tiệc đã chẳng thấy sự tồn tại của Băng.Một thoáng lo sợ vụt qua trong lòng tôi.
Tôi vô thức nhìn sang Khải, thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình, mặt tôi đỏ ửng hết cả lên.
Đám xung quanh lại nhao nhao lên: “Thực hiện hình phạt đi mày! Ai bảo mày chơi dở quá để là đứa bị bắt đầu tiên chứ?”
“Tại mày xui con ơi.”
“Thực hiện đi.”
“Hôn đi, câu giờ quá!”
Cả đám như bùng nổ, lúc này Lâm mới chậm rãi lên tiếng, giống như đòn đả kích cuối cùng: “Ban nãy thấy hai đứa bây hôn nhau tỉnh bơ mà, sao bây giờ lại thành ra ngại rồi?”
Đám xung quanh càng nhoi hơn nữa: “Quát đờ, gì vậy?”
“Tụi nó mới hôn nhau hả?”
“Mấy đứa có người yêu đi chết đi!”
Tụi mày đang là cái lũ ép tao hôn người ta đấy... đừng có suy nghĩ bất logic thế đi...
Tôi bị tụi phía sau đẩy về phía Khải, vì bất ngờ nên mém ngã, may là tôi đứng lại được... nhưng đồng thời tay lại bị Khải giữ lại, hình như hắn sợ tôi ngã nên mới đưa tay ra đỡ.
Thấy hành động này của hắn, tụi nó càng hung hăn hơn nữa.
Khải chỉ dùng một câu với khí thế hơn người của mình cùng một cái nhếch môi đầy lãng tử: “Những chuyện như vậy chỉ nên làm ở những nơi vắng người.”
Câu này như một đòn bẩy thật mạnh làm tụi nó càng được dịp khủng hoảng tôi.
Tôi nghi ngờ sau này tụi nó sẽ gọi tôi là Khải Nơi Vắng Người chăng??
Dù gì tôi cũng chẳng thể hiểu được suy nghĩ biến thái của tụi nó.
Khải bồi thêm một câu trong lúc tình hình đang nóng nhất: “Và hình như cặp đôi chính ngày hôm nay không phải tụi này.”
Ngay lập tức câu nói này có sức ảnh hưởng, tất cả sự tập trung đều hướng về phía Minh và Lâm.
Tôi thở phào trong lòng, mặc dù bây giờ bạn tôi đang gặp nguy hiểm. Ai bảo nó dám đặt tôi vào nguy hiểm làm gì.
He he...
Tôi quay sang Khải, bật ngón cái.
Tiệc tàn cũng tận giờ, tụi con trai đảm nhận nhiệm vụ hộ tống tụi con gái về nhà.
Ngẫm nghĩ thấy con trai lớp tôi với lớp A dễ thương ghê nơi, chẳng ai bảo mà tụi nó vẫn làm. Mấy đứa không có xe thì hộ tống mấy nhỏ có xe, leo lên xe người ta chạy tỉnh bơ.
Tất nhiên Minh vẫn ở đó với Lâm cho tới hết ngày, còn hai tiếng đồng hồ tụi nó làm gì có trời mới biết.
Đỗ xe trước cổng nhà, Khải mỉm cười xoa đầu tôi: “Ngủ ngon.”
Tôi từ đầu tiệc đến giờ đã thu hết can đảm vài lần, nhưng không có lần nào dám làm... lần này nhất định phải làm được!!
“Khoan đã...” tôi níu vạt áo Khải.
Hắn buông nón bảo hiểm quay người nhìn tôi: “Có chuyện gì sao?””Ừm...” tôi nuốt nước bọt, thu hết can đảm... mãi vẫn không dám làm.
Khải tò mò nên mất kiên nhẫn: “Hửm? Sao vậy? Có gì khó nói?”
“Qu... Quà của ông, là... tui tự làm.” Tôi xấu hổ lấy từ trong cái tui đeo của mình ra một hộp vuông nhỏ nhỏ.
Khải nhìn hộp quà trên tay, im lặng không nói gì.
Tôi nhìn chằm chằm hắn chờ hắn mở ra, nhưng Khải lại không động đậy gì. Tôi thúc giục hắn: “Mở xem đi.”
“Tui nói... bây giờ, tui rất muốn ôm hôn bà... nếu mở ra tui sợ tui kiềm chế không được.” Khải dùng một khuôn mặt vô cảm để nói ra câu này.
Tôi nghe xong lập tức lùi về phía sau theo phản xạ... nuốt nước bọt nhìn hắn, hai tay chắn trước người mình, lắp bắp: “V... vậy thì không cần phải mở ra đâu.”
Khải nhếch mép: “Về nhà tui mở nhé.”
“Ừ, về đi về đi.” Nói xong mới thấy như mình đang đuổi người ta, liền thêm vào “Ngủ ngon.”
Hắn cười dịu dàng rồi chạy đi.
Tôi quay lưng bước vào nhà, tim vẫn còn đập thình thịch vì nụ cười của hắn.
Trước đó còn thấy hắn rất lạnh lùng, từ khi tôi và hắn hẹn hò, Khải cứ cười suốt, nhất là những khi ở bên cạnh tôi, dường như lúc nào trên môi hắn cũng là một nụ cười.
Con người thoải mái này với con người lạnh lùng trước kia của Khải, cái nào tôi cũng thích.
Vào nhà, tôi bay ngay lên giường, lấy sợi dây chuyền ra cầm trên tay.
Mặt là một hình chiếc lá cách điệu vô cùng tinh tế.
Không biết hắn đã lựa nó lâu bao nhiêu... đứng trước những ánh mắt dòm ngó của khách hàng nữ khác trong tiệm, hắn đã bối rối bao nhiêu.
Nhìn sợi dây chuyền thanh mảnh trên tay mình, tôi cảm thấy thật hạnh phúc, giống như hôm nay không phải sinh nhật Lâm mà chính là ngày cưới của tôi vậy.
Hơn nữa, ngày mai đi học để chơi, sau đó cũng không có đi học, tôi cảm thấy tinh thần mình càng thoải mái hơn bao giờ hết!
Ngẫm nghĩ gì đó, tôi nhắn tin cho Khải:
'Băng không đi à?'
Gần như ngay lập tức, hắn nhắn lại cho tôi:
'Dạo gần đây, Băng hạn chế không nói chuyện với tui nữa, đi học có thấy mặt cũng không quan tâm tới. Sao vậy? Muốn tui làm bà ghen hả?'
'Làm gì có, chẳng qua tui thấy hơi lo.'
'Lo cái gì?'
'Không có gì.' chẳng hiểu sao tôi lại thấy hai má mình nong nóng. Chỉ là một tin nhắn thôi nhưng tôi có thể thấy ra giọng điệu của hắn trong ba chữ đó đang trêu chọc tôi với một nụ cười khẩy.
'Vậy sao? Thật không?'
'Ừm, thật mà, ngủ ngon.' Tôi nóng hết cả người, liền quăng điện thoại lên giường đi tắm.
Tôi đứng trong nhà tắm, cụ thể là trước gương, nhìn cái mặt mình trong gương ửng đỏ mà thấy càng ngày càng nóng, trên mặt không thể không cười.
Liếc mắt xuống sợi dây chuyền trên cổ mình vô cùng vừa vặn, tôi càng xấu hổ chết được, liền ngồi chồm hổm xuống sàn la hét... may là tôi sống một mình chứ không có khi bị ép vào viện sớm.
Tắm xong vô cùng sảng khoái, tôi chạy ra nằm dài lên giường, kiểm tra điện thoại như một thói quen.
Tin nhắn của Khải hiện lên làm lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp:
'À, quà của bà... cảm ơn. Tui rất thích.'
Tôi đã tự tay làm chocolate tặng hắn, kế bên còn có một cái vòng tay đinh tán mà khi tôi vừa nhìn thấy nó trong cửa hàng đã cảm thấy thật phù hợp với Khải.
Tôi mỉm cười toe toét, chui vào trong chăn, thình lình điện thoại lại rung, một tin nhắn khác đến: 'Ngủ rồi hả?'
'Tui đang nằm trên giường.' Tôi nhắn lại với một nụ cười, không thể ngưng cười được.
'Tui cũng đang nằm trên giường.' hắn nhanh chóng rep.
Tôi lại lần nữa toe toét: 'Vậy thì ngủ đi.'
'Không ngủ được, muốn nhanh đến ngày mai.' Ngôn ngữ lạnh lùng, ngắn gọn xúc tích.
'Để làm gì?'
'Để gặp bà.'
Tôi chính thức quăng luôn cái điện thoại, úp mặt vào gối mà hét cho thỏa thích.
Khải nhắn tiếp 'Ngày mai vào lớp điểm danh rồi hẹn nhau ở thư viện đi.'
'Để làm gì?'
'Hẹn hò.'
...
Tôi vỗ vai Jen với nụ cười tươi rói: “Bồ tèo à, tao có mặt rồi đây.”
“Ờ thì sao?” nó dùng khuôn mặt lãnh đạm vô cảm nhìn tôi.
“Sao là sao, tao là đang điểm danh đó!” tôi trừng lớn mắt, tỏ vẻ ức chế.
“Thì mày cứ vào chỗ ngồi, một lát nữa tao đếm rồi điểm danh luôn, mày nháo cái gì?”
“Nháo gì mà nháo... nói nhỏ nè.” Tôi choàng tay ngang vai nó, kéo nó sát mình nhếch mép, dùng chất giọng dụ khị con bạn “Một lát nữa tao cúp học, mày giúp tao điểm danh đủ đi.”
Nó cười gian: “Mày nghĩ tao rẻ tiền vậy hả?”
“Nhé Jen đẹp gái.” dụ dỗ...
“Không, tao là lớp trưởng gương mẫu chính trực, mày ở đâu chui ra mà...”
“Tao bao mày kem.” Tôi dùng chiêu thức cuối cùng.
“Được.”
“...”