Nắng rọi dài trên con đường gồ ghề khiến mặt đất như thêm phần lấp lánh, bên cạnh, thảm cỏ xanh mượt như từng lớp từng lớp phủ thêm màu bàng bạc nổi bật.
Tôi ngồi trên đó, gió thổi nhẹ, từng lọn tóc tôi khẽ đung đưa.
Cảnh vật xung quanh đẹp như tranh vẽ, nào cây nào hoa, chỉ có duy nhất cái mặt của tôi là chẳng ra gì...
Tôi cười gượng, lầm bầm: “Mày xong chưa?”
“Chưa, mặt mày nhìn gớm quá, mau đổi biểu cảm cho tao.”
“...” tôi lại phải nhoẻn miệng cười, trong khi con Lâm ở trước mắt mình cứ cầm cái máy chụp hình trên tay, lượn qua lượn lại, hết đưa lên ngắm chụp lại hạ xuống, thậm chí còn nằm dài ra đất, nhìn vô cùng thảm thương.
Sau một hồi, nó mới hạ luôn cái máy xuống, nhăn nhó với tôi: “Mày có thể hợp tác với tao một chút được không? Cái biểu cảm đó của mày mà đem đi thi thì có mà đi thi vào tổ chức sát thủ ấy.”
“Tao đâu có cố tình. Bình thường chụp hình chẳng phải vẫn dễ thương đó sao.” Tôi bĩu môi, bị nó lườm cho một cái, lại lập tức mỉm cười “Thì đó, mày cứ lấy mấy tấm đó đem đi nộp cho rồi.”
“Hình cận mặt thì có nhiều rồi, nhưng cần thêm mấy tấm toàn thân nữa. Nếu không, tại sao tao lại phải hạ mình đi chụp hình cho mày!! Mau cười!!” nó nói rồi đưa cái máy chụp hình lên.
“...” để chụp hình cho tao mày phải hạ mình... haha...
Tôi cười...
Nó lại bỏ cái máy xuống, cười nụ cười ác quỷ: “Đổi kiểu ngồi cho tao... mày qua đây.”
Tôi theo sự chỉ đạo của nó... chụp cả buổi mới được vài ba tấm mà nó cho là ưng ý nhất.
Cuối cùng, tôi mệt mỏi nằm dài ra cỏ. Con Lâm cũng thở ra nằm đối đầu với tôi.
Tự nhiên nó nghĩ nghĩ gì đó lại đưa máy lên chụp.
Bức hình được chụp trong vô tình đó vậy mà trở nên thật nghệ thuật...
Trong hình, nền cỏ xanh mướt, tôi và nó cả hai đứa nằm cạnh nhau trên cỏ, xoay mặt nhìn nhau... khẽ cười.
Sau khi chụp hình, đương nhiên chúng tôi không phí cả tối chủ nhật chỉ để ở nhà xem ti vi. Đã sẵn tiện ra ngoài, tôi với nó kéo nhau đi hẹn hò.
Từ khi nó và tôi có bạn trai, hình như tần suất đi chơi cùng nhau đang suy giảm một cách nghiêm trọng.
Hôm nay cứ xem như ngày cải thiện tình bạn đi.
Tôi với nó chạy qua Diamond gửi xe rồi đi bộ ra hồ con rùa ăn vặt.
Mua cho mỗi đứa một cái bánh tráng nướng, chúng tôi ngồi xuống thả chân tự do đung đưa.
Bên ngoài xe cộ tấp nập, đường phố lên đèn rực rỡ, nhưng tôi và nó ngồi đó cảm thấy vô cùng bình yên.
Đôi khi ngồi nhìn xe chạy cũng là một loại thư giãn.
“Phần thi tài năng mày định thi cái gì?” Lâm nó hỏi.
“Mày nghĩ tao có thể vượt qua vòng loại à... Tao chỉ đi thi cho có, tụi mày sau này đừng có cầm đèn chạy trước chân tao. Đăng kí cho đã rồi bắt tao đi thi...” tôi lầm bầm.”Đi thi không vui sao?? Bên A Khải cũng đi thi đó.”
“Cái gì? Thiệt hả??” tôi trố mắt quay sang nhìn nó, giật mình đến nỗi thiếu chút đã quăng luôn miếng bánh tráng trên tay xuống hồ.
“Ngạc nhiên lắm chứ gì... nói nhỏ cho mày nghe. Thật ra bên đó, cũng là tụi nó tự động đi đăng kí cho Khải, chứ hắn ta đâu có ham gì mấy cái này.” Nó cười toe toét.
“...”
“Tụi nó tường thuật lại với tao như vậy nè... nguyên văn của thằng Khánh là: 'Lúc thằng Khải biết tụi tao lén lút đi đăng kí cho nó, đã nổi trận lôi đình, đòi đi rút tên, dọa là sẽ chẳng thèm quan tâm đến cuộc thi nữa, mọi chuyện tới đâu thì tới, hắn sẽ không thèm tham gia. Mà sau đó nghe nói có mày đi thi, Khải lập tức thay đổi thái độ, còn tự động cống nạp hình cho tụi nó đem đi nộp.' Sau đó, cậu ta còn nhờ tao cảm ơn mày đã cứu sống lớp bên đó một mạng.”
“...” tôi thật sự không thể hiểu được tư duy cùng suy nghĩ của mấy cái người này.
Rõ ràng biết Khải rất đáng sợ, vậy mà vẫn đem tên người ta đi ghi danh... tại sao cứ thích làm mà không nghĩ đến hậu quả như vậy...
Tôi thầm thở dài một tiếng, tại sao số phận của tôi và hắn đều phải chịu loại cảnh tượng như vậy...
Còn đang tám chuyện với nó thì tôi nghe thấy tiếng khóc.
Tiếng khóc của một đứa con nít.
Tôi với con Lâm lập tức nhìn quanh, thấy có một thằng nhóc đang đứng cạnh bên chúng tôi khóc nức nở... thằng nhóc nhìn chừng ba tuổi là cùng, mỗi đi thôi cũng còn hơn loạng choạng. Thằng nhóc ăn mặc cũng chỉnh chu bảnh bao, quần áo thẳng tắp... nhưng chỉ đứng có một mình.
Tôi hoảng loạn nhìn nó, nó chỉ nhìn quanh rồi khóc... khóc đến mức cả khuôn mặt đỏ hết lên.
Tôi vội đi sang bên đó, khẽ nhíu mày: “Em sao lại khóc?”
Nó thấy tôi hỏi chuyện càng khóc lớn hơn.
Lâm đi lại gần, nó cũng vẫn khóc.
Tôi với nó loay hoay mãi cũng chẳng biết phải làm sao, trong khi mọi người xung quanh ai cũng nhìn chúng tôi như thể bọn bắt cóc con nít.
Tôi hoảng hốt thật sự... chỉ muốn kiếm gì đó bịt miệng thằng nhóc lại rồi bỏ chạy.
Lâm nó thở dài: “Thôi đi kiếm người lớn đến giúp đi, mình không biết chăm con nít, chỉ tổ làm nó khóc lớn hơn.”
Tôi gật đầu nhìn quanh, vừa vặn nhìn thấy có một cô đang dắt con đi dạo, chắc sẽ biết cách chăm con nít. Tôi kéo con Lâm đi về phía đó.
Nhưng ngặt nỗi... khi chúng tôi rời đi, thằng bé lại đi theo. Lại còn vừa đi vừa khóc mới đau...!
Tôi với Lâm khó xử nhìn nhau, nhìn cái dáng thằng nhóc đi theo cứ loạng choạng, nên chúng tôi chẳng dám đi nhanh, vừa đi vừa nhìn về phía nó. Cuối cùng đành phải bế luôn thằng nhóc lên tay, đi về phía bà mẹ kia... nhưng lúc đó, bà ấy đã đi mất.
Tôi nhìn xung quanh cầu cứu, thằng nhóc trên tay cứ khóc không ngừng.
Xung quanh mọi người cứ nhìn về phía chúng tôi... việc này càng làm tôi phát hoảng hơn nữa, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.Trước mặt, Lâm liên tục dỗ dành thằng nhóc: “Em là con của ai? Ba mẹ em đâu?”
Nó vẫn khóc.
“Sao em đến đây được? Ban nãy em bị lạc ở đâu? Nói chị nghe... chị sẽ đưa em đi tìm bố mẹ.”
Chẳng qua là thằng nhóc cứ khóc và khóc... chứ một tiếng nói cũng không chịu hé răng.
Tôi quay sang con Lâm nhíu mày: “Mày đừng có làm nó sợ, nhiều khi thằng nhóc còn chưa biết nói đâu. Hét vào mặt nó không khéo dọa nó sợ chết khiếp ấy.”
Nó gật đầu đồng tình với tôi. Tôi nhíu mày: “Đem thằng nhóc đi lòng vòng khu này tìm thử ba mẹ nó ở đâu.”
Nó lại gật đầu: “Mày bế nó đi, khi nào thấy mỏi thì đổi sang cho tao bế cho.”
“Ừ.”
Kết quả là nhờ có thằng nhóc này mà chúng tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý cả chiều hôm đó... nó cứ khóc liên tục mà không có dấu hiệu sẽ nín.
Ôi trời. Tôi nhớ ngày xưa, tôi mà khóc một chút thì ruột gan phèo phổi đều xoắn hết cả lại. Thằng nhóc này khóc lâu như vậy không có cảm giác gì sao??
Chúng tôi đi lòng vòng khu đó từ nhà thờ Đức Bà sang Diamond sang công viên... cả một buổi tối, đến khi tìm được thấy mẹ cho thằng bé thì đồng hồ đã chỉ chín giờ.
Mẹ thằng nhóc liên tục cúi đầu vừa cảm ơn vừa xin lỗi, vừa khóc vừa cười um sùm cả lên... thậm chí còn định thưởng cho chúng tôi vì đã giúp cô ấy tìm lại được đứa con... nhưng làm sao chúng tôi nhận được... Kết quả là cổ đưa số điện thoại địa chỉ nhà cho chúng tôi, bảo chúng tôi nhất định phải qua chơi. Cô ấy còn nói, cô có thêm một đứa con gái, chắc là cũng bằng tuổi chúng tôi.
Thật sự là một ngày mệt mỏi... chí ít đối với tôi là vậy.
Trong khi con Lâm sau khi đã về nhà vẫn còn năng lượng sửa hình chỉnh hiệu ứng vân vân mây mây để ngay sáng hôm sau đem đi nộp cho nhà trường...
...
Một ngày đẹp trời nọ, Khang Ảo tự nhiên nhắn tin cho tôi: 'Mày hỏi xem Thụy Văn (Văn Mơ) rốt cuộc giận tao chuyện gì mà chẳng thèm nói chuyện với tao... thật sự chịu hết nổi rồi.'
'Không phải mày cũng giận nó hả?' tôi há hốc... nhớ không lầm thì mấy hôm trước hai đứa này cùng cạch mặt nhau mà...
'Giận cái gì... tao để cho Văn có thời gian nguôi giận thôi.' Nó trả lời ngay lập tức với tốc độ chóng mặt. Vài ngày sau đó, nó đến đòi tôi tiền bồi thường vì điện thoại nó hư. Tôi hỏi điện thoại nó hư thì liên quan gì tới tôi, nó liền trả lời vào giờ phút này, nó vì quá ức chế tôi nên type chữ với tốc độ cao, kết quả làm rớt điện thoại xuống đất, vài ngày sau, màn hình mở không sáng nữa...
Thật là tôi cảm thấy nó rất là liên quan đến tôi...
'Rồi sao? Mày muốn tao làm gì?'
'Mày là thứ bạn vô cảm!!' nó trả lời.
Nhìn tin nhắn đầy cảm xúc phẫn nộ này của nó, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, nhếch môi: 'Thì tao đang hỏi mày muốn tao làm gì? Tao làm cho.''Mày giúp tao làm hòa với Thụy Văn đi.' Rep với tốc độ kinh hoàng, giống như nó đã sao chép sẵn tin nhắn này từ trước, bây giờ chỉ có dán vào.
Chỉ nhìn dòng tin nhắn thôi cũng đủ biết bây giờ tâm trạng của nó đang hừng hực đến mức nào, ấy vậy mà tôi vẫn nhây, vẫn còn muốn trêu chọc nó, lại nhắn:
'Tao được gì?'
'Nếu mày giúp tao, tao cam đoan sẽ không giết mày.' Nó rep tôi... cộng thêm hàng chục icon giận đến sôi máu.
Tôi được một trần cười thỏa thích, mới tạo một nhóm chat nhỏ, với tiêu đề: 'Dự án nghiên cứu tâm sinh lý cặp đôi Mơ - Ảo'.
Đó là đoạn quá trình hết sức gian nan dẫn đến việc lớp chúng tôi bắt đầu bày mưu tính kế giúp hai cái người kia làm lành.
Trong khi đó... đương sự vẫn không hay biết gì về việc mình đang đứng gần một cái lốc xoáy thật lớn, cả việc con bạn thân của mình từng bước từng bước bán thông tin cho cả lớp, khiến cho tương lai của mình ngày càng trở nên mịt mù.
...
Đôi khi tôi phải nhìn lại, rốt cuộc mình đã làm cái gì nên tội, rốt cuộc là có phải vì tôi ăn ở thất đức quá, mà tất cả mọi công việc khó khăn, tụi nó đều đổ hết lên đầu tôi.
Ví như việc thăm dò tâm trạng của Văn Mơ... một công việc vô cùng nguy hiểm, bởi nhiệm vụ của mình là phải moi móc thông tin một cách thật khéo, nếu không khéo thì là đang gián tiếp tự mình chặt bay đầu mình.
Một lần nào đó tôi đã từng nghe về lịch sử hào hùng của Văn Mơ... cô gái có cái tên vô cùng gái tánh Thụy Văn đã từng là đầu gấu hồi cấp hai. Lúc đó, nó là đại ca trong trường, xưng bá thiên hạ, sau đó vì một giây phút lỡ làng đã sa chân vào lưới tình. Tính yêu sét đánh đó khiến cho nó sống dở chết dở bởi vì gu bạn gái của người ta là con gái dịu dàng ngoan hiền... trong khi nó có chút ba chấm.
Kết quả là gì, sau ba tháng hè năm lớp tám, nó hoàn toàn lột xác trở thành một mĩ nhân dịu dàng.
Nhưng cũng đầu năm lớp chín, khi nó cứ cố tình lạng qua lạng lại trước mặt cậu ta để cậu ta để ý đến mình thì... đã có một ngày, tên đó hỏi nó: “Cho mình hỏi đường đến lớp A.”
Nó còn đang gào thét trong lòng thì từ xa, một mĩ nhân xinh đẹp thướt tha đi đến, sà vào lòng người ta mà nũng nịu: “Tìm đến lớp em làm gì hả?”
Lúc đó, đất dưới chân của nó hoàn toàn sụp đổ... nhưng vì đã đổi phong cách nên cũng lười trở lại làm đầu gấu đi thu nhận mấy đứa đồ đệ.
Sau khi nghe hết cái quá trình trở thành bây giờ của nó đó, cảm thấy bạn tôi thật là đáng sợ, có thể vì tình yêu mà làm tất cả mọi thứ. Mà tôi còn sợ nó hơn vì trước đó nó đã là đàn anh đàn chị của hơn mấy chục đứa... nó mà làm gì tôi, chắc tôi chỉ có không toàn mạng mà trở về... lúc đó, xin mọi người hãy tìm di chúc của tôi để trong ngăn tủ thứ hai từ dưới đếm lên.
Chính vì vậy, muốn nói chuyện với nó, phải thật là khéo.
“Mày với Khang Ảo rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
'Bốp...' tôi tự vả mặt mình trong lòng... Hạ ơi là Hạ!!
Bao nhiêu câu hỏi tôi đã chuẩn bị sẵn trong đầu, tự nhiên lúc này kéo nhau bay đi hết cả, chỉ còn lại duy nhất câu hỏi này.
Tôi với Văn Mơ lúc này đang ngồi ở trên ghế đá trong sân trường, xung quanh chẳng có ai, chỉ có tiếng chim réo rắt trên đầu.
Nó nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên và trang trọng nhất, sau đó thở dài: “Mày biết rồi hả? Biết rồi thì tao kể.”
Tôi gật đầu đồng tình.
Nó suy tư nói “Hôm trước lúc ổng đi tắm, tao vô tình thấy điện thoại của ổng có tin nhắn.”
“...” mày làm cái quái gì mà ở cạnh Khang Ảo lúc nó đi tắm thế kia...
“Tin nhắn của con nhỏ nào đó hỏi là cuộc hẹn buổi chiều hôm đó vẫn không bị hủy đúng không. Tao chỉ thấy chứ cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Vậy mà chiều hôm đó, ổng lại viện cớ có việc mà bỏ tao cù bơ cù bấc.”
“Mày sao mà đa nghi.” Tôi chép miệng bình luận.
“Không có đâu... có vài lần sau đó, khi ổng đi chơi với tao, mỗi lần cái số đó gọi đến thì một lát sau ổng lại kiếm chuyện để đi về. Tao không nghi ngờ cũng không được.”
“Sao mày biết đó là con gái, có bao giờ nói chuyện với người ta đâu?”
“Có... có rồi. Lúc đầu nhìn cách nhắn tin tao chỉ nghi ngờ thôi, sau đó, tao tình cờ nghe thấy tiếng của con gái ở đầu dây bên kia lúc Khang Ảo nói chuyện điện thoại.”
“Thế là mày liền cho là nó coi trọng cái con đó hơn mày? Lỡ như là em gái thì sao? Hay là dì nó, cô nó gì đó?”
“Nếu người đó không có gì cần phải giấu thì tại sao lại không chịu lưu tên người ta lại? Mày có bao giờ thường xuyên liên lạc với ai đó mà chẳng lưu số lại chưa, trừ trường hợp mày với người đó lén lén lút lút làm gì đó!”
Đà này không ổn, nó càng nói tôi càng thấy nó hợp lý, càng lúc tôi càng nhích về phe của nó rồi!! Khang à, rốt cuộc tại sao mày lại bí bí mật mật cho con người ta phải khổ thế hả??
“Mày... thấy đó. Chuyện là... tao nghĩ mày đi nói thẳng với nó đi.” Tôi nói lí nhí trong miệng.
“Tao không phải không muốn nói, mà mỗi lần nhìn thấy Khang, tao lại không thể nhìn thẳng vào người ta, chỉ có thể liếc một cái xong bỏ đi...”
“Thật là...” tôi thở dài “Muốn tao giúp mày không?”
“Tao không cần mày giúp, lỡ như Khang thật sự có con khác thì...”
“Thì tao cùng tất cả mấy đứa con gái A sẽ cùng mày đi đánh ghen con nhỏ đó, ừm... sẵn tiện đánh luôn thằng Khang cho tới khi thằng nó không còn khả năng sinh sản nữa thì thôi.” Tôi chen ngang miệng nó, lấy khí thế của mình lấn át câu nói của nó.
“Thật ra thì... Hạ nè.” Nó đột nhiên chuyển sang chất giọng khẽ khàng nhẹ nhàng.
“Hở? Có chuyện gì?”
“Mày biết tao là cựu đầu gấu phải không?”
“Ừ... thì sao?” tôi nuốt nước bọt... không khéo nó thật sự định giết tôi vì tôi đã chen ngang lời nó nói???
“Thì đó... dù tao đã là đầu gấu, nhưng vẫn thấy câu nói vừa rồi của mày thật đáng sợ... mày có máu giang hồ hơn tao.”
“...”