Tôi bước vào trường với tâm trạng không thể nào nặng nề hơn... đột nhiên nhìn thấy một thứ giản đơn nhất, cũng khiến tôi cảm thấy thật tệ.
Tôi trễ học rồi... đã chuông reo vào tiết , sân trường lúc này vắng tanh, chỉ còn có một mình tôi.
Dù gì cũng đã trễ, thì tôi cúp luôn tiết vậy.
Tôi lại lên sân thượng như thường lệ.
Đứng từ trên đây nhìn xuống, nơi đâu dưới kia tôi cũng thấy toàn kỉ niệm.
Có lần ở thư viện, tụi nó giấu tập vở của con Jen, làm cho nó tức điên lên, lục lọi từng ngăn một để thu gom cho đủ vật dụng của mình.
Có lần ở sân vận động phía trước, tụi con trai cổ vũ cho cuộc thi đá banh giữa tụi con gái trong trường, tụi nó thi nhau hò hét, còn bày đặt xem mấy đoạn clip trên mạng, xếp thành đội hình cổ vũ. Lần đó, tôi là thủ môn mà ánh mắt cứ hướng về phía tụi nó cười không ngớt.
Còn có... một ngày chủ nhật nào đó, cả lớp kéo nhau lén lút chui vào trường, chôn xuống dưới gốc cây phượng ở sân trước mấy lời nhắn nhủ cho bản thân ở tương lai... chôn xong còn kéo nhau đi ăn bánh xèo... hôm đó con Uyên bị bỏng tay làm cả đám hoảng sợ muốn chết.
Còn... cây mắt mèo ở sau trường, có lần tụi con gái chúng tôi bày mưu hại tụi con trai, chỉ vì tụi nó quên mất ngày /, cả đám bù lu bù loa nói là có con mèo bị mắc kẹt trên cây. Tụi kia thì chẳng thèm quan tâm đến việc cây này là cây gì, thấy nước mắt của con gái là hoảng hết cả lên, chẳng thèm nhòm ngó mà hai thằng leo lên, kết quả là Khang Ảo với Bảo Đô nghỉ luôn cả buổi học hôm đó.
Bao nhiêu kỉ niệm như vậy... liệu rằng sau này có còn mãi trong lòng tôi, nếu như tôi không quay lại đây lần nữa.
Tôi không kiềm được một tiếng thở dài.
Còn... nếu tôi đi thì liệu sau này tụi nó có còn nhớ đến tôi nữa hay không... hay sẽ bị dòng đời hối hả làm cho bao kỉ niệm giữa tôi và tụi nó trở thành sợi tơ mảnh, tự do mắc vào đâu đó trong đầu.
Rốt cuộc thì tại sao mẹ tôi lại quyết định như vậy?
Sau khi nhận được tin nhắn đáng sợ đó, tôi còn tưởng là mình đang tỉnh tỉnh mơ mơ trong một cơn ác mộng, tôi nhanh chóng gọi lại cho mẹ, hy vọng là mẹ sẽ giải thích cho tôi về tin nhắn đó, nhưng mẹ tôi chỉ ậm ừ cho qua, rồi hẹn tôi tối nay gia đình sẽ tổ chức một cuộc họp nội bộ để thông báo rõ hơn về chuyện đó.
Gì chứ... là chuyện của tương lai tôi... chuyện của cuộc đời tôi... trở thành chủ đề cho một cuộc họp gia đình ư... có phải là việc này hơi bức bách người ta quá hay không?
Tôi nhất định tối nay sẽ kiên quyết đấu tranh bảo vệ tự do của bản thân, sẽ không để mình dưới sự áp đặt của ba mẹ mà sầu thảm nữa.
Tôi đứng thẳng người, kiên quyết nắm chặt tay, mắt hướng lên trời tỏ vẻ quyết tâm.
Tình cờ, tôi thấy Khải đang đứng ở trên hành lang phía dãy nhà bên kia, hai tay chống lên lang cang nhìn về phía tôi, ánh mắt lấp lánh nụ cười.Hình như hắn đã đứng ở đó được một lúc lâu rồi...
Tôi nhìn về phía Khải, tự nhiên đỏ hết cả mặt. Đã ở bên nhau bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn cảm thấy thật ngại ngùng khi bị hắn chiếu tướng như vậy.
Khải nhận ra tôi đang nhìn hắn thì nhếch môi, khẽ đưa tay vẫy chào.
Tôi mỉm cười chào lại... cơ mà, tại sao hắn đứng đó, vẫn còn đang trong tiết học cơ mà.
Với sự tò mò, tôi nhắn tin cho hắn: 'Sao đứng đó?'
Khải nhanh chóng trả lời, khuôn mặt khi hắn cúi xuống chăm chú làm gì đó một cách nghiêm túc thật sự rất thu hút, khiến cả người tôi nóng rần rần: 'Vậy sao bà đứng đó?'
'Tui cúp tiết.'
'Tui thấy bà cúp tiết nên cố tình phá bà cô để ra đây đứng.'
'...' tôi.
...
Tối hôm đó, tôi ngồi đối diện ba mẹ tôi đang ngồi cạnh nhau ở trên ghế sô pha... không gian như trùn xuống.
Tôi siết chặt tay, hít sâu, là người lên tiếng đầu tiên: “Ba, mẹ... con không muốn đi.”
Ba tôi nói chen vào: “Ba mẹ đã sắp xếp hết rồi.”
Ba tôi rất ít khi cho ý kiến trong mỗi cuộc họp như thế này... bình thường chỉ có mẹ và tôi thảo luận, để ba đưa ra kết quả cuối cùng. Lần này, ông lại lên tiếng trước, rõ ràng là ba mẹ tôi đã tính toán kĩ càng, cũng đã hạ quyết định xuống trước khi bắt đầu cuộc họp này.
Tức là... bây giờ tôi có muốn nói gì cũng không còn kịp nữa.
Họ thật ra họp như vậy chỉ để củng cố thêm niềm tin ở tôi về quyết định của họ mà thôi.
Nghĩ như vậy, tự nhiên bao nhiêu tự tin trong lòng tôi một phát đều tan biến. Giống như bức tường bằng cát chỉ cần cơn gió khẽ động qua một cái liền vỡ nát thành từng mảnh vụn rồi khe khẽ tan vào trong hư vô.
Tôi ngồi đó bần thần nhìn ba mình đang chậm rãi nâng tách trà trong tay.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, mẹ tôi thêm vào: “Không phải hồi bé con nói sau này con muốn đi Mĩ ở với chú sao?”
“Mẹ à... lúc đó con còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ gì về cuộc sống, cũng chưa nhận thức được những ràng buộc của nơi này đối với con.”
“Mẹ cũng biết là con có rất nhiều bạn... và, có cả Khải nữa. Nhưng chuyện tương lai của con, đâu thể nói hủy bỏ là hủy bỏ.”
“Tương lai của con ở Việt Nam này không tốt sao ạ?”
“Ba mẹ đã đăng kí cho con hết ở bên đó rồi. Con không nghĩ cho bản thân cũng phải biết suy tính cho thật kĩ lưỡng. Đừng để tình cảm lấn át lí trí. Con cho rằng, nếu con không đi, con ở lại Việt Nam, thì bạn bè con sẽ cùng nhau vào một trường đại học hay sao, sẽ tiếp tục ở trong cùng một lớp học hay sao? Họ vẫn mãi mãi là những người bạn tốt của con không?
Sẽ không.
Con người ta sống ở trong xã hội, rất dễ bị biến chất... chỉ cần chịu một tác động nhỏ của cuộc sống cũng đủ khiến bản thân họ thay đổi.Con nghĩ sau này khi mấy đứa ra trường đi làm, bạn con vẫn sẽ không thay đổi chứ.”
“...” tôi cắn môi không biết nói gì, bởi vì họ nói không sai, tôi hoàn toàn không thể phán kháng.
“Tương lai đúng thật là không ai biết trước được. Sống cũng cần phải sống một cách lạc quan, nhưng con vẫn phải biết dự tính trước đến những tình huống tồi tệ nhất... Nếu con cứ mãi chìm đắm trong ảo mộng của bản thân thì con sẽ nhanh chóng bị cuộc sống vật ngã. Lúc đó sẽ chẳng có ai thương tiếc cho con.”
“Con... không phải muốn ở lại đây chỉ vì ở đây có bạn bè của con. Con còn muốn được ở bên cạnh ba mẹ... mỗi đầu năm sẽ về nhà ngoại nhà nội.”
Mẹ tôi phì cười: “Con nhỏ này chỉ giỏi mỗi viện cớ.”
Tôi bĩu môi lí nhí: “Con nói thật mà.”
Ba tôi trở lại nghiêm túc, ông nói: “Dù gì ba mẹ cũng đã nghĩ hết cho con mới đưa ra quyết đình này. Hy vọng con hiểu cho ba mẹ. Về thôi.”
Ông nói rồi lạnh nhạt một bước đi thẳng ra sân lấy xe. Để lại tôi với mẹ tôi vẫn ngồi yên trên ghế.
Mẹ tôi thở dài, chậm rãi đi sang ngồi cạnh tôi: “Lần này ba con rất quyết tâm, xem ra ông ấy đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng... con... mẹ nghĩ lần này con nên nghe lời ba sang đó học đi. Cũng đâu phải là đi luôn. Con có thể về mà.”
“Con...”
“Con suy nghĩ đi. Mẹ về trước.”
“Mẹ...! Mẹ!”
Mẹ tôi đi mất rồi...
Bây giờ thỉ cả căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy vô cùng cô đơn. Một cái gì đó vô hình đè nặng lên trái tim khiến ngực trái của tôi nhói đau.
Bây giờ ba mẹ tôi dù gì cũng đã quyết, tôi không thể từ chối tấm lòng quan tâm cùng yêu quý của họ... tôi biết rõ, họ yêu thương tôi, lo lắng cho tôi đến dường nào... họ suy nghĩ cho tôi đến đâu mới đưa ra quyết định đó.
Tôi chỉ có thể im lặng nghe theo sắp xếp của ba tôi đến nơi xa xôi kia để học tập.
Chấp nhận kết quả này đối với tôi là một sự đau đớn... một quá trình giày vò.
Tôi lặng lẽ nhắn tin cho Khải 'Qua nhà tui được không?'
Thật ra tôi cũng không biết mình bảo hắn đến để làm gì. Trong lòng thì không muốn hắn biết về quyết định đó của tôi, nhưng bên cạnh đó tôi cũng muốn hắn là người cùng tôi trải qua sự khổ đau này.
Thay vì nhắn tin lại, Khải trực tiếp gọi cho tôi.
Sợ rằng hắn sẽ nhận ra chất giọng kì lạ của tôi, tôi lưỡng lự một lúc lâu mới dám bắt máy: “A lô.”
“Bà có chuyện gì sao?” Khải lật đật hỏi.
“Ừm... không có gì. Chỉ là nhàm chán quá, nên gọi ông sang chơi.”
Tôi nghe tiếng hắn khẽ cười: “Chứ không phải vì nhớ tui nên mới vậy sao?”
“Cái gì?? Đồ kiêu ngạo.”Tôi phì cười...
Tôi không nghĩ trong lúc tâm trạng nặng như đeo chì như thế này vẫn có thể cười vui vẻ như vậy.
Tôi kín tiếng thở ra: “Thật ra trêu ông vậy thôi... tui đang ôn toán... ngày mai gặp.”
“Có chuyện gì liền báo cho tui biết. Tui thấy tâm trạng bà đang làm sao đó.”
“Biết rồi. Tạm biệt.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Ông cũng vậy.”
Nói xong mấy lời sến súa, tâm trạng tôi tốt hẳn lên. Không ngờ nói chuyện với hắn có thể khiến tôi cảm thấy đỡ hơn một chút.
Sau đó, tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Lâm: 'Tao sắp đi du học.'
Không ngờ nó nhắn lại cho tôi: 'Ơ, tao cũng vậy!!'
Tôi lật đật gọi qua luôn: “Ba mẹ mày bắt hả?”
“Ừ, tao đang rầu muốn chết, thì ra còn có mày là bạn đồng hành của tao... ít ra cái cảm giác cô đơn cũng không phải chỉ tao có.”
“Mày nói vậy là ý gì hả?” tôi cười khổ với tư tưởng của nó... mặc dù tôi cũng cảm thấy như vậy.
Khi biết nó cũng phải đi, tôi thấy gánh nặng trong lòng như được chia nửa... giống như nó với tôi cùng nhau gánh vác thì mọi việc đều trở thành dễ dàng.
Tôi với nó cười sảng khoái với nhau trong điện thoại: “Thì ra cũng có nạn nhân cùng tao kề vai sát cánh bên đó.”
“Mày... nói gì với Khải chưa?”
Tôi im lặng không nói. Không phải là không muốn nói, mà là không biết nói gì.
Trước mấy câu hỏi dạng này, tôi chỉ biết thở dài: “Dù gì đi nữa thì mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”
Khi bạn cảm thấy có người cùng chia sẽ những khó khăn của mình, đột nhiên bạn sẽ cảm thấy bạn đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn hẳn.
“Ừ... tự nhiên lần này ba mẹ tao làm căng quá, tao không nghĩ mình chống cự lại được.”
“Quyết định kiên quyết kiểu này làm tao nhớ tới hồi ba mẹ bắt tao cưới Minh...” tôi phì cười... nó cũng cười theo, xem ra tâm trạng cũng đã tốt hơn.
“Mày có thấy lạ không. Không thể nào tự nhiên cả hai nhà cùng cho tụi mình đi du học được, chắc là họ có kế hoạch gì với nhau rồi.” Nó nói kiểu nhà thông thái.
“Ừm... vậy giờ mày định thế nào, có nói với Minh không?”
“Còn mày thế nào, nói với Khải hả?”
Tôi lặng lẽ thở dài: “Thôi thì để từ từ rồi tính tiếp, dù gì đi nữa tụi mình vẫn còn thời gian mà... cứ để mọi thứ diễn ra như nó vốn phải vậy.”
“Được, tao nghe theo mày. Mày ngủ sớm đi.”
“Ừ, ngủ ngon.”
'Bíp.'
Nó tắt máy.
Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn vừa lúc xuất hiện trên màn hình củ mình.From Khải: 'Thật sự đó, nếu bà có chuyện gì phải ngay lập tức báo cho tui, không được để trong lòng rồi buồn bã một mình nghe chưa. Ban nãy tui nghe ra hết rồi... bà đang cố giấu tui chuyện gì đó. Ngày mai, nếu được thì hãy nói cho tui nghe. Nếu là chuyện vui thì chúng ta cùng chia sẽ, nếu là khó khăn thì tui sẽ giúp bà gánh vác. Bà không cô đơn đâu.
Một lần nữa, ngủ ngon.'
Một giọt nước mắt khe khẽ lăn xuống, rơi lên màn hình điện thoại khiến nó mờ đi một mảng.
Tôi cảm thấy được an ủi rất nhiều... rất nhiều...
...
Thi xong môn cuối cùng của đợt thi học kì , thay vì đi xõa như mấy em lớp , , chúng tôi trở về lớp học để tổng kết sơ qua với cô chủ nhiệm.
“Một lát nữa tao sẽ nói với Khải.” Tôi nghiêm túc nói với Lâm.
“Được, vậy tao với mày cùng nói.” Nó siết chặt tay, giống như đã biết trước là thế nào tôi cũng sẽ nói ra.
Minh bên cạnh nghe thấy vậy liền chồm người qua, mặt cười hớn hở: “Nói gì vậy?”
“Không có gì... mau đua xe thắng thằng nhóc này cho tui!!” nó nói rồi dúi vào tay Minh cái điện thoại của mình.
“Đồ trẻ con hiếu thắng.”
Cậu ta vui vẻ nhận lấy, thoải mái xoa đầu Lâm.
Tôi nhìn mặt nó cứng đờ lại, chắc là đang cố gắng kiếm nén dữ lắm. Nhìn thấy cảnh tượng này tôi cũng cảm thấy đau lòng.
Liệu rằng nụ cười đó của cậu có mất đi khi Lâm đã đi xa... liệu rằng cái biểu cảm hạnh phúc đó của Minh sẽ vì người con gái khác mà xuất hiện...
Không ai có thể biết được.
Ra chơi ngày hôm đó, tôi và Lâm cùng hẹn Khải với Minh lên sân thượng.
Nơi đây dường như trở thành địa điểm tụ họp của chúng tôi trong suốt khoảng thời gian vừa qua... và đây có thể là lần tụ họp cuối cùng... nghĩ thì dễ dàng lắm, mà nói ra nghe thật đau thương.
“Tụi tui sắp đi du học...”
Chỉ có một câu đơn giản... cũng là được nói ra với chất giọng dịu dàng nhẹ nhàng hằng ngày của Lâm... mà như đem tâm trạng của cả thảy bốn con người ở đây rơi thẳng vào địa ngục.
Tôi khẽ ngẩng đầu nhìn hai tên con trai trước mặt...
Hai người đó không có phản ứng gì, nhưng cũng không nói gì, điều này chứng tỏ hai người họ đang vô cùng khó khăn sắp xếp những suy nghĩ trong đầu mình, để có thể nói ra những điều họ muốn nói.
Mãi một lúc sau, Khải mới nhíu mày hỏi: “Du học? Ở đâu?”
“Mĩ... họ cũng chưa nói rõ...” tôi thở dài đáp lời, mà thật ra là không dám nhìn thẳng vào mặt của hắn nữa.
“Họ?” Minh ngẩn ngơ nãy giờ mới lên tiếng hỏi.
“Ba mẹ hả?” Khải nhanh chóng đáp lời Minh.
Tôi với Lâm đồng loạt gật đầu.
Khải lại nói tiếp: “Là bốn người họ bảo hai người đi sao?”
Tôi với nó lại lần nữa gật đầu không nói.
“Và hai người đồng ý đi?”
Lại im lặng...
Khải dường như có chút kích động, ít khi nào tôi thấy hắn nhíu mày đăm chiêu đến vậy.
Minh đột nhiên tiến đến phía trước, khẽ nắm tay Lâm: “Được.”
Khải chen vào, nở một nụ cười nhè nhẹ: “Hai người đi thì đi. Dù gì mối quan hệ của chúng ta cũng không thay đổi.”
“...” tôi có chút xúc động nhìn Khải với Minh.
Hai người họ nở nụ cười hiền từ, nhìn chúng tôi với ánh mắt dịu dàng mà tôi không nghĩ sau này mình có thể quên được.
“Chính vì vậy mà trong thời gian còn ở Việt Nam, hai người phải dành nhiều thời gian để củng cố mối quan hệ này... ví dụ như chuyển qua nhà tụi này ở cũng được.” Minh nhếch môi.
Tôi còn bận trợn mắt đưa ra bộ mặt khinh bỉ với ý tưởng thừa nước đục thả câu này của Minh thì Lâm đã cất tiếng: “Được thôi.”
Giọng nói trong trẻo của nó như xóa bỏ đi sự ngượng ngịu trong không khí, thay vào đó là sự im lặng đến kì lạ...