Sau một tuần nghỉ ngơi trong bệnh viện thì tình hình bệnh của Lệ Băng trở nên tốt hơn. Nhưng vs cái mặt lạnh như nước đá của nó thì ko ai vui mấy. Mấy chàng trai thì đi làm thủ tục xuất viện. người con gái thì thu dọn hành lí cho nó. Suốt mấy tuần nay, Lệ Băng ko thèm nói chuyện vs ai hết. Cốc..cốc..
- Mời vào . - Thiên Băng vừa nói vừa gọt trái cây cho Lệ Băng.
- Lệ Băng, con bị sao zậy. Ba lo cho con lắm. Con có sao ko ? - Ông Vĩnh bước vào vs tổng cộng con mắt nhìn ông trừ Lệ Băng ra.
- Ông đến đây làm gì ? - Lệ Băng thốt ra lời nói khiến ông ta đau lòng
- Con đến gì kì zậy. Ba đến thăm con thôi mk. À, ba có dẫn mẹ con và em con tới đó. - Ông Vĩnh nói làm Lệ Băng mất cả hứng ăn.
- Uầy....tôi bệnh mk ông có cần phải dắt tình nhân của ông và thằng bé Quốc Thiên ấy ko. Tôi ko cần sự thương hại của các người. - Lệ Băng cười khinh bỉ .
- Cô ăn nói cho cẩn thận đó . Dù gì đây cũng là ba của cô đó. - Bà Phương giờ mới lên ( chắc bất bình cho chồng ấy mk)
- Ba..bà nói ổng là ba tôi...Nực cười. Ông ta không còn là ba tôi khi chính ông ta giết chết mẹ tôi. Ok. Giờ thì các cậu tiễn những người này đi. Thấy mấy người này là hết muốn ăn rồi. - Lệ Băng nở một nụ cười chết người rồi quay sang nói vs cô bạn.
- Mời ông Vĩnh và tình nhân lẫn con trai của tình nhân về giùm cho. Còn ở đây thì phòng này sẽ hôi lắm. - Cả đồng thanh đáp rồi lấy tay bịt mũi lại.
- Các cô dám ăn nói vs người lớn như zậy hả. Xem chúng tôi là rác à. .Thật là vô phép. - Thói quen cũ của bà ta là khi tức giận sẽ tát thẳng mặt và hôm nay cũng ko ngoại lệ.
Bàn tay của bà ta vừa mới hạ xuống thì...........
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của bà ra khỏi người cô ấy. - Gia Minh , Tuấn Khang, Thiên Kỳ chặn tay bả lại và đồng thanh nói.
- Ranh con , mày sẽ phải trả giá. - Quá nhục nên bà Phương phải chạy trước.
- Chúng tôi sẽ đợi. - Đồng thanh tập .
Sau khi mấy người đó đi, ba anh chàng nhà ta quay sang hỏi thăm cô nàng.
- Thiên Băng, em có sao ko.? Có bị thương ở chỗ nào ko? - Tuấn Khang lo lắng hỏi.
- Băng Băng, cô muốn tôi trả thù cho cô ko? - Thiên Kỳ cũng ko kém.
- Trần Băng, đi vs tôi. Tôi dẫn cô đi ăn, rồi dẫn cô đi xả stress nha. - Gia Minh cũng zậy.
- Các anh từ từ thôi. Để chúng tôi trả lời từng người. Thiên Băng trước đi.- Băng Băng nói.
- Em ko sao. Nhưng em rất buồn nếu anh chở em đi shopping thì chắc em vui lắm.
- Tôi ko cần anh trả thù, nhưng tôi muốn anh làm osin cho tôi tuần thì tâm trạng của tôi sẽ tốt hơn. - Băng Băng trả lời làm cho Thiên Kỳ toát mồ hôi.
- Được . Nhưng nói trước đi vs tôi anh xem chừng sẽ phá sản đấy. - Trần Băng tiếp câu trả lời.
- Được ...Ok thành vấn đề. - chàng trai toát mồ hôi nói.
- Các người xem tôi là không khí , ko quan tâm đến tôi à. - Lệ Băng giả bộ giận dỗi nói.
- Đâu có đâu. Tiểu Băng của anh. - Thiên Kỳ cười nói.
Reng....reng....reng....
- ALO. - Lệ Băng nghe điện thoại.
- Em yêu, nhớ anh ko. Anh sắp về Việt Nam rồi đó. Em yêu ra đón anh nha. - Người con trai bên đầu dây nói.
- Hả? Anh nói cái gì , anh về Việt Nam à. Thôi anh đừng về. - Lệ Băng nói.
- Nhưng chi nhánh công ty anh đang ở bên đây. Em yêu ko muốn gặp anh sao ?
- Muốn chứ. Sao ko muốn gặp anh yêu được. Zậy chừng nào đến gọi em ra đón. Chào anh. - Lệ Băng nói xong ngắt máy cái rụp.
Mọi người đều nhìn cô vs ánh mắt kinh ngạc. Yeon ko nói gì nãy giờ, trong tim anh bắt đầu đau nhói khi nghe Lệ Băng gọi người nói chuyện là "anh yêu".
- Lệ Băng, anh ấy gọi cho cậu hả ? - Băng Băng hỏi.
- Umk. Anh ấy nói ảnh sắp về Việt Nam rồi. - Lệ Băng đáp lại.
- Ko lẽ thằng đó về hả ? No , nó mk về thì anh coi như xong đấy. - Thiên Kỳ lo lắng.
- Anh biết anh ấy à. - Trần Băng hỏi.
- Uh. Bạn thân luôn đó. - Thiên Kỳ trả lời.
- Thôi !!! Anh yêu của em muốn về thì về. Ko cản. Giờ xuất viện được chưa. - Lệ Băng lạnh lùng nói.
- Được rồi. Để anh phụ cho. - Gia Minh xách túi giùm.
- Tụi anh vs cô nhók này ra xe trước nhé !!! Yeon ở lại đỡ nó đi.
- Tuấn Khang nói. - .....................................- Chỉ có một cái gật đầu của Yeon.
- Em leo lên lưng. Anh cõng cho. Anh thấy em còn mệt lắm.
- Yeon nói. - .......................................
- Lệ Băng đang mệt nên ko muốn nói nhiều, leo lên lưng cho Yeon cõng. Suốt quãng đường ra cửa bệnh viện, cả hai cứ như tảng băng di động zậy. Lệ Băng nghĩ thầm.....
- Yeon, lưng của anh ấm áp quá. Em biết lúc đó anh nóng giận thôi chứ ko cố ý. Nhưng phải phạt anh vs tội quát vào mặt em quá nhiêu lần. Xem như thử thách dành cho anh zậy. Vượt qua thì em mới yên tâm chứ. Anh chắc chắn anh rất muốn biết người mk gọi cho em lúc nãy là ai? Khi anh xong thử thách rồi anh sẽ biết.
- Nghĩ rồi Lệ Băng ngủ thiếp đi trên lưng của Yeon, anh cõng cô rồi đưa vào xe. Anh chàng mk Lệ Băng nhắc là ai? Thật kì lạ. Chuyện tình cảm cặp đôi kia bắt đầu thú vị. Zậy thử thách đầu tiên Lệ Băng dành cho Yeon là gì ? Mời các bn đón xem chương tiếp theo. HẾT