Trong phòng làm việc của Trần Hiểu, hai người Lâm Tắc Diêu và Trần Hiểu rơi vào trầm mặc. Sau khi Lâm Tắc Diêu đi vào cửa thì Trần Hiểu đã vỗ mặt, điều này có thể thấy được vấn đề, Trần Hiểu là lãnh đạo tương đối mạnh thế, ít nhất nói về vấn đề lòng dạ thì không quá sâu sắc, chưa đến mức vui buồn không lộ ra ngoài.
Lần này Trương Thanh Vân mở hội nghị đảng ủy khối chính quyền toàn tỉnh Giang Nam đã có ảnh hưởng quá lớn, điều này có liên qua đến truyền thông Giang Nam. Hội nghị đảng ủy khối chính quyền lần đầu tiên mà đài truyền hình Giang Nam phá lệ phát hình hơn ba giờ, điều này rõ ràng không thể chối bỏ sự can thiệp chính trị.
Càng khó lường là đài truyền hình Giang Nam không những đưa tin một ngày, hơn nữa mỗi ngày đều có chút thời gian về chủ đề hội nghị, có vài nội dung tuyên truyền hội nghị, không bằng nói rõ đang nịnh hót Trương Thanh Vân.
Đặc biệt là những lời bình luận trên mạng truyenfull.vn, điều này càng làm Trần Hiểu cảm thấy có người muốn nịnh nọt Trương Thanh Vân, làm người ta nổi da gà. Trương Thanh Vân đến Giang Nam không có chút công đức nhưng lại xuất hiện tình cảnh như vậy, nếu đến khi hắn có thành tích thì thế nào?
Trong lòng Trần Hiểu biết rất rõ, lần này truyền thông đưa tin rầm rộ như vậy chắc chắn có lực đẩy của Lâm Tắc Diêu. Người này thân là trưởng phòng tuyên truyền, nếu hắn cố ý công tác tuyên truyền tinh thần hội nghị đảng ủy khối chính quyền, như vậy nhân vật chính là Trương Thanh Vân sẽ có sự khác biệt.
Trần Hiểu là phó bí thư, phòng tuyên truyền là một bộ phận nằm trong phạm vi quyền lực của hắn, nhưng Lâm Tắc Diêu căn bản không xin chỉ thị mà trực tiếp tự quyết định. Người này đơn giản đưa một hội nghị căn bản không có nội dung gì lên đỉnh núi, được xào nấu ác liệt, đây không phải chẳng xem phó bí thư như Trần Hiểu ra gì sao?
Mặt khác Trần Hiểu cũng kiêng kỵ Trương Thanh Vân, điều này Lâm Tắc Diêu hiểu rất rõ. Hắn đã hiểu điều này mà còn không quan tâm đến sự cảm nhận của Trần Hiểu để đẩy Trương Thanh Vân lên cao, điều này càng làm Trần Hiểu khó chịu.
Trần Hiểu không nhịn được mà gọi Lâm Tắc Diêu đến, phải biết rằng độ nặng của Trần Hiểu ở Giang Nam thì Lâm Tắc Diêu khó thể so sánh được, nếu Trần Hiểu muốn ép Lâm Tắc Diêu thì quá dễ. Ngược lại hắn muốn xem ai cho Lâm Tắc Diêu thêm vài lá gan để đối nghịch với mình.
Trần Hiểu không nói lời nào, hắn chờ Lâm Tắc Diêu chủ động nói rõ vấn đề, nhưng Lâm Tắc Diêu lại không biết nói từ đâu, vì vậy bầu không khí trong phòng rất khó hiểu.
Lâm Tắc Diêu cũng có nổi khổ tâm riêng, hắn làm quan viên Uông gia, vì vậy có sự ước thúc. Trước khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam, Lâm Tắc Diêu đã nhận được chỉ thị sẽ phải sống chung với chủ tịch.
Lúc đó Lâm Tắc Diêu nhận được tám chữ chỉ thị "Không được đắc tội, không được làm địch!" Vượt quá dự đoán của Lâm Tắc Diêu là Uông phái cực kỳ chú ý khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam, chú ý vượt quá quy tắc thông thường. Vì tránh cho Lâm Tắc Diêu rơi vào sai lầm nên bắt buộc phải nghiêm khắc chấp hành chỉ thị, hơn nữa còn có ba nhân vật quan trọng tự mình nói rõ với Lâm Tắc Diêu.
Trong vấn đề này còn có cả Uông Sâm đã từng bi Trương Thanh Vân cho ăn quả đắng ở Hoa Đông. Lâm Tắc Diêu thấy Uông Sâm liên hệ với mình giống như một cảnh cáo nghiêm khắc, để hắn không nên sinh ra ý nghĩ chẳng an phận với Trương Thanh Vân.
Lâm Tắc Diêu rất buồn bực, Trương Thanh Vân có ba đầu sáu tay sao? Sao có năng lượng lớn như vậy? Thậm chí còn làm cho cả cao tầng Uông gia sợ như sợ cọp.
Vẫn là Uông Phong hiểu rõ tính tình Lâm Tắc Diêu, lão đã mờ mịt bày tỏ, nếu giao chiến với Trương Thanh Vân thì rõ ràng là hành vi không sáng suốt. Nếu so sánh với những thế lực khác rối rắm ở Giang Nam thì Uông gia tương đối đơn giản, không cần phải làm chim đầu đàn để đối đầu với Trương Thanh Vân.
Lâm Tắc Diêu chấp nhận với ám hiệu này của Uông Phong, vì vậy đến bây giờ hắn cũng không có ý nghĩ đứng đối lập với Trương Thanh Vân. Tất nhiên hắn cũng không muốn cùng đến quá gần Trương Thanh Vân, nếu không phải ngư ông đắc lợi thì sẽ không thể có khuynh hướng đứng thành hàng.
Nhưng nửa tháng trước Lâm Tắc Diêu nhận được điện thoại của Uông Phong, lão chỉ thị Lâm Tắc Diêu phải toàn lực giúp đỡ Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân vừa đến Giang Nam, cần phải dựa nhiều vào phòng tuyên truyền, Uông Phong ra lệnh cho Lâm Tắc Diêu phải giúp đỡ vô điều kiện.
Yêu cầu này của Uông Phong làm Lâm Tắc Diêu trở tay không kịp, nhưng hắn cũng không có ý nghĩ muốn vi phạm, chỉ đưa ra những khó khăn của mình. Khó khăn lớn nhất của hắn là Trần Hiểu, hắn biết rõ Trần Hiểu là loại người thế nào, hắn biết chắc trong mắt phó bí thư sẽ không xem trọng Trương Thanh Vân.
Lâm Tắc Diêu đưa những tình huống nà báo cáo lên trên, sau đó nhận được phản hồi không cần phải lo lắng, ý tứ của người tuyến trên là đắc tội với Trần Hiểu cũng phải giúp Trương Thanh Vân.
Lâm Tắc Diêu cảm thấy rất khó hiểu với những chỉ thị này, nhưng sau sự kiện Hành Nam, hơn nữa biết Trương Thanh Vân thỏa hiệp với Cao Khiêm, điều này làm hắn biết rõ, nhất định là Uông gia đã có phán đoán mới về cục diện Giang Nam.
Mặt khác, nếu sự kiện Hành Nam bị khui ra và có liên quan đến tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, như vậy Uông gia sẽ khó tránh khỏi liên quan, trong này còn bao nhiêu tin tức mà Lâm Tắc Diêu không biết?
Lâm Tắc Diêu nghĩ đến những vấn đề này mà hoàn toàn vứt bỏ lo lắng, hắn bắt đầu tập trung tinh thần dựa vào Trương Thanh Vân. Lần này Trương Thanh Vân tổ chức hội nghị đảng ủy khối chính quyền toàn tỉnh là cơ hội hoàng kim cho Lâm Tắc Diêu, hắn tự mình bố trí độ mạnh của tuyên truyền, vì vậy mới có cục diện như bây giờ.
- Bí thư Trần, hội nghị đảng ủy khối chính quyền tỉnh chính là bước đệm cho hội nghị thường ủy, lần này khối chính quyền đưa ra rất nhiều quyết sách trọng yếu, sau này cần có sự giúp đỡ của khối đảng ủy.
Lâm Tắc Diêu cuối cùng cũng mở miệng, một câu nói có vẻ như khó thể giải thích rõ ràng.
Nhưng Trần Hiểu nghe những lời này vào tai thì có được hương vị khác, Trương Thanh Vân thống nhất ý kiến ở hội nghị đảng ủy khối chính quyền, sau đó sẽ chĩa mũi kiếm vào hội nghị thường ủy. Như vậy trên hội nghị thường ủy Trương Thanh Vân sẽ muốn làm gì, sẽ có động tác gì?
Còn nữa, nếu Trương Thanh Vân muốn ra tay ở hội nghị thường ủy, như vậy sẽ cần điều kiện gì? Phải biết rằng Trương Thanh Vân tuy là cán bộ lão thành ở Giang Nam, nhưng bây giờ dù sao cũng chỉ vừa nhận chức, hắn muốn dùng thân phận chủ tịch để nói vài lời trên hội nghị thường ủy cũng cần phải tích lũy thời gian.
Tất nhiên, nếu Trương Thanh Vân muốn nhanh chóng đạt được mục đích thì không phải không được, nhưng con đường duy nhất là có sự giúp đỡ của Thang Vận Quốc.
Những ý nghĩ này lóe lên trong đầu Trần Hiểu, hầu như không mất bao nhiêu thời gian hắn đã hiểu ý của Lâm Tắc Diêu. Lúc này Lâm Tắc Diêu đang nhắc nhở hắn, Trương Thanh Vân sợ rằng đã có ăn ý với Thang Vận Quốc, nếu như vậy Trần Hiểu còn nhiệt tình làm gì?
Còn vấn đề công tác của Lâm Tắc Diêu, hắn thân là trưởng phòng tuyên truyền, tất nhiên phải công tác theo yêu cầu lãnh đạo. Nhưng nếu so với một phó bí thư như Trần Hiểu thì Thang Vận Quốc mới là vua, Lâm Tắc Diêu phả giúp một tay.
Vẻ mặt Trần Hiểu liên tục biến đổi, hắn mấp máy môi vài lượt nhưng không nói được lời nào, những lời vừa rồi của Lâm Tắc Diêu làm hắn sặc không nhẹ. Nhưng hắn cũng ý thức mình chưa cùng trao đổi với Thang Vận Quốc, chẳng lẽ Thang Vận Quốc thật sự giúp đỡ Trương Thanh Vân?
Trần Hiểu hợp tác nhiều năm với Thang Vận Quốc, tất nhiên hắn phải hiểu bí thư Thang. Hắn biết bí thư Thang bây giờ đang ở trong một giai đoạn cực kỳ mâu thuẫn, hơn nữa bí thư cũng không quá yêu mến Trương Thanh Vân. Thang Vận Quốc là người thích bình ổn khắp bốn phương tám hướng, nhưng nếu nhìn vào lý lịch thì thấy Trương Thanh Vân là kẻ mạo hiểm, như vậy không được Thang Vận Quốc thưởng thức là điều đương nhiên.
Nhưng nếu xét về phương diện khác, Thang Vận Quốc lên làm bí thư tỉnh Giang Nam và đã thay qua vài đời chủ tịch, Trương Thanh Vân là người thứ ba, vì vậy mà lão gặp phải áp lực rất lớn. Nếu lần này Trương Thanh Vân không đảo ngược cục diện Giang Nam thì Thang Vận Quốc dù là một lãnh đạo không bao giờ đổ cũng khó cứu vãn được nữa.
Nếu xét hai phương diện kia thì sợ rằng quan hệ giữa Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân sẽ phát sinh vấn đề, Thang Vận Quốc vẫn phải áp chế Trương Thanh Vân, nhưng không thể không giúp Trương Thanh Vân.
"Chẳng lẽ lúc này bí thư Thang sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân sao?"
Trong lòng Trần Hiểu liên tục suy xét các khả năng, hắn càng nghĩ càng không nắm chắc. Vì hắn không biết chắc nên không nhịn được phải gọi điện thoại.
- Chào anh, chủ nhiệm Phàm Cương phải không? Tôi là Trần Hiểu, bí thư bây giờ đang bận sao?
Điện thoại nối thông, Trần Hiểu đi thẳng vào vấn đề.
- Đúng, bí thư Trần, bây giờ điện thoại không chuyển vào được, nếu không một giờ nữa anh gọi lại nhé, thế nào?
Nhận điện thoại của Trần Hiểu chính là Thư ký Phàm Cương của bí thư Thang, hắn trực tiếp phong kín tất cả con đường để Trần Hiểu tiếp cận Thang Vận Quốc.
Trần Hiểu chợt sững sờ, hắn nói theo vô thức:
- Thế nào? Bí thư hội kiến vị khách quan trọng nào à? Sao điện thoại không chuyển được?
- À, điều này...Chủ tịch đang hội đàm với bí thư, bí thư căn dặn không cho bất kỳ ai quấy nhiễu.
Phàm Cương nói.
Vẻ mặt Trần Hiểu chợt biến đổi, hắn nói:
- À, tôi biết rồi...
Trần Hiểu cúp điện thoại mà cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khói chịu, sau đó đứng lên đi dạo trong phòng. Lâm Tắc Diêu nói một câu thành lời tiên tri, Trương Thanh Vân thật sự đi gặp bí thư, bọn họ hội đàm về nội dung gì?
Trương Thanh Vân sẽ trực tiếp đòi quyền nhân sự với bí thư sao? Bí thư sẽ toàn lực giúp đỡ hắn sao?
Những ý nghĩ rườm rà này nhanh chóng phủ đầy đầu óc của Trần Hiểu, vì vậy mà tâm thần rối loạn. Chỉ cần nhìn bộ dạng của Trần Hiểu thì Lâm Tắc Diêu trước đó tâm tình không yên cũng hiểu ra vấn đề. Nguồn tại ện FULL
Đồng thời trong lòng Trần Hiểu cũng có phán đoán với cục diện Giang Nam, hắn đột nhiên nghĩ đến một lời bình luận đã từng đọc trên truyenfull.vn, là sự so sánh của Trương Thanh Vân với các lãnh đạo khác.
Trong lời bình luận có nói Trần Hiểu là "Chó giữa cửa", khi đọc được câu nói này thì Lâm Tắc Diêu có chút buồn cười, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy không phải không có lý.
Nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì tầm mắt và lòng dạ của Trần Hiểu hẹp hơn quá nhiều, Trương Thanh Vân phón mắt khắp Giang Nam nhưng Trần Hiểu chỉ quan tâm vị trí của mình, đây không phải là chó giữ cửa sao?