Bố Y Quan Đạo

chương 171: câu hỏi bất ngờ của giai nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến, hắn kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện với Lăng Tuyết Phi. Đúng lúc này Lăng Tuyết Phi mỉm cười thất thần, sau đó nàng lại khẽ cười nói:

- Đúng là xấu hổ, vừa rồi có chút thất thần, không ngờ anh lại đến đúng giờ như vậy.

- Sao cô biết số điện thoại của tôi?

Trương Thanh Vân nói.

Lăng Tuyết Phi cười nói:

- Tôi đã biểu diễn ở Ung Bình, trước khi rời khỏi đã từng hỏi nhân viên công tác, vì vậy có số điện thoại của anh.

Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưng trong lòng có chút uể oải, những tâm tình nặng nề đeo bám từ chiều đến giờ đã hoàn toàn được thả lỏng. Triệu Giai Ngọc sao có thể chủ động gọi điện cho hắn được?

- Nếu không có chuyện thì chẳng leo lên điện tam bảo, Lăng tiểu thư hôm nay hào sảng mời khách, không biết có chuyện gì?

Trương Thanh Vân nói, trong lòng hắn rất nghi hoặc, người phụ nữ này tìm mình làm gì? Hình như Trương Thanh Vân hắn không có bất kỳ lợi ích gì có thể cho nàng.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa cà phê lên cho hai người, sau đó lại cung kính lui ra.

- Đây là cà phê Nam Sơn chính tông, Trương tiên sinh có thích không?

Lăng Tuyết Phi lợi dụng cơ hội mà chuyển chủ đề.

Trương Thanh Vân cũng không nôn nóng, hắn bỏ chút đường vào cà phê, quấy vài lượt, sau đó ngẩng đầu nói:

- Nghe nói ngày đó cô biểu diễn rất tốt, rất hay, những người bạn của tôi đều hết lòng khen ngợi.

Lăng Tuyết Phi nở nụ cười yếu ớt rồi cám ơn, sau đó cặp mắt lại thỉnh thoảng đảo lên mặt Trương Thanh Vân, cũng không nói thêm lời nào. Trương Thanh Vân cảm thấy có chút xấu hổ, hắn thầm nghĩ không phải người phụ nữ này có bệnh đấy chứ, sao nàng ta lại nhìn người khác như vậy, phải là chính Trương Thanh Vân hắn soi mói nàng mới đúng chứ?

- Tôi mạo muội hỏi một vấn đề, mong anh không nên tức giận, xin hỏi anh đã có bạn gái chưa?

Lăng Tuyết Phi đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt hơi đỏ.

Trương Thanh Vân đột nhiên trở nên sững sờ, vẻ mặt cũng có chút căng trướng. Câu hỏi của Lăng Tuyết Phi quá đột ngột, một người đẹp hỏi vấn đề này với một người đàn ông chưa quá quen thuộc, đây không phải chỉ là những tình cảnh trong phim điện ảnh đấy chứ?

Nhưng tình cảnh hiện thực lại hoàn toàn làm Trương Thanh Vân không biết trả lời thế nào, hắn chỉ nói:

- Tại sao cô lại hỏi như vậy?

- Không...Không có gì...

Lăng Tuyết Phi rõ ràng cũng có chút xấu hổ, hai gò má ửng hồng, nói chuyện cũng lắp bắp. Nhưng khoảnh khắc sau nàng đã hít vào một hơi lấy dũng khí:

- Chỉ là...Chỉ là...Lúc này em cần một...Một người bạn trai.

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã giật bắn người khỏi ghế sa lông, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Tuyết Phi vốn đã rất xấu hổ. Trương Thanh Vân cảm thấy vấn đề không chân thật, dù là bất kỳ người phụ nữ nào cũng rất khó thể nói ra những lời thẳng thừng như vậy, huống hồ người ta còn là một ngôi sao đỉnh cấp?

Sau khi rơi vào bầu không khí trầm mặc đáng xấu hổ thì Trương Thanh Vân mới dần bình tĩnh trở lại, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa của chữ "Cần". Hắn không hiểu vì sao người phụ nữ trước mặt lại "Cần" nhưng chữ này cũng đã nói lên tất cả vấn đề. Vậy thì Lăng Tuyết Phi, hay nói cách khác là loại người giống như Lăng Tuyết Phi phần lớn đều không có đời sống tình cảm, tất cả mọi thứ chỉ đơn giản là "cần". Có thể là sự nghiệp "Cần" nhưng cũng có thể là vướng phải khó khăn, nhưng chắc chắn không phải "cần" tình cảm.

"Có thể nói rõ vì sao cô "cần" có được không?"

Trong đầu Trương Thanh Vân chợt xuất hiện khá nhiều ý nghĩ dung tục, hắn lại nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Lăng Tuyết Phi, đặc biệt là bộ ngực như hai hòn núi trước mặt, trong lòng nóng lên, máu nóng dâng trào. Trương Thanh Vân biết dù bất kỳ một người đàn ông nào đối mặt với một vưu vật thế này cũng sẽ sinh ra cảm giác muốn được chinh phục.

Khóe miệng Lăng Tuyết Phi hơi lộ ra nụ cười đắc ý, nàng rất tự tin vào sức quyến rũ của mình, xem ra thực tế cũng là như vậy. Người đàn ông trước mặt có vẻ rất khác biệt, nhưng người này cũng là đàn ông, chỉ cần như vậy là quá đủ.

- Lăng tiểu thư, chỉ sợ cô đã thất vọng, tôi rõ ràng không phải người cô muốn tìm. Lúc này tiền lương một tháng của tôi chỉ chưa đến một ngàn đồng, chúng ta rõ ràng hơn kém nhau ngàn lần.

Trương Thanh Vân đột nhiên nói, hắn lập tức bưng ly cà phê lên uống một ngụm che bớt vẻ xấu hổ.

- Khụ, khụ, em cũng biết kết quả là như vậy!

Lăng Tuyết Phi thông qua ho khan để che giấu vẻ kinh ngạc của chính mình, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng gương mặt đỏ ửng đã dần biến mất:

- Nếu em nói em có thể nuôi anh, như vậy những người đàn ông có tư tưởng mạnh mẽ như anh sẽ nhất định cảm thấy rất nhục nhã phải không?

- Điều này là đương nhiên!

Trương Thanh Vân mở lời không chút do dự, hắn không chút kiêng kỵ với vấn đề này, vì hắn thật sự là người như vậy.

- Anh là người kỳ quái nhất mà em từng biết.

Cuối cùng Lăng Tuyết Phi cũng nở nụ cười, nàng cười rất thật, vì nụ cười này mà nàng để lộ ra một chiếc răng khểnh rất nhỏ và được che giấu rất kỹ. Đây có thể nói là khiếm khuyết nhỏ nhất trên người Lăng Tuyết Phi.

Hễ là ngôi sao ca nhạc thì tất cả đều cố gắng che giấu những khuyết điểm của chính mình, che giấu hoàn toàn. Lúc này Lăng Tuyết Phi để lộ ra, rõ ràng nàng đang rất buông lỏng.

- Anh rất ghét người trong làng giải trí phải không?

Lăng Tuyết Phi nói.

- Đúng vậy!

Trương Thanh Vân gật đầu, Lăng Tuyết Phi bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười:

- Điều này chúng ta rất giống nhau, nhưng anh thì cứng rắn hơn so với em. Em thì trừ mình ra thì chán ghét tất cả người khác, còn anh thì chán ghét cả em.

Trương Thanh Vân khẽ động, hắn liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, ánh mắt nàng lại đảo ra ngoài cửa sổ. Cặp mắt đen nhánh tràn đầy linh tính đang nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, giống như có chút kinh ngạc, có chút thất lạc nhưng cuối cùng cũng trở thành vẻ quyến rũ mê hồn và hấp dẫn vô tận. Trương Thanh Vân chợt giật mình rồi thu hồi ánh mắt, mỗi hành động của cô gái trước mặt đều làm người đối diện khó giữ được bình tĩnh.

- Tôi cũng không chán ghét cô, nhưng cuộc sống của chúng ta sẽ không xen vào nhau, cũng không muốn nói vài câu khách khí.

Lăng Tuyết Phi chợt nghiêng đầu, nàng nhìn Trương Thanh Vân đã khựng lời, ánh mắt kinh ngạc, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào khác. Ánh mắt mơ màng của Lăng Tuyết Phi là người ta phải rung động, một lúc lâu sau khóe miệng nàng mới lộ ra nụ cười phức tạp, nàng nói:

- Anh sẽ lập tức chán ghét em!

Trương Thanh Vân chợt ngẩn người, hắn không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Lăng Tuyết Phi. Đúng lúc này cửa phòng Vip chợt mở ra, Trương Thanh Vân quay đầu, đi vào là một người đàn ông trung niên mặc tây phục. Người này thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, trên mặt là một nụ cười nghề nghiệp.

- Tuyết Phi, Uông thiếu gia và khách đã đến, lúc này cô có thể đi qua...

Người đàn ông này vừa nói được nửa câu thì đột nhiên nhìn thấy Trương Thanh Vân, hắn lập tức dùng giọng nghi ngờ nói:

- Xin hỏi anh là...

Lăng Tuyết Phi đứng dậy cười nói:

- Giám đốc Tiếu, xin giới thiệu với anh đây là Trương Thanh Vân tiên sinh, là bạn của tôi. Đúng là rất xấu hổ, đã lâu rồi tôi và Trương tiên sinh chưa được gặp nhau, đêm nay tôi không thể tham gia bữa tiệc kia được.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý nghĩ của Lăng Tuyết Phi. Thì ra mục đích cuối cùng của người phụ nữ này chính là tìm một tên làm bia, phim truyền hình cũng đều là như vậy, sau những tình cảnh thế này thì nhân vật nam chính trong phim sẽ nhục nhã ê chề và quyết định vươn lên, sau đó (Xin bỏ qua vài ngàn chữ trong kịch bản), dù sao cũng là kết quả cuối cùng: "Nhân vật nam chính trong phim sẽ chinh phục người yêu, chơi chán rồi bỏ (Trong kịch bản còn rất nhiều chữ, người nào cũng có thể viết ra những loại kịch bản trời ơi này)...

Nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy chính mình không phải là những nhân vật chính trong phim truyền hình, hắn không cảm thấy tức giận. Chẳng lẽ người phụ nữ trước mặt tưởng mình là yêu nghiệt? Tưởng rằng chỉ cần bỏ ra chút thời gian miệng lưỡi thì có thể mê hoặc Trương Thanh Vân hắn?

Vẻ mặt vị giám đốc Tiếu kia đột nhiên biến đổi và trở nên rất khó coi, nụ cười trên mặt chợt thu vào, hắn híp mắt đánh giá Trương Thanh Vân rồi hừ lạnh nói:

- Anh là ai? Anh biết Lăng tiểu thư sao? Tôi chân thành khuyên anh một câu, người cũng có từng loại, không cần phải quấy rầy Lăng tiểu thư.

Vị giám đốc Tiền này rõ ràng là một người điển hình của phương châm nhìn mặt nói chuyện, khi nhìn thấy nhãn hiệu quần áo khắp toàn thân Trương Thanh Vân, nếu cộng lại thì chưa đến một ngàn đồng, như vậy rõ ràng không đáng để nể mặt. Những năm gần đây ăn mặc đồ hiệu mới có tiếng nói, lúc này là thời buổi so sánh siêu xe...

Những kẻ có tiền thường mặc những bộ quần áo vài triệu, bước ra đường phải có siêu xe hoành tráng, chỉ cần so sánh là biết ai được ai mất, ai hơn ai kém, ai có tương lai.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn gã họ Tiếu, hắn đột nhiên nói với Lăng Tuyết Phi:

- Đây chính là giám đốc công ty điện ảnh Kim Thành phải không?

Lăng Tuyết Phi gật gật đầu.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt lộ ra nụ cười, hắn nói:

- Vừa rồi tôi vừa nói không thích làng giải trí, không ngờ lúc này đã có người đến. Tổng giám đốc Kim Thành lại trở thành kẻ dắt khách, nếu như vậy trong làng giải trí còn bao nhiêu người sạch sẽ?

- Anh...Anh nói gì?

Gã họ Tiếu lập tức nói, hắn trợn mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, giọng điệu rất khủng bố:

- Cô lập tức đi qua, tôi cho cô ba phút, không cần phải làm dáng, Kim Thành không phải là Kim Ảnh, nếu cô muốn chết thì tôi cho chết.

Gã họ Tiếu thấy Trương Thanh Vân không tầm thường nhưng hắn vẫn kiêu ngạo mà không quan tâm, sau lưng công ty Kim Thành chính là tập đoàn truyền thông Giang Nam, đây cũng chính là gia sản của nhà họ Uông. Ở trong Thành Đô này kẻ nào dám đắc tộ với Uông gia?

Vì vậy gã họ Tiếu dứt khoát giả ngu, trước tiên làm tổn thương Trương Thanh Vân, cùng lắm sau này mời vài người ra mặt là xong.

Trương Thanh Vân không nói lời nào, gã họ Tiếu tưởng rằng Trương Thanh Vân đã yếu thế nên tiến lên nắm chặt tay Lăng Tuyết Phi chuẩn bị kéo ra ngoài.

- Không!

Lăng Tuyết Phi hét lên một tiếng, nàng dùng sức kéo gã họ Tiếu lão đảo rồi một tiếng ầm vang lên té xuống mặt bàn. Trương Thanh Vân vội vàng lui ra phía sau dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lăng Tuyết Phi, người phụ nữ kia rõ ràng rất mạnh.

- Cô...Cô...Tốt! Đúng là không biết sống chết, cô cứ chờ đó!

Gã họ Tiếu duỗi tay đứng dậy mà gương mặt đỏ bừng. Lúc này hình tượng của hắn đã hoàn toàn bị hủy hoại, tây phục dính đầy cà phê, quan trọng là đầu tóc ướt sũng, cực kỳ chật vật.

Trương Thanh Vân há miệng cười, Lăng Tuyết Phi này không tầm thường, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch, quyết định nương nhờ Trương Thanh Vân. Nàng rõ ràng là điển hình của loại người thích cứng rắn, chọc vào chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, có vài người phóng vào. Trương Thanh Vân không nói gì nhưng không khỏi nhướng mày, hắn thầm nghĩ chính mình rõ ràng bị Lăng Tuyết Phi làm hại, phải nghĩ kế thoát thân mới được.

- Này, chuyện gì, có chuyện gì xảy ra? Giám đốc Tiếu sao lại trở nên thế này?

Người dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, quần áo trên người toàn là hàng hiệu, hai đầu lông mày bùng lên sát khí, lúc này lại có thêm vài người phóng vào.

Tên thanh niên chợt quay đầu nhìn về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt không có gì là tốt đẹp. Khi tên này đang định mở miệng thì phía sau có một kẻ rụ rè đi lên, sau đó dùng giọng cung kính nói với Trương Thanh Vân:

- Trương tiên sinh, chào anh!

Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, là một người phụ nữ trang điểm rất đẹp, một lúc sau mới nhận ra Âu Dương Tiểu Yến. Trong lòng Trương Thanh Vân chợt bùng lên cảm giác chán ghét, đây mà gọi là minh tinh gì nữa, là dâm tinh mới đúng.

Âu Dương Tiểu Yến trở nên nơm nớp lo sợ, nàng còn nhớ rõ lần trước đi đến Ung Bình diễn xuất cũng vì Trương Thanh Vân mà công ty Kim Ảnh trở về lập tức bị chia năm xẻ bảy. Nhóm nhạc Kim Ưng tan rã, ca sĩ đứng đầu bị người khác cướp mất, Trương Thanh Vân rõ ràng là ác mộng của công ty Kim Ảnh, Âu Dương Tiểu Yến nàng gặp lại Trương Thanh Vân sao không sợ hãi cho được?

Âu Dương Tiểu Yến vừa lên tiếng thì đám người chợt khựng lại, tất cả đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, trong lòng thầm xem xét thân phận của đối phương.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nói:

- Uông Triết đâu? Không đến đây sao?

- Có! Chú Trương!

Uông Triết đứng sau cùng trong đám người, khi bị Trương Thanh Vân điểm danh thì mới tiến lên, vẻ mặt có chút căng thẳng giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn khắp đám người chung quanh, rõ ràng tuổi không lớn, xấp xỉ với độ tuổi của Uông Triết, đều là những thanh niên hai mươi hai mốt. Khi thấy bộ dạng Uông Triết như vậy thì Trương Thanh Vân lập tức hiểu ra, hắn tùy tiện nói:

- Đây đều là bạn học của cậu sao?

-...À...Vâng...Người này là Chu Tuấn là em của Chu Quyền.

Uông Triết vâng dạ nói, hắn vừa nói vừa chỉ vào người đi đầu.

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn người đi đầu, người này lập tức lảng tránh ánh mắt. Hắn thấy Uông Triết trở nên sợ hãi, vì vậy không biết Trương Thanh Vân là thần tiên phương nào, cũng không dám đơn giản chọc vào ổ kiến.

- Thôi được rồi, nếu không có chuyện gì thì mọi người giải tán thôi.

Trương Thanh Vân nói, hắn biết rõ Uông Triết sợ cha hắn là Uông Phong, hắn dám đưa người ngoài đến và bắt buộc ca sĩ trong công tay phải hầu rượu, nếu Uông Phong là một người được rèn luyện trong quân đội và rất nóng tính biết được thì Uông Triết chắc chắn không có quả ngọt để ăn. Xem ra câu nói hổ phụ không sinh khuyển tử cũng chưa đúng, Uông Triết rõ ràng thua kém cha mình rất xa, cũng đều vì nguyên nhân lớn lên trong tình cảnh giàu sang.

Tất cả mọi người bỏ đi thì tình cảnh khôi hài mới kết thúc, nhưng Uông Triết và giám đốc Tiếu lại không dám bỏ đi. Gã họ Tiếu thấy Uông Triết sợ hãi như vậy thì đã sớm hồn bay phách tán, như vậy còn giữ hình tượng làm gì? Hắn lập tức phải nhiệt tình nhận lỗi, mong sao người ta đại nhân đại lượng mà bỏ quá cho.

- Chú Trương...

Uông Triết lắp bắp nói, Trương Thanh Vân vội vàng phất tay nói:

- Sau này không cần xưng hô với tôi như vậy làm gì, gọi tên tôi hoặc là anh Thanh Vân là được. Tôi và cha cậu là bạn vong niên, chúng tôi mỗi người đều không xâm lấn vào nhau. Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện ngày hôm nay với cha cậu, nhưng sau này cũng đừng nên lặp lại, công ty này dù sao cũng là của nhà cậu, nếu có chuyện gì cũng sẽ trực tiếp liên quan đến nhà cậu mà thôi.

Cặp mắt Uông Triết lập tức trở nên sáng ngời, hắn lập tức đứng thẳng lên, thì ra nãy giờ đang cố gắng diễn trò. Hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi cười nói:

- Anh Thanh Vân quả nhiên rất thú vị, em cũng sẽ không nói với chị Giai Ngọc ở bên kia.

- Phụt!

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa là té xỉu, đúng là loạn điểm uyên ương phổ, nếu chuyện này rơi vào tai Triệu Giai Ngọc thì cũng không hay. Trương Thanh Vân quay đầu lại định lên tiếng thì thấy Uông Triết đã biến mất, lúc này chỉ còn lại giám đốc Tiếu đang đứng nơi đó nơm nớp lo sợ.

- Anh đi ra ngoài!

Trương Thanh Vân nhướng mày nói, giám đốc Tiếu lập tức dùng ánh mắt rụt rè sợ hãi liếc Trương Thanh Vân, môi mấp máy vài lượt nhưng cuối cùng cũng không dám mở miệng. Hắn lui ra cửa mà trong lòng không yên, trong lòng thầm hối hận, con bà nó đám cậu ấm sao lại sợ hãi bỏ chạy hết rồi? Hắn vừa nghĩ đến tình cảnh chính mình đắc tội với bồ tát Lăng Tuyết Phi mà trong lòng kinh hoàng, người phụ nữ này đúng là rất độc ác.

Không ngờ bình thường Lăng Tuyết Phi mắt mọc trên trán, giả vờ tinh khiết, thì ra cũng là loại người có bản lĩnh quyến rũ đàn ông. Không ngờ lại ôm đùi một vị công tử thần bí mà ngay cả Uông Triết cũng phải hoảng sợ.

- Trương tiên sinh, em...Em cũng phải ra ngoài sao?

Lăng Tuyết Phi lắp bắp nói.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, hắn mở miệng nói:

- Cô còn muốn giả vờ đến bao giờ? Tôi thấy cô hoàn toàn có thể chuyển nghề từ ca sĩ sang diễn viên, phụ nữ không có tâm cơ thì tốt hơn. Cô biết tôi vì sao không thích người trong làng giải trí không? Bởi vì đám người trong vòng luẩn quẩn này đều đang diễn trò, không phải con hát vô nghĩa sao? Nói khó nghe thì mẹ chết còn nhếch miệng cười ngọt hơn kẻ khác, loại người này có thể liên hệ được sao? Ví dụ như cô bây giờ.

Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi chợt trắng bệch, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Thật xin lỗi!

- Mời người ta đến dùng cơm mà không có một món nào, uống một bụng cà phê, tôi sao ngủ được?

Trương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng nói.

Lăng Tuyết Phi chợt trở nên sững sờ, nàng cũng lập tức phản ứng, vội vàng gọi nhân viên phục vụ đến gọi cơm, gương mặt cũng vui vẻ, răng khểnh cũng lộ ra. Nàng biết Trương Thanh Vân cũng không quá mức chán ghét chính mình, chẳng biết vì sao trong lòng nàng sinh ra chút cảm giác vui vẻ không hiểu nguyên nhân. Đã lâu rồi Lăng Tuyết Phi không có cảm giác này, dù lần đầu tiên phát hành album cũng không hưng phấn như lúc này.

Nhưng cảm giác vui vẻ lúc này không đến đột ngột mà đến rất chậm rồi liên tục kéo dài, hơn nữa còn giữ lại trong lòng rất lâu mà không tán. Lúc này trong lòng vừa có chút đau xót vừa có chút hương vị ngòn ngọt, thậm chí còn có vẻ không yên. Nàng không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy chính mình hình như chưa chừng sợ hãi như lúc này, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, chỉ hy vọng Trương Thanh Vân có thể ăn cơm lâu hơn một chút. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Người ở hai thế giới khác biệt không ngờ đến lúc cùng ăn chung với nhau mới cảm thấy đột ngột, Lăng Tuyết Phi và Trương Thanh Vân ngoài điểm chung là đều dùng cơm thì chẳng lẽ không cùng một thế giới sao? Ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu làm Lăng Tuyết Phi cảm thấy đau lòng, ngay cả động tác và lời nói cũng không còn được trôi chảy như trước, thậm chí ngay cả việc liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân cũng phải cố gắng lấy dũng khí.

Cơm tây ở nhà hàng Vienna rất chính thống, Trương Thanh Vân không gọi những loại hoa mỹ, hắn gọi một phần mỳ Ý và một phần thịt bò salad ăn rất say sưa. Tình cảnh có rượu đỏ, có người đẹp, đèn màu rực rỡ, Trương Thanh Vân cảm thấy khó có được sự lãng mạn và thanh thản.

Hôm nay không phải lần đầu tiên Lăng Tuyết Phi lợi dụng nhưng Trương Thanh Vân vẫn không có ý trách móc. Người phụ nữ này tâm kế rất sâu, là một nhân vật nguy hiểm nhưng trong lòng hắn cũng không quá chán ghét. Kỳ quái là Trương Thanh Vân hắn hình như có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc xinh đẹp bên ngoài của Lăng Tuyết Phi, hắn thấy được sự bất đắc dĩ trong lòng nàng.

Hồng nhan trên hồng trần, không cam lòng trở thành sủng vật được người ta ve vuốt, rõ ràng Lăng Tuyết Phi cũng đã thường bỏ ra rất nhiều lực lượng. Nếu xét về điểm này thì Lăng Tuyết Phi đáng được tôn trọng, Trương Thanh Vân cảm thấy mình ngồi cùng một chỗ với nàng cũng không quá mức kinh người.

- Bạn gái của anh là Giai Ngọc sao? Cô ấy...Cô ấy rất đẹp phải không?

Không biết hai người đã trầm mặc bao lâu, đột nhiên Lăng Tuyết Phi mở miệng nói.

Trương Thanh Vân giương mắt lên rồi khẽ lắc đầu, hắn không nói gì. Lăng Tuyết Phi hình như cảm thấy khó hiểu, nàng không biết Trương Thanh Vân lắc đầu có ý gì, chỉ biết tự trách mình đưa ra hai câu hỏi có vẻ kỳ dị.

- Bạn gái của tôi rất đẹp nhưng không phải là Giai Ngọc!

Trương Thanh Vân cúi đầu dùng giọng buồn bực nói.

- Vậy Giai Ngọc là ai?

Lăng Tuyết Phi buột miệng nói ra một câu, nàng vừa nói xong lại cảm thấy đường đột, vì vậy vội vàng bụm lấy miệng.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nghĩ thầm muốn hừ một tiếng trách Lăng Tuyết Phi xen vào chuyện người khác. Khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nàng thì câu nói trong cổ họng không thể vang lên, một lúc lâu sau mới nói:

- Giai Ngọc là yêu tinh, cặp mắt mọc trên trán, trên đầu có hai sừng, toàn thân đầy gai, gặp người nào cũng tràn đầy địch ý, ai gặp phải cũng là điều không may.

Trương Thanh Vân cố ý bịa chuyện, hắn nói đến câu sau mà chính mình cũng không nhịn được phải cười thành tiếng. Hắn chỉ cảm thấy mình miêu tả Triệu Giai Ngọc rất đúng, nếu như bọc thân thể Triệu Giai Ngọc vào trong lớp lụa, sau đó che đi dung mạo xinh đẹp tuyệt vời của nàng, sau đó vẽ ra tranh thì có bộ dạng gì nhỉ?

Trương Thanh Vân nghĩ đến bức tranh như vậy là thầm cười sảng khoái, nhưng đúng lúc này hắn lại nhớ đến Cảnh Sương mà giống như có kẻ nào bóp chặt trong lòng, đau nhức tận tim gan. Triệu Giai Ngọc rõ ràng là người mà sau này Trương Thanh Vân hắn còn phải liên hệ.

Đêm khuya trước cổng trường đảng, bầu trời chợt đổ ào xuống một cơn mưa nhỏ, một chiếc Porsche lẳng lặng dừng ở cửa ra vào. Một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm và cực kỳ quyến rũ đang nhìn về phía ghế phụ. Nàng nhìn rất lâu, cặp mắt đen nháy khẽ lóe lên linh quang như ánh sao trên bầu trời đêm, khóe miệng nàng là nụ cười ngọt ngào làm kẻ khác say đắm.

Người ngồi ở ghế lái phụ chính là Trương Thanh Vân, lúc này hắn đang ngủ rất say, đêm nay Lăng Tuyết Phi mời khách, Trương Thanh Vân mượn rượu giải sầu nên uống khá say.

Bộ dạng Trương Thanh Vân nằm ngủ không thèm để ý đến tình cảnh xung quanh nhưng hai đầu lông mày nhíu chặt làm người ta cảm thấy u buồn vô hạn, làm người khác rung động, Lăng Tuyết Phi thậm chí còn sinh ra cảm giác ngây dại. Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, thân thể hắn khẽ hoạt động, hắn khẽ chà xát mặt mình rồi xoa xoa tay.

- Anh ấy lạnh sao?

Lăng Tuyết Phi nhìn quanh quẩn, nàng sợ mở điều hòa sẻ làm Trương Thanh Vân bừng tỉnh, xung quanh lại không có gì để đắp, vì vậy trong lòng chợt lo lắng.

- Bộp bộp!

Lăng Tuyết Phi đứng dậy định rút một tấm nệm nhưng không ngờ lại đụng phải chiếc gạt tàn đặt ở trước ghế phụ, những âm thanh rơi vỡ vang lên, vẻ mặt Lăng Tuyết Phi đỏ đến tận mang tai, chân tay nàng luống cuống.

- Ủa? Đến rồi sao?

Trương Thanh Vân đột nhiên mở to mắt nhìn, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay đầu nhìn tư thế kỳ quái của Lăng Tuyết Phi. Hắn kinh ngạc nói không nên lời, hai chân nàng quắp lại, một tay đặt trên tay lái, tay còn lại đang định kéo thứ gì đó, mặt lại đỏ ửng.

- Cô...Cô muốn làm gì?

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy tư thế của Lăng Tuyết Phi đã hoàn toàn làm hắn bừng tỉnh, rõ ràng tư thế quá hấp dẫn. Trương Thanh Vân chỉ cần đưa tay lên là có thể sờ trúng bộ mông mềm mại của đối phương.

Trang phục đầm dạ hội rất căng, sự căng cứng làm lộ rõ viền quần lót, Trương Thanh Vân cũng không dám tiếp tục nhìn, hắn mở cửa xe rồi không cần quan tâm đến trời mưa mà quay đầu nói:

- Cám ơn cô về bữa tối lãng mạn vừa rồi, tôi phải đi!

Trương Thanh Vân nói xong thì chạy mất dạng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio