Bố Y Quan Đạo

chương 186: vạch mặt công khai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe chạy bon bon trên đường, Đoạn Vĩnh Thuần ngồi bên ghế lái phụ nhìn chằm chằm về phía trước, hắn không dám và cũng không quan tâm đến bầu không khí khác thường ở phía sau. Hắn không dám trò chuyện với Trương Thanh Vân vì sợ ảnh hưởng đến bồ tát Triệu Giai Ngọc.

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy rất đáng chán, Triệu Giai Ngọc quả thật làm người ta phải bội phục. Người phụ nữ này lúc nào cũng như vậy, vĩnh viễn kiêu ngạo giống như chưa từng thay đổi, dù là tức giận thì bộ dạng vẫn như xưa.

Đây là một loại khí chất, nó đã ngấm sau vào trong máu trong xương, biết đâu trong lòng cũng không tức giận nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác nàng cảm thấy không vừa mắt với tất cả mọi vật trong thế gian, chỉ có riêng mình nàng là người đứng trên đỉnh núi.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thầm cười cười, hắn lại nghĩ đến cái tên đồ tể xinh đẹp, rõ ràng chính nó đã kích thích Triệu Giai Ngọc. Hôm nay vẻ mặt nàng lạnh lùng đến mức vượt qua giới hạn ngày thường.

Đột nhiên Trương Thanh Vân cảm thấy bàn chân đau nhức, hắn cúi đầu nhìn, giày cao gót của Triệu Giai Ngọc đang giẫm lên bàn chân chính mình. Một giẫm này rất hung ác, thậm chí hắn còn nghĩ rằng móng chân chính mình đã đi toi. Hắn hít vào một hơi khí lạnh rồi quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc.

Triệu Giai Ngọc đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không chút khác thường, Trương Thanh Vân thậm chí còn cho rằng nàng chỉ vô tình, nhưng thật sự là vô tình sao?

- Này...Giám đốc Triệu, chân của cô!

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc cau mày, Trương Thanh Vân lại kêu lên một tiếng, rõ ràng nàng đang dùng sức ấn nghiến gót giày.

- Sao vậy? Có gì không đúng à?

Triệu Giai Ngọc nói, vẻ mặt nàng rất bình thản. Nàng chợt nhíu mày rồi rút chân về, vẻ mặt không có chút đắc ý hay đã hết giận.

- Cô, à, không có gì!

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, với bộ dạng của Triệu Giai Ngọc thì biết nói gì bây giờ? Nếu còn gắng gượng thì người ta sẽ cho rằng Trương Thanh Vân hắn là kẻ thích gây sự. Triệu Giai Ngọc là người cao ngạo, sao không biết chú ý hình tượng chứ?

"Một kẻ âm trầm, một phụ nữ có thù sẽ báo!"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, nụ cười ngoài mặt lại càng lợi hại, hắn không ngừng quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Giai Ngọc.

Triệu Giai Ngọc cũng đang thầm nghĩ, đồ tể xinh đẹp là gì? Trương Thanh Vân này đúng là quá vô lại, mình khổ sở giúp đỡ dân nghèo mà cuối cùng lại được nhận danh hiệu "bực bội" như vậy, nàng nghĩ đến nó mà cảm thấy buồn bực đáng sợ, hôm nay nhất định phải cho Trương Thanh Vân lên bờ xuống ruộng.

Xe hơi chạy thẳng qua nội thành rồi chuyển lên hướng bắc Thành Đô, sau khi chạy thêm vài chục kilomet thì mới đi vào đường nông thôn, sau đó phải chạy hơn mười phút mới đi đến thị trấn Mục Huyện. Thị trấn Mục Huyện không lớn nhưng là thị trấn mới, từ khi Mục Huyện được chỉ định là khu quy hoạch thì đảng ủy chính quyền cũng được xây mới, vì vậy lúc này nhìn qua cũng thấy có chút hình tượng.

Xe chạy đến trung tâm thị trấn thì ngừng lại, lái xe quay đầu nói:

- Đã đến nơi, đây chính là địa điểm mà Hà công tử muốn dùng cơm trưa.

Đám người lục tục xuống xe, Trương Thanh Vân cảm thấy hai chân lảo đảo. Triệu Giai Ngọc vừa rồi ra tay quá tàn nhẫn, lúc này bàn chân của Trương Thanh Vân rất đau. Triệu Giai Ngọc thì giống như không phát hiện ra, nàng nhíu mày ngẩng đầu, Trương Thanh Vân cũng ngẩng đầu nhìn, thì ra xe dừng trước một kiến trúc có màu sắc cổ xưa, trước cổng là bốn chữ Tân Mục Gia Viên rất lớn.

- Triệu tiểu thư, không phải em thích dùng cơm địa phương sao? Tân Mục Gia Viên này chính là quán cơm địa phương ở đây, chúng ta vào thôi.

Hà Tuấn từ đằng sau đi lên, bộ dạng rất phong độ.

- Ủa, Thanh Vân, chân của anh bị sao vậy?

Đoạn Vĩnh Thuần kinh ngạc nói.

- Không có gì, không có gì!

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Bệnh cũ mà thôi, trước kia ở quê giết heo bị bệnh, lúc này ngồi lâu nên mới thế này, chỉ cần hoạt động một chút thì tốt.

Thân thể Triệu Giai Ngọc chợt khựng lại nhưng cuối cùng cũng nhịn được, nàng tiếp tục tiến về phía trước với vẻ mặt điềm nhiên như không. Tân Mục Gia Viên này quả nhiên cũng có chút hình tượng, Trương Thanh Vân thấy ngoài cửa có rất nhiều xe đến từ Thành Đô, một quán cơm mà kinh doanh được thế này rõ ràng rất đáng quý.

Đám người lập tức lên lầu thuê một phòng, Hà Tuấn rõ ràng có ý nịnh nọt Triệu Giai Ngọc, hắn liên tục giới thiệu với nàng về những kiến trúc giàu hình tượng nơi đây. Triệu Giai Ngọc vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh như cũ, nàng không gật đầu, không nói chuyện, bộ dạng như gỗ đá.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, Hà Tuấn rõ ràng có khuynh hướng tự ngược, theo đuổi một người phụ nữ không thú vị như vậy đã đủ làm hắn khổ sở đứt hơi. Nếu không phải sau lưng Triệu Giai Ngọc có bối cảnh thì rõ ràng với động tác trước đó của Hà Tuấn đã dùng sức cưỡng ép từ lâu rồi.

- Sao ở Ung Bình không có những kiến trúc này?

Triệu Giai Ngọc đột nhiên quay đầu hỏi Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân chợt trở nên ngẩn ngơ, không ngờ Triệu Giai Ngọc lại mở lời với mình, xem ra Hà Tuấn mất thời gian nữa ngày đã không hoàn toàn uổng phí, ít nhất thì nàng cũng có chút hứng thú với hương vị kiến trúc nơi đây.

- Là thế này, hiện nay kiến trúc dân gian còn lại rất ít, vì cuộc sống dân chúng càng ngày càng tiến lên cao, bình thường sẽ không muốn dùng nhà gỗ, chuyển sáng kết cấu xi măng, vì vậy những kiến trúc này cũng không còn dễ dàng được gặp trong dân gian.

Hà Tuấn trả lời Triệu Giai Ngọc bằng giọng điệu rất phong độ.

Triệu Giai Ngọc chợt nhíu mày, trong lòng nàng cảm thấy mất hứng, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân nói:

- Có thật là như vậy không?

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn cũng không muốn tranh đoạt lời nói với Hà Tuấn. Tiểu tử kia đã có cái nhìn khá kém về Trương Thanh Vân, nếu tiếp tục sẽ sinh ra hiểu lầm, sẽ không tốt.

- Sao tôi thấy ở Ung Bình có rất nhiều nhà gỗ phong cách khác lạ, hơn nữa cũng không giống phong cách nơi đây?

Triệu Giai Ngọc nói, rõ ràng đang muốn truy đến cùng.

- À!

Hà Tuấn xoa xoa trán, cuối cùng cũng không thể trả lời được, sớm biết Triệu Giai Ngọc có hứng thú với vấn đề này thì tối qua đã tìm chút tư liệu rồi, vì vậy mà Hà Tuấn cảm thấy có chút hối hận.

Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc vẫn còn tiếp tục nhìn mình thì nói:

- Vào phòng thôi, chúng ta vào dùng cơm.

Hà Tuấn vội vàng phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy, vào phòng thôi...

Nhưng Triệu Giai Ngọc lúc này vẫn nhìn Trương Thanh Vân, nàng dứng lại ngăn cản đám người.

- Nhà của nhân dân không phải nhà hàng, dân chúng làm nhà phải thuận tiện cho công việc đồng áng.

- Nếu đây là nhà dân thì người sẽ sống bên trên và phía dưới chính là gia súc, ở bên trên thì giống như đang ở trên trời, ở trên đầu gia súc, và nhân gian gọi là nhà sàn, cô hiểu chưa?

Trương Thanh Vân lắc đầu nói.

Triệu Giai Ngọc liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau nàng mới bước vào cửa, Trương Thanh Vân khẽ liếc mắt nhìn Hà Tuấn, tình cảnh rõ ràng có chút không ổn, rõ ràng tên này đang có dấu hiệu ăn phải dấm chua.

Sau khi đám người ngồi xuống thì nhân viên phục vụ cũng bắt đầu đưa thức ăn lên. Có lẽ Hà Tuấn là khách quen nơi đây, nhân viên phục vụ đều biết hắn và đều gọi là Hà công tử. Nhưng Trương Thanh Vân ăn bữa cơm này không cảm thấy chút tư vị nào, thứ nhất là Triệu Giai Ngọc ngồi trước mặt luôn nhíu mày, thứ hai là vẻ mặt Hà Tuấn nhìn mình hoàn toàn không tốt đẹp gì.

Đám người đang dùng cơm thì đột nhiên có người gõ cửa phòng, nhân viên phụ vụ ra mở cửa, bên ngoài là một vị còn khá trẻ. Người này ăn mặc khá gọn gàng nhưng vóc dáng lại có chút khó coi, mũi nhỏ mắt nhỏ, nhìn có vẻ không thuận mắt cho lắm.

- Ôi, Hà công tử, anh đến sớm thế? Sao không gọi điện trước cho tôi? Nếu không tôi sẽ chuẩn bị tốt hơn.

Người đến dùng giọng khách khí nói.

Trên mặt Hà Tuấn lộ ra nụ cười hòa ái, hắn nói:

- Lão Vương, ngồi, mời ngồi, cũng vừa may còn một ghế cho anh.

Hà Tuấn nói xong thì lập tức quay đầu nhìn về phía mọi người trên bàn ăn:

- Vị này là Vương Quyền, là bí thư chi bộ phường Hoa Khê, trung tâm của chúng ta nằm trên đại phận anh ấy quản lý.

- Lão Vương, sau này anh nên quan tâm đến chúng tôi một chút, chúng tôi buôn bán những sản phẩm điện tử.

- Anh lại khách sáo rồi, chuyện của anh không phải là chuyện của tôi sao? Còn khách khí làm gì?

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Vương Quyền, đúng là oan gia ngõ hẹp, hắn và Vương Quyền tuy không tính là oan gia nhưng cũng là bạn lâu năm. Trước đó vài giám sát viên đến Mục Huyện tìm hắn hỏi thăm tình hình đã tiếp nhận thái độ rất thô tục của người này, giám sát viên bị mắng té tát, trong lời nói cũng không thiếu những câu đe dọa.

Đám người chào hỏi nhau trong chốc lát, Vương Quyền ngồi xuống, Hà Tuấn thở dài một hơi:

- Lão Vương, nghe nói con trai anh vừa mới mất, mong anh cũng đừng quá đau buồn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vương Quyền liên tục mở lời cảm tạ, hắn nói:

- Không nhắc đến vấn đề này, không nhắc đến nữa. Lần trước vì chuyện này mà tìm đến tên bác sĩ khốn kiếp, lúc này còn chưa hết giận. Lần sau tôi còn phải tìm hắn, nếu hắn không chết thì rõ ràng chưa thể hết giận được.

Trong mắt Trương Thanh Vân lóe lên tinh quang, hắn chưa từng được gặp Vương Quyền nhưng rõ ràng lời nói không giống với một đảng viên, rất giống đại ca xã hội đen, có chút chuyện là muốn tìm người xả giận. Xem ra Vương Quyền là địa đầu xà trong Mục Huyện.

- Anh Vương, tôi nghe nói anh đã gây ra náo loạn lớn, ảnh hưởng rất khốc liệt.

Trương Thanh Vân híp mắt nói.

Vương Quyền dùng cặp mắt mảnh nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt hắn lộ ra vẻ nghiền ngẫm rồi cười hì hì nói:

- Ảnh hưởng khốc liệt sao? Không phải chỉ là vài tên sinh viên to mồn à? Phòng giám sát còn xuống điều tra, viện kiểm sát cũng xuống. Hừ, cái gì nhỉ, khoa giám sát số ba, lúc ấy tôi đã suýt nổi điên đánh người rồi.

- Sao đó tên trưởng khoa khốn kiếp còn gọi điện đến uy hiếp, kết quả thì thế nào? Lão tử có người trên thị ủy, tên họ Trương gì kia không khác loài chó, kết quả thế nào, chẳng có gì cả.

Vương Quyền nói xong thì cười ha hả, Hà Tuấn cũng nở nụ cười, hắn cười rất âm nhu. Một lúc lâu sau khi Vương Quyền đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã cướp lời:

- Anh Vương, nếu như những gì anh đã nói thì những gì bệnh viện y đại học Giang Nam nói ra cũng không phải là giả sao?

Trương Thanh Vân nhìn về phía Vương Quyền mà vẻ mặt rất bình tĩnh.

- Điều này...

Vẻ mặt Vương Quyền chợt biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh là...

- Hiều lầm, chỉ là hiểu lầm, lão Vương, người này chính là trưởng khoa của khoa giám sát số ba, hơn nữa trưởng khoa Trương cũng đã từng điều tra về vụ án này, hôm nay đến đây nói chuyện với anh Vương. Thanh Vân, cùng bắt tay với anh Vương đi!

Hà Tuấn nói với vẻ mặt rất bình hòa.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt có chút cảm giác lo lắng, tên Hà Tuấn đùa giỡn như vậy rõ ràng là một mũi tên bắn trúng ba chim. Hắn cảnh cáo Trương Thanh Vân phải chú ý thân phận, bắt buộc Trương Thanh Vân phải chịu thua, hơn nữa còn tỏ ra bộ dạng trước mặt Triệu Giai Ngọc, hắn chứng minh chính mình mới là trụ cột của Triệu gia ở Giang Nam, người bên dưới phải nhìn mặt Hà gia mà hành động. Xem ra Hà Tuấn đã biết chắc vụ án được phòng giám sát thông qua, chính Trương Thanh Vân không thể nào kiểm tra được nữa. Hà Tuấn bóp mạnh không phải muốn làm Trương Thanh Vân bị tổn hại sao? Đại công tử Hà gai quả nhiên không phải tầm thường.

- Tốt, trưởng khoa Trương, anh là bạn của Hà công tử, việc này coi như bỏ qua, chúng ta không đánh không quen.

Vương Quyền nói, hắn vừa nói vừa nháy mắt với Hà Tuấn, anh mắt rất hả hê.

Vương Quyền vừa giơ tay ra thì Trương Thanh Vân đã nhìn thấy biểu cảm, hắn chợt nói:

- Vương tiên sinh, tôi thấy anh và Hà công tử đều đã hiểu lầm, hôm nay tôi đến Mục Huyện cũng không phải vì nguyên nhân này. Chẳng qua trước đó tôi phát hiện có rất nhiều điểm đáng ngờ, tôi thấy chuyện vừa rồi không thể xử lý qua loa, vì vậy mới tiếp tục đến cùng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức lộ ra nụ cười lạnh lùng:

- Phòng giám sát văn phòng tỉnh ủy là đơn vị đại diện cho lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam, vụ việc lần này nhất định sẽ không để anh phải thất vọng.

- Anh...

Vương Quyền chợt trở nên sững sờ, hắn nhìn về phía Hà Tuấn:

- Điều này, Hà công tử, điều này...

Hà Tuấn cũng trở nên sững sờ, Cao Khiêm đã sớm gọi điện thoại thông báo vụ việc đã được quyết định, chẳng lẽ lúc này đã có rục rịch? Chẳng lẽ Trương Thanh Vân thật sự lỗ mãng chuẩn bị quay về phòng giám sát bới đất tìm lông? Hay tự mình làm báo cáo cho lãnh đạo tỉnh ủy?

- Giám đốc Triệu, giám đốc Đoạn, chuyện nhà xưởng hôm nay có vẻ không thích hợp, tôi là nhân viên phòng giám sát không nên tham gia để tránh tình nghi.

Trương Thanh Vân đứng dậy nói, sau đó chào Triệu Giai Ngọc và Đoạn Vĩnh Thuần.

- Đứng lại.

Giọng nói lạnh lùng của Triệu Giai Ngọc vang lên, thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn nhíu mày thầm nghĩ chẳng lẽ Triệu Giai Ngọc muốn làm thiêu thân?

- Giám đốc Đoạn, lái xe đưa anh ấy về Thành Đô!

Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới nói, sau đó nàng lập tức đứng thẳng người nói với Hà Tuấn:

- Hà Tuấn, cơm nước đã xong, chúng ta có thể đi xem xét nhà xưởng được chưa?

Trương Thanh Vân ngồi trên xe quay về Thành Đô mà vẻ mặt rất khó coi, hắn cũng không hối hận vì hành vi xúc động vừa rồi của chính mình. Trong lòng hắn muốn truy xét chuyện này cho rõ ràng, nhưng hành vi đùa giỡn của Hà Tuấn vừa rồi đã chính thức làm hắn cang thêm kiên định.

Đạo làm quan là phải hòa hợp nhưng lại càng phải nói rõ tình hình cho lãnh đạo, Trương Thanh Vân cảm thấy vụ việc này xử lý không ổn thì chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều tai họa ngầm cho xã hội Thành Đô. Nếu có nhiễu loạn thì chưa nói đến hậu quả, lãnh đạo tức giận mà kiểm tra tính sổ, lúc đó phòng giám sát sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Cao Khiêm này cũng quá âm độc, đầu óc linh hoạt nhưng ánh mắt lại quá nông cạn. Cao Khiêm xử lý vấn đề này có chút xúc động, nếu lọt vào trong tay Nghê Thu Nguyệt thì chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt thì chợt khựng lại, khi nghĩ đến nàng thì trong lòng Trương Thanh Vân rất phức tạp.

Nếu Trương Thanh Vân tiếp tục điều tra thì hắn và Hà Tuấn sẽ công khai không thèm nể nang gì nhau. Rõ ràng cậu ấm này không phải là loại người lương thiện, chưa nói đến quan hệ sau lưng, năng lực của chính Hà Tuấn cũng rất phong phú, nhưng Trương Thanh Vân không hối hận.

Trương Thanh Vân hắn có nhiều kinh nghiệm trải qua sóng to gió lớn, nói đâu xa chỉ là Ung Bình cũng thường xuyên phải đối mặt; các phương tấn công tuy chính hắn có chút chật vật nhưng ít nhất cũng toàn thân lui ra. Hà Tuấn tuy lợi hại nhưng tâm cơ cũng chỉ là học sinh của Vũ Đức Chi, nếu muốn ra tay thì cũng không đến mức quá khủng bố như ở Ung Bình. Ít ra Hà Tuấn làm việc thì cũng cần phải động não, sẽ tự hỏi và có chút do dự, Trương Thanh Vân tin có thể đưa cục diện về phía có lợi cho chính mình, hắn cũng không phải có được tự tin thế này từ rất lâu, phương pháp xử lý của hắn có thể còn có chút thô ráp nhưng đối phó với Hà Tuấn và Vương Quyền thì cũng quá đủ.

Sau khi trở lại Thành Đô thì Trương Thanh Vân lập tức tìm đến Vi Cường, hắn nói mình muốn hẹn gặp Diêu Khách Kỳ, tốt nhất là cục công an thành phố cũng phải phái đến vài ba người. Sau đó hắn đặt một phòng vip trong khách sạn Vienna để mọi người bàn bạc.'

Khi mọi người vừa gặp mặt nhau và hàn huyên được vài câu thì Trương Thanh Vân đã nói thẳng ra kết quả xử lý trước mắt của phòng giám sát, tất nhiên những lời nói của hắn cũng được thay đổi vài phần, dù sao cũng không thể trêu chọc để đám Vi Cường trở nên bất mãn.

Diêu Khách Kỳ không làm tròn trách nhiệm, các cấp lãnh đạo công an Thành Đô cũng liên quan trách nhiệm. Lần này Vi Cường gọi đến phó cục trưởng thường vụ công an Thành Đô Viên Tân Sơ, quả nhiên đám người nghe thấy kết quả của Trương Thanh Vân thì cực kỳ bực bội. Đặc biệt là Diêu Khách Kỳ, hắn làm quan hơn nửa đời mới leo lên chức vị phó phòng, bây giờ mất chức rút lui thì tâm tình thế nào?

Trương Thanh Vân báo cáo hết tình huống thì cũng không nói thêm mà chỉ lo uống rượu. hắn cũng không ngốc mà đánh động đến đám người này. Có thể hồ đồ đến chức vị này thì kẻ nào mà không thành tinh, anh có lòng dạ thế nào, chẳng lẽ bọn họ nhìn không ra?

Hôm nay Trương Thanh Vân muốn hẹn bọn họ dùng cơm với mục đích đưa ra một biểu hiện giả dối. Hắn rất thân thiết với Vi Cường, rõ ràng đã nể mặt mọi người, các anh có thủ đoạn gì thì cứ tung ra, nếu không từng người cứ chờ bị làm thịt.

Bữa cơm hôm nay rất vô vị, sau khi ăn xong thì Vi Cường đến ôm lấy Trương Thanh Vân, sau khi trầm mặc một lúc mới nói:

- Thanh Vân cậu rất nghĩa khí, rõ ràng cậu là bạn bè tốt.

Vi Cường nói xong thì vẻ mặt rất trầm trọng và xảo quyệt.

Trương Thanh Vân cảm thấy mặt mình nóng lên, Vi Cường tuy tùy tiện và có xuất thân là con nhà quan nhưng bản tính không xấu, lần này coi như Trương Thanh Vân lợi dụng Vi Cường lần đầu tiên. Trương Thanh Vân tin đêm nay cục công an Thành Đô nhất định sẽ họp, nhất định sẽ có kế sách chèn ép phòng giám sát.

Thật ra Trương Thanh Vân đã sớm có chủ ý, bây giờ hắn đang đứng trên mây gió, nếu cục diện chủ chín muồi thì hắn chỉ cần châm thêm một mồi lửa. Nếu cục công an sợ gây ra áp lực cho lãnh đạo mà tìm người chịu tội thay, hoặc đám người này làm việc lỗ mãng thì Trương Thanh Vân sẽ giội ra một gáo nước. Trong lúc vô tình Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình bị Hoàng Tung Sơn gây ra ảnh hưởng, làm việc cũng có thói quen nắm giữ thế chủ động, nếu cứ tiếp tục như thế thì chính hắn sẽ cách không xa với chức vị lãnh đạo.

Trương Thanh Vân nhàn nhã đứng hút thuốc ngoài cửa sổ hành lang phòng giám sát, đúng lúc này Cao Khiêm đi đến cười nói:

- Thanh Vân, sao còn chưa đưa sang hồ sơ về vụ án bệnh viện y Giang Nam?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn tiến nhanh ra cửa rồi gọi Hoàng Diêu:

- Hoàng Diêu đâu? Sao vậy? Sao chưa đưa báo cáo sáng cho chủ nhiệm Cao?

Hoàng Diêu le lưỡi, nàng làm mặt quỷ rồi lắp bắp nói:

- Điều này...Trưởng khoa, hai ngày qua quá bề bộn, hơn nữa vụ án lại liên quan đến quá nhiều ban ngành, vừa chạy đến bệnh viện, vừa chạy đến trường đại học, điều này...

- Khi nào thì dứt điểm?

Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt nghiêm túc.

- Năm ngày, không, chỉ ba ngày! Ba ngày sau sẽ hoàn thành!

Hoàng Diêu dùng giọng nghiêm túc nói.

- Cô!

Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn quay đầu nhìn về phía Cao Khiêm nói:

- Chủ nhiệm, vụ án này lãnh đạo có gấp lắm không?

- Không có gì, không có gì! Gần đây khoa các cậu có quá nhiều trọng trách, cũng vì vậy mà chịu khổ. Gần đây các anh khống chế kênh thông báo của chủ tịch tỉnh khá tốt, cần phải không ngừng cố gắng.

Cao Khiêm cười ha hả nói, giọng điệu rất cao, cặp môi mỏng và đỏ hồng sinh ra chút hương vị khác lạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio