Bố Y Quan Đạo

chương 189: trở lại nguyên trạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưỡng Phong Giáp Đạo là câu lạc bộ của những cán bộ kỳ cựu lập ra, là khu giải trí của các cán bộ lão thành, chủ yếu phục vụ các cán bộ đảng từ cấp phó bộ trưởng trở lên và những cán bộ quân đội trên cấp thiếu tướng, mọi người quen gọi nơi đây là Dưỡng Phong Giáp Đạo.

Câu lạc bộ này hoạt động được mười năm thì bị phê bình, đã một lần bị dở bỏ, Trương Thanh Vân không ngờ mình sống lại vẫn còn được tiếp cận câu lạc bộ này, vì vậy mà tâm tình kích động, trái tim đập lên không ngừng.

Câu lạc bộ này cũng không được quản lý chặt chẽ như khu biệt thự 81 của chính ủy, vệ binh ở cửa biết mặt Triệu Truyền, bọn họ chào hỏi và cung kính mở cửa. Khi tiến vào bên trong thì Trương Thanh Vân cảm thấy những đường nét lịch sử đập vào mắt, các căn nhà đều được xây dựng theo lối kiến trúc cũ, trong sân cây cối xanh tốt. Lúc này là chín giờ sáng, có rất nhiều ông bà có tuổi được y tá đỡ đi tản bộ, có vài người đi tập tễnh nhưng Trương Thanh Vân vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được khí thế khủng bố và bộ dạng oai phong năm xưa.

Người ở cao tầng thì vĩnh viễn có cùng khí chất, dù lúc này bọn họ đã già. Triệu Truyền rõ ràng rất quen thuộc nơi đây, hắn đi đến trước và liên tục chào hỏi, bộ dạng rất cung kính. Rõ ràng trước mặt những người già này thì Triệu Truyền chỉ là một đứa bé mà thôi.

Trương Thanh Vân cẩn thận quan sát mới biết câu lạc bộ và khu trung tâm dành cho cán bộ kỳ cựu an dưỡng được tách ra, sau khi đi qua câu lạc bộ mới đến nơi an dưỡng. Khi đến phía sau thì mới thấy nơi đây có hàng loạt những căn nhà độc lập, kiểu cách rất cổ xưa, bố cục cũng rất cổ, có đôi khi thấy được vài ngôi nhà cùng kết hợp với nhau và có một khoảng sân chung, giống như được cải biên lại từ bố cục Tứ Hợp Viện trong kinh thành.

- Chính là nơi này!

Triệu Truyền chỉ tay về phía một căn nhà phía trước, cửa ra vào có một chiếc xe, biển số quân đội. Trương Thanh Vân lập tức kinh hoàng, hắn lập tức nghĩ đến cô gái ngày hôm qua, trong lòng có chút phức tạp. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nơi đây cũng không có cảnh vệ, chỉ có vài binh lính, đám người thấy Triệu Truyền thì chào hỏi rất cung kính, Triệu Truyền cũng đáp lễ với bọn họ.

Khi Trương Thanh Vân theo Triệu Truyền đi vào trong sân nhà thì lập tức phát hiện những quân nhân của Triệu Truyền cũng không theo vào, lúc này chỉ có Trương Thanh Vân và Triệu Truyền.

- Cảm thấy căng thẳng không yên à?

Triệu Truyền đột nhiên quay đầu nhếch miệng cười với Trương Thanh Vân.

- Cảm thấy kích động!

Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.

- Ha ha, kích động là tốt! Hôm nay cậu đánh cờ với ông cụ, không được nói lời nào.

Trương Thanh Vân gật đầu, hai người đi rất chậm, khoảng sân cũng không lớn. Trương Thanh Vân thấy góc sân bên trái có một giàn nho, lá nho rất rậm, tình cảnh bên dưới đều bị che khuất, bên kia chốc lại truyền đến tiếng cười, một nam một nữ, một già một trẻ.

Triệu Truyền tiến bước nhanh hơn, hắn đi vòng sang khoảng sân nhỏ bên trái, từ xa đã nói lớn:

- Chào ông nội.

"Triệu tướng quân!"

Trương Thanh Vân chợt muốn nhảy dựng lên, tuy đã sớm có chuẩn bị nhưng khi nghe thấy Triệu Truyền nói một câu ông nội thì cảm thấy căng thẳng và kích động không hiểu nguyên nhân. Lăn lộn trong thế lực Triệu gia được một khoảng thời gian, Trương Thanh Vân biết rõ ông nội của Triệu Truyền là Triệu tướng quân, một người có công lớn trong công cuộc khai quốc.

Triệu tướng quân có quân hàm thượng tướng, dù trong kháng chiến hay chiến tranh giải phóng đều có chiến công hiển hách, sau giải phóng cũng là tư lệnh quân khu, chính ủy, phó tổng tham mưu trưởng. Lúc này Triệu tướng quân chính là một trong những lão tướng quan trọng nhất còn sống đến lúc này.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu thấy Triệu Truyền tiến đến rất nhanh, hắn cũng lập tức bước nhanh hơn. Triệu Giai Ngọc? Người thứ nhất đập vào mắt Trương Thanh Vân chính là Triệu Giai Ngọc, nàng trở về thủ đô từ lúc nào? Triệu Giai Ngọc đang cười, vẻ mặt nàng hoàn toàn khác biệt ngày thường, cười rất chân thành, rất ngọt ngào. Trương Thanh Vân lúc này mới chợt phát hiện ra người phụ nữ này cười rất siêu phàm thoát tục, có thể gột rửa tâm linh, làm người ta mất tự nhiên và trong lòng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Lúc này Trương Thanh Vân cũng không dám nhìn nhiều.

Bên cạnh Triệu Giai Ngọc là một ông lão tóc tai trắng xóa, Trương Thanh Vân biết rõ đây là Triệu tướng quân, có lẽ ông cụ cũng gần trăm tuổi, hai mắt rất bình thản, nụ cười trên mặt tươi như một đứa trẻ, hai cánh tay có hơi run rẩy nhưng không cần kẻ khác phải đỡ.

Triệu tướng quân đang ngồi xuống một tấm nệm lót trên ghế, Trương Thanh Vân thấy rõ thân hình của ông cụ rất cao nhưng cũng phát hiện ra lưng đã hơi còng. Trên mặt ông cụ đầy những vết ban của người già, Trương Thanh Vân kỳ quái phát hiện mình đối diện với Triệu tướng quân cũng không có áp lực, rõ ràng giống hệt như một ông cụ hàng xóm, rất bình thường.

- Ông nội, cháu đưa đến cho ông một người bạn đánh cờ, hai người chơi vài ván nhé?

Triệu Truyền tiến lên nở nụ cười rồi dùng giọng cung kính nói.

- Tốt, tốt, tốt!

Triệu tướng quân nói ba chữ tốt liên tiếp, giọng nói không lớn nhưng âm thanh rất rõ ràng, giọng điệu như một đứa bé, thổ âm Tứ Xuyên.

- Chào Triệu tướng quân!

Trương Thanh Vân tiến lên phía trước cung kính nói, cặp mắt nhìn thoáng qua Triệu Giai Ngọc, hắn thấy nàng không còn nở nụ cười, vẻ mặt lại trở nên lạnh băng.

- Một cậu thanh niên sao? Tốt!

Ông cụ gật đầu dùng ngón tay hơn run chỉ về chiếc ghế phía trước:

- Cậu đã học qua đại học rồi chứ?

Trương Thanh Vân đang muốn ngồi xuống thì chợt nghe ông lão nói như vậy, vẻ mặt có chút trì trệ, hắn liên tục gật đầu.

- Ngồi đi!

Ông cụ nói, Triệu Truyền vội tiến lên giúp ông lau nước bọt trên khóe miệng. Lúc này ông lão khẽ nghiêng đầu, Trương Thanh Vân lập tức nghĩ đến tình cảnh rửa mặt cho một đứa bé, bộ dạng ông cụ giống hệt như một đứa bé nghiêng đầu né tránh, hết sức tinh khiết.

- Cậu mạnh hơn so với tôi, tôi cũng không được học nhiều.

Ông cụ nói, Trương Thanh Vân kinh ngạc không biết trả lời thế nào cho phải. Hắn không ngờ một đại danh tướng có công khai quốc như Triệu tướng quân lại mở đầu bằng một câu nói như vậy.

- Tiểu Truyền, sau này không được điều động xe của ông, bọn họ nói mấy ngày trước Tuyết Phương đến chơi, xe của cô bé không được đi vào nên mới quấn lấy và mượn xe của ông, mãi hôm qua mới đưa về. Cháu phải phê bình cô ấy mới được. Sao?

Ông cụ quay đầu nói với Triệu Truyền, lời nói rất bình thản, không bùng ra chút khí thế của tướng quân. Trương Thanh Vân tin Triệu tướng quân trước mặt mình không khác gì một ông già bình thường.

Triệu Truyền đứng dậy rồi liên tục xưng vâng.

- Còn nữa, vấn đề đối tượng của nha đầu Tuyết Phương, trong nhà cũng không quan tâm mà mặc kệ. Con người phải tự mình lớn lên, phải té mới biết đau. Ngày trước con bé đưa một thanh niên đến đây...

Ông cụ ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi tiếp tục nói:

- Độ tuổi không khác gì cậu này, con bé nói đó là đối tượng, Vi Vi và Viên Triều không đồng ý, sau này những chuyện như vậy cũng đừng làm phiền đến ông.

Triệu Truyền liên tục gật đầu, Trương Thanh Vân thì lại nghe ra chút manh mối, Tuyết Phương có lẽ là cô gái ngày hôm qua. Thì ra nàng cũng có bạn trai, cha mẹ không đồng ý, khó trách Triệu đại ca nói Trương Thanh Vân hắn phải lợi dụng cơ hội mà tiến vào, đúng là thiệt thòi cho hắn. "Mười ngọn miếu cũng không hủy được một cọc hôn" chẳng lẽ Triệu Truyền không biết sao?

Ông cụ nói xong thì cũng không để ý đến Triệu Truyền mà bắt đầu bày quân trên bàn cờ bằng gỗ. Triệu Truyền liên tục đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng bắt đầu xếp cờ của chính mình.

Trương Thanh Vân thấy quân kỳ cũng khá đơn giản, kiếp trước hắn cũng thường chơi trên truyenfull.vn. Quân tư lệnh, sư, lữ, đại đội, trung đội, công binh...Toàn bộ binh chủng, sau đó còn có cả bom và địa lôi, tất cả tạo thành một bàn quân kỳ.

Trung tâm bàn quân kỳ là bom được sĩ qua cao cấp sử dụng, có hai quả bom, nếu không đánh nổ những nhân vật quan trọng của đối phương thì rất lãng phí. Vì vậy mà phương diện bày binh bố trận phải xem xét kỹ xảo, nhưng phần kỹ xảo này Trương Thanh Vân rất thuần thục.

Hai người đánh cờ với nhau và Triệu Truyền tự nhiên bắt đầu làm người trọng tài, sau khi đánh được ba ván thì Trương Thanh Vân đều bại trận dưới tình thế khá tốt. Ông cụ giành thắng lợi nên càng đánh càng hay, Trương Thanh Vân cũng rất cố gắng, cuối cùng cũng hòa nhau vài ván. Ông cụ rất vui, điều khiển cờ rất tốt, sau khi chiến thắng còn chỉ trỏ tổng kết, chốc chốc còn mở lời khích lệ Trương Thanh Vân.

Dần dần Trương Thanh Vân cũng hoàn toàn buông lỏng, đôi khi cũng chêm vào chút ý kiến của mình, ông cụ thấy có lý thì gật đầu. Nếu ông cụ cảm thấy không đúng thì lập tức nói ra cái nhìn của mình, tuyệt đối không lên giọng thủ trưởng và tôm tép, tình cảnh chỉ thuần túy là hai người đánh cờ với nhau mà thôi.

Khi đến giấc giữa trưa thì ông cụ khoát khoát tay tỏ ý dừng lại, ông cười nói:

- Tôi thắng sáu ván, cậu thắng năm ván, vừa vặn đã quyết định thắng bại, cũng muộn rồi.

Trương Thanh Vân vội vàng nở nụ cười làm lành và nhận thua nhưng trong lòng cũng có chút cao hứng, hắn cảm thấy đánh cờ với Triệu tướng quân quả nhiên rất vui giống như chơi mạt chược với một ông lão hàng xóm.

- Ngọc Ngọc, con vào trong văn phòng lấy ra bản "Tằng Văn Chính Công Gia Thư" ra cho ông.

Ông cụ vung vung bàn tay hơi run nói với Triệu Giai Ngọc, sau đó ông chỉ Trương Thanh Vân nói:

- Thế cờ của cậu khá tốt nhưng nhược điểm chính là thiếu kiên trì, khi thế cờ mạnh lại đánh giá mình quá cao, rất giống tính cách của tôi khi còn trẻ. Tôi nhớ năm xưa chủ tịch thường hay trách mắng, muốn tôi đọc và hiểu nhuần nhuyễn Tằng Văn Chính Công Gia Thư, cậu cũng nên học tập.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn vội vàng đứng dậy nói lời cảm ơn, trong lòng cũng rất kích động. Không ngờ Triệu tướng quân còn tặng hắn một lễ vật, rõ ràng thứ này đáng giá để hắn cất giữ cả đời.

- Tôi không biết được nhiều chữ nghĩa, lúc trước đọc sách cũng khá mệt, cậu thì tốt hơn, có thể hiểu được nhiều hơn tôi, ha ha!

Ông cụ nói, cuối cùng lại cười lên như một đứa trẻ.

Nào ngờ ông cụ lại đột nhiên quay đầu nói với Triệu Truyền:

- Tiểu Truyền, sau này cũng không cần sử dụng lòng dạ hẹp hòi với ông, sau này cần phải sắp xếp cậu đây cho tốt, quốc gia cần các anh các chị xây dựng, theo ông đánh cờ thì còn ra thể thống gì nữa? Muốn đánh cờ thì ông sẽ tìm Ngọc Ngọc. À, trình độ của con bé có chút kém cỏi nhưng ông cũng có thể đến câu lạc bộ...

Triệu Truyền vội vàng đứng dậy đỏ mặt không nói lời nào giống như một đứa trẻ làm sai chuyện. Lúc này Triệu Giai Ngọc cũng đi đến, nàng cầm lấy một quyển sách đưa cho ông cụ. Ông cụ dùng tay ve vuốt quyển sách rồi một lúc lâu sau mới đưa cho Trương Thanh Vân:

- Tặng cho cậu, nhà tôi cũng không có nhiều thứ, sách lại càng ít. Những vật này cũng không nên để lại quá lâu, nếu tôi chết đi thì tất cả đều trở thành phế phẩm, vì vậy nhân lúc còn sống tặng cho các cậu.

- Ông nội!

Triệu Giai Ngọc nhăn mày, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy cung kính nhận lấy lễ vật.

"Bản chép tay sao?"

Bàn tay Trương Thanh Vân chợt run lên, chữ bên ngoài và mặt trong cong vẹo nhưng nét bút rất cứng cáp, nhất định là sách mà Triệu tướng quân tự viết. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy kích động, hắn kinh ngạc không biết nên nó thế nào, cũng cảm thấy không ổn nhưng chẳng dám nói lời từ chối.

- Khi tôi còn nhỏ thì chỉ là một đứa bé chăn trâu, Tằng Văn Chính cũng có xuất thân phổ thông.

- Lúc này bầu không khí đã thay đổi, khắp nơi đều quan tâm đến vấn đề xuất thân, những đứa trẻ cũng là đối tượng liên quan, điều này rõ ràng không được. Người đã già rồi, cháu nội đến đây thì tôi cũng sẽ dặn dò vài câu, bình thường cũng không nói với cháu dâu.

Ông cụ nói đến đây đột nhiên khựng lại rồi nở nụ cười:

- Tất nhiên bọn họ cũng rất ít khi đến đây, thứ nhất là sợ bị tôi mắng, thứ hai tôi cũng không muốn nghe những lời nhàm chán...

Trương Thanh Vân lẳng lặng nghe lời nói của Triệu tướng quân, dần dần hắn cũng hiểu ra chút manh mối. Giọng điệu của ông cụ rất chất phác, đơn giản nhưng rõ ràng đã cổ vũ rất nhiều cho Trương Thanh Vân, chính hắn không phải là người có xuất thân tầm thường à? Sao lại không tạo dựng được sự nghiệp hiển hách? Nhất định có thể, Trương Thanh Vân thầm nghĩ như vậy.

Khi Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân thì lúc này ông cụ cũng run rẩy đứng dậy, sau đó lại nở nụ cười hòa ái với Trương Thanh Vân:

- Bây giờ tôi không phải là người tự do, đúng giờ nhất định phải chích và uống thuốc. Nếu không thì kẻ khác sẽ đâm đơn nói tôi không nghe theo chỉ đạo của tổ chức, trước kia cũng từng cưỡng ép vài lần làm tất cả mọi người đều căng thẳng, kẻ nào cũng đến nói tốt, bây giờ thì không dám nữa rồi.

Ông cụ vừa nói vừa xoay người, Triệu Giai Ngọc đỡ ông chậm rãi đi trên con đường nhỏ vào nhà trong.

Trương Thanh Vân nhìn ông cụ đi khuất mà tâm tình vẫn còn kích động chưa thể bình ổn, ông cụ này rõ ràng rất bình thản, khá chất phác và chân thật.

Nhưng mỗi câu của Triệu tướng quân đã rất có lợi đối với Trương Thanh Vân, hắn biết rõ cơ duyên ngày hôm nay đã đủ để tiêu hóa cả đời. Chỉ là một ông lão bình thường nhưng lại là một người uy danh hiển hách, là một tướng quân chiến đấu cả đời. Hai loại hình tượng khác biệt lẫn nhau lại dung hợp trên cùng một người, đây là một chuyện rất đáng cân nhắc.

Chỉ là một đứa trẻ chăn trâu bình thường, trải qua bao sóng gió cuộc đời mới đi đến thành quả như bây giờ. Lúc này Triệu lão tướng quân vẫn còn nhớ rõ mình là một đứa bé chăn trâu, rõ ràng không nhắc đến tương lai sáng lạn của chính mình, có lẽ đã thật sự quên lãng, đối với Triệu tướng quân thì tất cả những thứ này còn ý nghĩa gì nữa? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm ngộ được khá nhiều thứ, cúi đầu nhìn xuống quyển sách viết tay, hắn cảm thấy có chút nặng. Một lúc lâu sau hắn mới cẩn thận giữ lấy quyển sách rồi chậm rãi đi ra.

Trên đường trở về, Triệu Truyền và Trương Thanh Vân ngồi cùng xe, hai người không nói điều gì. Rõ ràng hôm nay hai người gặp Triệu tướng quân đã thu hoạch được rất nhiều, lúc này cả hai đều đang thưởng thức những gì có được.

- Tiểu Trương, tiểu tử cậu có nhiều ý đồ xấu, tôi đã giúp cậu nghĩ ra được biện pháp. Tiểu nha đầu Tuyết Phương chính là cô gái hôm qua cậu đã gặp, nàng tìm không được một bạn trai lý tưởng. Nha đầu này rất thiển cận, tên bạn trai kia lại là kẻ dối trá, không đáng tin.

Triệu Truyền đột nhiên nói.

Trương Thanh Vân sững sờ, vẻ mặt hắn lập tức trở nên cổ quái, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Triệu Truyền này sao lại như vậy, lại coi chính mình là kẻ cần phải sắp xếp kế hoạch, chẳng lẽ chính Trương Thanh Vân hắn không tự mình tìm được bạn gái à?

- Triệu đại ca, vừa rồi anh không nghe thấy ông cụ đã nói gì sao?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở miệng.

Vẻ mặt Triệu Truyền lập tức trở nên trì trệ, hắn nói không nên lời, vẻ mặt lại có chút không tốt. Hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại dùng lông gà làm lệnh tiễn, dám dùng lời nói của Triệu tướng quân để dọa mình.

- Tiểu tử cậu cũng không nên trách tôi, tuy tôi làm như vậy có chút quá mức nhưng tất cả đều giúp cậu, cậu đừng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Triệu Truyền nói, hắn hừ một tiếng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, hắn liếc Triệu Truyền rồi thầm kêu một tiếng hỗ thẹn. Vừa rồi Trương Thanh Vân hắn đã quá tâm tình hóa, Triệu Truyền nói rất đúng tình hình thực tế, tâm tình của Triệu Truyền rất tốt, chẳng qua phương pháp không được đúng đắn mà thôi.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức nói:

- Anh nói qua chút tình huống đi.

Triệu Truyền lúc này mới nhếch miệng cười, hắn nói rõ chút tình hình. Thì ra Quách Tuyết Phương là em họ của Triệu Truyền, cô gái này tìm một bạn trai, là bạn học nhưng tên khốn này chỉ muốn dựa giẫm vào thế lực nhà nàng. Cha mẹ Quách Tuyết Phương muốn hai người chia tay, Quách Tuyết Phương lại cố sống cố chết, sau này lại đòi ra riêng với tiểu tử kia.

Chuyện phát sinh sau đó thì Trương Thanh Vân cũng biết rõ, tất nhiên Quách gia sẽ nghĩ ra biện pháp tốt để chia rẽ uyên ương, vì vậy mới có tình cảnh như ngày hôm qua. Triệu Truyền phái Cảnh Chiến đến làm người dắt mối, nhưng Cảnh Chiến đáng thương đâu đối phó được với Quách Tuyết Phương.

Đầu tiên nói ra sân bay đón người, Quách Tuyết Phương không chịu đi, lại lái xe lòng vòng đi dạo để sau này báo cáo kết quả. Trong lòng nàng sợ rằng đã có người, sao có thể tiếp nhận loại tình cảm thiển cận này được?

Sau khi nghe hết lời giới thiệu của Triệu Truyền thì Trương Thanh Vân cười cười, nếu Triệu Truyền phải tìm đến hắn thì rõ ràng bọn họ đã không còn phương pháp nào khác. Nếu không thì Triệu Truyền sẽ không bao giờ nghĩ đến Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân hắn phải nghĩ ra biện pháp tốt mới được.

- Thế này đi, vị huynh đệ kia đã muốn hướng về thế lực nhà Tuyết Phương thì rõ ràng cũng có ý muốn đào mỏ. Chỉ cần cho hắn một khoản tiền, hoặc là một tương lai nhưng điều kiện cơ bản là phải ra nước ngoài, nếu như vậy thì tốt rồi.

Trương Thanh Vân suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.

Triệu Truyền quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Trương Thanh Vân khẽ cười:

- Thử xem, em cũng không biết chắc, thật ra có một vài việc vốn rất đơn giản nhưng không có người đi làm. Em tin cha mẹ của Quách Tuyết Phương cũng đã thử qua chiêu này, sợ rằng không có tác dụng.

- Vậy cậu còn nói ra làm gì?

Triệu Truyền trừng mắt nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị:

- Cũng là một phương pháp nhưng cách dùng khác nhau, phương pháp này quan trọng nhất là làm cho người ta có cảm giác đối lập. Phương pháp cà rốt và cây gậy rất có tác dụng.

- Nếu không dùng được thì sao?

Triệu Truyền nhíu mày nói.

Trương Thanh Vân cười ha hả:

- Còn có thể làm sao được? Nếu như vậy thì chứng tỏ tên kia hoàn toàn có thể làm chú rể. Nếu như vậy thì các người chuẩn bị sửa đổi tư tưởng, chuẩn bị bày tiệc mời bạn bè anh em đến uống rượu mừng.

Triệu Truyền kinh ngạc một lúc lâu rồi vỗ đùi nói:

- Hay!

Sau đó Triệu Truyền quay đầu:

- Cậu rõ ràng rất âm độc, khó trách có thể đấu với Hà gia. Như vậy cũng tốt, cậu cứ ở Giang Nam, lúc này Hà gia là khỉ trên núi trống, sợ rằng đã chuẩn bị xưng vương.

- Cậu có biết lần trước lão Hà Khôn nói gì không? Hắn muốn đứa con khốn kiếp của mình cưới Giai Ngọc, lúc đó ta thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, em gái của tôi dễ lấy như vậy sao? Hì hì.

Trương Thanh Vân vội vàng ngậm miệng, khóe miệng cũng co quắp. Triệu Giai Ngọc rõ ràng không phải loại người dễ cưới làm vợ, cả ngày lạnh như băng, lấy về nhà sợ rằng sẽ bị đông lạnh mà chết. Hơn nữa phụ nữ quá cao quý thì lấy chồng rất khó, nếu không liên quan đến lợi ích thì không có khả năng. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Triệu tướng quân, hắn cũng hiểu ra được vài chuyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio