Thủy Loan cũng được coi như một khách sạn có phương pháp nấu nướng khá đặc biệt ở Thành Đô, tuy cấp độ không cao nhưng thức ăn nơi đây rất có danh tiếng. Nơi đây có đầy đủ các món ở nhiều vùng miền, vì vậy có rất nhiều người thích đến đây dùng cơm.
Trong một gian phòng vip ở lầu ba, Trương Thanh Vân lên lâu đã nhìn thấy Mã San. Lúc này nàng mặc một bộ quần áo bác sĩ mà trắng, áo dài đến gối, bên dưới là một chiếc quần jean, bộ dạng rất hào phóng và khoan khoái.
- Thanh Vân!
Mã San thấy Trương Thanh Vân thì vội vàng tiến đến, những sợi tóc khẽ phất phơ, rất phong trần thoát tục, Trương Thanh Vân lại càng ngẩn ngơ.
- Em đúng là ở Thành Đô, sao không liên lạc với anh?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở lời.
- Em...Em...
Mã San ngập ngừng nói:
- Em lo anh quá bận rộn.
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn đến gần nhìn thấy sầu thương vô hạn chôn giấu giữa hai hàng chân mày Mã San, hắn tự nhiên cảm thấy rung động không hiểu nguyên nhân. Trương Thanh Vân chìa tay ra nhưng lại không có thêm động tác gì, hắn nói:
- Chúng ta vào trong thôi, cha của em và chú Biện chắc cũng đang rất sốt ruột.
Mã San gật đầu, nàng xoay người đi lên phía trước một đoạn, khi đến trước cửa thì nàng định gõ cửa nhưng đột nhiên quay đầu nói:
- Trong phòng có một người, hắn...Hắn cứ quấn lấy em. Em...Em nghĩ rằng anh có thể làm hắn...Làm hắn không quấy rầy em nữa...
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, dù Mã San nói rất đứt quảng, rất ngập ngừng nhưng Trương Thanh Vân vẫn nghe rất rõ. Trong phòng còn có một cái đuôi của Mã San, nói rõ hơn thì là một kẻ đang theo đuổi.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt có chút run rẩy, thậm chí hắn còn sinh ra ý nghĩ muốn ôm Mã San vào lòng. Hắn biết rất rõ sự khổ sở của nàng, rõ ràng đang cố ý tìm mình để giải quyết vấn đề khó xử, đây không phải đã tỏ ý rất rõ rồi sao?
Đây là một cô gái thông minh, huệ chất lan tâm, dịu dàng tinh xảo, rõ ràng đã cố ý không tiếp nhận người khác, ngược lại còn làm cho chính đối tượng được thỏa mãn. Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy rất áy náy mà không hiểu rõ nguyên nhân, nếu nói về mặt cảm tình thì hắn đối với Mã San rất bình đẳng, nhưng rõ ràng hắn thua Mã San rất nhiều.
Một tiếng két vang lên, có một người thò đầu ra ngoài, đây là một người đàn ông đã có tuổi, rất trắng, rất sạch sẽ. Người này có hơi mập, trên mặt là một chiếc kính, nhìn qua cũng có chút khí chất và nho nhã.
- San San, bạn em đến rồi à?
Người đàn ông kia vừa nói được nửa lời thì thấy Trương Thanh Vân cau mày, vì vậy trong ánh mắt cũng có chút sợ hãi.
Mã San chỉ hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, nàng cũng không giới thiệu hai người với nhau mà trực tiếp đẩy cửa phòng. Lúc này Trương Thanh Vân cũng nhìn thấy Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng, Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên chào đón.
- Chào bí thư Trương!
Hai người đều đứng lên mở lời chào hỏi, Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay với hai người thật chặt.
Mọi người ngồi xuống, Trương Thanh Vân liếc mắt qua người đàn ông đeo kiếng, cũng thấy hắn đang nhìn mình chăm chăm. Tên này trước đó nghe thấy bí thư tưởng là một ông lão, nào ngờ người đến lại còn trẻ như vậy.
- Chú Mã, chú Biện, mọi người ăn gì cứ gọi, đêm nay coi như cháu mời.
Người đàn ông đeo kiếng rốt cuộc cũng mở miệng, hắn vừa nói vừa đưa menu đến và xem như không phát hiện ra sự có mặt của Trương Thanh Vân.
Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, một bữa cơm đối với hai người cũng không tính là gì. Hai người nhận lấy thực đơn nói vài câu khách khí rồi đưa cho Trương Thanh Vân, Mã Đống Lương nói:
- Bí thư Trương, anh gọi trước đi, lúc này anh là địa đầu xà ở tỉnh thành.
Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Đây là lần đầu tiên cháu đến chỗ này, hai chú cứ xem qua, à...
Trương Thanh Vân nhìn về phía người đàn ông đeo kiếng, người này thấy Trương Thanh Vân tuổi không lớn nhưng đã là bí thư thì vội vàng nói:
- Tôi là Ngô Vân, cha tôi là chủ bệnh viện Bác Nhã, xin hỏi anh là bí thư tỉnh ủy...
Trương Thanh Vân thâm cảm thấy buồn cười, hắn nói:
- Nào phải là bí thư gì, lúc này chỉ là một trưởng khoa phòng giám sát. Trước kia đã từng là bí thư thị trấn, đây chẳng qua chỉ là lời nói khách khí của chú Mã và chú Biện mà thôi.
Vẻ mặt Ngô Vân chợt biến đổi, thì ra là bí thư đảng ủy thị trấn, làm mình phải suy nghĩ nhiều. Lúc này này chức vụ trưởng khoa trong tỉnh chẳng phải chỉ là một quan chức nhỏ như hạt vừng à? Xem ra bộ dạng vừa rồi của đối phương đã xem thành phố là nông thôn.
- San San, nếu không thì em gọi đi.
Ngô Vân vừa nói vừa rút thực đơn khỏi tay Trương Thanh Vân, sau đó đưa cho Mã San.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng đều là lão quỷ, tất nhiên hiểu rõ ý vị bên trong, vì vậy mà vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Chú Mã, các chú cũng không nên về sớm làm gì, cứ ở lại trong tỉnh thành chơi thêm vài ngày. Điều kiện ở khách sạn này tương đối kém, chút nữa cháu sẽ đến Hỉ Lai Đăng đặt hai phòng vip.
Ngô Vân nói, dư quang khóe mắt lại nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân thấy Ngô Vân này giống hệt như gà trống động dục, rõ ràng bài xích với tất cả những người cùng lứa, huống hồ Trương Thanh Vân hắn lại rất quen thuộc Mã San.
Vẻ mặt Mã San lập tức trở nên khó coi, nàng đứng dậy đưa menu cho Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thanh Vân, hôm nay quyền chủ động trong tay anh.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn chợt kinh ngạc, lời nói của Mã San có hai tầng ý nghĩa, nhưng nếu xét sơ qua thì rất rõ ràng. Mã San có thể nói ra như vậy cũng thật sự có rất nhiều dũng khí.
Vẻ mặt Ngô Vân lập tức trở nên âm trầm, hắn không đợi Trương Thanh Vân kịp phản ứng mà lập tức dùng giọng cười nhưng không cười nói:
- Trưởng khoa Trương, không biết anh có biết lãnh đạo các ban ngành hay không? Cậu tôi là người của phòng tổ chức thị ủy Thành Đô, là phó phòng Vương Thiêm, anh có quen không?
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Tôi không quen biết nhiều với lãnh đạo thị ủy, tên này cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy.
- À, tôi hiểu, thì ra anh chỉ là quan ngoại ô! Nếu vậy cũng không sao, tôi chỉ cần nói một câu thì cậu tôi sẽ điều anh về thành phố ngay.
Ngô Vân nói với giọng điệu rất đạo mạo.
Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng đều trở nên xấu hổ, hai người vất vả lắm mới mời được Trương Thanh Vân đến dùng cơm, nào ngờ bị một tiểu tử không biết chừng mực phá rối. Nếu nghe giọng điệu của Ngô Vân thì có vẻ thế lực của hắn ở Thành Đô rất lớn, vì vậy hai người không biết nên làm thế nào. Biện Huy Hoàng là người đầu tiên không nhịn được, hắn và Trương Thanh Vân là thân thích, hơn nữa làm người cũng phải biết ngay thẳng một chút. Khi Biện Huy Hoàng còn đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã giơ tay tỏ ý khỏi cần, Biện Huy Hoàng chợt sững sờ, tưởng rằng Trương Thanh Vân sắp nổi giận, trong lòng có chút sợ hãi.
Nào ngờ Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra đặt bên tai nói:
- Đây là phòng số mấy nhỉ?
- Phòng số sáu!
Mã San nói.
Trương Thanh Vân nói vào trong điện thoại:
- Cậu lên lầu ba phòng số sáu.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi cười nói với mọi người:
- Một người bạn đến dùng cơm.
Trong mắt Ngô Vân lại càng lộ ra vẻ hèn mọn, hắn dùng giọng quái lạ nói:
- Không có gì! Chỉ là một bữa cơm mà thôi, ăn không hết bao nhiêu tiền, chỉ là một ngàn đồng, trưởng khoa Trương cũng đừng khách khí.
Trương Thanh Vân cười cười nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, mình không quan tâm đến người ta mà rõ ràng người ta lại không biết chừng mực. Khi hắn đang định mở lời thì những tiếng đập cửa vang lên đùng đùng.
- Bạn của anh là người của cục công an à?
Ngô Vân nở nụ cười âm hiểm.
Nhân viên phục vụ đi ra mở cửa, Vi Cường xông thẳng vào trong, hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì đi đến nói lớn:
- Sao hôm nay tiểu tử anh lại có lòng mời khách? Nhưng sao lại đến tận đây dùng cơm, cấp bậc rõ ràng có hơi kém.
Trương Thanh Vân vỗ vai Vi Cường rồi nói;
- Ăn đâu mà chẳng được! Đúng rồi, giới thiệu cho cậu, đây là hai giám đốc xí nghiệp trong huyện Ung Bình, đâu là giám đốc Mã và giám đốc Biện, giám đốc Biện là cha chồng của em gái tôi, còn đây là Mã San.
Vi Cường nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng cảm thấy những lời vừa rồi có hơi quá. Trương Thanh Vân thì ra đang mượn hoa hiến phật, vì vậy Vi Cường vội vàng bắt tay với Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng. Khi hắn nhìn thấy Mã San thì ánh mắt trở nên sáng rực, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại nháy mắt ra hiệu, bộ dạng đã rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân chợt đỏ mặt, hắn ho khan vài tiếng mất tự nhiên. Vi Cường lại tùy tiện ngồi xuống nói:
- Được rồi, Thanh Vân cậu là người huyện Ung Bình, nếu không thì hôm nay chúng ta gọi món đặc sản Ung Bình.
Trương Thanh Vân đang định gật đầu thì nhìn thấy Ngô Vân đang muốn chuyển động nhưng không dám mở lời. Trương Thanh Vân quay đầu nhìn thẳng Ngô Vân, thấy tên kia đang ngồi yên như tượng, vì vậy mà chỉ tay về phía Ngô Vân nói:
- Hôm nay là anh Ngô Vân mời khách, sao cậu không hỏi ý của anh ấy?
Vi Cường nhướng mày, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Vân. Lúc này Ngô Vân vội vàng đứng thẳng người lên, Vi Cường nói:
- Cậu không phải là Tiểu Ngô bệnh viện Bác Nhã à? Chẳng lẽ bệnh viện lại có sự cố, đang muốn tìm Thanh Vân để hối lộ sao?
- Phụt!
Trương Thanh Vân bị những lời nói của Vi Cường làm cho giật nẩy mình, Ngô Vân rõ ràng cùng tuổi với Vi Cường, không ngờ Vi Cường lại gọi Ngô Vân là Tiểu Ngô, cũng chẳng biết hắn nghĩ thế nào.
- Điều này...Điều này...
Vẻ mặt Ngô Vân lập tức trở nên rất khó coi, cũng không biết phải mở miệng thế nào cho tốt.
Vi Cường phất phất tay mất kiên nhẫn:
- Căng thẳng làm gì, đút lót thì phải có giác ngộ của đút lót, ăn cái gì cũng không cần cậu quan tâm, chỉ cần trả tiền là được.
Vi Cường nói xong thì đưa menu cho Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng gọi món, sau đó hắn nhìn Trương Thanh Vân rồi lại nhìn Mã San nói:
- Đúng là người đẹp, Mã tiểu thư cần giám sát Thanh Vân của chúng tôi cho tốt, người này rất khó tính, chưa có bạn gái cố định.
- Tiểu tử cậu...
Trương Thanh Vân dùng giọng tức giận nói, hắn ra vẻ định gõ đầu Vi Cường, lúc này Vi Cường cũng vội vàng im miệng. Nhưng Vi Cường lại thấy Mã San lại nhoẻn miệng cười, hắn cảm thấy linh hồn nhỏ bé bay lên lơ lửng, một lúc lâu sau mới lén giơ ngón cái với Trương Thanh Vân.
Bầu không khí trong phòng vì có sự can thiệp của Vi Cường mà không còn bao nhiêu xấu hổ, một lúc sau Mã San và Biện Huy Hoàng đã gọi món ăn, tốc độ làm thức ăn của nhà hàng cũng rất nhanh, chỉ chốc lát đã có vài món được bưng lên.
Nhân viên lập tức rót rượu cho mọi người, sau khi làm vài chén thì bầu không khí càng lúc càng hòa hợp. Lúc này chỉ có vẻ mặt Ngô Vân là không được tốt cho lắm, hắn giống như đang ngồi trên bàn chông, liên tục lau mồ hôi hột trên trán.
Sau khi uống được vài lượt rượu thì Trương Thanh Vân cảm thấy Mã San càng lúc càng ngồi sát mình, hắn vừa mới ăn một cánh gà thì Mã San đã giúp hắn lấy giấy lau tay, nàng luôn giúp Trương Thanh Vân trở nên sạch sẽ, cũng vì vậy mà hắn có chút mất tự nhiên.
- Này, này, Mã tiểu thư, em làm những công việc như vậy rõ ràng rất bất công, những thứ đó cứ giao cho nhân viên phục vụ, như vậy không tốt hơn sao?
Vi Cường thừa dịp nâng ly rượu mà tùy tiện nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân và Mã San lập tức trở nên đỏ hồng, mà Biện Huy Hoàng và Mã Đống Lương thì giả vờ hồ đồ, cả hai giả vờ nói chuyện với nhau. Mã San thì liên tục liếc xéo Trương Thanh Vân, vì vậy mà Trương Thanh Vân lại càng xấu hổ, hắn ho khan rồi hắng giọng nói;
- Điều này...Chú Biện, chú Mã, tình hình huyện Ung Bình thế nào rồi?
Trương Thanh Vân biết rõ đã đến lúc di chuyển chủ đề, nếu cứ để Vi Cường tự tiện thì tình cảnh sẽ trở nên đáng xấu hổ.
Biện Huy Hoàng mà Mã Đống Lương đột nhiên ngẩng đầu, hai người có chút ngơ ngẩn, cuối cùng Biện Huy Hoàng cũng nói:
- Tốt, khá tốt, không khác gì những năm trước.
Trương Thanh Vân mím môi, hắn thấy vẻ mặt Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng có chút mất tự nhiên, vì vậy mà không khỏi nhíu mày nói:
- Lần này hai chú đến Thành Đô làm gì vậy?
Biện Huy Hoàng và Mã Đống Lương đưa mắt nhìn nhau, Biện Huy Hoàng nói:
- Là thế này, bí thư Trương, gần đây tôi và anh Mã có chút tiền nhàn rỗi, vì vậy muốn đến tỉnh thành khảo sát thị trường vật liệu xây dựng.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng, hắn cảm giác được hai người có chút gì đó rất khó coi. Vì vậy hắn cũng không muốn tiến vào quá sâu mà chỉ nói:
- Thị trường vật liệu xây dựng phải xem xét cuộc sống của dân chúng có được tăng cao hay không, có muốn làm nhà mới hay không. Nếu làm ăn bây giờ cũng có thị trường nhưng đây chỉ là kinh doanh nhỏ, lợi nhuận mỗi năm cũng không được bao nhiêu, ý kiến này của các chú cũng cần phải xem xét lại.
Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt Biện Huy Hoàng và Mã Đống Lương ngày càng do dự thì cũng không nhịn được phải hỏi:
- Hôm nay không phải hai chú muốn ra tay làm ăn sao? Tuy cháu không còn công tác ở huyện Ung Bình nhưng dù sao đó cũng là quê hương, có gì mà cháu không biết rõ chứ? Nếu không giúp được các chú điều gì thì cũng nên đưa ra vài ý kiến tham khảo.
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh trở lại, cuối cùng Biện Huy Hoàng mới mở miệng nói:
- Là thế này bí thư Trương, lần này chúng tôi đến Thành Đô khảo sát vật liệu xây dựng chỉ là một chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là kêu oan.
- Kêu oan?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, Vi Cường ở bên cạnh đã lập tức có hứng thú, hắn nở nụ cười ranh mãnh nói:
- Các chú kêu oan rõ ràng đã tìm đúng người, Thanh Vân là người của phòng giám sát tỉnh ủy, tìm cậu ấy rất phù hợp.
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Vi Cường, sau đó trở nên trầm ngâm nhìn Biện Huy Hoàng và Mã Đống Lương:
- Các chú nói rõ tình hình đi, có chuyện gì xảy ra?
Biện Huy Hoàng thở dài một hơi nói:
- Lúc này huyện Ung Bình cũng không giống như trước kia khi cậu còn tại nhiệm, rất nhiều đất đai trở thành vườn trà, hàng ế quá nhiều. Nhưng vấn đề này cũng không sao, quan trọng là tất cả đều dồn về phía những xí nghiệp chúng tôi, chúng tôi không thể nào cáng đáng được thua lỗ.
- Sao, đất rừng thành vườn trà, ai nghĩ ra ý kiến đó vậy?
Trương Thanh Vân vươn người đứng thẳng người, vẻ mặt chợt bừng bừng khí thế. Lệ Cương rõ ràng đã bừa bãi, như vậy sẽ làm kinh tế rối tung rối mù, nếu muốn biến đất rừng thành vườn trà cần trải qua bao nhiêu bước, chẳng lẽ không hiểu rõ sao? Những năm sau dân chúng phải sống thế nào?
- Không, không phải!
Mã Đống Lương vội vàng đứng lên nói:
- Đây chỉ là quy hoạch trong huyện, sang năm mới áp dụng. Lúc này dân chúng có ý kiến rất nhiều, nhiều nhà kinh doanh cũng kêu oan, mọi người cho rằng hai người chúng tôi có vài mối quan hệ, vì vậy muốn chúng tôi lên tỉnh thành kêu oan, anh xem...
Mã Đống Lương lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho Trương Thanh Vân, lúc này trong lòng Trương Thanh Vân khẽ run, đây rõ ràng là một lá đơn mà nhân dân đã cùng nhau ký tên.
Nhưng những lời vừa rồi của Mã Đống Lương cũng làm Trương Thanh Vân phải thở dài một hơi, may mà đây mới là quy hoạch của huyện Ung Bình, chưa được áp dụng, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy rất buồn bực, với tính cách của Lệ Cương thì sao lại phạm phải sai lầm thế này? Chẳng lẽ có vấn đề gì đó?
- Bí thư Trương, những gì chúng tôi vừa nói đều là tình hình thực tế, thị trấn Nguyệt Toàn của chúng ta vẫn còn rất tốt, tất cả đều được hưởng phúc từ cậu. Lúc này sản phẩm của những loại cam giống mới và cam chiết đã có kết quả, tiêu thụ và sản xuất rất tốt, nhưng những nơi khác cũng không dám học theo.
Mã Đống Lương nói.
Mã Đống Lương vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã đưa tay nói:
- Đợi một chút, chú Mã nói rõ lại xem, nói cháu biết chủ tịch Vũ gần đây có khỏe không?
Vẻ mặt Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng chợt biến đổi, hai người đều kinh ngạc nói không nên lời, vẻ mặt rất xấu hổ.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Lúc này chủ tịch Vũ vẫn còn chơi trò nhân sinh, thói quen đưa người ta lên đầu súng cũng chưa được sửa đổi. Trước kia khi cháu còn ở Ung Bình thì chủ tịch Vũ thường hay chơi trò này, không ngờ khi cháu tiến vào thành phố thì phương pháp này vẫn được sử dụng. Hai chú về báo với chủ tịch Vũ là đừng sử dụng chiêu này nữa, lần sau phải đa dạng hơn.
Trương Thanh Vân nói rất thoải mái nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đánh lên trái tim của Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng, hai người đều đổ mồ hôi hột. Trương Thanh Vân lăn lộn vài năm ở tỉnh ủy, không ngờ càng ngày càng lợi hại.
Trước kia Trương Thanh Vân là người không khéo nhưng bây giờ đã có thêm chút khí phách, lời nói không chỉ sắc bén còn rất có uy thế, vì vậy mà làm cho người nghe phải câm như hến.
Trương Thanh Vân cười cười nhưng trong lòng đang suy nghĩ về những hành động của Vũ Đức Chi trong Ung Bình. Xem sau khi Vũ Đức Chi và Lệ Cương bắt đầu tranh đấu thì chủ trương đưa ra sẽ là phát triển lá trà, cố gắng vì lợi ích trước mắt mà chuyển những vườn cam ế và đất rừng thành vườn trà, dù sao giống cam quá cũ cũng không còn phát huy tác dụng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Nhưng rõ ràng Vũ Đức Chi là người một mực phản đối, lão tính toán rất sâu, hơn nữa hiểu biết về kinh tế nên biết rõ quy hoạch của huyện Ung Bình sẽ tạo ra kết quả rất xấu. Trương Thanh Vân không ngờ Vũ Đức Chi lại dùng chiêu chạy lên tỉnh thành kêu oan, hơn nữa còn nhét lá đơn vào tay mình, nói rõ những thị trấn khác không bằng Nguyệt Toàn, có ý đồ tâng bốc chính mình. Lúc này rõ ràng Vũ Đức Chi đã dùng chút thủ đoạn trong quan trường.
- Trương...Bí thư Trương, chủ tịch Vũ nói, anh ấy nói cậu nhất định sẽ tìm ra được nguyên nhân, anh ấy nói với chúng tôi là nếu cậu tìm ra được nguyên nhân thì chúng tôi cũng đừng nên hoảng hốt, anh ấy nói chuyện chúng tôi kêu oan là vô hại.
Mã Đống Lương dùng giọng cẩn thận nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn đột nhiên cảm thấy mình lăn lộn ở Ung Bình vài năm thì kết quả lớn nhất chính là trở nên thân thiết và mất đi một kẻ địch như Vũ Đức Chi. Lời căn dặn của Vũ Đức Chi với Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng rõ ràng có chút ý vị đùa giỡn, chẳng qua chỉ đưa ra một đề tài để kiểm tra Trương Thanh Vân có tiến bộ hay không?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cũng cảm thấy có hơi vui vẻ, hắn biết rõ ông trời đã định mình sẽ nhớ kỹ về Vũ Đức Chi. Đầu tiên Vũ Đức Chi là kẻ địch, bây giờ là thầy và cũng là bạn bè, tương lai còn có nhiều vấn đề đáng liên lạc.
Vũ Đức Chi có quá nhiều vấn đề làm người ta phải xem xét, nếu lão còn ở trong quan trường thì giống như một bình rượu, càng để lâu càng có hương vị. Đây rõ ràng là một người rất tuyệt, trên thế giới này sợ rằng chỉ có một mình Trương Thanh Vân cảm thấy như vậy.