Trong phòng vip khách sạn quốc tế, hôm nay cục trưởng công an Vũ Đức Lý Phong Sơn đến Thành Đô, hắn nhất định phải mời Trương Thanh Vân dùng cơm cho bằng được. Khi Trương Thanh Vân đến khách sạn thì phát hiện trưởng phòng tổ chức thị ủy thành phố Vũ Đức Lý Vũ Hiệp đã có mặt.
Lý Vũ Hiệp thấy Trương Thanh Vân thì đứng lên nói với vẻ mặt tươi cười:
- Chào trưởng phòng Trương, đến tỉnh ủy họp đã muốn gặp mặt anh, Lý Phong Sơn mời anh dùng cơm, vì vậy tôi mới có cơ hội.
- Khách khí, khách khí!
Trương Thanh Vân cười nói. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Lý Vũ Hiệp, lúc đó mình vẫn còn làm việc ở phòng giám sát, lúc đó Lý Vũ Hiệp ở bên trong phòng và Lý Phong Sơn ra tận cửa nghênh đón.
Không ngờ vài năm sau Trương Thanh Vân đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của Lý Vũ Hiệp, điều này đúng là có chút không tưởng.
- Anh Lý, đã lâu không gặp, phong thái của anh vẫn không thay đổi.
Trương Thanh Vân cười nói với Lý Phong Sơn.
Lý Phong Sơn nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không dám tùy tiện như trước kia, nhưng cách xưng hô cũng không tiện thay đổi, vì vậy nhân tiện nói:
- Tôi thì không khác nhưng cậu thì hơn hẳn, xem ra tôi phải căng cứng khi gặp lãnh đạo mới được.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hai người thật ra vẫn có liên lạc với nhau, từ khi còn ở Tang Chương đến phòng tổ chức tỉnh ủy. Lý Phong Sơn giúp Trương Thanh Vân rất nhiều chuyện, hơn nữa bây giờ Cảnh Chiến còn đang là công an ở Vũ Đức, sau này cũng cần Lý Phong Sơn giúp đỡ.
Sau khi ba người ngồi xuống thì Lý Phong Sơn chủ động nhắc đến Cảnh Chiến, hắn liên tục khen ngợi năng lực nghiệp vụ của Cảnh Chiến. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lý Phong Sơn, xem ra lúc này đối phương đã có lời nói rất nặng ở cục công an Vũ Đức.
Lý Vũ Hiệp thì cau mày, lão cảm thấy đứa cháu mình có chút nông cạn, bắt chuyện với lãnh đạo cần phải chú ý những gì trong lòng, nói huỵch toẹt ra cũng rơi vào hiềm nghi. Khi thấy Lý Phong Sơn cứ tiếp tục dây dưa ở vấn đề này thì không nhịn được phải ho khan vài tiếng.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Có anh Lý ở chiến tuyến cục công an làm tôi cảm thấy cao hứng. Cảnh Chiến còn trẻ, cũng đừng nên nâng lên quá cao.
Lý Phong Sơn chợt ngẩn ngơ, Lý Vũ Hiệp vội hỏi:
- Trưởng phòng Trương, hôm nay đặc biệt gọi vài món đặc sản của người Thổ ở Ung Bình, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không?
Lý Vũ Hiệp nói vậy thì Lý Phong Sơn cũng hơi hiểu ra, vì vậy mà không khỏi đỏ mặt trong lòng thầm mắng mình liều lĩnh, dám dùng ánh mắt cũ nhìn Trương Thanh Vân. Người ta bây giờ là phó phòng tổ chức, hắn chỉ là một cục trưởng cục công an ở Vũ Đức mà còn lớn tiếng được sao? Khi cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ thì Lý Vũ Hiệp lập tức kéo chủ đề đến vấn đề hội nghị lần này.
Lần này phòng tổ chức tỉnh ủy mở hội nghị chủ yếu nói về vấn đề phân công chọn lựa cán bộ theo chế độ cải cách mới, thật ra chính là tập trung cán bộ để học tập theo tinh thần văn kiện 15. Chủ đề của văn kiện này chính là cải cách cán bộ, đây cũng là những gì Trương Thanh Vân và Lưu Tiến đã từng đệ trình trong đại hội đại biểu quốc hội vừa rồi.
Nghe nói chương trình nghị sự này được trung ương coi trọng cao độ, vì thế mà lãnh đạo cục tổ chức trung ương còn đặc biệt tiếp kiến Lưu Tiến. Vì vậy văn kiện 15 này tất nhiên có một phần công lao của Trương Thanh Vân, không biết Lý Vũ Hiệp vô tình hay cố ý mà gãi trúng chỗ ngứa của Trương Thanh Vân.
Lần này văn kiện mà cục tổ chức trung ương in và phát hành có nội dung gồm ba phần, phần thứ nhất chính là những biện pháp truy cứu trách nhiệm đối với vấn đề chọn lọc và phân công cán bộ phù hợp với chính đảng lãnh đạo. Những biện pháp này đã đưa ra những quy tắc về vấn đề chọn lựa đến nhận thức đối với những người có tương quan trách nhiệm, mỗi khi đề bạt cán bộ gặp vấn đề thì đều phải trực tiếp xem xét lại, phải hỏi ý kiến của lãnh đạo đảng ủy. Nếu khảo sát có vấn đề thì tổ khảo sát phải chịu trách nhiệm, nếu lý lịch của người đề bạt có sai lầm thì lãnh đạo phòng tổ chức phải chịu trách nhiệm.
Hơn nữa nếu vấn đề phân công cán bộ cấp khoa xảy ra vấn đề thì ủy ban kỷ luật và phòng giám sát phải bị khiển trách. Đến lúc này thì vấn đề phân công đề bạt cán bộ đã được nâng lên rất cao.
Mà nội dung thứ hai của văn kiện chính là những quan hệ trong vấn đề phân công công tác đến báo cáo các hạng mục, có quy định chặt chẽ về quá trình và quyền hạn của cán bộ được phân công khảo sát, tổng cộng có mười tám phương diện. Trong quá trình khảo sát chỉ cần vấp phải một trong tám điều trên thì phải báo cáo cho cấp trên ở phòng tổ chức xem xét lại cán bộ sắp được đề bạt.
Mà nội dung thứ ba chính là quy định đối với chế độ cải cách nhân sự, trọng điểm trong vấn đề này chính là cơ chế, trong vấn đề cơ chế còn có rất nhiều quy định. Mục đích chính là tạo ra tình cảnh canh phòng nghiêm ngặt, đạt đến mục đích công bằng.
Trương Thanh Vân hiểu rất rõ về ba nội dung trong văn kiện 15, rõ ràng văn kiện này khá tương đồng với ba bộ phận của chương trình nghị sự trước đó, tất cả các quy phạm trong văn kiện 15 rõ ràng làm ra dựa vào chương trình nghị sự của Trương Thanh Vân và Lưu Tiến trước đó. Điều này làm cho người ta cảm nhận được thành tựu của chính mình, lần đầu tiên Trương Thanh Vân xem qua văn kiện 15 cũng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Khi văn kiện được đưa xuống thì Trương Thanh Vân cũng nhận được điện thoại của Lưu Tiến, có thể thấy Lưu Tiến rất vui, không ngừng khen thưởng Trương Thanh Vân có trình độ lý luận cao, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
Rượu và thức ăn được đưa lên rất nhanh, nhân viên phục vụ cũng đưa đến một chai rượu vang Pháp, Lý Phong Sơn nhíu mày nói:
- Tiểu thư, hình như chúng tôi không gọi rượu vang, thứ này...
Nhân viên phục vụ nở nụ cười ngọt ngào nói:
- Đây là quà của vị khách phòng bên cạnh, vị ấy đã tính tiền.
Lý Vũ Hiệp và Lý Phong Sơn đưa mắt nhìn nhau, Lý Vũ Hiệp nói với Trương Thanh Vân:
- Trưởng phòng Trương, cái này...
- Vị khách ở phòng bên cạnh họ gì?
Trương Thanh Vân mở lớn mắt nói.
- Họ Khâu, vị ấy nói mình là người Vũ Lăng!
- Được rồi!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói nhưng trong lòng có hơi căng, họ Khâu mà ở Vũ Lăng thì làm gì có ai ngoài Khâu Hâm. Lúc này Khâu Hâm tặng rượu vang làm người ta khó thể cân nhắc, có lẽ khi tiến vào khách sạn thì Khâu Hâm đã nhìn thấy Trương Thanh Vân hắn.
"Hắn muốn tìm mình nói chuyện sao?"
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, Khâu Hâm là người mẫn cảm, lúc này hắn tìm mình rõ ràng rất mẫn cảm.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục dùng cơm, người quen ở Vũ Lăng sao so sánh với Vũ Đức được.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói, hắn ném vấn đề vừa phát sinh ra sau đầu mà nâng ly trước. Lý Vũ Hiệp là lão quan trường, khi thấy Trương Thanh Vân cố ý bỏ qua thì tất nhiên sẽ không ngu xuẩn hỏi đến. Lão cụng ly với Trương Thanh Vân, bầu không khí trong phòng dần trở nên hòa hợp.
Lý Vũ Hiệp hình như rất có hứng với vấn đề công tác, lão thường xuyên vô ý nhưng cố tình kéo chủ đề về phía công tác để nghe những cách suy nghĩ của Trương Thanh Vân. Tất nhiên mục đích của lão là thám thính tin tức về đợt khảo sát kinh hoàng vừa rồi của phòng tổ chức.
Khi đám người đang nhìn chằm chằm vào các khảo sát viên thì Trương Thanh Vân cải trang đến Vũ Đức, lúc đó dù là thị ủy cũng phải chấn động. Dù Vũ Đức không căng thẳng như Vũ Lăng nhưng Lý Vũ Hiệp là trưởng phòng tổ chức Vũ Đức cũng không khỏi vã mồ hôi hột.
Vì lúc đó Trương Thanh Vân chỉ xuống cấp huyện, phòng tổ chức tỉnh ủy xuống cấp huyện điều tra cẩn thận, như vậy không phải nói phòng tổ chức thị ủy có vấn đề trong công tác sao?
Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ những lời nói bóng gió của Lý Vũ Hiệp, mục đích tất nhiên là giải tỏa lo lắng. Lý Vũ Hiệp và Lý Phong Sơn là da liền da, Trương Thanh Vân cũng cố gắng quan tâm đến cảm nhận của hai người này.
Khi thấy Trương Thanh Vân khách khí như vậy thì Lý Vũ Hiệp có chút cảm động, lão không ngừng mời rượu. Lão cảm thấy lần này mình đến Thành Đô không tệ chút nào, có thể nối quan hệ với Trương Thanh Vân, sau này nếu phòng tổ chức khai đao với ai đó thì cơ hội của lão sẽ là rất cao. Lão đã ngồi trên chức vị trưởng phòng tổ chức thị ủy Vũ Đức được nhiều năm, quả thật rất muốn tiến một bước.
Sau khi kết thúc bữa cơm thì trong lòng Trương Thanh Vân nghĩ về chuyện Khâu Hâm, hắn lái xe quay về khách sạn, nhân viên phục vụ nói vị khách trong căn phòng kia còn chưa đi, Trương Thanh Vân tiến lên gõ cửa.
Người đầu tiên Trương Thanh Vân nhìn thấy chính là Phương Tiểu Nam, ngoài Phương Tiểu Nam ra thì không còn ai khác.
- Sao vậy? Khâu công tử đâu?
Trương Thanh Vân dùng giọng nghi ngờ nói.
Phương Tiểu Nam cười ha ha nói:
- À, Khâu công tử đã sớm chạy về Giang Bắc, anh bảo hắn ở lại Vũ Lăng để chờ chết sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, lời nói của Phương Tiểu Nam làm hắn căng thẳng rồi kịp phản ứng. Thì ra bình rượu là người phụ nữ này đưa đến, người phụ nữ mê hoặc này muốn làm gì? Vũ Lăng sinh ra biến cố rồi sao?
Phương Tiểu Nam nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn không cân nhắc, nàng nói:
- Bí thư Trương, trước nay tôi và anh vốn không hợp nhau, anh cũng không cần lừa tôi làm gì. Tôi biết rõ lần này Vũ Lăng xảy bão tố lớn, tôi tìm anh chính là muốn nói với anh một câu, Phương Tiểu Nam tôi cũng không phải là người đáng chết.
- Hừ, cô không biết tôi công tác ở bộ phận nào sao? Phòng tổ chức, tôi chỉ quản lý vấn đề tổ chức công tác mà thôi. Nguồn tại ện FULL
Trương Thanh Vân cười lạnh nói, hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của Phương Tiểu Nam, hơn nữa vấn đề này cũng không thể trả lời. Phương Tiểu Nam đã biết chắc như vậy thì tất nhiên đã biết được chút tin tức gì đó, nàng đã biết thì người Vũ Lăng không biết sao?
- Ha ha, anh yên tâm, người khác thì không nhưng Phương Tiểu Nam tôi biết được tất cả. Tai họa đến thì phải chạy đi, trước nay tôi cũng chẳng phải là người cao thượng gì. Đúng rồi, đồng chí bí thư, anh có thể còn không biết, tôi cũng coi là cán bộ của quốc gia. Khi công ty du lịch vẫn chưa thay đổi chế độ thì tôi vẫn còn trong biên chế hành chính, anh có thấy đáng cười không?
Phương Tiểu Nam nói, nàng cười như điên cuồng, có vẻ giống như sắp phát điên.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra cảm giác chán ghét, hắn lạnh lùng nhìn Phương Tiểu Nam mà không lên tiếng. Lúc này Phương Tiểu Nam cũng ngừng cười nói:
- Bí thư Trương ơi là bí thư Trương, nói thật ra tôi rất bội phục anh, anh rất lợi hại.
- Đây cũng là lý do tôi muốn tìm anh, tôi cần một hộ chiếu sang Mỹ, không phải còn phải xem xét tổ chức trên đầu sao? Anh là trưởng phòng tổ chức, tôi không tìm anh thì tìm ai?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, hắn nghe thấy hương vị uy hiếp trong lời nói của Phương Tiểu Nam, ý của nàng chính là phòng tổ chức không cho đi thì sẽ phá hôi sao? Đúng là đàn bà cay độc, Trương Thanh Vân có trăm đầu mối cũng không hiểu nổi vì sao Phương Tiểu Nam biết rõ quyết sách bí mật của tỉnh ủy vào lúc này. Hơn nữa trước đây một năm thì Phương Tiểu Nam và Khâu Hâm đã biết trước, trong vấn đề này có manh mối gì?