Bố Y Quan Đạo

chương 453: người mới: búa rìu dư luận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thừa dịp đêm trước khi đến Thành Đô, Trương Thanh Vân nắm chắc thời gian đến thăm hỏi lãnh đạo, nhưng hắn cũng phát hiện mình xem nhẹ một chuyện, vô tình hắn cũng trở thành lãnh đạo, người đến thăm hỏi hắn cũng có rất nhiều.

Ngoài những người thuộc phe phái của hắn như Vũ Đức Chi, Lệ Cương và đám người Trần Cảnh Vân thì năm nay lại có thêm nhiều gương mặt mới, phần lớn là những giám đốc xí nghiệp ở Thanh Giang. Có vài giám đốc các xí nghiệp nhà nước đã quen biết khi Trương Thanh Vân được phân công quản lý xí nghiệp nhà nước ở phòng tổ chức, bọn họ cũng biết đạo lý đánh rắn bằng gậy, biết rõ quan huyện không bằng kẻ cai quản, vì vậy muốn đến để kéo quan hệ.

Bây giờ Thanh Giang gặp phải thời kỳ chuyển hình kinh tế, năm trước thành phố Thanh Giang đã ra quyết định đầu tư xây dựng khu công nghệ cao, mượn thời điểm hoàng kim Trung Nguyên quật khởi để làm cho kết cấu sản nghiệp ở Thanh Giang trở nên đa nguyên hóa, chậm rãi phát triển công nghệ cao, giảm bớt ô nhiễm, bỏ đi những sản nghiệp có năng lực kém và hao tổn tài nguyên, tạo ra thời kỳ tăng trưởng mới cho Thanh Giang.

Nhưng đầu tư những khu công nghệ cao vẫn gặp phải vấn đề, đầu tiên là vấn đề lớn về tài chính, vì thu hút những công ty công nghệ cao mà nhất định phải đẩy mạnh chính sách ưu đãi, chính phủ phải bỏ ra một số tiền lớn chưa từng có để giúp đỡ những sản nghiệp này từng bước phát triển. Dựa vào tình hình tài chính của Thanh Giang thì đúng là rất khó hoàn thành sứ mạng lần này.

Một vấn đề khác chính là thành phố Thanh Giang rất thiếu kinh nghiệm thu hút đầu tư bên ngoài, cũng thiếu kinh nghiệm liên hệ với những tập đoàn công nghệ cao trong nước, trên phương diện các loại sản nghiệp cũng thiếu nhân tài chuyên nghiệp, như vậy đã đến những nhà tư sản gặp phải tình huống liên hệ không thuận lợi.

Những năm gần đây Thanh Giang liên tiếp bộc lộ ra những lời gièm pha "giả vờ công nghệ cao", thậm chí cũng có nhà máy thực phẩm thông qua quan hệ mà kiếm được khu quy hoạch và chính sách ưu đãi. Thành phố Thanh Giang lập tức thay đổi lãnh đạo phòng thương mại, mọi chuyện đến bây giờ vẫn chưa được xử lý triệt để như mong muốn.

Đây là những tình huống mà Trương Thanh Vân đã biết, như vậy đối với Thanh Giang cũng càng hiểu rõ hơn, hắn cảm giác trọng trách trên vai ngày càng nặng, đồng thời cũng hiểu được sự kỳ vọng của bí thư Chiêm đối với mình. Thanh Giang có thể là nơi mà hắn biểu lộ sự tài hoa, có cơ hội và khiêu chiến cùng tồn tại, chính mình làm một phó bí thư cũng không dễ dàng gì.

Tối mùng sáu tết Trương Thanh Vân đến thăm hỏi bí thư Chiêm, do lúc này thân phận không giống như trước đó, hắn cũng không chạy xe của mình mà đi chiếc Audi 6 của thị ủy Thanh Giang, có lái xe chuyên trách, cũng là biển số xe Thanh Giang. Truyện được copy tại Truyện FULL

Mà tài xế của Trương Thanh Vân thì được chính Triệu Giai Ngọc xem xét, đó chính là lái xe của nàng trước kia khi còn làm ở tập đoàn xây dựng Giang Nam, người này tên là Mã Đại Niên, là loại người thành thật. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không già mồn với ý tốt của Triệu Giai Ngọc, dù sao lái xe cũng rất quan trọng, cơ bản không khác gì một thư ký, tùy tiện tìm người thì đúng là rất đáng lo lắng.

Khi Trương Thanh Vân đến trước cửa nhà Chiêm Giang Huy thì lập tức thấy chủ tịch thành phố Thanh Giang Đỗ Thận Khoa từ bên trong đi ra, Trương Thanh Vân bỏ qua sự kinh ngạc mà tiến lên phía trước chào hỏi.

Đỗ Thận Khoa trở nên sững sờ, vẻ mặt rất bất ngờ, Trương Thanh Vân cười nói:

- Chào chủ tịch Đỗ, đúng là quá trùng hợp, chiều nay không gọi điện được cho anh, không ngờ bây giờ lại may mắn gặp mặt.

Hai người bắt tay nhau, Đỗ Thận Khoa nói:

- Thanh Vân, những trình tự chúc tết giữa chúng ta có thể miễn đi, nếu anh thật sự có lòng thì ngày mai hai chúng ta cùng đến thăm hỏi bí thư Hà, anh thấy thế nào?

- Vâng, rất tốt, tôi cũng đang muốn đến thăm bí thư Hà, trước kia cũng chưa đi qua, có thể đi cùng anh thì rất tốt.

Trương Thanh Vân nói.

Đỗ Thận Khoa hình như cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại sảng khoái như vậy, hắn hơi khựng lại rồi nói:

- Vậy thì được, ngày mai tôi sẽ goi điện cho anh, lúc này anh vào trước đi, bí thư Chiêm hôm nay xã giao rất nhiều, không cần phải ở lâu.

Trương Thanh Vân đưa mắt nhìn Đỗ Thận Khoa rời đi rồi mới nhấn chuông cửa nhưng trong lòng thầm lắc đầu. Hôm nay vừa ra đường đã gặp mặt, Đỗ Thận Khoa bên kia cũng không cần đến thăm hỏi, nhưng đôi khi mọi việc lại trùng hợp như vậy, sao lại gặp Đỗ Thận Khoa ở nơi này? Hơn nữa còn hẹn cùng hắn đến thăm hỏi Hà Mậu Sâm, chỉ mong sao không sinh ra hiểu lầm thì tốt.

Ngoài bảo mẫu ra thì cũng chỉ có một mình bí thư Chiêm ở trong nhà, quà tết của Trương Thanh Vân cũng rất có quy cũ, ba cây Trung Hoa một thùng Mao Đài, Chiêm Giang Huy nhìn lễ vật mà nhíu mày nói:

- Anh có tâm tư lo lắng đến quà tết, còn không bằng đưa ra cho tôi phương án phát triển kinh tế.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng àm không lên tiếng, may mà Chiêm Giang Huy cũng tùy tiện nói ra mà thôi, sau khi nói thêm vài lời thì bắt đầu chuyện công tác. Trương Thanh Vân kỹ càng báo cáo đã hiểu những vấn đề sơ bộ ở Thanh Giang, đồng thời cũng nói đại khái những ý nghĩ triển khai và mở rộng công tác.

Những thứ này đều được Trương Thanh Vân chuẩn bị trong vài ngày qua, sử dụng rất nhiều tâm tư. Chiêm Giang Huy cũng nghe rất cẩn thận nhưng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, lão chỉ nói:

- Cậu có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác là quá tốt, ban ngành Thanh Giang có thể nói là đệ nhất trong toàn tỉnh, cậu đến thì phải học tập chuyên chú, thuyết phục nhất vẫn là có thành tích, vừa rồi chủ tịch Đỗ bên Thanh Giang đến đây cũng nói như vậy.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn biết rõ Chiêm Giang Huy là lãnh đạo lớn và đã gặp qua rất nhiều phương án hay, kế hoạch thì khỏi nói, những gì Trương Thanh Vân hắn nói chẳng qua cũng chỉ là bình thường, xem ra những gì hắn cố ý chuẩn bị cũng chỉ là qua loa mà thôi.

Cuộc nói chuyện kế tiếp khá bình thản, Trương Thanh Vân nắm chắc thời gian và đề nghị cáo từ, Chiêm Giang Huy giơ tay lên nói:

- Tôi hy vọng rất cao vào Thanh Giang, đồng thời Thanh Giang cũng là cơ hội và khiêu chiến của cậu, hy vọng cậu ở Thanh Giang không giẫm vào vết xe đổ ở phòng tổ chức, công tác và làm tốt quan hệ với các đồng chí, cậu hiểu chưa?

Sau đó Chiêm Giang Huy phất tay nói:

- Được rồi, cậu đi được rồi.

Trên đường về nhà Trương Thanh Vân cố gắng suy xét câu nói sau cùng của Chiêm Giang Huy, thực sự rất có ý vị. Dù Trương Thanh Vân đã công tác ở Thanh Giang hơn một tuần nhưng cũng có thể nhìn thấy ban ngành không được đoàn kết.

Trương Thanh Vân hắn rơi vào trong một ban ngành như các gặp nước thì đúng là khiêu chiến, nếu có thể đứng vững trước áp lực thì cũng không nên làm cho quan hệ giữa mình và người khác trở nên cứng nhắc. Đây cũng là yêu cầu của Chiêm Giang Huy với mình, xem ra ánh mắt của lão rất độc đáo, chỉ cần liếc mắt là thấy rõ chỗ trí mạng của mình.

Khi về đến nhà thì Trương Thanh Vân thấy Cảnh Chiến đang xách theo một túi lớn qua đi lại ở bên ngoài, vì hai ông bà Trương Đức Giang đã về Ung Bình nên người trông coi biệt thự vào lúc này đều do dì Ngũ sắp xếp. Rõ ràng Cảnh Chiến không được nhận ra, vì vậy có lẽ không được vào cửa.

Trương Thanh Vân đang chuẩn bị kêu lên một tiếng thì đột nhiên ngậm miệng, vì ở bên cạnh Cảnh Chiến còn có một người quen, đó chính là Phạm Tiểu Hoa thiết kế viên của công ty Biện Huy Hoàng. Hắn thấy vẻ mặt hai người rất thân mật, chẳng lẽ bạn gái của Cảnh Chiến chính là cô gái ham giàu Phạm Tiểu Hoa?

Trên mặt Trương Thanh Vân lộ ra chút mất tự nhiên, Phạm Tiểu Hoa nhìn ra rồi líu ríu nói:

- Này, lại có một chiếc xe kìa, anh xem có phải là người đến đây thăm hỏi nữa không? Nếu không chúng ta cùng bọn họ đi vào.

Cảnh Chiến nhíu mày nói:

- Anh đã nói từ sớm rồi, bảo gọi điện thoại trước thì em không chịu nghe, bây giờ người không có ở nhà thì biết làm sao?

Phạm Tiểu Hoa hừ một tiếng rồi nói:

- Em thấy anh đề cao anh trai của mình quá rồi đấy, anh tưởng em không biết gì cả sao? Em cho anh biết, em đã gặp qua nhiều đại nhân vật rồi, cũng không biết là loại anh chó má gì, sao không cho tiến vào cửa?

- Điều này!

Cảnh Chiến nói với vẻ mặt đau khổ, người phụ nữ đang nổi nóng, hắn cũng không biết làm sao hơn.

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã rơi mắt khỏi tròng, đúng là muốn đạp cho Cảnh Chiến kia vài cước, chưa gì đã là như vậy, sau này biết phải làm sao?

- Khụ khụ!

Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, hắn chậm rãi hạ kính xe xuống, hành động của hắn lập tức làm cho Cảnh Chiến và Phạm Tiểu Hoa phải chú ý. Vẻ mặt Phạm Tiểu Hoa chợt biến đổi, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì há mồm thật to, nàng sững sờ nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh? Á, anh Trương, đúng là trùng hợp, không ngờ anh cũng biết đến biếu xén, biết rõ đây là nhà ai không?

Vẻ mặt Cảnh Chiến chợt biến đổi, hắn chuẩn bị nói chuyện thì Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn, vì vậy mà vội vàng ngậm miệng. Phạm Tiểu Hoa lại nở nụ cười thần bí nói:

- Trước tiên phải nói rõ ràng cho anh biết, chủ nhân của ngôi nhà này chính là anh của bạn trai em. Anh thấy ngôi biệt thự đó không, đẹp chứ hả? Em nói này, nếu anh muốn đến lôi kéo làm quen thì cứ tìm em là được.

Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười lên một tiếng, hắn dùng giọng hăng hái nói:

- Đúng như vậy sao?

Phạm Tiểu Hoa có chút sững sốt, hình như nàng sợ rằng như vậy vẫn còn chưa đủ nên liếc mắt nhìn Cảnh Chiến, sau đó lại kéo áo hắn rồi nói:

- Bưu Tử, đúng như vậy không?

Cảnh Chiến đỏ mặt, hắn vùng khỏi Phạm Tiểu Hoa rồi nói:

- Đừng níu kéo nữa, em không thể thận trọng một chút được sao?

Phạm Tiểu Hoa thấy thái độ của Cảnh Chiến thì có chút mất hứng, nàng hét lên:

- Anh đừng quan tâm thái quá thế, em quen biết anh Trương, có gì mà không thận trọng, anh ấy đã giúp em rất nhiều việc, anh của em rất lợi hại, sao không giúp anh Trương ra mắt.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn tiến lên nhấn chuông cửa, lập tức có người đi ra mở cửa.

- Bí thư Trương, anh đã quay về rồi à? Hai vị này...

Người giúp việc lắp bắp nói.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Lần sau nhớ kỹ, bọn họ là em trai và em gái của tôi, sau này cũng đừng để khách đứng bên ngoài.

- Á!

Không đợi người giúp việc kịp đáp lời, Phạm Tiểu Hoa đã kêu lên trước tiên, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Trương Thanh Vân rồi lại nhìn Cảnh Chiến, vẻ mặt đỏ bừng bừng. Thì ra lúc này nàng mới biết vừa rồi mình có hơi quá.

- Anh...Là anh giúp Bưu tử được điều động công tác sao?

Tiểu nha đầu Phạm Tiểu Hoa giật mình nói.

Trương Thanh Vân duỗi một ngón tay chỉ Phạm Tiểu Hoa rồi nói:

- Tôi còn nghĩ rằng vì sao Bưu Tử nóng lòng muốn đến Thành Đô, hơn nữa còn không tiếc hạ thấp mình xuống làm lái xe cho tôi.

- Tôi đoán không sai, thì ra là cô ép hắn?

- Không, không có!

Phạm Tiểu Hoa vô thức nói, nàng lui về phía sau một bước nhưng biểu cảm vẻ mặt lại bán đứng nàng, nàng đang nói dóc. Cảnh Chiến ở bên cạnh thấy tình cảnh không tốt thì tiến lên nói vài lời, hắn đỏ hết trách nhiệm lên đầu mình.

Trương Thanh Vân cau mày rồi thở phào một hơi, đúng là trên đời này khó nói được chữ ngờ, vốn tưởng rằng một người phụ nữ suốt ngày lải nhải như Phạm Tiểu Hoa sẽ rất khó gả, không ngờ lại gặp ngay phải Cảnh Chiến. Xem tư thế của tiểu tử này thì hình như rất quan tâm đến bạn gái, đúng là quá đáng thương.

Trương Thanh Vân không nói thêm điều gì mà đưa hai người vào phòng khách rồi gọi người dâng trà. Cuối cùng Phạm Tiểu Hoa cũng không đổi được tính nết nói nhiều, chỉ một lát sau thì lập tức trở nên sống động, không có chút thận trọng, điều này làm Cảnh Chiến cảm thấy rất xấu hổ.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, cô bé này tuy tính tính có chút kém nhưng cũng khó được thật thà như vậy, không có tâm cơ và lòng dạ sâu sắc như những cô gái khác. Nếu Phạm Tiểu Hoa và Cảnh Chiến có thể kết hợp lại thì cũng không khó để kiếm được hạnh phúc. Trương Thanh Vân nghĩ như vậy thì cõi lòng cũng mở ra, nhưng quả thật không thể nói ra những lời có nhiều ý nghĩa với hai người này, vì vậy chỉ nói vài câu đơn giản với Cảnh Chiến, cũng không giữ hai người ở lại. Cảnh Chiến cũng có chút xấu hổ, hắn nói vài câu qua loa rồi cáo từ.

Giữa trưa ngày hôm sau thì Trương Thanh Vân đến thăm hỏi Hà Mậu Sâm, Đỗ Thận Khoa cũng giữ lời, hai người cùng đến.

Hà Mậu Sâm rất xem trọng hai người, hắn mang theo vợ và tiếp đón từ bên ngoài, khi gặp mặt cũng không bày ra tình cảnh cấp trên cấp dưới, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.

Nhà của Hà Mậu Sâm nằm trong một khu dân cư giao tiếp giữa Thành Đô và Thanh Giang, nơi đây điều kiện cũng không tốt lắm. Hà Mậu Sâm cũng ý thức được điều này, khi vừa thấy mặt đã nói với Trương Thanh Vân:

- Bí thư Thanh Vân, tôi cũng không thể so với anh, cầm tiền lương nghĩ rằng muốn được thoải mái thì chọn nơi này, tuy khá hoang vu nhưng hoàn cảnh lại rất tốt.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Bí thư tâm tình rộng rãi, cảnh giới cũng rộng, nói đến điều kiện chẳng qua chỉ là khách khí mà thôi. Tôi thấy phong thủy nơi đây rất tốt, tương lai thì Thành Đô và Thanh Giang sẽ liên hợp xây dựng khu kinh tế, chỗ này sẽ rất đáng giá.

Hà Mậu Sâm cười lớn vài tiếng rất vui, rõ ràng lời nói nịnh hót của Trương Thanh Vân cũng phát huy chút tác dụng. Vấn đề Thành Đô và Thanh Giang cùng liên hiệp mở ra khu kinh tế chỉ đang còn nằm trên giấy, nhưng có ý kiến thì có hy vọng, Hà Mậu Sâm là bí thư thị ủy Thanh Giang, đây là chiến tích cao nhất mà hắn có thể tự mình hoàn thành. Lời nói của Trương Thanh Vân rõ ràng đã đánh trúng chiếc xương sườn yếu nhất của hắn.

Hà Mậu Sâm thừa dịp khoảng cách tiếp xúc gần khi bắt tay mà nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, trước đó Trương Thanh Vân xuống Thanh Giang rèn luyện, làm bí thư thị ủy, trong lòng Hà Mậu Sâm không có nghi ngờ chỉ là giả. Mỗi lần tuyến trên đưa xuống bí thư hay chủ tịch thì đều là loại người rất đau đầu, sợ nhất chính là khó hầu, hơn nữa đám "lính hàng không" này không biết tình hình mà sốt ruột lập công, dù sao cũng sinh ra sai lầm. Nếu cán bộ lãnh đạo địa phương mà xử lý không tốt thì chọc vào lãnh đạo tỉnh ủy, đây là kết quả mà chẳng ai muốn nhìn.

Vì vậy tuyến dưới thường tỏ ra thái độ đứng nhìn từ xa mà không dám tiếp cận đối với đám người "lính hàng không", nhưng lúc này Trương Thanh Vân tuy còn trẻ mà không phải khó hầu, Hà Mậu Sâm cũng có cái nhìn sơ bộ về đối phương.

Về phần Đỗ Thận Khoa thì Hà Mậu Sâm đã quá quen thuộc, ngược lại cũng không quá khách sáo. Ba người trực tiếp đi vào phòng khách uống trà, vợ của Hà Mậu Sâm rất ân cần, hơn nữa trong nhà hình như cũng không có người giúp việc, tất cả các công việc đã khách đều do tự tay nàng thực hiện.

Sau khi dâng trà và hoa quả thì vợ Hà Mậu Sâm lập tức lui ra khỏi phòng khách, chỉ còn lại vài người Trương Thanh Vân ở lại nói chuyện phiếm. Ba người đều rất ăn ý mà không bàn đến chuyện công tác, toàn nói về những chuyện lặt vặt trong gia đình. Phương diện này Trương Thanh Vân rất khó chen lời, dù sao tuổi tác giữa mọi người cũng có sự chênh lệch, hắn không nói lời nào mà chăm chú theo dõi lời nói sắc bén của hai vị lãnh đạo.

- Bí thư Thanh Vân, một năm mới đã sắp bắt đầu, cậu nói công tác rất hứng thú, như vậy cũng tốt cho những trọng điểm công tác.

Hà Mậu Sâm đột nhiên quay đầu nói với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Tôi chỉ biết trọng trách của ban ngành khá nặng, cũng tùy anh chuyển trọng trách cho tôi. Lúc này tôi cũng không sợ anh phê bình, tôi là người mới, trước kia cũng không chú ý nhiều đến Thanh Giang, trước tiên phải quen thuộc tình huống, trước khi công tác phải hiểu rõ vấn đề.

- Về phương diện trọng điểm, nếu đảng ủy cần, nếu nơi nào cần thì tôi sẽ tiến lên giúp hai vị lãnh đạo giải sầu.

Hà Mậu Sâm có chút sững sốt, hắn nói ra lời vừa rồi vốn tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ từ chối hoặc trực tiếp nói thẳng ý kiến của mình, không ngờ Trương Thanh Vân lại tự nhiên đá quả bóng cao su trở về, hơn nữa còn tìm từ rất đúng, đặt vị trí của mình xuống thấp, lại rất chính đáng. Điều này làm cho Hà Mậu Sâm không biết nói thế nào cho phải, vì vậy hắn hỏi Đỗ Thận Khoa:

- Anh Đỗ, anh có ý kiến gì không?

Đỗ Thận Khoa nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn nói:

- Lãnh đạo tỉnh ủy đã phái bí thư Thanh Vân đến, như vậy muốn chúng ta cố gắng sử dụng tốt lưỡi đao sắc, vì vậy tôi cho rằng không cần làm theo khuôn mẫu đối với vấn đề trọng điểm của đồng chí Thanh Vân, để đồng chí tự do phát huy là tốt nhất.

- Vậy thì chúng ta cần phải thương lượng, dù sao chúng ta cũng sắp mở hội nghị thường ủy, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau bàn luận.

Hà Mậu Sâm vung tay nói.

Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt diệu của Hà Mậu Sâm. Người này nói cái gì đến những vấn đề trọng điểm, thực chất chính là muốn móc mình vào vấn đề kinh tế, điều này rõ ràng không hợp ý với Đỗ Thận Khoa. Vì vậy mà Hà Mậu Sâm quyết định nhờ vào lời nói của Đỗ Thận Khoa để gác chuyện lần này xuống, trước tiên có lẽ phải lạnh nhạt với Trương Thanh Vân trong khoảng thời gian ngắn.

Dựa theo cơ cấu hiện tại của ban ngành thị ủy thì phó bí thư có rất ít, phó bí thư chuyên trách ngồi ở chiếc ghế thứ ba hoàn toàn có thể tạo thành ảnh hưởng đến quyền uy của bí thư, nếu bí thư muốn các ban ngành nằm dưới sự lãnh đạo của mình thì phó bí thư chuyên trách không được tạo ra thiêu thân. Đối với Trương Thanh Vân thì Hà Mậu Sâm không biết rõ nền tảng, tất nhiên phải quan sát mới được ủy quyền. Đầu óc của Hà Mậu Sâm rất linh hoạt trong các phương diện này, bàn tay cũng rất nhanh nhạy, có thể nói đã đạt đến mục đích tiếp nhận Trương Thanh Vân không quá khó khăn, quả thật biểu hiện rất rõ phong cách.

Đối với Trương Thanh Vân thì kết quả như vậy đã nằm trong dự đoán, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể một bước lên trời, không thể kết hợp và hiểu rõ một ban ngành thị ủy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dù bí thư đổi lại là mình cũng khó tránh khỏi dùng những phương pháp như vậy.

Ngược lại thì năng lực xử lý vấn đề của Hà Mậu Sâm đã để lại ấn tượng rất sâu cho Trương Thanh Vân, cũng coi như biết được bản lĩnh của bí thư thị ủy khi ở khoảng cách gần. Có thể làm người nắm quyền một phương thì hành vi khó thể dò xét, dù so với Lưu Tiến thì Hà Mậu Sâm cũng hơn hẳn một bậc.

Trong lòng đã có sẵn kế hoạch nên trong hội nghị thường ủy vài ngày sau, Trương Thanh Vân lập tức nói rõ bản thân còn phải xem xét rõ tình huống, yêu cầu lãnh đạo có thể cho hắn thời gian tìm hiểu và nghiên cứu. Mà lúc này chợt có một sự việc xen vào giữa, đó chính là sau khi Trương Thanh Vân bày tỏ thái độ thì Điền Khải Diệu đột nhiên đề nghị phó bí thư nghĩ kế giúp đỡ mình trên phương diện nhân sự.

Lời đề nghị này của Điền Khải Diệu lập tức được tất cả mọi người đồng ý, Trương Thanh Vân có xuất thân là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, có kinh nghiệm phong phú trong công tác tổ chức cán bộ, hơn nữa trước đó còn tự mình quản lý vấn đề công tuyển cán bộ với quy mô lớn, đúng là có quyền lên tiếng trong phương diện nhân sự.

Người lên tiếng đồng ý đầu tiên chính là phó chủ tịch thường vụ Nghê Quảng Vũ, hắn nói:

- Tôi đồng ý với đề nghị của anh Điền, lúc này công tác tổ chức ở Thanh Giang chúng ta phải được đẩy mạnh, chúng ta muốn vật lộn với yêu cầu tăng trưởng kinh tế thì phải có điểm mấu chốt là nhân tài.

- Đơn giản là chức vụ trưởng phòng thương mại, thay đổi ba lần đều không có người nào phù hợp, vì vậy nên đẩy mạnh công tác cán bộ.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn chỉ lặng lẽ nhìn về phía Hà Mậu Sâm, khi thấy đối phương nhíu mày thì hắn biết trong lòng bí thư có cảm giác không vừa ý.

- Như vậy thì được, nếu tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị của trưởng phòng Điền thì trước hết anh Thanh Vân phải chịu trách nhiệm trên khối công tác này. Tôi biết rõ năng lực của anh rất mạnh, vừa rồi anh nói muốn xuống tuyến dưới xem xét cũng làm tôi cảm thấy rất vui. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể chuẩn bị cho trọng trách của mình, đây chính là chuyện mà trước đây tôi muốn nói rõ, đến lúc đó anh cũng đừng trách tôi quá độc ác.

Hà Mậu Sâm nói, vẻ mặt không có chút biểu cảm mất hứng.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, chỉ là một lời của Hà Mậu Sâm mà mọi việc đã xong.

Điền Khải Diệu là người đã nói là làm, ngay ngày hôm sau hội nghị thường ủy, khi Trương Thanh Vân định đến quận Tiêu Sơn xem xét thì Điền Khải Diệu đã tìm đến cửa, hắn vừa đến thì đã đi thẳng vào vấn đề và đưa qua một phần tài liệu khảo sát nói:

- Bí thư Trương, anh xem qua phần tài liệu này, trưởng phòng thương mại phải thay đổi, đây chính là những nhân tuyển được đề cử. Không ngại anh chê cười, tôi rất sợ kiểm tra những thứ này, nếu lần này tiếp tục chọn sai người thì mất hết mặt mũi, vì vậy mới đến hỏi ý kiến của anh.

Trương Thanh Vân đành phải ngồi xuống xem xét thật kỹ tài liệu, Điền Khải Diệu đứng bên cạnh. Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới ngẩng đầu lên nói:

- Anh ngồi đi, anh Điền, sao anh có vẻ nôn nóng như vậy? Ma đao không đốn sai củi, anh cần phải làm lòng mình thông thoáng mới được.

Trương Thanh Vân lại quay ra cửa gọi một tiếng:

- Thư ký Ân, dâng trà cho trưởng phòng Điền.

Điền Khải Diệu nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nhìn thấy người vào cửa là Ân Bằng Phi thì ánh mắt chợt sáng lên:

- Ôi cha, phần tử trí thức của thị ủy chúng ta làm thư ký cho bí thư Trương, tôi đã sớm xem trọng Tiểu Ân, lần này được làm thư ký thì cậu nên hài lòng.

Ân Bằng Phi đỏ mặt lên, hắn chào Điền Khải Diệu một tiếng mà không dám nhìn Trương Thanh Vân.

Ân Bằng Phi có chuyện cũ khó nói, trước khi được phát bằng nghiên cứu sinh thì hắn hò hét rất lớn, lãnh đạo tuyến trên sắp xếp hắn làm thư ký, nào ngờ tiểu tử này không biết lựa lời, nói rằng thư ký là người bưng trà rót nước, mình đường đường là thạc sĩ, sao lại phải làm những chuyện thế này?

Ân Bằng Phi vừa thốt ra những lời kia thì lập tức gặp phải bi kịch, hắn lập tức bị phòng thư ký ném ra làm việc vặt. Tất cả những ngày nóng lạnh là bốn năm, mà lúc đầu khi được xét duyệt làm thư ký thì thư ký trưởng lúc đó là Điền Khải Diệu, vì vậy mới có câu nói hôm nay.

Bị gạt ra rìa bốn năm, tất cả khí thế của Ân Bằng Phi đã tan biến sạch sẽ, khi chứng kiến đám sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường đã leo lên đầu mình thì trong lòng hắn sinh ra những cảm giác khó thể chịu nổi.

Năm trước lãnh đạo chủ quản được thay đổi, thư ký trưởng chính là Tân Tuấn, sau khi nhận chức thì thư ký trưởng lập tức chừa ra cho Ân Bằng Phi rất nhiều không gian hoạt động, sau một năm mới được đưa đến chỗ Trương Thanh Vân. Lúc này hắn đã không còn là một thư ký mới, vì vậy rất quý trọng công việc, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề sẽ gặp lãnh đạo cũ ở trường hợp này, vì vậy mà trong lòng rất căng thẳng.

Mà những thứ này của Ân Bằng Phi cũng không lừa được Trương Thanh Vân, khi hắn thấy Điền Khải Diệu nói như vậy thì cười lơ đảng nói:

- Tôi cũng là người được đưa xuống làm lãnh đạo, Tiểu Ân là thư ký thấp, tôi không dám dùng những thư ký có cấp bậc hành chính quá cao, vì vậy nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có Tiểu Ân là phù hợp.

Trương Thanh Vân nói chuyện cũng không ngẩng đầu, cặp mắt vẫn nhìn lên tài liệu. Nhưng khi lời này vừa được thốt ra thì vẻ mặt Điền Khải Diệu chợt biến đổi, nghĩ lại cũng đúng, ngay cả thư ký của Điền Khải Diệu cũng là trưởng khoa, nhưng thư ký của bí thư Trương lại chỉ là phó khoa, ý vị sẽ là thế nào?

Điền Khải Diệu cũng là lão quan trường, tất nhiên sẽ không dám tiếp tục nói về vấn đề thư ký, nhưng trong lòng thầm nghĩ phải cùng liên hệ với khoa nhân sự hoặc anh Tân mới được, nếu không thì sơ hở này là quá lớn, nếu truyền ra ngoài thì dù là thư ký trưởng hay là mình, thậm chí là trưởng phòng tổ chức cũng không còn chút mặt mũi.

- Bí thư Trương, nếu không thì anh cứ tự nhiên xem xét, hôm sau tôi sẽ đến xin chỉ thị của anh có được không?

Điền Khải Diệu lập tức dùng giọng toan tính nói. Hắn đã quen Trương Thanh Vân từ lâu, trước kia là quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhưng hôm nay mới được tính là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi.

Tiếp xúc lần này làm trong lòng Điền Khải Diệu sinh ra cảm giác không có ý vị, phó bí thư Trương này nhìn qua thì rất ôn hòa nhưng tuyệt đối không phải là người ăn chay niệm phật. Đối phương chỉ nói một câu đã gõ lên đầu làm chính mình không biết làm gì hơn, công lực này hoàn toàn là phong thái của lãnh đạo.

Trương Thanh Vân không quan tâm đến những suy nghĩ rắc rối trong lòng Điền Khải Diệu, hắn vung tay lên nói:

- Anh lấy thứ này về trước đi, trong lòng tôi đã nắm chắc! Đúng rồi, tôi muốn hỏi đây là cái nhìn tập thể hay là của cá nhân? Là người nào đề cử? Tất cả mọi thứ phải rõ ràng, tốt nhất những cán bộ lãnh đạo được phân công quản lý bên kia phải có ký tên, đều phải có quy củ một chút, để cán bộ không xảy ra vấn đề. Nếu không tất cả mọi thứ sẽ đổ hết lên đầu người phụ trách tổ chức nhân sự, điều này sẽ sinh ra rối loạn.

Điền Khải Diệu chợt sững sờ, hắn liên tục gật đầu. Không thể không phủ nhận ý kiến của Trương Thanh Vân cực kỳ tốt, đây là cơ hội mà phòng tổ chức có thể chối bỏ trách nhiệm, nhưng khi Điền Khải Diệu vội vàng lấy tài liệu ra thì lại cảm thấy có mùi không đúng.

Điền Khải Diệu hắn vừa rồi tìm bí thư Trương không phải để xin chỉ thị sao? Chưa có được một câu chỉ thị nào thì đã vội đi ra ngoài, bí thư yêu cầu hắn đến bôi đen mặt đám người chính quyền, đây là ý vị gì? Khi Điền Khải Diệu còn muốn quay lại tìm Trương Thanh Vân nói chuyện thì người ta đã sớm xách cặp theo thu ký xuống lầu đi nghiên cứu tình hình.

Địa điểm đầu tiên mà Trương Thanh Vân đến xem xét chính là một khu công nghệ nằm ở quận Tiêu Sơn, khi đến nơi thì hắn thấy hoàn cảnh rất hoang vu, tất cả đều là sỏi đá.

Nhưng biểu tượng nơi đây lại rất đáng bực mình, một bức tường lớn đúc bằng bê tông làm biểu tượng, bên trên còn được điêu khắc, bên ngoài được khảm đá cẩm thạch vài vài chữ như rồng bay phượng múa "Khu công nghệ cao tỉnh Giang Nam" bên dưới còn có lạc khoản: "Văn Trọng Đức Đề!"

- Dừng lại một chút!

Trương Thanh Vân vung tay nói, cặp lông mày vo lại thành một khối. Văn Trọng Đức đã sớm nghỉ hưu, nơi đây còn ghi lại chữ lưu niệm, nhưng khu công nghệ cao này đến bao giờ mới được khởi động?

Trương Thanh Vân hỏi Ân Bằng Phi ngồi ở ghế lái phụ, Ân Bằng Phi dùng giọng khách khí nói:

- Bí thư, tấm biển này đã có từ bốn năm trước, khu kỹ thuật viên này đã được khởi công trước đây năm năm. Nhưng anh cũng biết rồi đấy, ở Trung Nguyên muốn có được một khu công nghệ cao thì rất khó khăn, nếu không có chính sách của quốc gia giúp đỡ, không có tài chính rót xuống thì cực kỳ khó khăn.

Ân Bằng Phi dùng tay chỉ vào những cơ sở hạ tầng đã sớm trở nên hoang vu nói:

- Anh xem vùng đất này, trước đó đều có quy hoạch nhưng vẫn ngâm ở đấy mà không dùng, nhưng năm ngoái tỉnh ủy đã ra chỉ thị, có lẽ tương lai sẽ được khai phá.

Trương Thanh Vân gật đầu mà vẻ mặt không chút biểu cảm, đồng thời cũng dần trở nên nghiêm túc. Vị trí này đúng là khu vực ven Thành Đô và Thanh Giang, vì vậy khu công nghệ cao được khai phá không chỉ liên quan đến Thanh Giang mà còn có ý nghĩa chiến lược với Thành Đô.

Nếu khu đất trước mặt được khai phá thì Thành Đô và Thanh Giang hầu như có thể nối liền, như vậy hai thành phố sẽ cùng nhau thống nhất khu quy hoạch. Như vậy thì khu kinh tế liên hợp sẽ được hình thành, sẽ tập trung lực lượng của hai thành phố, nếu quy mô và hiệu ứng được phát ra thì ít nhất cũng đứng ở vị trí thứ nhất ở Trung Nguyên, vì vậy công trình này tuyệt đối có vị trí quan trọng ở Giang Nam.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm xúc bành trướng, hắn cảm thấy lỗ hổng lớn ở đây, hạng mục này không phải đang chờ hắn sao? Nếu có thể cống hiến lực lượng của mình ở hạng mục này thì chính hắn làm một phó bí thư cũng có ý nghĩa.

Bí thư quận Tiêu Sơn là Đàm Thủ Ngôn cũng vừa được đưa vào trong ban ngành thường ủy, khi Trương Thanh Vân lái xe vào cổng khu công nghệ thì thấy vài khu nhà lớn, Đàm Thủ Ngôn đã sớm dẫn người xuống chào đón.

Trương Thanh Vân xuống xe thì lập tức có rất nhiều người tiến tới, Đàm Thủ Ngôn vội vàng giới thiệu với hắn, lúc này hắn mới biết được những khu nhà này được gọi là khu hoạt hình. Hiện nay ở đây có vài công ty hoạt hình nhỏ được chính quyền giúp đỡ, có cả cơ cấu và văn phòng của các giáo sư đại học truyền thông Giang Nam, dù sao quy mô cũng khá tốt.

Lúc này Trương Thanh Vân cũng có chút hăng hái cùng rất nhiều người túm tụm lại xem các nhân viên công ty làm việc, những hình ảnh vẫn còn rất thô ráp, rất khó đưa ra thị trường. Hơn nữa muốn đưa ra phát hành thì còn phải làm rất nhiều việc.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy ngành nghề này khá có ý nghĩa, phát triển sản nghiệp hoạt hình ở Giang Nam quả thật là một tuyến đường rất tốt vì ngành nghề này vừa mới phát triển, thậm chí những vùng duyên hải cũng chỉ mới đưa ngành nghề này vào mốc phát triển. Điều này làm cho khoảng cách giữa hai bên là không quá xa, nếu có đầu tư, có xí nghiệp mới thì sản nghiệp hoạt hình sẽ phát triển chói lọi ở Giang Nam.

Khi thấy Trương Thanh Vân rất hào hứng thì đám giám đốc công ty và công nhân viên cũng rất vui, bọn họ đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực không ủng hộ, vất vả lắm mới có một lãnh đạo lớn cảm thấy hứng thú với sản nghiệp của mình, bọn họ giốn như tìm được tri âm, đồng thời cũng thấy ánh mặt trời.

Trương Thanh Vân cũng thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, hắn tiến lên quảng trường và diễn thuyết. Kiếp trước Trương Thanh Vân đã từng đầu tư vào sản nghiệp hoạt hình, vì vậy rất quen thuộc phương diện này, hơn nữa cũng không quá mức tự ý phát biểu.

Phối hợp với giọng điệu thành thạo của Trương Thanh Vân chính là tất cả những vấn đề liên quan đến sản xuất và tình cảnh phát triển, lời vừa nói lên thì bên dưới vang lên những tiếng vỗ tay như sấm động. Trương Thanh Vân công khai bày tỏ hứa hẹn, chính quyền sau này sẽ có chính sách với các ngành nghề công nghệ, giúp đỡ mọi người kiên trì, không đến ba năm nữa thì sản nghiệp hoạt hình sẽ có tiếng vang lớn.

Phát biểu xong thì Đàm Thủ Ngôn tiến lên bắt chặt tay Trương Thanh Vân, quận Tiểu Sơn của hắn nằm ngoài ngoại thành, có một khu công nghệ thế này và điều chờ mong nhất chính là tài chính. Lãnh đạo mới đến thì có chính sách mới, tuy khu công nghệ cao đã được duyệt thành công, nhưng đã sau vài năm mà hạng mục vẫn giẫm chân tại chỗ, tất nhiên Đàm Thủ Ngôn là người đứng đầu nên trong lòng rất lo lắng, nhưng vì chức vị của hắn quá thấp nên căn bản là bất lực.

Bây giờ Đàm Thủ Ngôn thấy phó bí thư chuyên trách vừa mới nhận chức xuống tuyến dưới và xem trọng khu công nghệ, điều này làm hắn sinh ra nhiều hy vọng. Ít nhất thì sau này khi được thảo luận ở hội nghị thường ủy thì sẽ có một vị lãnh đạo lớn có khuynh hướng tốt với khu công nghệ, tuy không nhất định sẽ có tác dụng nhưng kết quả này cũng đủ làm hắn cảm thấy kích động.

Trương Thanh Vân nói thêm vài câu với Đàm Thủ Ngôn, đám người bên dưới còn chưa chịu tản đi, đặt biệt là đám giám đốc và thiết kế có tâm huyết với ngành hoạt hình. Hôm nay những lời phát biểu của Trương Thanh Vân đã rất ủng hộ bọn họ, lúc này tất cả uất ức trước kia đều tan biến và đáng giá, dù thế nào cũng không tình nguyện rời đi.

Đàm Thủ Ngôn dù sao cũng là một người lý tính, biết rõ Trương Thanh Vân không thể chỉ nhìn một nơi, vì vậy đành phải sắp xếp người giải tán mọi người, như vậy Trương Thanh Vân mới có thể thoát ra và tiếp tục khảo sát. Sau đó Trương Thanh Vân đến ủy ban quận tiếp kiến các thường ủy, nghe bọn họ báo cáo về quy hoạch, cuối cùng cũng muốn bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Nếu tương lai tài chính đến đúng chỗ thì quận Tiêu Sơn sẽ được chính quyền và đảng ủy thị ủy giúp đỡ mạnh, chắc chắn hạng mục cũ sẽ được đẩy mạnh, do đó kinh tế Tiêu Sơn sẽ được kéo lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio