Bố Y Quan Đạo

chương 630: hiểu lầm đáng cười

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng làm việc ở khách sạn Phong Diệp, Canh Liệt ngồi ở vị trí trung tâm, Nhuận Uyên, Xa Vĩ ngồi ở hai bên, bầu không khí cực kỳ quái dị. Canh Liệt nhắm mắt dưỡng thần, mà vẻ mặt ba người Nhuận Uyên, Xa Vĩ và Tôn Học Toàn thì cực kỳ khó coi.

Thư ký trưởng Canh đã nói không cho ai đi gọi điện thúc dục Trương Thanh Vân, tất cả đều phải ngồi trong phòng làm việc chờ đợi. Trong số bốn người thì có ba người là lãnh đạo và thuộc hạ của Trương Thanh Vân, nhưng bốn người ngồi đợi một người dưới tình cảnh này thì xấu hổ thế nào?

Nhuận Uyên và Xa Vĩ cực kỳ xấu hổ, thư ký trưởng tỉnh ủy đến Cảng Thành, hai người bọn họ xứng danh là địa đầu xà, nhưng trước đó ngay cả vấn đề tiếp đãi cơ bản cũng có sai sót, điều này làm cho Canh Liệt bực bội.

Hôm nay chỉ là lãnh đạo tỉnh ủy, ngày mai là lãnh đạo trung ương, nếu cứ như hôm nay thì chẳng phải sẽ cực kỳ khó khăn sao? Nhưng điều làm cho Nhuận Uyên và Xa Vĩ phải kiêng kỵ chính là thư ký trưởng Canh Liệt rất coi trọng Trương Thanh Vân, bọn họ biết rõ Canh Liệt nhất định không quen mặt chủ tịch Trương, nhưng vì sao Canh Liệt lại để ý đến việc Trương Thanh Vân có đến hay không? Đáp án rõ ràng là rất sinh động, có nghĩa là lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ quan tâm và có chút hiểu biết về hành trình của phó thủ tướng Liên, mà có lẽ sự việc này có liên quan đến Trương Thanh Vân.

Mà lãnh đạo tỉnh ủy có thể bắt buộc thư ký trưởng Canh Liệt phải đi theo làm tùy tùng, như vậy còn có thể là ai? Chắc chắn là bí thư Tần tỉnh ủy.

- Chẳng lẽ bí thư Tần cho rằng lần này lãnh đạo trung ương đến thị sát Cảng Thành có liên quan đến Trương Thanh Vân?

Trong đầu Nhuận Uyên và Xa Vĩ đều có ý nghĩ này.

Một khi ý nghĩ này phát sinh thì cả hai người đều cảm thấy rất đúng. Nhuận Uyên thì chợt nghĩ đến tình cảnh trong hội nghị thường ủy lần trước, Trương Thanh Vân nói hắn quen thuộc phó thủ tướng Liên, biết rõ phó thủ tướng Liên. Lúc đó Nhuận Uyên căn bản là không tin, bây giờ xem ra sự việc có mười phần là thật, hơn nữa quan hệ giữa Trương Thanh Vân và phó thủ tướng Liên là không cạn.

Nhuận Uyên nghĩ đến đây thì trong lòng có chút hối hận, thật ra trước khi tỉnh ủy ra thông báo chính thức thì Trương Thanh Vân đã nhắc đến sự việc lãnh đạo thị sát lần này, hắn nói phó thủ tướng Liên rất có thể sẽ thị sát Cảng Thành. Lúc đó Nhuận Uyên chỉ cho rằng Trương Thanh Vân có quan hệ trong thủ đô, tin tức linh thông, lão sao có thể nghĩ đến Trương Thanh Vân còn có ý nghĩ khác?

Thật ra trước đó Nhuận Uyên cũng đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng lão có nghĩ thì cũng không cho là thật, lão căn bản không tin, còn tưởng Trương Thanh Vân lột da hổ làm cờ. Nào biết được Trương Thanh Vân có quan hệ với phó thủ tướng Liên?

Mà lúc này trong lòng Xa Vĩ lại cực kỳ không thoải mái giống như đang sợ hãi điều gì đó. Vài ngày trước hắn còn có ý nghĩ muốn đẩy Trương Thanh Vân ra khỏi danh sách nhân viên tiếp đãi, nhưng hôm nay lãnh đạo trung ương còn chưa tới mà thư ký trưởng tỉnh ủy đã đến cho hắn và Nhuận Uyên một đòn phủ đầu, ý nghĩa cảnh cáo đã rất rõ ràng.

Vì có sự cảnh cáo này mà Xa Vĩ cũng có tâm tư giống như Nhuận Uyên. Trước nay Nhuận Uyên là người có năng lực dự đoán tình huống, có thể nghe ngóng tin tức, nếu tình hình bây giờ là như vậy thì sau này Nhuận Uyên tất nhiên sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân ở Cảng Thành. Tình cảnh đã như vậy thì Xa Vĩ cho rằng mình khó có thể chống lại một con rồng như Trương Thanh Vân.

- Thư ký trưởng, tôi thấy lúc này chủ tịch Trương còn chưa tới, cũng phải có người gọi điện hỏi thăm tình hình, lỡ may có gì đó xảy ra.

Xa Vĩ khẽ nói.

Xa Vĩ vừa nói ra khỏi miệng thì phòng làm việc chợt lặng lẽ, lời của hắn như trâu xuống bùn. Canh Liệt không mở mắt, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần giống như không nghe thấy lời nói của Xa Vĩ.

Dù Xa Vĩ có kinh nghiệm chiến trận phong phú nhưng vẻ mặt cũng không khỏi đỏ rực lên, hắn cảm thấy đứng không được mà ngồi cũng không xong, hết sức xấu hổ.

Canh Liệt tất nhiên cũng không ngủ, hắn chỉ yên lặng nhắm mắt để mặc Xa Vĩ và Nhuận Uyên.

Trước đây lãnh đạo trung ương chưa từng thị sát Hoàng Hải xong lại quay sang Cảng Thành. Dù sao Cảng Thành thuộc về Hoa Đông, nếu dựa theo sắp xếp thì Hoàng Hải và Hoa Đông phải cùng một cấp bậc, Cảng Thành căn bản không xứng ngang với Hoàng Hải.

Tất nhiên nếu phó thủ tướng Liên muốn đến thăm Cảng Thành thì bình thường phải mượn đường Lăng Thủy, trước tiên phải tiến kiến thường ủy tỉnh ủy, sau đó các vị lãnh đạo mới xuống Cảng Thành. Nhưng hôm nay lãnh đạo trung ương lại vượt qua Lăng Thủy trực tiếp đến Cảng Thành, vì vậy mà lãnh đạo tỉnh ủy cũng không biết nên tập trung ở đâu cho phải.

Cuối cùng bí thư Tần cũng quyết định sau ngày hôm nay sẽ đến Hoàng Hải, ngày mai sẽ cùng phó thủ tướng Liên đến Cảng Thành. Nhưng như vậy thì lịch trình là cực kỳ không được tự nhiên, nếu không phải là tình huống đặc biệt thì ai làm như vậy bao giờ?

Nhưng vì không được tự nhiên mới chứng minh hành trình của phó thủ tướng Liên từ Hoàng Hải đến Cảng Thành là cực kỳ có ý nghĩa. Bí thư Tần đã bỏ ra vài ngày suy xét vấn đề này, cuối cùng liên hệ với các lãnh đạo khác mà lớn gan suy đoán, trong lòng mơ hồ cảm thấy chính đàn Cảng Thành sắp rung chuyển.

Người làm quan đến cấp bậc của bí thư Tần thì không có ngóc ngách nào trong quan trường nhìn không thấu, gần đây nhiều cán bộ hàng không xuống Hoa Đông xảy ra vấn đề, điều này làm vang lên những âm thanh rất lớn trong thủ đô.

Những thế lực bị mất đi lợi ích sẽ theo con đường này mà phản hồi vấn đề nghiêm trọng ở Hoa Đông, mà sau đó phó thủ tướng Liên lại có một hành trình không theo lẽ thường, tất nhiên không thể không làm người ta liên tưởng.

Nếu lớn gan suy đoán thì bí thư Tần phải xem xét bối cảnh của Trương Thanh Vân, sau khi kỹ càng thì mới chắc chắn những suy đoán trong lòng, vì vậy mới phái Canh Liệt đến để cảnh cáo Xa Vĩ và Nhuận Uyên, để bọn họ không bài ngoại quá mức. Nếu không thì Canh Liệt sẽ không đến, cũng sẽ không bày ra bộ dạng như lúc này. Mục đích của hắn chính là muốn Nhuận Uyên và Xa Vĩ hiểu, sau khi lãnh đạo xuống thị sát Cảng Thành thì cũng không nên dùng phương pháp bài ngoại thông thường ở Hoa Đông để đối phó với người bên ngoài đến.

Bây giờ những thế lực ở Hoa Đông đã trở thành đối tượng công kích của các thế lực thủ đô, lúc này mà lãnh đạo trung ương còn thấy cán bộ được cục tổ chức trung ương đưa xuống lại bị cho ra rìa, đây chẳng phải tự mình tiềm phiền phức sao?

Canh Liệt thấy Nhuận Uyên và Xa Vĩ cứ như ngồi trên ổ kiến lửa thì cũng biết mình không đánh oan hai người này, tính bài ngoại của hai người này là không sai, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân ở Cảng Thành không phải nhân vật mà bọn họ muốn làm gì thì làm.

Thật ra hôm nay Trương Thanh Vân đến muộn cũng đúng như lời Nhuận Uyên đã nói, nhà ở xa, đến phải mất thời gian dài.

Xe của dì Ngũ là một chiếc Passat, tốc độ lái xe của Trương Thanh Vân cũng không chậm nhưng đường quá xa, hơn nữa bị kẹt xe vài lần, khi hắn đến dưới lầu khách sạn thì mất hơn một giờ.

Khi xuống xe thì Trương Thanh Vân trực tiếp đi đến đại sảnh khách sạn, Vương Hạ thấy Trương Thanh Vân thì giống như thấy cứu tinh, cơ thịt trên mặt chợt co rút, hắn nói:

- Chủ tịch Trương, anh đã đến, nếu hôm nay anh không đến thì sợ rằng ngày mai tôi cũng khỏi đi làm.

Vương Hạ nói xong thì rút khăn tay xoa mồ hôi trán.

Kể từ khi hắn làm thư ký cho Nhuận Uyên thì trước nay chưa từng căng thẳng như thế này, bốn vị lãnh đạo ngồi yên lặng trong phòng họp, hắn là thư ký của bí thư, không căng thẳng được sao? Thậm chí hắn còn nghĩ rằng Trương Thanh Vân hôm nay nhận lấy sự đãi ngộ đối với bí thư tỉnh ủy. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Nếu không phải là bí thư hay chủ tịch tỉnh Hoa Đông thì sao có năng lực để cho một thư ký trưởng tỉnh ủy, một thường ủy tỉnh ủy cộng thêm hai ủy viên tỉnh ủy cùng ngồi chờ như vậy?

- Chủ tịch Trương, chúng ta nói ngắn gọn, bây giờ thư ký trưởng tỉnh ủy Cảnh Lệ, bí Thư Nhuận và chủ tịch Xa đều đang ở trong phòng chờ anh, hội nghị còn chưa mở, mọi người đang chờ anh.

Vương Hạ dặn dò, hắn sợ Trương Thanh Vân không biết rõ tình huống sẽ làm cho các vị lãnh đạo thị ủy Cảng Thành trở thành anh hề, nếu là vậy thì chuyện hôm nay không thể tốt đẹp.

- Anh nói gì? Chờ tôi họp sao?

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy choáng váng, mình chỉ là lãnh đạo cấp phó ở thành phố, vì sao hội nghị phải chờ mình mới bắt đầu?

Vương Hạ thấy Trương Thanh Vân không tin thì cũng có chút nôn nóng, nhưng thời gian không đợi chờ con người, hắn phải lập tức đưa Trương Thanh Vân lên lầu, trên đường đi hắn cũng không thể mở miệng giải thích.

Nhưng Vương Hạ cũng cho Trương Thanh Vân biết đến sự có mặt của thư ký trưởng tỉnh ủy Canh Liệt, những người còn lại đều là lãnh đạo Cảng Thành. Tất nhiên hắn nói như vậy cũng sẽ không tạo ra sơ hở quá lớn.

Cửa chậm rãi mở ra, bốn người trong phòng họp ngồi thẳng lưng, Nhuận Uyên và Xa Vĩ lại đứng lên.

- Chủ tịch Trương, cuối cùng anh cũng đã đến, nếu không thì mọi người cũng chẳng biết nên xử lý thế nào.

Trong lòng Nhuận Uyên và Xa Vĩ đều muốn gào lên.

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn đảo mắt qua vẻ mặt Nhuận Uyên và Xa Vĩ, sau đó rơi lên người Canh Liệt. Hắn không nhận ra Canh Liệt, nhưng dưới tình huống này thì tất nhiên sẽ hiểu rõ thân phận của đối phương, vì vậy hắn có chút trầm ngâm rồi nói:

- Chào thư ký trưởng, chào các vị. Đúng là xấu hổ, hôm nay tôi đến nhà ở bãi biễn Du Kim, từ đó đến đây quá xa, điều này...

- Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, ngồi, ngồi đi!

Không đợi Nhuận Uyên và Xa Vĩ kịp mở miệng, Canh Liệt đã nói trước, thái độ rất bình dị và dễ gần, không vì đợi quá lâu mà tức giận, giống như trước nay luôn hòa ái như vậy.

Nhuận Uyên và Xa Vĩ đưa mắt nhìn nhau, hai người đều thở phào một hơi. Trước đó hai người đề có phán đoán tình hình bây giờ sẽ là như vậy, nếu không vì sao Canh Liệt lại khách khí với Trương Thanh Vân như thế? Chỉ cần nhìn vẻ mặt cũng biết Canh Liệt trước nay chưa liên hệ với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân bị ánh mắt chằm chằm của Canh Liệt làm cho mất tự nhiên, sau khi ngồi xuống lại bị Canh Liệt nhìn từ đầu đến chân, hắn giống như muốn nhìn thấu qua người Trương Thanh Vân. Trong mắt Canh Liệt thì Trương Thanh Vân quá trẻ, chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, người như vậy sao là đối thủ của hai lão quan trường là Nhuận Uyên và Xa Vĩ?

Hơn nữa trên quan trường Hoa Đông trước nay chưa có vị cán bộ lãnh đạo nào trẻ tuổi như vậy, nếu là cán bộ hàng không từ bên ngoài thì càng khó bén rễ ở đây, vì vậy mà Trương Thanh Vân bị đè ép không gian sinh tồn là chuyện thường hay xảy ra. Vì vậy mà lúc này cái nhìn của Canh Liệt về Nhuận Uyên và Xa Vĩ chợt biến đổi.

Nếu so sánh với những thành phố khác thì rõ ràng Nhuận Uyên và Xa Vĩ đã khách khí hơn rất nhiều, ít nhất thì Trương Thanh Vân vẫn còn có thể hoạt động được ở Cảng Thành. Vị cán bộ cùng đến Hoa Đông với Trương Thanh Vân và được đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thường vụ thành phố Lăng Thủy chẳng phải đã đứt gánh giữa đường rồi sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio