Bố Y Quan Đạo

chương 673: không thể không nghe

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Miếu Hà là một phường khá xa xôi của quận Hoàng Lăng, đây là nơi mới được bắt đầu trưng dụng đất cho xây dựng thành phố, công tác giải tỏa và đền bù đất đai ở quận Hoàng Lăng căn bản đã kết thúc, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện.

Sự việc xảy ra quá đột nhiên, vốn đã có hiệp nghị về việc di dời và đền bù, nhưng trong quá trình phá dỡ và di dời đột nhiên có một người lai lịch không rõ đến tập kích. Ngay sau đó sự việc náo loạn và phát sinh hiện tượng ẩu đả tập thể, cục công an quận Hoàng Lăng không thể khống chế đại cục, cuối cùng phải cầu cứu bộ đội phân khu Cảng Thành.

Sự việc xảy ra trong vòng bốn tiếng đồng hồ thì Tả Nam Sơn mới báo cáo cho lãnh đạo chính quyền và thị ủy. Lúc đó bí thư tư pháp, cục trưởng cục công an, chính ủy phân khu Cảng Thành là Thái Khánh Phong lập tức đến hiện trường chỉ huy và khống chế cục diện, sau mọt tiếng đồng hồ thì cục diện cơ bản vẫn còn căng thẳng nhưng phần lớn đã được khống chế.

Thái Khánh Phong tạm thời tiếp kiến các lãnh đạo chủ chốt của quận Hoàng Lăng, hắn cũng không lưu tình mà trực tiếp mắng lớn, tỏ vẻ nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua sơ sót quá lớn của đảng ủy và chính quyền quận Hoàng Lăng.

Nếu nói thật thì Thái Khánh Phong thật sự tức giận, quận Hoàng Lăng xảy ra vấn đề mà người làm bí thư tư pháp như hắn sẽ bị người ta đâm chọc, đúng là quá uất ức. Dưới những tình huống thế này thì hình tượng công an trong mắt nhân dân càng ngày càng xấu, bây giờ xảy ra chuyện, công an Cảng Thành còn hình tượng tốt được sao?

Có đôi khi mọi chuyện luôn bất đắc dĩ, trước đó Thái Khánh Phong bị áp chế quá mạnh, mà cấp bậc quận huyện bên dưới thì cục công an và chính quyền liên hệ quá chặt, Thái Khánh Phong cũng không có đủ sức để cai quản.

Nhưng không có năng lực cai quản là một chuyện mà để xảy ra chuyện là một phạm trù khác, khi chiến tuyến công an xảy ra chuyện thì Thái Khánh Phong hắn khó thể tránh liên quan. Hơn nữa sự việc này khó thể che giấu, hắn có thể bị lãnh đạo truy cứu trách nhiệm.

Vì vậy lúc này trong lòng Thái Khánh Phong cực kỳ tức giận nhưng không có nơi nào để phát tiết, chỉ có thể tận tình thổ lộ trước mặt đám người Tả Nam Sơn. Ấn tượng của hắn về xây dựng quận Hoàng Lăng vốn đã không tốt, bây giờ xảy ra chuyện thì lại cảm thấy rất kém.

Vì để Trương Thanh Vân phải té ngã mà Thái Khánh Phong đã vắt hết óc suy nghĩ, còn tự mình chạy đến Lăng Thủy và thiếu chút nữa đã đứt chân. Nhưng cuối cùng hắn không thu hoạch được gì, hơn nữa còn quay về với đầu tóc đầy bụi. Đả kích lần này lại tiếp tục làm cho một Thái Khánh Phong cao ngạo bị ảnh hưởng rất lớn.

Thái Khánh Phong là chính ủy Chủ tịch kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, quyền lực trên tay không thể nói là không thịnh. Nhưng hắn không dám tạo ra thiêu thân với Trương Thanh Vân ở Cảng Thành, nếu hắn vơ vét tài liệu bất lợi với Trương Thanh Vân và phản hồi lên trên cũng không được, điều này mới thật sự làm hắn cảm nhận chênh lệch giữa mình và đối phương.

Nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì Thái Khánh Phong căn bản không đủ tư cách để giao chiến, mánh khóe của Trương Thanh Vân ngập trời, hơn nữa người ta còn là cán bộ được khoác lớp da bồi dưỡng trọng điểm của cục tổ chức trung ương, tỉnh ủy xử lý vấn đề với hắn phải cực kỳ thận trọng. Thái Khánh Phong đã đưa lên rất nhiều tài liệu nhưng mọi thứ cứ như trâu xuống biển, ngược lại còn làm cho phó chủ tịch tỉnh Thi Vĩnh Nhạc sinh ra ấn tượng xấu, xem như mất hết thể diện.

Thái Khánh Phong quay về Cảng Thành với đầu tóc đầy bụi, bây giờ sự việc lại phát sinh, tâm tình của hắn thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được.

Thế cục đã được khống chế, người cũng đã bị mắng, Thái Khánh Phong lúc này mới cảm thấy bộ dạng của mình không còn được như xưa. Khi quay về thì hắn còn nhận được điện thoại của bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam.

Giọng nói của Sở Thanh Nam có hơi khàn nhưng khá rõ ràng, hắn nói:

- Anh Thái à? Bây giờ anh đang ở đâu?

Thái Khánh Phong nhăn mày, vì tâm tình không tốt nên hắn cũng không có hào hứng khách sáo với Sở Thanh Nam, hắn nói:

- Anh có gì thì cứ nói đi, hôm nay quận Hoàng Lăng xảy ra chuyện, tôi bận rộn đến lúc này mới chấm dứt.

- À, à, tôi biết rồi.

Sở Thanh Nam hạ giọng nói, hắn tiếp tục:

- Anh Thái, có một tin tức muốn nói với anh, bí thư thị ủy Nhuận Uyên có lẽ xảy ra vấn đề, hình như liên quan đến vụ án Hồng Sơn Trà và Cảnh Hướng Dương.

- Sao?

Thái Khánh Phong chợt kinh hoàng, hắn mấp máy môi vài lượt rồi cố gắng khống chế tâm tình nói:

- Tôi biết rồi, nhưng bí thư Nhuận giống như đi Lăng Thủy, cùng đi với anh ấy không phải có Trương Thanh Vân sao?

- Hì!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Sở Thanh Nam:

- Lúc trở về sợ rằng cũng chỉ có một mình Trương Thanh Vân, anh yên tâm, tin tức của tôi tuyệt đối đáng tin cậy, nếu không tuyệt đối nắm chắc thì tôi sẽ chẳng nói cho anh biết tin tức này.

Ý nghĩ trong lòng Thái Khánh Phong chợt xoay chuyển rất nhanh, thật ra không cần Sở Thanh Nam nói thì trong lòng hắn cũng tin. Nhưng Sở Thanh Nam cường điệu nhấn mạnh một lần đã làm Thái Khánh Phong phải nghi ngờ ý đồ của đối phương, vì vậy hắn trầm ngâm trong hai ba chục giây rồi nói:

- Anh Sở, ý của anh là...

- Anh Thái, anh cũng thấy tình cảnh bây giờ rồi đấy, Cảng Thành chúng ta gặp phải tình cảnh thù trong giặc ngoài, tôi và anh đều là người của bí thư Nhuận, nếu bí thư xảy ra vấn đề thì tôi và anh liên quan không nhỏ. Tôi phán đoán Trương Thanh Vân và Xa Vĩ sẽ nhanh chóng bất hòa, vì vậy cục diện Cảng Thành sẽ còn loạn hơn một năm trước, nếu đã như vậy thì chúng ta không còn hy vọng.

Sở Thanh Nam nói, hắn nói nhiều như vậy mà giống như vẫn cảm thấy chưa đủ, sau khi ngưng một chút thì tiếp tục:

- Chưa nói đến những thứ khác, anh nghĩ lại mà xem, nếu tin tức bí thư Nhuận gặp phải chuyện không may bị công bố ra ngoài thì bây giờ Cảng Thành sẽ gặp phải bao nhiêu mưa gió? Có bao nhiêu người liên quan? Nếu đám người này khủng hoảng thì hậu quả là thế nào?

- Vấn đề duy trì ổn định Cảng Thành là quá khó khăn, đúng là khó thể tưởng. Tôi và anh bắt buộc phải hợp tác, đến lúc đó người một nhà không thể rối loạn.

- Điều này là đương nhiên, anh Sở kinh nghiệm phong phú hơn so với tôi, lý lịch cũng tốt, mong anh chỉ điểm nhiều hơn, chúng ta đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thái Khánh Phong cất cao giọng nói. Sở Thanh Nam cười ha hả, tâm tình giống như rất thoải mái. Hai người nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt Thái Khánh Phong biến đổi vài lượt, tâm tình không xong. Hắn không nghi ngờ tin tức của Sở Thanh Nam, hắn biết rõ Nhuận Uyên, cũng không bất ngờ vì Nhuận Uyên bị bắt đi kiểm tra.

Thái Khánh Phong cũng cơ bản đồng ý những lời phân tích của Sở Thanh Nam, hắn biết rõ Xa Vĩ, bây giờ trên núi đã không còn hổ, Xa Vĩ việc quái gì phải đồng tâm hiệp lực với Trương Thanh Vân? Dù Thái Khánh Phong đối dịch với Trương Thanh Vân, nhưng nếu nhìn đại cục thì hắn cho rằng Trương Thanh Vân khó thể sánh với Xa Vĩ.

Xa Vĩ là người đặt nặng tư lợi mà xem nhẹ công nghĩa, sự việc đã phát triển đến mức này tất nhiên sẽ có thể nhìn thấy tình cảnh của Trương Thanh Vân, sao so sánh được với Xa Vĩ? Nhưng nếu chỉ có một mình Trương Thanh Vân nghiêm túc thì chẳng có tác dụng gì, vì vậy Thái Khánh Phong cho rằng Nhuận Uyên lần này xảy ra vấn đề chắc chắn sẽ làm cho ban ngành mất đoàn kết nghiêm trọng.

Nếu ban ngành Cảng Thành sinh ra vấn đề thì sẽ không còn ổn định, như vậy tất cả các mặt công tác sẽ chuyển biến xấu, hậu quả khó dò.

Thái Khánh Phong tất nhiên cũng không tình nguyện nhìn thấy kết quả như vậy. Hắn không giống với Sở Thanh Nam, người họ Sở kia là kẻ lòng lang dạ thú, không biết mình nặng nhẹ thế nào mà dám thò tay xuống bắt cá, Thái Khánh Phong cũng không đến mức sợ cùng tiến lùi với Sở Thanh Nam.

Thái Khánh Phong càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hắn chưa từng bao giờ cảm thấy rối như lúc này, hắn không biết mình nên phản ứng thế nào cho phải.

- Bí thư Thái, phó chủ tịch Trương gọi điện, anh xem...

Thư ký ngồi ở ghế trên quay đầu nói với Thái Khánh Phong, vẻ mặt Thái Khánh Phong khẽ động, hắn vô thức đưa tay nhận điện thoại của thư ký.

- Bí thư Thái phải không? Tôi là Trương Thanh Vân, vấn đề quận Hoàng Lăng đã làm anh vất vả rồi. Nghe nói cục diện đã tạm thời được khống chế, điều này liên quan rất lớn đến việc anh xuống hiện trường chỉ huy công tác.

Đầu bên kia vang lên giọng nói khá lớn của Trương Thanh Vân.

Thái Khánh Phong nở nụ cười lạnh lùng, hắn nói:

- Không dám nhận, đây là bản chức công tác của tôi, nhưng vấn đề gây ra náo loạn quá lớn, hệ thống tư pháp của tôi cũng khó chen chân. Khống chế là chuyện nhỏ nhưng giải quyết mới là chuyện lớn, chuyện này ảnh hưởng rất ác liệt, hậu quả nghiêm trọng, ôi...

Thái Khánh Phong cố ý không nói hết, nhưng ý nghĩ đã rất rõ ràng, sau khi sự việc phát sinh thì hệ thống đảng ủy và chính quyền quận Hoàng Lăng phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa nếu Trương Thanh Vân muốn ra mặt giải quyết mọi chuyện thì Thái Khánh Phong cũng sẽ không theo sau.

Thái Khánh Phong muốn nói như vậy để khích Trương Thanh Vân, nào ngờ Trương Thanh Vân lại nói:

- Là thế này bí thư Thái, năm phút sau tôi sẽ đến trụ sở khối chính quyền, cũng không nói nhiều, một giờ sau tôi sẽ gặp anh, sự việc vô cùng quan trọng, anh không được đến trễ, anh nghe rõ chứ?

Thái Khánh Phong chợt sững sờ, hắn vô thức nói:

- Được, tôi sẽ đến đúng giờ!

Thái Khánh Phong vừa nói ra khỏi miệng thì mới ý thức được mình mềm nhũn như quả hồng, hắn định nói thêm vài lời thì trong điện thoại đã vang lên những tiếng "tút, tút", điện thoại đã bi cúp.

- Hừ!

Thái Khánh Phong hừ lạnh một tiếng, hắn trầm giọng nói:

- Đúng là ra vẻ, nói một giờ nữa sẽ gặp, mình nhất định phải đi sao? Tự xem là bí thư thị ủy rồi à?

Thái Khánh Phong bực bội nói vài câu mà tâm tình lại càng không tốt, hắn dứt khoát kéo cửa sổ xuống để mặc cho gió lạnh bên ngoài thổi vào.

Lúc này xe đang chạy ở vùng ngoại ô, hai bên đường có rất nhiều rau, Thái Khánh Phong thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, gió lạnh thổi vào cũng làm tâm tình hắn tốt hơn. Xe đến ngã tư thì quẹo trái, sau đó chạy như bay trên đường lớn.

Trong lòng Thái Khánh Phong chợt kinh hoàng, hắn thu hồi ánh mắt rồi nói:

- Thế nào? Sao các anh đi đường này? Đây là chỗ nào?

- Không phải sẽ đến quận Tân Hải thị sát sao? Đúng đường rồi mà?

Thư ký của Thái Khánh Phong nói.

Vẻ mặt Thái Khánh Phong chợt phát lạnh, hắn tức giận nói:

- Lỗ tai cậu điếc rồi sao? Không nghe thấy bí thư Trương gọi tôi về thị ủy à? Một giờ sau anh ấy sẽ gặp tôi, lúc này mà còn đi thị sát Tân Hải, đúng là...

Thái Khánh Phong mắng lớn làm cho thư ký và lái xe không dám cự lại, lái xe lặng lẽ quay đầu đi về phía ngược lại nhưng trong lòng thầm nghĩ bí thư Thái cao ngạo cũng chỉ là như vậy mà thôi. Lãnh đạo có khí thế khi gặp kẻ khác, nhưng khi đối diện với phó bí thư Trương thì căn bản không có biện pháp.

Vì đối phó với Trương Thanh Vân mà Thái Khánh Phong đã mất rất nhiều khí lực, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân vẫn sống tốt. Ngược lại Trương Thanh Vân nói một câu thì Thái Khánh Phong không dám không nghe, vì như vậy mà có thể hiểu được tâm tình của Thái Khánh Phong bực bội cỡ nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio