Lưu Bằng cố gắng ôm con vào ngực, hắn hôn con vài cái, đang định nói nhưng cổ họng đắng chát, chỉ cảm thấy nếu mở miệng sẽ bày ra một mặt yếu ớt. Là một người cha, hắn tất nhiên không muốn con thấy mình yếu ớt, vì vậy mà hai cha con chỉ ôm nhau mà không nói gì.
Điện thoại lại vang lên, Lưu Bằng đứng dậy bấm nút nghe:
- Chào anh, anh là đồng chí Lưu Bằng phải không?
Lưu Bằng chợt sững sờ, ý nghĩ trong lòng xoay chuyển rất nhanh, cuối cùng cũng không biết đối phương là ai. Hắn định há miệng hỏi nhưng đối phương đã tiếp tục:
- Là thế này, tôi là chủ nhiệm Trâu của văn phòng trường đảng, bây giờ anh đang ở đâu?
- À, chào chủ nhiệm Trâu, tôi đã quay về Vọng Hải, thế nào? Có chuyện gì sao?
Lưu Bằng nói, hắn nhận được điện thoại của lãnh đạo mà trái tim đập mạnh, giọng điệu cũng căng thẳng hẳn lên.
- Là thế này, ngày mai anh quay về trường, các đồng chí phòng tổ chức muốn tìm anh nói chuyện, không có vấn đề gì chứ?
Lưu Bằng chỉ cảm thấy trong đầu ầm lên một tiếng, khoảnh khắc này hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngay sau đó là cảm giác vui sướng và kích động, hắn vô thức nói:
- Được, không có vấn đề, ngày mai tôi sẽ quay về.
Lưu Bằng cúp điện thoại mà khó thể bình tĩnh, đời người nhiều lúc vui buồn đan xen, vừa rồi trong lòng hắn còn cảm thấy đặc biệt đau thương, nhưng khoảnh khắc này tất cả đã biến đổi, chỉ còn thiếu vung tay múa chân vui sướng mà thôi. Đồng chí phòng tổ chức muốn tìm hắn nói chuyện, hắn hiểu được ý vị của vấn đề này là thế nào, đây tuyệt đối là tuyến đường phía Lưu Phái đã thông, nếu như vậy thì sau này sẽ xảy ra chuyện gì hầu như có thể miêu tả rất sinh động.
Lưu Bằng rất vui sướng, ngược lại con trai thì sững sờ, nó ngẩn người nhìn cha, vẻ mặt mờ mịt. Lưu Bằng phát hiện ra điều này, hắn nhịn không được phải cười lớn lên, khi thấy mình thất thố thì hắn cũng không kìm lòng được, hắn nói:
- Con trai, không phải con thường nói rất thích vào thành phố sao? Vào thành đi tàu lượn, đi sở thú, ngày mai bố sẽ đưa con đi, chúng ta vào thành phố chơi vài ngày.
Ánh mắt tiểu tử kia chợt sáng lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng ảm đạm, nó nói:
- Nhưng...Nhưng ngày mai con còn phải đi học, con... Nguồn tại ện FULL
- Xin nghỉ, bố ký cho, ngày mai bố sẽ gọi điện cho thầy giáo, sáng mai chúng ta đi, chúng ta vào thành phố, ha ha!
Lưu Bằng vung tay lên nói, trong lòng cực kỳ thoải mái, đúng là có cảm giác nâng ly đón gió, vui sướng cực độ.
Sáng sớm hôm sau Lưu Bằng gọi con thức dậy, hai người thay đổi các ăn mặc, sau đó cắn răng đi về thành phố Hoài Dương. Sau khi đến trường đảng thì hắn đến tìm chủ nhiệm Trâu ở văn phòng, sau đó chủ nhiệm Trâu lại đưa hắn đến nói chuyện với các đồng chí ban số hai phòng tổ chức.
Lưu Bằng cũng không ngờ sự việc tiến triển nhanh như vậy, vì thế hắn đành phải gửi con cho bạn học ở cùng phòng, chính hắn thì giữ vững tinh thần đi xử lý mọi chuyện. Khi đến phòng tổ chức thì trưởng ban số hai nói chuyện với Lưu Bằng rất đến nơi đến chốn, nhắc đến vấn đề điều động, những gì không yên lòng của Lưu Bằng đều tan biến.
Lưu Bằng chỉ cảm thấy sự hưng phấn bao bọc trong lòng, nhưng hắn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa thì đã được đưa đến phòng làm việc trên lầu ba của văn phòng thị ủy. Khi đến trước phòng làm việc của thư ký trưởng văn phòng thị ủy thì hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tâm tình của Lưu Bằng lúc này rất khó miêu tả, nếu không phải đây là nơi nghiêm túc thì hắn đã khóc rống lên. Nhưng dù là như thế thì hắn vẫn cảm thấy toàn thân phát run, không những căng thẳng mà còn có kích động.
Mạc Ngôn Đông hôm nay đặc biệt tăng ca để gặp mặt Lưu Bằng, hắn phải từ nơi té ngã đi lên, hắn đã mất cơ hội trong vấn đề tuyển chọn thư ký. Việc đã đến nước này thì hắn chỉ còn cách mất bò mới lo làm chuồng, Lưu Bằng này ra sao cũng được, dù thế nào cũng phải gặp mặt quán triệt tư tưởng.
Sau khi chú ý lựa chọn thì Mạc Ngôn Đông cũng muốn tạo ra bầu không khí tiếp xúc cho thoải mái, nơi nói chuyện không nhất thiết phải là phòng làm việc, có thể ra ngoài khách sạn, quán cà phê, thậm chí là những khu vực vui chơi giải trí. Nhưng những lựa chọn này cũng chỉ là cách suy nghĩ mà thôi, sắp xếp cụ thể thế nào lại là chuyện khác.
- Thư...Chào thư ký trưởng!
Sau khi mất rất nhiều khí lực thì trong miệng Lưu Bằng mới phát ra được một câu, hắn là nhân viên nhà nước đã rất nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt lãnh đạo thị ủy. Dù hắn đã không còn trẻ nhưng trong lòng vẫn còn sự tự tôn của phần tử trí thức.
Nhưng sự tự tôn và khí chất kiêu ngạo lập tức biến thành hư ảo khi gặp quyền lợi, bây giờ Lưu Bằng cực kỳ căng thẳng và thận trọng, hoàn toàn là nông dân vào thành phố, cực kỳ buồn cười.
Mạc Ngôn Đông cau mày, trong lòng thầm cười lạnh, những ý nghĩ rườm rà trước đó chợt tan thành mây khói. Trương Thanh Vân có mắt nhìn người nhưng lại chọn một kẻ thế này làm thư ký, sau này không biết sẽ sinh ra bao chuyện đáng cười?
- Khụ, khụ, Tiểu Lưu không cần căng thẳng, hôm nay tôi tìm cậu để nói chuyện, cũng không có gì cả, buông lỏng, buông lỏng một chút.
Mạc Ngôn Đông khẽ nói, trên mặt lộ ra nụ cười giàu lực tương tác, rất tự nhiên.
Lưu Bằng nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng thầm mắng mình quá dọa người, vì vậy khống chế sự căng thẳng. Sự việc gì cũng có lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt lãnh đạo lớn, vì thế mà tâm tình rất khó bình tĩnh.
Mạc Ngôn Đông cảm thấy buồn cười nhưng lại thầm mắng mình quá đa tâm, hao tổn biết bao tâm tư nhưng cuối cùng lại gặp phải một kẻ dở hơi, đúng là sỉ nhục chỉ số thông minh. Nhưng đây là việc mà bí thư Trương Thanh Vân đã giao phó, trong lòng hắn còn mơ hồ cảm thấy vui sướng.
Tất nhiên điều làm Mạc Ngôn Đông cảm thấy vui sướng chính là được nhìn thấy tương lai xấu hổ của Lưu Phái, hắn đề cử một kẻ dở hơi cho bí thư Trương, hơn nữa còn nói rất hay, như vậy có thể xong việc được sao?
- Đồng chí Lưu Bằng, hôm nay tôi tìm anh nói chuyện, mục đích chính là để anh hiểu sự thần thành và quan trọng trong công tác của ban thư ký thị ủy. Hôm nay anh quá căng thẳng sẽ không tốt, cùng lãnh đạo nói chuyện phải tự nhiên một chút.
Mạc Ngôn Đông nói.
- Thư ký trưởng, tôi...Hôm nay có chút...Cảm sốt...
Lưu Bằng lắp bắp nói, trên trán vã mồ hôi, hắn hận không thể cho mình một tát. Sự việc còn chưa kết thúc nhưng hôm nay sao mình lại thế này? Trong lòng hắn càng nghĩ thì càng căng thẳng, hoàn toàn rơi vào tình cảnh khó chịu.
Mạc Ngôn Đông thấy đối phương như vậy thì cũng không có tâm tư trò chuyện, hắn giải quyết việc chung, nói ra tình hình của ban thư ký, đồng thời thông báo ý nghĩa của vấn đề thị ủy thu nạp một nhân tài như hắn. Tất cả lời nói đều rất khách sáo, trước đó hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời lôi kéo làm quen, nhưng bây giờ cảm thấy thất vọng.
Sau khi bận rộn đến chiều thì Lưu Bằng mới rời khỏi thị ủy, khi đi ra khỏi thị ủy thì hắn cảm thấy toàn thân chợt thoải mái, ngay sau đó là sự vui sướng. Hắn tiến vào ban thư ký thị ủy, dù không biết có phải là thư ký cho bí thư Trương hay không, nhưng chỉ cần liên kết đến sự việc bí thư Trương đến trường đảng nghe diễn thuyết thì đáp án đã quá sinh động.
Một phó bí thư chi đoàn bị cho ra rìa ở huyện Vọng Hải bây giờ được đưa đến cơ quan hạch tâm của thị ủy, đây đúng là cá chép vượt long môn. Chuyện này là ước mơ trong đầu Lưu Bằng, nhưng bây giờ đã thành hiện thực lại làm hắn cảm thấy rất khó tin.
Lưu Bằng lấy điện thoại ra, hắn nhìn qua nhiều dãy số mà không gọi điện thoại, hắn cảm thấy không biết tìm ai để chia xẻ cảm giác vui sướng. Hắn cảm thấy sống đến hiện tại thì mới cảm nhận được hạnh phúc, lỗ chân lông khắp toàn thân mở ra, thoải mái đến tận xương tủy.
Trước đó Lưu Bằng đi giữa thành phố mà cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không phù hợp, nhưng hôm nay đã khác, tâm tình biến đổi lớn. Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi hắn đã trải qua sự xoay chuyển tâm tình một trăm tám mươi độ.
Khi Lưu Bằng về đến trường đảng thì sự việc còn chưa được truyền ra, hắn nhân cơ hội này mà đưa con đi vui chơi khắp Hoài Dương. Mất một ngày vui chơi mà xài hơn một tháng tiền lương, nhân sinh đắc ý, bây giờ hắn mới cảm nhận được, những đè nén trong lòng nhiều năm qua chợt phóng thích.
Lưu Bằng ôm lấy con, hắn nói sau này cha sẽ không bị người khác xem thường, cũng sẽ đảm bảo sẽ thường xuyên đưa con vào thành phố. Hắn nói rất vui sướng, hai cha con cùng cảm thấy vui sướng.
Lưu Bằng cũng không còn những biểu hiện như khi gặp mặt thư ký trưởng, hắn vốn là kẻ tài hoa tuyệt luân, cộng thêm kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm, đã nếm đủ chua xót ấm lạnh, thạo nhân sinh, hắn cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ.
Đây là cơ hội và bệ phóng đầu tiên của Lưu Bằng, hắn tin mình có thể giương cánh bay lượn. Sau này ở chính đàn Hoài Dương sẽ có một nhân vật là Lưu Bằng...
Thêm Phần 2